Ngu Hàm phản biện:
"Tiểu Minh nhà ta bình thường đâu có thế này, ai hại nó thành ra như vậy?"
Phương Tư Nam không chấp nhận nội dung phản biện:
"Chỗ đó không phải chỉ có người Vân Thần Tông và các ngươi sao? Lũ kiếm tu lỗ mãng Vân Thần Tông làm sao hiểu được âm nhạc chứ?"
Ninh Vi không hiểu, nên mới khó nghe như thế.
...
Trong lầu.
Nhịp điệu của Ninh Vi quá nhanh, Tống Minh Chúc còn thổi nữa là sẽ tắt thở, hắn dừng lại trước khi mặt nghẹn thở đến đỏ ửng, giấu mặt sau lớp vải che cúi chào đáp lễ với Ninh Vi dưới đại sảnh.
Ninh Vi khẽ nhếch môi, gật đầu với hắn.
Nhóm F5 Vân Thần Tông chen chúc ở cửa nhà bếp, liếc qua lại giữa hai người.
Thẩm Hàm Thanh:
"Hai người họ còn giao lưu nghệ thuật luôn à?"
Yến Nghiêu:
"Khó nghe chết được."
Có thể khiến một nhạc tu thổi ra thứ âm thanh khó nghe như vậy, vị nhạc trưởng Ninh Vi này quả thực có chút bản lĩnh.
Sự chú ý của các tu sĩ trong lầu đều dồn vào hai vị nghệ thuật gia này.
Chỉ thấy Tống Minh Chúc giống như Ninh Vi lúc trước, nhẹ nhàng vượt qua lan can từ tầng ba nhảy xuống, giữa không trung tạo dáng cực kỳ đẹp mắt.
Bỏ qua việc hắn suýt ngã sấp mặt khi tiếp đất, tổng thể động tác vẫn mượt mà như nước chảy mây trôi.
Ninh Vi đứng dậy hỏi:
"Đạo hữu vì sao lại một mình thổi sáo trên lầu?"
Tống Minh Chúc không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, đáp với vẻ thâm trầm:
"Ban đầu chỉ định xua tan khí độc, nhưng khí độc đột nhiên biến mất, sáo đã lấy ra thì không thể không thổi."
Hay lắm, lại còn "không thể không thổi".
Ninh Vi kinh ngạc:
"Minh Châu công tử quả là người cầu kỳ."
Tống Minh Chúc giật mình:
"Cái gì?"
Ninh Vi thản nhiên:
"Sư đệ ta nói ngươi tên là Tống Minh Châu."
Tống Minh Châu nào? Hắn phong lưu tiêu sái như vậy sao có thể mang cái tên mềm yếu nhu nhược ấy.
Tống Minh Chúc cố nín một hơi, bắt đầu xắn tay áo, lần nữa lấy ra sáo linh bản mệnh của mình.
"Không biết sư đệ của cô nương là vị nào?"
Để hắn xem ai dám bịa đặt tên húy của mình.
Ninh Vi thản nhiên nhìn về phía cửa nhà bếp, Tống Minh Chúc theo hướng ấy nhìn lại, thấy mấy kiếm tu Vân Thần Tông, khóe miệng giật giật.
Hình như đánh không lại...
Tống Minh Chúc lặng lẽ thả tay áo xuống:
"Thực ra gọi nhầm tên cũng có thể tha thứ."
Ninh Vi còn bổ sung:
"Chính là đứa mặc đồ đen kia kìa."
Yến Nghiêu nghe vậy nhướng mày, bất ngờ chạm mắt với Tống Minh Chúc, ngón tay xoa xoa chuôi kiếm.
Tên này càng đánh không lại...
Tống Minh Chúc lặng lẽ thu hồi sáo:
"Minh Châu thì Minh Châu vậy, nghe cũng sang trọng cao cấp."
Tri âm à, sư đệ của ngươi hơi dữ.
Yến Nghiêu là kiếm tu hàng đầu, mười ba tuổi giết xuyên Độ Hà Tháp, sư tôn trước là đại ma đầu Đoàn Khung Dạ, sư tôn hiện tại vẫn là kiếm tu bán ma tính nết âm u thất thường.
Lục Du Bạch song tu hai đạo, kiếm đạo chỉ đứng sau Yến Nghiêu, dược đạo truyền thừa từ Dịch Thù Mẫn nổi tiếng sánh ngang chưởng môn Dược Tiên Cốc, quan trọng nhất là lòng dạ tên này đen như mực.
Ngoại trừ Thẩm Hàm Thanh dễ bắt nạt, ở đây không có tên nào dễ chọc.
Tống Minh Chúc ho khan một tiếng, lại nở nụ cười lịch lãm phong độ.
"Không biết tôn tính đại danh của cô nương, vừa rồi cùng cô nương hợp tấu một khúc, Tống mỗ như gặp tri âm."
Mọi người Vân Thần Tông nghe xong biểu cảm tan vỡ, nghĩ thầm tai ngươi có vấn đề à.
Ninh Vi mỉm cười:
"Vân Thần Tông, Ninh Vi."
Tống Minh Chúc kinh ngạc:
"Hóa ra là Ninh gia Thiên Thu Các, thất kính thất kính."
Sau đó, hắn bắt đầu quấn lấy Ninh Vi, đàm luận từ thơ ca nhạc họa đến triết lý nhân sinh.
Tống Minh Chúc cười tươi như hoa mùa xuân, chỉ là sau lưng hơi lạnh.
Năm người bọn Sở Anh âm trầm nhìn chằm chằm Tống Minh Chúc, Liễu Thích cảm nhận được sát khí trên người họ.
"Tên này nịnh nọt quá, rất muốn đánh một trận."
"Cũng được chứ nhỉ? Chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà?"
"Dám tán tỉnh Ninh sư tỷ, xem ta cắn chết hắn!"
Năm người chẳng mấy khi thống nhất ý kiến, nói là làm, Liễu Thích chợt thấy bọn họ rút kiếm xông ra như gió.
Tống Minh Chúc đang cười vui vẻ, mấy đạo cương phong đánh tới.
Hắn ngửi thấy một tia xong đời.
"Con mẹ nó! Các ngươi làm gì vậy?!"
"Khặc khặc khặc! Ác long vồ mồi!!"
Cảnh tượng hỗn loạn quá mức, khiến đám tu sĩ khác sợ hãi tránh xa.
Liễu Thích cầm mảnh lò đan tẩm độc trên tay, mắt chớp chớp, bất ngờ ném ra.
"Á á á á á á á!"
...
Chiều tối.
Hai vị chưởng môn Dược Tiên Cốc và Huyễn Nguyệt Tông dẫn đầu cùng các trưởng lão tông môn và tán tu các nơi tổ chức yến tiệc.
Các đệ tử khác tụ tập giao lưu đàm đạo, thảo luận đạo nghĩa, náo nhiệt phi thường.
Họ thấy tổ chức mũ rộng vành thần bí còn chủ động chào hỏi, bởi những người này thường là đệ tử thân truyền Huyễn Nguyệt Tông hoặc Dược Tiên Cốc.
Ngũ đại tiên môn rốt cuộc là tồn tại xa vời trong lòng vô số tu sĩ.
Đệ tử thân truyền càng là lông phượng sừng lân trong số các thiên tài, khiến người ngưỡng mộ, cũng làm người kính nể.
Mặc dù những đệ tử thân truyền này rất bình dân hòa đồng
Mặt trời lặn sau núi, bầu trời tối tăm lấp lánh ngàn sao.
Mấy kiếm tu Vân Thần Tông kiếm ít củi ném giữa bãi đất hoang.
Sở Anh tạo một hỏa quyết thiêu đốt, xung quanh bừng lên ánh lửa ấm áp.
Mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, còn bắt cóc cả Liễu Thích và Tống Minh Chúc bị trúng độc.
Liễu Thích sắc mặt vẫn có vẻ bệnh tật, uể oải hỏi:
“Vân Thần Tông các ngươi đốt lửa trại bắt bọn ta làm gì?"
Thẩm Hàm Thanh cười hì hì:
"Mũ rộng vành là biểu tượng cao cấp ở đây, như vậy trông bọn ta có vẻ lợi hại…"
Hai loại mũ rộng vành nhãn hiệu đệ tử thân truyền càng là đỉnh cao.
Lục Du Bạch xiên mấy cây nấm dại nướng trên lửa.
Nấm này nướng lên rất thơm, chỉ là hình thù kì quặc, năm màu sặc sỡ, khiến người ta không có cảm giác an toàn thực phẩm.
Liễu Thích sức kháng độc cao, không sợ hãi.
Tống Minh Chúc thì khác, mảnh lò đan độc trên người vừa gỡ xuống, lòng còn sợ hãi.
"Thật sự ăn được sao? Trúng độc thì làm thế nào?"
Yến Nghiêu lười nhác dựa vào cây, không mấy để ý:
"Có thể để tri âm tỷ tỷ của ngươi kiểm tra chất lượng trước."
Nấm lành nàng ta có thể ăn, nấm độc ăn cũng không chết được.
"Trường hợp xấu nhất, bọn ta sẽ bắt một dược tu đứng đắn trị liệu cho ngươi."
Lục Du Bạch và Liễu Thích ngước lên, nheo mắt liếc hắn: "?"
Nói ai không đứng đắn đấy.
Gió đêm hiu hiu, lửa trại ấm áp.
Tống Minh Chúc không tự chủ lấy sáo ra, thổi một khúc nhạc du dương.
Một nhóm người ngồi cùng nhau, nghe hắn thổi sáo.
Khi cười nói, lúc trêu đùa.
Lúc này còn có thể cười nói vui vẻ, vài ngày sau vào huyễn cảnh chính là đối thủ cạnh tranh.
Sở Anh và Nhiếp Tuyền tranh nhau dựa vào Ninh Vi, Yến Nghiêu, Thẩm Hàm Thanh khinh bỉ không thôi.
Ninh Vi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh lửa trại.
Về sau, nàng trầm tư nhìn về phía huyễn cảnh Lâm Trạch.
Từ một nơi mọi người không nhận ra, có người lặng lẽ ngắm nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn.
...
Đêm khuya.
Lâm Trạch u tịch, gió mát lướt qua hạt sương.
Ninh Vi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ chạm khắc, ánh trăng tràn vào, người nhuộm một tầng trăng.
Nàng triệu hồi Thập Châu Xuân, hai ngón tay từ từ vuốt qua lưỡi kiếm
Linh thể của A Đài hiện ra, đã suy yếu vô cùng.
"A Đài, về nhà."
Ninh Vi khẽ nói.
Thập Châu Xuân ở trong tay nàng dừng lại một lát, cọ cọ lên đốt ngón tay nàng một cái rồi lơ lửng trở về Quy Nguyên Lâm Trạch.
Khi kết khế ước với Ninh Vi, Thập Châu Xuân đã bù đắp khiếm khuyết của tinh thể, giờ đây Thập Châu Xuân cần dưỡng nguyên tại Quy Nguyên Lâm Trạch, đến khi A Đài hồi phục.
Ninh Vi nhìn theo Thập Châu Xuân rời đi, khi đóng cửa sổ khóe mắt lướt thấy bóng người cách đó không xa, đồng tử co rút.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, bóng người ấy biến mất.
Ninh Vi đứng bất động, chẳng hiểu sao thấy lòng bồn chồn.
Là ảo giác hay sao? ...
Ma diễm nội liễm, nam tử áo đen hiện thân tại Quy Nguyên Lâm Trạch.
Hắn nhìn về phía lầu các, thâm thúy xa xôi, sau đó quay người bước vào huyễn cảnh Lâm Trạch.
"Tiểu Minh nhà ta bình thường đâu có thế này, ai hại nó thành ra như vậy?"
Phương Tư Nam không chấp nhận nội dung phản biện:
"Chỗ đó không phải chỉ có người Vân Thần Tông và các ngươi sao? Lũ kiếm tu lỗ mãng Vân Thần Tông làm sao hiểu được âm nhạc chứ?"
Ninh Vi không hiểu, nên mới khó nghe như thế.
...
Trong lầu.
Nhịp điệu của Ninh Vi quá nhanh, Tống Minh Chúc còn thổi nữa là sẽ tắt thở, hắn dừng lại trước khi mặt nghẹn thở đến đỏ ửng, giấu mặt sau lớp vải che cúi chào đáp lễ với Ninh Vi dưới đại sảnh.
Ninh Vi khẽ nhếch môi, gật đầu với hắn.
Nhóm F5 Vân Thần Tông chen chúc ở cửa nhà bếp, liếc qua lại giữa hai người.
Thẩm Hàm Thanh:
"Hai người họ còn giao lưu nghệ thuật luôn à?"
Yến Nghiêu:
"Khó nghe chết được."
Có thể khiến một nhạc tu thổi ra thứ âm thanh khó nghe như vậy, vị nhạc trưởng Ninh Vi này quả thực có chút bản lĩnh.
Sự chú ý của các tu sĩ trong lầu đều dồn vào hai vị nghệ thuật gia này.
Chỉ thấy Tống Minh Chúc giống như Ninh Vi lúc trước, nhẹ nhàng vượt qua lan can từ tầng ba nhảy xuống, giữa không trung tạo dáng cực kỳ đẹp mắt.
Bỏ qua việc hắn suýt ngã sấp mặt khi tiếp đất, tổng thể động tác vẫn mượt mà như nước chảy mây trôi.
Ninh Vi đứng dậy hỏi:
"Đạo hữu vì sao lại một mình thổi sáo trên lầu?"
Tống Minh Chúc không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, đáp với vẻ thâm trầm:
"Ban đầu chỉ định xua tan khí độc, nhưng khí độc đột nhiên biến mất, sáo đã lấy ra thì không thể không thổi."
Hay lắm, lại còn "không thể không thổi".
Ninh Vi kinh ngạc:
"Minh Châu công tử quả là người cầu kỳ."
Tống Minh Chúc giật mình:
"Cái gì?"
Ninh Vi thản nhiên:
"Sư đệ ta nói ngươi tên là Tống Minh Châu."
Tống Minh Châu nào? Hắn phong lưu tiêu sái như vậy sao có thể mang cái tên mềm yếu nhu nhược ấy.
Tống Minh Chúc cố nín một hơi, bắt đầu xắn tay áo, lần nữa lấy ra sáo linh bản mệnh của mình.
"Không biết sư đệ của cô nương là vị nào?"
Để hắn xem ai dám bịa đặt tên húy của mình.
Ninh Vi thản nhiên nhìn về phía cửa nhà bếp, Tống Minh Chúc theo hướng ấy nhìn lại, thấy mấy kiếm tu Vân Thần Tông, khóe miệng giật giật.
Hình như đánh không lại...
Tống Minh Chúc lặng lẽ thả tay áo xuống:
"Thực ra gọi nhầm tên cũng có thể tha thứ."
Ninh Vi còn bổ sung:
"Chính là đứa mặc đồ đen kia kìa."
Yến Nghiêu nghe vậy nhướng mày, bất ngờ chạm mắt với Tống Minh Chúc, ngón tay xoa xoa chuôi kiếm.
Tên này càng đánh không lại...
Tống Minh Chúc lặng lẽ thu hồi sáo:
"Minh Châu thì Minh Châu vậy, nghe cũng sang trọng cao cấp."
Tri âm à, sư đệ của ngươi hơi dữ.
Yến Nghiêu là kiếm tu hàng đầu, mười ba tuổi giết xuyên Độ Hà Tháp, sư tôn trước là đại ma đầu Đoàn Khung Dạ, sư tôn hiện tại vẫn là kiếm tu bán ma tính nết âm u thất thường.
Lục Du Bạch song tu hai đạo, kiếm đạo chỉ đứng sau Yến Nghiêu, dược đạo truyền thừa từ Dịch Thù Mẫn nổi tiếng sánh ngang chưởng môn Dược Tiên Cốc, quan trọng nhất là lòng dạ tên này đen như mực.
Ngoại trừ Thẩm Hàm Thanh dễ bắt nạt, ở đây không có tên nào dễ chọc.
Tống Minh Chúc ho khan một tiếng, lại nở nụ cười lịch lãm phong độ.
"Không biết tôn tính đại danh của cô nương, vừa rồi cùng cô nương hợp tấu một khúc, Tống mỗ như gặp tri âm."
Mọi người Vân Thần Tông nghe xong biểu cảm tan vỡ, nghĩ thầm tai ngươi có vấn đề à.
Ninh Vi mỉm cười:
"Vân Thần Tông, Ninh Vi."
Tống Minh Chúc kinh ngạc:
"Hóa ra là Ninh gia Thiên Thu Các, thất kính thất kính."
Sau đó, hắn bắt đầu quấn lấy Ninh Vi, đàm luận từ thơ ca nhạc họa đến triết lý nhân sinh.
Tống Minh Chúc cười tươi như hoa mùa xuân, chỉ là sau lưng hơi lạnh.
Năm người bọn Sở Anh âm trầm nhìn chằm chằm Tống Minh Chúc, Liễu Thích cảm nhận được sát khí trên người họ.
"Tên này nịnh nọt quá, rất muốn đánh một trận."
"Cũng được chứ nhỉ? Chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà?"
"Dám tán tỉnh Ninh sư tỷ, xem ta cắn chết hắn!"
Năm người chẳng mấy khi thống nhất ý kiến, nói là làm, Liễu Thích chợt thấy bọn họ rút kiếm xông ra như gió.
Tống Minh Chúc đang cười vui vẻ, mấy đạo cương phong đánh tới.
Hắn ngửi thấy một tia xong đời.
"Con mẹ nó! Các ngươi làm gì vậy?!"
"Khặc khặc khặc! Ác long vồ mồi!!"
Cảnh tượng hỗn loạn quá mức, khiến đám tu sĩ khác sợ hãi tránh xa.
Liễu Thích cầm mảnh lò đan tẩm độc trên tay, mắt chớp chớp, bất ngờ ném ra.
"Á á á á á á á!"
...
Chiều tối.
Hai vị chưởng môn Dược Tiên Cốc và Huyễn Nguyệt Tông dẫn đầu cùng các trưởng lão tông môn và tán tu các nơi tổ chức yến tiệc.
Các đệ tử khác tụ tập giao lưu đàm đạo, thảo luận đạo nghĩa, náo nhiệt phi thường.
Họ thấy tổ chức mũ rộng vành thần bí còn chủ động chào hỏi, bởi những người này thường là đệ tử thân truyền Huyễn Nguyệt Tông hoặc Dược Tiên Cốc.
Ngũ đại tiên môn rốt cuộc là tồn tại xa vời trong lòng vô số tu sĩ.
Đệ tử thân truyền càng là lông phượng sừng lân trong số các thiên tài, khiến người ngưỡng mộ, cũng làm người kính nể.
Mặc dù những đệ tử thân truyền này rất bình dân hòa đồng
Mặt trời lặn sau núi, bầu trời tối tăm lấp lánh ngàn sao.
Mấy kiếm tu Vân Thần Tông kiếm ít củi ném giữa bãi đất hoang.
Sở Anh tạo một hỏa quyết thiêu đốt, xung quanh bừng lên ánh lửa ấm áp.
Mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, còn bắt cóc cả Liễu Thích và Tống Minh Chúc bị trúng độc.
Liễu Thích sắc mặt vẫn có vẻ bệnh tật, uể oải hỏi:
“Vân Thần Tông các ngươi đốt lửa trại bắt bọn ta làm gì?"
Thẩm Hàm Thanh cười hì hì:
"Mũ rộng vành là biểu tượng cao cấp ở đây, như vậy trông bọn ta có vẻ lợi hại…"
Hai loại mũ rộng vành nhãn hiệu đệ tử thân truyền càng là đỉnh cao.
Lục Du Bạch xiên mấy cây nấm dại nướng trên lửa.
Nấm này nướng lên rất thơm, chỉ là hình thù kì quặc, năm màu sặc sỡ, khiến người ta không có cảm giác an toàn thực phẩm.
Liễu Thích sức kháng độc cao, không sợ hãi.
Tống Minh Chúc thì khác, mảnh lò đan độc trên người vừa gỡ xuống, lòng còn sợ hãi.
"Thật sự ăn được sao? Trúng độc thì làm thế nào?"
Yến Nghiêu lười nhác dựa vào cây, không mấy để ý:
"Có thể để tri âm tỷ tỷ của ngươi kiểm tra chất lượng trước."
Nấm lành nàng ta có thể ăn, nấm độc ăn cũng không chết được.
"Trường hợp xấu nhất, bọn ta sẽ bắt một dược tu đứng đắn trị liệu cho ngươi."
Lục Du Bạch và Liễu Thích ngước lên, nheo mắt liếc hắn: "?"
Nói ai không đứng đắn đấy.
Gió đêm hiu hiu, lửa trại ấm áp.
Tống Minh Chúc không tự chủ lấy sáo ra, thổi một khúc nhạc du dương.
Một nhóm người ngồi cùng nhau, nghe hắn thổi sáo.
Khi cười nói, lúc trêu đùa.
Lúc này còn có thể cười nói vui vẻ, vài ngày sau vào huyễn cảnh chính là đối thủ cạnh tranh.
Sở Anh và Nhiếp Tuyền tranh nhau dựa vào Ninh Vi, Yến Nghiêu, Thẩm Hàm Thanh khinh bỉ không thôi.
Ninh Vi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh lửa trại.
Về sau, nàng trầm tư nhìn về phía huyễn cảnh Lâm Trạch.
Từ một nơi mọi người không nhận ra, có người lặng lẽ ngắm nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn.
...
Đêm khuya.
Lâm Trạch u tịch, gió mát lướt qua hạt sương.
Ninh Vi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ chạm khắc, ánh trăng tràn vào, người nhuộm một tầng trăng.
Nàng triệu hồi Thập Châu Xuân, hai ngón tay từ từ vuốt qua lưỡi kiếm
Linh thể của A Đài hiện ra, đã suy yếu vô cùng.
"A Đài, về nhà."
Ninh Vi khẽ nói.
Thập Châu Xuân ở trong tay nàng dừng lại một lát, cọ cọ lên đốt ngón tay nàng một cái rồi lơ lửng trở về Quy Nguyên Lâm Trạch.
Khi kết khế ước với Ninh Vi, Thập Châu Xuân đã bù đắp khiếm khuyết của tinh thể, giờ đây Thập Châu Xuân cần dưỡng nguyên tại Quy Nguyên Lâm Trạch, đến khi A Đài hồi phục.
Ninh Vi nhìn theo Thập Châu Xuân rời đi, khi đóng cửa sổ khóe mắt lướt thấy bóng người cách đó không xa, đồng tử co rút.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, bóng người ấy biến mất.
Ninh Vi đứng bất động, chẳng hiểu sao thấy lòng bồn chồn.
Là ảo giác hay sao? ...
Ma diễm nội liễm, nam tử áo đen hiện thân tại Quy Nguyên Lâm Trạch.
Hắn nhìn về phía lầu các, thâm thúy xa xôi, sau đó quay người bước vào huyễn cảnh Lâm Trạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương