Ninh Vi cả đêm không ngủ, trong đầu không ngừng hiện lại bóng dáng đêm qua trong rừng.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng mọi thứ sao quen thuộc đến lạ.
Hôm nay ba tông môn sẽ quyết định quy tắc tranh tài cụ thể, Ninh Vi giả vờ bình thường xuống lầu tụ họp mọi người, nhưng nàng ở cùng họ lâu rồi, rất dễ dàng bị nhận ra.
Sở Anh hỏi thăm nàng:
"Sư tỷ hôm nay có vẻ không tập trung, đêm qua không ngủ ngon sao?"
Lục Du Bạch cũng nhìn chằm chằm:
"Trạng thái không ổn, nghỉ ngơi không tốt à?"
Ninh Vi: "..."
Tiếp theo, ba người kia bước tới, ánh mắt thoáng liếc nhìn nàng.
"Thập Châu Xuân bị sư tỷ phóng sinh rồi à?"
Thẩm Hàm Thanh không cảm nhận được khí tức của Thập Châu Xuân.
Sao có thể gọi là phóng sinh? Ninh Vi nhíu mày, đính chính:
"Ta chỉ là không nuôi nổi nàng, nên đưa Thập Châu Xuân về nhà ngoại thôi."
Yến Nghiêu:
"Kiếm chủ vô dụng bất tài."
Ninh Vi: "..."
Mấy người các người độc miệng thật đấy.
Ninh Vi phẫn nộ nhìn bọn họ, tức giận túm Nhiếp Tuyền lại vuốt ve sừng rồng giải tỏa căng thẳng.
"Hả?"
Nhiếp Tuyền nghiêng đầu nghi hoặc, bị sư tỷ xoay đầu lại, chuyên tâm bị vuốt ve.
Đệ tử và trưởng lão của ba tông môn đều tập trung ở đây.
Trong lúc mấy đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông đùa giỡn, các tông môn khác cũng đến.
Một đoàn thiếu niên đội hai loại mũ rộng vành lần lượt xuất hiện, kỷ luật nghiêm chỉnh, tự động xếp thành hàng.
Ngược lại, sáu người Vân Thần Tông đứng lố nhố, không có kỷ luật gì hết, như đám chơi bời lêu lổng nơi xó chợ đầu đường.
Trong số người Dược Tiên Cốc và Huyễn Nguyệt Tông, Ninh Vi chỉ biết mỗi Liễu Thích và Tống Minh Chúc vừa gặp hôm qua.
Lúc này, ánh mắt Liễu Thích nhìn đại sư tỷ Dược Tiên Cốc đăm đăm, tâm tư dồn hết vào sư tỷ, dường như người này cực kỳ quan trọng với nàng ta.
Còn Tống Minh Chúc quyết tâm tạo dáng ngầu lòi, phô trương phong độ, khi thấy Ninh Vi, hắn vờ vô tình vén khăn che mặt lên nháy mắt với tri âm.
Giả tạo, ra vẻ, hèn hạ, đáng ghét.
Nhiếp Tuyền ngây ngô nói:
"Lần đầu ta gặp người còn thiếu đòn hơn cả Thẩm sư huynh."
Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng.
Thẩm Hàm Thanh "hừ" một tiếng, búng trán nó.
"Cấm dìm người này để đạp người kia."
Ninh Vi nhìn quanh, chân thành nói:
"Thực ra nuôi ngươi lâu rồi nhìn cũng thuận mắt đấy."
Thẩm Hàm Thanh:
"Ngươi không thấy câu này rất kỳ quái sao?"
Sở Anh, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch lắc đầu thay Ninh Vi, không hề kỳ quái, rất hợp lý.
Thẩm Hàm Thanh biểu cảm kỳ lạ: ".?"
Thật sự coi hắn là linh vật may mắn?
Sau khi đệ tử thân truyền tập hợp, các trưởng lão cũng đến gần đủ.
Phương Tư Nam và Ngu Hàm là vơ đét, xuất hiện cuối cùng, hai vị chưởng môn ngắm nhìn từng cái đầu đội mũ rộng vành, tán dương lẫn nhau kiểu xã giao.
"Xem kìa… đây là giang sơn mà hai ta giành được!"
"Đừng nhìn bên kia, bên kia là Vân Thần Tông."
Khi hội nghị ba tông sắp bắt đầu, trên ghế trưởng lão vẫn thiếu Mộ Dung Ảnh.
Dịch Thù Mẫn hiện diện với tư cách trưởng lão duy nhất của Vân Thần Tông, xung quanh toàn người tông môn khác, căng thẳng gần chết như chính hắn sắp vào Lâm Trạch rèn luyện.
Ngu Hàm tính toán thời gian:
"Tiểu Ảnh Ảnh không ngủ quên chứ?"
Dù đây là dịp trang trọng, nhưng Mộ Dung Ảnh hoàn toàn có khả năng làm vậy.
"Kỳ thực dù hắn có đến, cũng không tạo được tác dụng gì."
Phương Tư Nam hiểu rất rõ, ăn ngay nói thật.
"Chúng ta cứ bắt đầu, không cần quan tâm hắn."
Hội nghị ba tông lần này chủ yếu công bố nhiệm vụ và quy tắc trong Quy Nguyên Lâm Trạch.
Ngũ đại tiên môn mỗi dịp Lâm Trạch mở ra đều có tranh tài nội bộ như vậy.
Nhẹ thì là giao lưu giữa các tông môn, nặng thì liên quan đến danh dự và xếp hạng thực lực của ngũ đại tiên môn.
Ninh Vi nghe xong toàn bộ nội dung, thấy hai đoạn hữu ích nhất là:
"Trong Quy Nguyên Lâm Trạch khắp nơi là cơ duyên, các ngươi có thể tự do thăm dò, linh vật cấp bậc khác nhau tương ứng với điểm số khác nhau, người đầu tiên đến trung tâm Lâm Trạch cũng sẽ giành được lượng điểm tích lũy lớn."
"Các trưởng lão sẽ quan sát biểu hiện của các ngươi qua Thủy Tinh Kính, cho phép cạnh tranh, cho phép đoạt cơ duyên, khi huyễn cảnh kết thúc sẽ tổng kết điểm số, tiến hành xếp hạng và trao thưởng."
Vừa nghe được phép ra tay, mấy kiếm tu lỗ mãng bắt đầu kích động.
Kẻ xoa cổ tay, người nắm chặt kiếm.
Tống Minh Chúc từng nếm mùi đau khổ, bị phản ứng mẫn cảm quá khích, cảnh giác lẩn trốn sau lưng đệ tử Huyễn Nguyệt Tông.
"Ngươi trốn tránh cái gì?"
Diệp Vũ Ninh vén nửa khăn che mặt lên, liếc nhìn hắn.
Tống Minh Chúc vẫn nhớ như in:
"Ngươi không biết bọn họ thô bạo thế nào đâu, sư tỷ!"
Diệp Vũ Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bọn Yến Nghiêu, trong lòng đại khái hiểu ra.
Hóa ra là bầy kiếm tu nổi tiếng lòng dạ đen tối kia.
"Nhìn cũng được mà, dù sáu người có năm người cầm kiếm, nhưng còn một nữ tu tương đối nhã nhặn."
Đương nhiên rồi.
Kiếm của Ninh Vi vừa đi công tác, nàng không có gì để cầm.
Tống Minh Chúc cười:
"Sư tỷ tinh mắt thật, tri âm cô nương của ta đó, lần trước ta hợp tấu với nàng cực kỳ vui vẻ!"
Tiểu Minh à, ngươi không có mắt nhìn người rồi.
"Cũng là nhạc tu sao?"
Diệp Vũ Ninh hơi nhướng mày:
"Mong rằng vào Lâm Trạch rồi bọn họ cũng để ta đánh thỏa thích.
Đảm bảo, đảm bảo.
Sau khi quy tắc được công bố, đệ tử thân truyền các tông thảo luận sôi nổi, các trưởng lão lần lượt giải tán.
Duy có Dịch Thù Mẫn vội vàng chạy tới tìm đệ tử thân truyền.
Vừa chạy tới, hắn đã nghe thấy đệ tử mình đang bàn luận với các sư điệt về cách phối hợp chiến đấu, cụ thể là đánh hội đồng sao cho ăn ý.
Ninh Vi thong thả:
"Sáu kiếm tu vẫn quá thừa, ai đó trong các ngươi chuyển chuyên ngành đi."
Thẩm Hàm Thanh xoa xoa tay:
"Lúc bắt Phạm Dục ở Ngạc Loạn Chi Nguyên không phải phối hợp tốt lắm sao? Lúc đó sáu thanh kiếm chỉ vào đối phương, không chế toàn diện là được!"
Lục Du Bạch suy nghĩ:
"Có lẽ nên tẩm ít độc vào kiếm."
Hắn lấy cảm hứng từ Liễu Thích và Ninh Vi.
Dịch Thù Mẫn như người vô hình chạy quanh mấy đứa, cố gắng khuyên bảo những thiếu niên kiếm tu tà ác, có năng lực này
"Các con à, chúng ta là một trong tam đại thánh tông, hãy tỉnh táo một chút..."
Ninh Vi đưa ra một phiếu phủ quyết:
"Không sao, bọn con sẽ tự xưng là người Lăng Tiên Tông."
Dịch Thù Mẫn:
"Đệ tử thân truyền của Lăng Tiên Tông đời này không có kiếm tu."
Ninh Vi linh hoạt ứng biến:
"Vậy con sẽ là Cố Thời Hàn."
Dịch Thù Mẫn: "...?"
Ngươi nghe xem ngươi nói cái gì kìa?
Không giả mạo được đệ tử thân truyền thì giả mạo trưởng lão, ngươi giỏi lắm.
Nhưng hình như Lăng Tiên Tông người ta lần này không đến mà?
Nhiếp Tuyền dương dương đắc ý:
"Khặc khặc… Dịch trưởng lão yên tâm, nếu chúng con gây họa gì, ngài cứ nói là do sư tôn con dạy là được!"
Dịch Thù Mẫn trợn mắt há mồm.
Hiếu thảo quá, giống hệt đồ đệ hắn.
"Nhắc mới nhớ, tiểu sư thúc đâu rồi?"
Sở Anh đột nhiên hỏi.
Nhiếp Tuyền chán nản thở dài:
"Ôi… Có lẽ đang ngủ!"
Nhắc đến chuyện này...
Ninh Vi dừng lại, lặng lẽ thu lại nụ cười, nhớ đến chuyện đêm qua.
...
Trong phòng hạng sang.
Mộ Dung Ảnh ngủ mê mệt, vết ma văn truy tung trên trán lúc ẩn lúc hiện.
Đợi ma văn tiêu tán, hắn mới tỉnh dậy.
Lười biếng ngáp dài, mệt mỏi ngồi dậy, phát hiện mặt trời đã lên cao.
"Hả?"
Mộ Dung Ảnh sững sờ, hắn ngủ lâu thế sao?
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng mọi thứ sao quen thuộc đến lạ.
Hôm nay ba tông môn sẽ quyết định quy tắc tranh tài cụ thể, Ninh Vi giả vờ bình thường xuống lầu tụ họp mọi người, nhưng nàng ở cùng họ lâu rồi, rất dễ dàng bị nhận ra.
Sở Anh hỏi thăm nàng:
"Sư tỷ hôm nay có vẻ không tập trung, đêm qua không ngủ ngon sao?"
Lục Du Bạch cũng nhìn chằm chằm:
"Trạng thái không ổn, nghỉ ngơi không tốt à?"
Ninh Vi: "..."
Tiếp theo, ba người kia bước tới, ánh mắt thoáng liếc nhìn nàng.
"Thập Châu Xuân bị sư tỷ phóng sinh rồi à?"
Thẩm Hàm Thanh không cảm nhận được khí tức của Thập Châu Xuân.
Sao có thể gọi là phóng sinh? Ninh Vi nhíu mày, đính chính:
"Ta chỉ là không nuôi nổi nàng, nên đưa Thập Châu Xuân về nhà ngoại thôi."
Yến Nghiêu:
"Kiếm chủ vô dụng bất tài."
Ninh Vi: "..."
Mấy người các người độc miệng thật đấy.
Ninh Vi phẫn nộ nhìn bọn họ, tức giận túm Nhiếp Tuyền lại vuốt ve sừng rồng giải tỏa căng thẳng.
"Hả?"
Nhiếp Tuyền nghiêng đầu nghi hoặc, bị sư tỷ xoay đầu lại, chuyên tâm bị vuốt ve.
Đệ tử và trưởng lão của ba tông môn đều tập trung ở đây.
Trong lúc mấy đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông đùa giỡn, các tông môn khác cũng đến.
Một đoàn thiếu niên đội hai loại mũ rộng vành lần lượt xuất hiện, kỷ luật nghiêm chỉnh, tự động xếp thành hàng.
Ngược lại, sáu người Vân Thần Tông đứng lố nhố, không có kỷ luật gì hết, như đám chơi bời lêu lổng nơi xó chợ đầu đường.
Trong số người Dược Tiên Cốc và Huyễn Nguyệt Tông, Ninh Vi chỉ biết mỗi Liễu Thích và Tống Minh Chúc vừa gặp hôm qua.
Lúc này, ánh mắt Liễu Thích nhìn đại sư tỷ Dược Tiên Cốc đăm đăm, tâm tư dồn hết vào sư tỷ, dường như người này cực kỳ quan trọng với nàng ta.
Còn Tống Minh Chúc quyết tâm tạo dáng ngầu lòi, phô trương phong độ, khi thấy Ninh Vi, hắn vờ vô tình vén khăn che mặt lên nháy mắt với tri âm.
Giả tạo, ra vẻ, hèn hạ, đáng ghét.
Nhiếp Tuyền ngây ngô nói:
"Lần đầu ta gặp người còn thiếu đòn hơn cả Thẩm sư huynh."
Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng.
Thẩm Hàm Thanh "hừ" một tiếng, búng trán nó.
"Cấm dìm người này để đạp người kia."
Ninh Vi nhìn quanh, chân thành nói:
"Thực ra nuôi ngươi lâu rồi nhìn cũng thuận mắt đấy."
Thẩm Hàm Thanh:
"Ngươi không thấy câu này rất kỳ quái sao?"
Sở Anh, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch lắc đầu thay Ninh Vi, không hề kỳ quái, rất hợp lý.
Thẩm Hàm Thanh biểu cảm kỳ lạ: ".?"
Thật sự coi hắn là linh vật may mắn?
Sau khi đệ tử thân truyền tập hợp, các trưởng lão cũng đến gần đủ.
Phương Tư Nam và Ngu Hàm là vơ đét, xuất hiện cuối cùng, hai vị chưởng môn ngắm nhìn từng cái đầu đội mũ rộng vành, tán dương lẫn nhau kiểu xã giao.
"Xem kìa… đây là giang sơn mà hai ta giành được!"
"Đừng nhìn bên kia, bên kia là Vân Thần Tông."
Khi hội nghị ba tông sắp bắt đầu, trên ghế trưởng lão vẫn thiếu Mộ Dung Ảnh.
Dịch Thù Mẫn hiện diện với tư cách trưởng lão duy nhất của Vân Thần Tông, xung quanh toàn người tông môn khác, căng thẳng gần chết như chính hắn sắp vào Lâm Trạch rèn luyện.
Ngu Hàm tính toán thời gian:
"Tiểu Ảnh Ảnh không ngủ quên chứ?"
Dù đây là dịp trang trọng, nhưng Mộ Dung Ảnh hoàn toàn có khả năng làm vậy.
"Kỳ thực dù hắn có đến, cũng không tạo được tác dụng gì."
Phương Tư Nam hiểu rất rõ, ăn ngay nói thật.
"Chúng ta cứ bắt đầu, không cần quan tâm hắn."
Hội nghị ba tông lần này chủ yếu công bố nhiệm vụ và quy tắc trong Quy Nguyên Lâm Trạch.
Ngũ đại tiên môn mỗi dịp Lâm Trạch mở ra đều có tranh tài nội bộ như vậy.
Nhẹ thì là giao lưu giữa các tông môn, nặng thì liên quan đến danh dự và xếp hạng thực lực của ngũ đại tiên môn.
Ninh Vi nghe xong toàn bộ nội dung, thấy hai đoạn hữu ích nhất là:
"Trong Quy Nguyên Lâm Trạch khắp nơi là cơ duyên, các ngươi có thể tự do thăm dò, linh vật cấp bậc khác nhau tương ứng với điểm số khác nhau, người đầu tiên đến trung tâm Lâm Trạch cũng sẽ giành được lượng điểm tích lũy lớn."
"Các trưởng lão sẽ quan sát biểu hiện của các ngươi qua Thủy Tinh Kính, cho phép cạnh tranh, cho phép đoạt cơ duyên, khi huyễn cảnh kết thúc sẽ tổng kết điểm số, tiến hành xếp hạng và trao thưởng."
Vừa nghe được phép ra tay, mấy kiếm tu lỗ mãng bắt đầu kích động.
Kẻ xoa cổ tay, người nắm chặt kiếm.
Tống Minh Chúc từng nếm mùi đau khổ, bị phản ứng mẫn cảm quá khích, cảnh giác lẩn trốn sau lưng đệ tử Huyễn Nguyệt Tông.
"Ngươi trốn tránh cái gì?"
Diệp Vũ Ninh vén nửa khăn che mặt lên, liếc nhìn hắn.
Tống Minh Chúc vẫn nhớ như in:
"Ngươi không biết bọn họ thô bạo thế nào đâu, sư tỷ!"
Diệp Vũ Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bọn Yến Nghiêu, trong lòng đại khái hiểu ra.
Hóa ra là bầy kiếm tu nổi tiếng lòng dạ đen tối kia.
"Nhìn cũng được mà, dù sáu người có năm người cầm kiếm, nhưng còn một nữ tu tương đối nhã nhặn."
Đương nhiên rồi.
Kiếm của Ninh Vi vừa đi công tác, nàng không có gì để cầm.
Tống Minh Chúc cười:
"Sư tỷ tinh mắt thật, tri âm cô nương của ta đó, lần trước ta hợp tấu với nàng cực kỳ vui vẻ!"
Tiểu Minh à, ngươi không có mắt nhìn người rồi.
"Cũng là nhạc tu sao?"
Diệp Vũ Ninh hơi nhướng mày:
"Mong rằng vào Lâm Trạch rồi bọn họ cũng để ta đánh thỏa thích.
Đảm bảo, đảm bảo.
Sau khi quy tắc được công bố, đệ tử thân truyền các tông thảo luận sôi nổi, các trưởng lão lần lượt giải tán.
Duy có Dịch Thù Mẫn vội vàng chạy tới tìm đệ tử thân truyền.
Vừa chạy tới, hắn đã nghe thấy đệ tử mình đang bàn luận với các sư điệt về cách phối hợp chiến đấu, cụ thể là đánh hội đồng sao cho ăn ý.
Ninh Vi thong thả:
"Sáu kiếm tu vẫn quá thừa, ai đó trong các ngươi chuyển chuyên ngành đi."
Thẩm Hàm Thanh xoa xoa tay:
"Lúc bắt Phạm Dục ở Ngạc Loạn Chi Nguyên không phải phối hợp tốt lắm sao? Lúc đó sáu thanh kiếm chỉ vào đối phương, không chế toàn diện là được!"
Lục Du Bạch suy nghĩ:
"Có lẽ nên tẩm ít độc vào kiếm."
Hắn lấy cảm hứng từ Liễu Thích và Ninh Vi.
Dịch Thù Mẫn như người vô hình chạy quanh mấy đứa, cố gắng khuyên bảo những thiếu niên kiếm tu tà ác, có năng lực này
"Các con à, chúng ta là một trong tam đại thánh tông, hãy tỉnh táo một chút..."
Ninh Vi đưa ra một phiếu phủ quyết:
"Không sao, bọn con sẽ tự xưng là người Lăng Tiên Tông."
Dịch Thù Mẫn:
"Đệ tử thân truyền của Lăng Tiên Tông đời này không có kiếm tu."
Ninh Vi linh hoạt ứng biến:
"Vậy con sẽ là Cố Thời Hàn."
Dịch Thù Mẫn: "...?"
Ngươi nghe xem ngươi nói cái gì kìa?
Không giả mạo được đệ tử thân truyền thì giả mạo trưởng lão, ngươi giỏi lắm.
Nhưng hình như Lăng Tiên Tông người ta lần này không đến mà?
Nhiếp Tuyền dương dương đắc ý:
"Khặc khặc… Dịch trưởng lão yên tâm, nếu chúng con gây họa gì, ngài cứ nói là do sư tôn con dạy là được!"
Dịch Thù Mẫn trợn mắt há mồm.
Hiếu thảo quá, giống hệt đồ đệ hắn.
"Nhắc mới nhớ, tiểu sư thúc đâu rồi?"
Sở Anh đột nhiên hỏi.
Nhiếp Tuyền chán nản thở dài:
"Ôi… Có lẽ đang ngủ!"
Nhắc đến chuyện này...
Ninh Vi dừng lại, lặng lẽ thu lại nụ cười, nhớ đến chuyện đêm qua.
...
Trong phòng hạng sang.
Mộ Dung Ảnh ngủ mê mệt, vết ma văn truy tung trên trán lúc ẩn lúc hiện.
Đợi ma văn tiêu tán, hắn mới tỉnh dậy.
Lười biếng ngáp dài, mệt mỏi ngồi dậy, phát hiện mặt trời đã lên cao.
"Hả?"
Mộ Dung Ảnh sững sờ, hắn ngủ lâu thế sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương