Bên bờ suối.

Ninh Vi không thể quên bóng dáng đó, suy đi tính lại vẫn đi tìm Phương Tư Nam.

Lúc đó Phương Tư Nam đang căn dặn đại đệ tử nhà mình vào huyễn cảnh phải làm gì, không nên làm gì, thoáng chốc liếc thấy Ninh Vi đang lén la lén lút như kẻ trộm.

Ninh Vi trốn sau gốc cây, nhìn bọn họ từ rất xa.

"Vị đạo hữu này hình như là Vân Thần Tông? Trước đây con chưa từng nghe nói có nữ đệ tử thân truyền như vậy."

Dương Khinh Tuyết mặt mày dịu dàng, từ xa quan sát.

Ấn tượng của ngoại giới về nữ đệ tử thân truyền Vân Thần Tông, chỉ dừng lại ở Sở Anh. Còn Nhiếp Tuyền vì tình trạng cá nhân quá đặc thù, rất ít xuất hiện trước công chúng.

Lần này Vân Thần Tông có ba nữ đệ tử thân truyền đến một lần, thật hiếm có..

Phương Tư Nam nhớ lại lai lịch thần bí của Ninh Vi, nhất thời không biết nói gì, trầm ngâm một lát.

"...Vi sư cũng không rõ quy tắc kế thừa của Thiên Thu Các, tóm lại đó là đệ tử thân truyền của Ninh Vân Phồn, nghe nói ở Vân Hà Trấn nàng ta lừa cả Ma Tôn Trạc Uyên."

Đâu phải chỉ là lừa, Trạc Uyên bị nàng đào cho cái hố sâu hoắm.

Thấy hai thầy trò bắt đầu bàn luận về mình, Ninh Vi ung dung bước tới.

Phương Tư Nam chỉnh lại thái độ, bày ra phong cách quý phái:

"Ninh tiểu hữu có việc gì sao?"

"Phương chưởng môn, chuyện lớn như Quy Nguyên Lâm Trạch mở cửa thế này, có nên tăng cường phòng bị không?"

Ninh Vi nói ra suy nghĩ, lại nửa thật nửa đùa thêm một câu:

"Mộ Dung sư thúc nhà ta đêm qua gặp ác mộng, mơ thấy tà ma tập kích, ký ức vô cùng rõ ràng."

Mộ Dung Ảnh: Thì ra đây là tác dụng của ta sao? Phương Tư Nam xoa cằm suy nghĩ:

"Có tam đại tiên môn trấn thủ, bình thường sẽ không có tà ma mắt mù nào dám đến, nếu thật sự không yên tâm ta sẽ bàn lại với Ngu chưởng môn."

"Tốt nhất là thiết lập kết giới trừ ma gì đó."

"Yên tâm đi Ninh tiểu hữu…"

Phương Tư Nam đầy tự tin, đảm bảo với Ninh Vi:

"Sư thúc của ngươi bọn ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ta và Ngu Hàm sẽ hộ giá hộ tống, đảm bảo giấc ngủ của tiểu Ảnh Ảnh!"

Ninh Vi nhoẻn miệng cười:

"Ta thay tiểu Ảnh Ảnh cảm ơn ngài."

Kỳ thực chưởng môn ngũ đại tiên môn đều rất nỗ lực, cũng thật sự có thành tựu

Chỉ là nỗ lực sai hướng, luôn dốc hết nhiệt tình đam mê vào những thứ kỳ lạ.

Nhắc nhở xong Phương chưởng môn, tạm gác lại tâm sự.

Ninh Vi cáo biệt Phương Tư Nam và Dương Khinh Tuyết, thong dong đi về phía lầu gỗ.

Năm thiếu niên thiếu nữ đang đợi ở đó vẫy tay chào nàng, còn có một Dịch Thù Mẫn bị bắt giữ trông hơi tội nghiệp.

Phương Tư Nam nhìn theo bóng lưng nàng một lúc, biểu cảm dần trở nên phức tạp.

"Ta thậm chí không thể dò ra tu vi của nàng ta."

Hoặc là thâm sâu khó lường, hoặc là gần như không có.

Nhưng Ninh Vi – đồng chí người tinh thể tà ác này có đi kèm cả hệ thống điều chỉnh, nàng có thể là cả hai kiểu trên.

Dương Khinh Tuyết nói:

"Không sao sư tôn, Liễu sư muội mới nghiên cứu một bộ chiêu thức, phi tiêu độc uy lực khả quan, chúng ta cũng có sức chiến đấu."

Phương Tư Nam hơi kinh ngạc:

"Tiểu Liễu là dược tu mà đã tiến hóa đến mức này rồi sao?"

Hắn nhớ lúc mới nhặt Liễu Thích về, con bé này còn rất ngoan ngoãn lanh lợi.

Từ khi Dương Khinh Tuyết đỡ một đòn chí mạng cho Liễu Thích, con bé bắt đầu trở nên u ám, ngày ngày nghiên cứu độc dược.

Bây giờ còn chuyển đổi hình thái chiến đấu.

...

Ngày tiến vào Lâm Trạch, không chỉ có tu sĩ ba tông, còn có vô số tán tu đến xem.

Toàn bộ khu rừng lấy trung tuyến làm ranh giới, vạch ra một huyễn cảnh hư thực.

Huyễn cảnh lung linh sắc màu, sinh cơ dồi dào, từ đây xuyên qua, có thể đến Quy Nguyên Lâm Trạch.

Trước lúc lên đường, cảnh tượng như hiện trường biệt ly cỡ lớn.

Dịch Thù Mẫn lo lắng dặn dò rất nhiều, chỉ sợ đệ tử thân truyền gặp chuyện trong huyễn cảnh.

Mộ Dung Ảnh lần đầu dẫn đoàn không có kinh nghiệm, nên nghĩ mãi chỉ nói được một câu:

"Chơi vui vẻ, dã ngoại vui sướng."

Nhiếp Tuyền bất mãn:

"Sư tôn có thể có ích một chút không, người xem Dịch sư bá kia quan tâm chúng ta thế nào kìa!"

Nghe vậy, mấy đệ tử thân truyền quay sang nhìn chằm chằm Mộ Dung Ảnh.

Mộ Dung Ảnh ngẩn ra, lập tức luống cuống nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh dùng kiếm quạt gió.

"Sao nói ta không có ích... Nếu các con bị bắt nạt trong đó, về sau ta sẽ giúp các con bắt nạt lại. Bất kể là linh thú gì, dám bắt nạt các con, xem ta…"

"Á!"

Mộ Dung Ảnh quạt trúng mặt mình, đau đớn chui vào một góc ngồi xổm ôm mặt, ném kiếm sang một bên.

Chúng đệ tử thân truyền: "..."

Ninh Vi nhắm mắt không nỡ nhìn, tên ngốc này làm thế nào sống được tới ngày hôm nay vậy?

Dịch Thù Mẫn muốn nói lại thôi, có vẻ ung dung của người nhiều kinh nghiệm.

"Đầu óc hắn không tốt cũng không phải ngày một ngày hai rồi, các tiểu tổ tông tha cho người tàn tật đi."

Đúng lúc Ngu Hàm tổ chức mọi người vào huyễn cảnh.

"Xin mời chư vị lên đường…"

Nhiều đệ tử thân truyền tiên môn bắt đầu lên đường, huyễn cảnh đón nhận từng đoàn thiếu niên tu sĩ.

"Đi thôi đi thôi, hái ít linh thảo tiên thảo về bồi bổ đầu óc cho các sư thúc."

Ninh Vi quay người đi luôn, những người khác nhanh chóng theo sau.

Giữa đám tu sĩ đội mũ rộng vành, lấy nàng dẫn đầu, hình thành thế trận độc đáo.

Sáu kiếm tu Vân Thần Tông cực kỳ nổi bật xuyên qua dòng người, ánh mắt kiên định bước vào Quy Nguyên Lâm Trạch.

...

Hư thực luân phiên, thời không đảo lộn.

Ngẩng đầu lên, núi cao nước chảy, chim bay thú chạy, trời xanh mênh mông, như lạc vào tiên cảnh.

Nhiếp Tuyền và Thẩm Hàm Thanh kinh ngạc trầm trồ, Sở Anh không kìm được phấn khích, Lục Du Bạch và Yến Nghiêu cũng khó che giấu tò mò.

Duy chỉ có Ninh Vi bình tĩnh tự nhiên.

Mọi thứ nơi đây, nàng vừa quen vừa lạ.

Nhìn quanh một lượt, Ninh Vi giơ tay vận chuyển linh khí, một cành trúc kiếm rơi vào tay.

Chưa kịp làm gì, Nhiếp Tuyền kéo tay áo nàng chạy băng băng, tiểu ma long cười tươi rói:

"Tiến lên…"

Ninh Vi ngẩn người, khóe môi nhếch lên.

Sở Anh ở phía sau hét lớn:

"Nhiếp Tuyền ngươi quay lại đây, ngươi định dẫn sư tỷ đi đâu!"

Yến Nghiêu, Lục Du Bạch bất đắc dĩ đuổi theo, người trước hơi phiền, người sau mỉm cười.

"Yahooooo~"

Thẩm Hàm Thanh ngự kiếm bay qua bay lại, chế nhạo bọn họ chỉ biết cuốc bộ đuổi theo.

Tiếng cười trầm bổng, sức sống tràn trề, Lâm Trạch hiện tại vẫn yên bình tốt đẹp.

...

Quy Nguyên Lâm Trạch, vùng trung tâm.

Nơi đây tĩnh mịch an ổn, linh nguyên dồi dào.

Thập Châu Xuân treo trên tịnh trì, nhận sự phụng dưỡng từ Lâm Trạch.

Đột nhiên, có người lặng lẽ đến, áo đen như mực, tóc trắng như tuyết.

Dù người này đeo mặt nạ quỷ vương, A Đài vẫn dễ dàng nhận ra.

Thập Châu Xuân hiện ra hư ảnh run rẩy của A Đài, vô cùng kinh sợ nhìn người vừa xuất hiện.

"Văn... Văn Lan..."

"Sao ngươi dám đến đây..."

Văn Lan chậm rãi ngẩng mắt, không nói gì.

Hắn chỉ hờ hững liếc nàng một cái, không sợ hãi đi đến bên tịnh trì, lấy một bình nước tịnh trì.

A Đài vô cùng căng thẳng:

"Ngươi đến đây làm gì, không phải ngươi định tìm Ánh Vi đấy chứ?!"

Nhắc đến Ánh Vi, Văn Lan cuối cùng cũng có chút phản ứng.

"Không tìm, cũng không dám tìm."

Giọng hắn trầm mà khàn, chứa đựng dấu vết thời gian.

A Đài nhíu mày, tâm tư rối bời.

Bỗng nhiên, ma diễm trói lấy Thập Châu Xuân, khí thế ngạo nghễ tuyên cáo sức mạnh của người thi triển.

Vùng trung tâm Lâm Trạch bùng lên khí thể màu tím đen.

"Ngươi làm gì?!"

Văn Lan lại cười, nhếch môi nói:

"Sợ ta đến thế sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện