"Nín thở, tĩnh tâm!"
Khí thể màu xanh lục nhanh chóng lan tỏa, tràn ngập khắp gian phòng cho khách.
Ninh Vi nhíu mày mở cửa sổ, lại đẩy cửa phòng khách, sau đó bước ra hành lang kiểm tra.
Phòng của họ ở tầng hai, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đại sảnh tầng một.
Nơi khí độc đậm đặc nhất dường như là nhà bếp.
Nhiếp Tuyền thò đầu ra khỏi cửa:
"Có kẻ muốn đầu độc chúng ta, sau đó chiếm đoạt cơ duyên ở Lâm Trạch à?"
Thẩm Hàm Thanh ngước nhìn làn khói xanh bao phủ bầu trời, bám vào khung cửa nói:
"Vậy thì kẻ hạ độc này rất bí ẩn đấy."
Bí ẩn đến mức cả tòa nhà này đều biết.
"Đi xem thử không phải nhanh hơn à?"
Yến Nghiêu từ trong phòng đi ra, thẳng tiến về phía Ninh Vi. Lục Du Bạch và Sở Anh nhìn nhau, cũng đi theo.
Thẩm Hàm Thanh và Nhiếp Tuyền bám vào khung cửa ngó nghiêng, thấy Ninh Vi nhẹ nhàng vượt qua lan can, nhảy xuống tầng dưới.
Ba người kia không chần chừ, theo chân nhảy xuống.
Bốn người tà áo tung bay phất phới, nhẹ nhõm đáp đất.
Dáng vẻ điềm tĩnh ấy khiến các tu sĩ khác trong lầu đều chú ý.
Thẩm Hàm Thanh và Nhiếp Tuyền đồng thanh thốt lên:
"Sao làm màu mà không rủ bọn ta?"
"Chết tiệt, để bọn họ diễn hết phần rồi!"
Thẩm Hàm Thanh thuận tay túm lấy tiểu sư muội, cắp ngang eo rồi hùng hổ chạy xuống cầu thang đuổi theo đồng đội.
Nhà bếp.
Nhóm bốn người đáng tin cậy đã đồng loạt rút kiếm, vén rèm chuẩn bị bắt giữ kẻ hạ độc.
Chỉ thấy một nữ tu sĩ đội mũ rộng vành nhãn hiệu "Dược Tiên Cốc" ngồi trên băng ghế nhỏ, mặc áo dài màu xanh sẫm, trên tay nâng mảnh vỡ của một lò luyện đan cao cấp.
"Đệ tử thân truyền Dược Tiên Cốc?"
Thẩm Hàm Thanh thò đầu vào, đặt Nhiếp Tuyền xuống rồi đẩy lưỡi kiếm của Ninh Vi vào vỏ một phần.
Ninh Vi nghi hoặc liếc Thẩm Hàm Thanh, rồi nhìn nữ tu sĩ kia.
"Ngươi là Liễu Thích?"
Lục Du Bạch thử gọi.
Đa phần, những đệ tử thân truyền của tông môn khác có giao lưu tiếp xúc với đám kiếm tu bọn họ đều là loại có sức chiến đấu. Dược tu Dược Tiên Cốc quá dịu dàng lương thiên, ngoại trừ Lục Du Bạch, những người khác không mấy quen biết.
Dĩ nhiên, cô nương tên là Liễu Thích này không dịu dàng cũng không lương thiện.
Nàng chỉ đam mê luyện độc.
Liễu Thích nghe thấy có người gọi tên mình, từ phần cổ trở xuống bất động, đầu từ từ quay lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Khăn che mặt lệch đi để lộ một nửa gương mặt thật, quầng thâm dưới mắt Liễu Thích rất đậm, khuôn mặt trắng bệch dính vết bẩn do tai nạn nổ lò đan, môi tím ngắt.
Nhiếp Tuyền hoảng sợ:
"Yahooo, nàng ta trúng độc rồi!"
Liễu Thích chết lặng nhìn chằm chằm nó, ho ra một ngụm khói.
Ninh Vi thu kiếm, đánh giá nàng ta một lượt:
"Xem ra là có tiền án tiền sự, sức kháng độc của nàng ta cao lắm, không cần lo."
Sở Anh tặc lưỡi:
"Dược tu nho nhỏ mà đáng sợ như vậy."
Lục Du Bạch liếc nhìn sư muội từ đầu đến chân, lặng lẽ lấy hộp thuốc ra đưa cho Liễu Thích.
Là kẻ tu đồng thời kiếm đạo và dược đạo, Liễu Thích đương nhiên nhận ra Lục Du Bạch.
Giọng nàng khàn đặc:
"Nghe nói Vân Thần Tông danh tiếng không tốt, không ngờ con người ngươi cũng không tệ lắm.”
Lục Du Bạch ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, bày ra mấy viên đan dược.
Con hàng này bày ra nụ cười quen thuộc, lịch sự báo giá:
"Đồng giá năm trăm linh thạch, cùng là đệ tử thân truyền thánh tông, ưu đãi cho ngươi còn bốn trăm chín mươi chín. Liễu cô nương thanh toán ngay hay kí sổ.”
Liễu Thích: "..."
Nhìn lầm ngươi rồi, khen quá sớm.
"Lục sư huynh, làm người ai làm thế?!"
Thẩm Hàm Thanh không nhịn được, chỉ trỏ tiến lên:
"Giá cả trước giờ vẫn luôn là năm trăm linh thạch, làm người không thể tùy tiện giảm giá. Liễu cô nương đừng chê đắt, trước khi chê hãy tự hỏi mình có từng chăm chỉ kiếm tiền không."
Liễu Thích: "..."
Nhìn lầm cả bọn các ngươi rồi.
Ninh Vi bất lực:
"Trong mắt các ngươi chỉ còn linh thạch thôi sao?"
Mấy tên kiếm tu: Không thì sao? Ninh Vi khinh miệt liếc bọn họ, tùy ý bấm quyết, hút hết khí độc xung quanh vào cơ thể.
"...?"
Sở thích dị hợm của người tinh thể Chí Thuần Thiên Linh Tinh
Thân thể này có điểm lợi và điểm hại rõ ràng.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Liễu Thích cuối cùng cũng có chút gợn sóng, khó tin hỏi:
"Nàng ta là tà tu à?"
Lục Du Bạch im lặng một giây:
"Kiếm tu chính tông đấy."
Liễu Thích chân thành khuyên nhủ:
"Thêm tiền tố “Vân Thần Tông” vào, đừng gây tổn hại đến danh tiếng kiếm tu khác."
Khí độc không ngừng tràn vào cơ thể, Ninh Vi vô tri vô giác, đến khi giải quyết hết khí độc trong cả tòa nhà, nàng mới hơi bão hòa ợ ra một ngụm.
Cực kì mê hoặc.
Yến Nghiêu và Sở Anh kinh hãi lùi hai bước, Nhiếp Tuyền hốt hoảng ép sát vào tường.
Ninh Vi liếc nhìn bọn họ:
"Lúc trước các ngươi bảo ta hút ma khí còn nịnh nọt lắm mà."
"Ngươi tiến hóa có chút biến thái."
Yến Nghiêu hiếm khi châm chọc, thành thật nói.
Ninh Vi vui vẻ:
"Cảm ơn khen ngợi."
Bọn họ đang chơi đùa vui vẻ trong nhà bếp, bên ngoài vang lên tiếng sáo du dương.
Là nhạc tu giống Tiêu Duẫn Phong.
Nơi đây tu sĩ đông đúc, có thể nhận ra người này công lực không thấp, hẳn là đệ tử đại tông môn.
Sở Anh thẳng thắn:
"Chợt nhớ tới một cố nhân, không biết đồng chí thổi sáo này có thể dùng sáo đập người không."
"Đừng tạo áp lực cho một cây sáo."
Ninh Vi cúi xuống nhặt một mảnh vỡ lò đan trên đất, ngắm nghía trong tay một chút, bỗng nhiên dùng kỹ xảo ném ra, cắm phập vào tường, hình như còn tạo ra vết nứt.
Liễu Thích: "...?!"
Đồng tử đờ đẫn hơi mở to, nàng nhớ lại những lò đan từng nổ tung của mình.
Yến Nghiêu giơ tay vén rèm, ánh mắt quét qua đại sảnh.
Thiếu niên thổi sáo đứng trên lan can tầng cao nhất, đang chìm đắm trong nghệ thuật của mình, như mê như say.
Dựa vào kiểu dáng mũ rộng vành, có thể đoán người này thuộc Huyễn Nguyệt Tông.
"Huyễn Nguyệt Tông, Tống Minh Châu."
Yến Nghiêu nói.
"Tên thanh tú vậy sao?"
Ninh Vi tò mò nhìn ra.
Nàng cứ thế đi ra ngoài, Liễu Thích và các đệ tử thân truyền Vân Thần Tông khác đều sững sờ.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ kỳ dị khó tả.
Trong nhà bếp, Sở Anh khẽ hỏi:
"Sao ta nhớ hắn tên là Tống Minh Chúc mà?"
Lục Du Bạch hơi chần chờ:
"Chuyện đó không quan trọng."
Liễu Thích muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Vị đạo hữu cử chỉ quái dị lúc nãy là ai vậy?"
Dược Tiên Cốc không ham quyền thế, mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay ở bên ngoài đều không liên quan đến bọn họ.
Nàng ta rất lạc hậu về tin tức, không nhớ Vân Thần Tông còn có nhân vật này.
Nhiếp Tuyền nhảy ra đầy thần bí, đắc ý khặc khặc hai tiếng.
"Đó là Ninh Vi sư tỷ của bọn ta!"
...
Trên lầu, Tống Minh Chúc đang thổi sáo say sưa, một thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng chợt xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ninh Vi không nói gì, chỉ ngồi xuống giữa đại sảnh, nhìn Tống Minh Chúc thổi sáo không chớp mắt.
Đôi mắt ấy thản nhiên mà trong vắt, đáy mắt ẩn chứa sương giá ngàn năm không tan.
Ánh nhìn thẳng thắn như vậy…
Tống Minh Chúc vui mừng khôn xiết, lẽ nào đây là tri âm?!
Tiếng sáo càng lúc càng vang, cao độ tăng thêm hai cung.
Khổng tước xòe đuôi.
Ninh Vi bình tĩnh thưởng thức, ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.
Tống Minh Chúc ban đầu còn có nhịp điệu riêng, sau đó không tự chủ theo nhịp ngón tay nàng, suýt nữa thì nhảy disco.
Người nào biết thì là huyễn cảnh Lâm Trạch mở ra, ai không biết còn tưởng nhà nào đang tổ chức việc hiếu hỉ.
Động tĩnh truyền ra tận bên ngoài phòng cho khách, hai vị chưởng môn nghe tiếng sáo trúc kịch liệt mà bán tín bán nghi.
Phương Tư Nam vừa nghe đã biết luôn là ai.
"Cục cưng nhà ngươi điên rồi?"
Ngu Hàm: "..."
Khí thể màu xanh lục nhanh chóng lan tỏa, tràn ngập khắp gian phòng cho khách.
Ninh Vi nhíu mày mở cửa sổ, lại đẩy cửa phòng khách, sau đó bước ra hành lang kiểm tra.
Phòng của họ ở tầng hai, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đại sảnh tầng một.
Nơi khí độc đậm đặc nhất dường như là nhà bếp.
Nhiếp Tuyền thò đầu ra khỏi cửa:
"Có kẻ muốn đầu độc chúng ta, sau đó chiếm đoạt cơ duyên ở Lâm Trạch à?"
Thẩm Hàm Thanh ngước nhìn làn khói xanh bao phủ bầu trời, bám vào khung cửa nói:
"Vậy thì kẻ hạ độc này rất bí ẩn đấy."
Bí ẩn đến mức cả tòa nhà này đều biết.
"Đi xem thử không phải nhanh hơn à?"
Yến Nghiêu từ trong phòng đi ra, thẳng tiến về phía Ninh Vi. Lục Du Bạch và Sở Anh nhìn nhau, cũng đi theo.
Thẩm Hàm Thanh và Nhiếp Tuyền bám vào khung cửa ngó nghiêng, thấy Ninh Vi nhẹ nhàng vượt qua lan can, nhảy xuống tầng dưới.
Ba người kia không chần chừ, theo chân nhảy xuống.
Bốn người tà áo tung bay phất phới, nhẹ nhõm đáp đất.
Dáng vẻ điềm tĩnh ấy khiến các tu sĩ khác trong lầu đều chú ý.
Thẩm Hàm Thanh và Nhiếp Tuyền đồng thanh thốt lên:
"Sao làm màu mà không rủ bọn ta?"
"Chết tiệt, để bọn họ diễn hết phần rồi!"
Thẩm Hàm Thanh thuận tay túm lấy tiểu sư muội, cắp ngang eo rồi hùng hổ chạy xuống cầu thang đuổi theo đồng đội.
Nhà bếp.
Nhóm bốn người đáng tin cậy đã đồng loạt rút kiếm, vén rèm chuẩn bị bắt giữ kẻ hạ độc.
Chỉ thấy một nữ tu sĩ đội mũ rộng vành nhãn hiệu "Dược Tiên Cốc" ngồi trên băng ghế nhỏ, mặc áo dài màu xanh sẫm, trên tay nâng mảnh vỡ của một lò luyện đan cao cấp.
"Đệ tử thân truyền Dược Tiên Cốc?"
Thẩm Hàm Thanh thò đầu vào, đặt Nhiếp Tuyền xuống rồi đẩy lưỡi kiếm của Ninh Vi vào vỏ một phần.
Ninh Vi nghi hoặc liếc Thẩm Hàm Thanh, rồi nhìn nữ tu sĩ kia.
"Ngươi là Liễu Thích?"
Lục Du Bạch thử gọi.
Đa phần, những đệ tử thân truyền của tông môn khác có giao lưu tiếp xúc với đám kiếm tu bọn họ đều là loại có sức chiến đấu. Dược tu Dược Tiên Cốc quá dịu dàng lương thiên, ngoại trừ Lục Du Bạch, những người khác không mấy quen biết.
Dĩ nhiên, cô nương tên là Liễu Thích này không dịu dàng cũng không lương thiện.
Nàng chỉ đam mê luyện độc.
Liễu Thích nghe thấy có người gọi tên mình, từ phần cổ trở xuống bất động, đầu từ từ quay lại, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Khăn che mặt lệch đi để lộ một nửa gương mặt thật, quầng thâm dưới mắt Liễu Thích rất đậm, khuôn mặt trắng bệch dính vết bẩn do tai nạn nổ lò đan, môi tím ngắt.
Nhiếp Tuyền hoảng sợ:
"Yahooo, nàng ta trúng độc rồi!"
Liễu Thích chết lặng nhìn chằm chằm nó, ho ra một ngụm khói.
Ninh Vi thu kiếm, đánh giá nàng ta một lượt:
"Xem ra là có tiền án tiền sự, sức kháng độc của nàng ta cao lắm, không cần lo."
Sở Anh tặc lưỡi:
"Dược tu nho nhỏ mà đáng sợ như vậy."
Lục Du Bạch liếc nhìn sư muội từ đầu đến chân, lặng lẽ lấy hộp thuốc ra đưa cho Liễu Thích.
Là kẻ tu đồng thời kiếm đạo và dược đạo, Liễu Thích đương nhiên nhận ra Lục Du Bạch.
Giọng nàng khàn đặc:
"Nghe nói Vân Thần Tông danh tiếng không tốt, không ngờ con người ngươi cũng không tệ lắm.”
Lục Du Bạch ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, bày ra mấy viên đan dược.
Con hàng này bày ra nụ cười quen thuộc, lịch sự báo giá:
"Đồng giá năm trăm linh thạch, cùng là đệ tử thân truyền thánh tông, ưu đãi cho ngươi còn bốn trăm chín mươi chín. Liễu cô nương thanh toán ngay hay kí sổ.”
Liễu Thích: "..."
Nhìn lầm ngươi rồi, khen quá sớm.
"Lục sư huynh, làm người ai làm thế?!"
Thẩm Hàm Thanh không nhịn được, chỉ trỏ tiến lên:
"Giá cả trước giờ vẫn luôn là năm trăm linh thạch, làm người không thể tùy tiện giảm giá. Liễu cô nương đừng chê đắt, trước khi chê hãy tự hỏi mình có từng chăm chỉ kiếm tiền không."
Liễu Thích: "..."
Nhìn lầm cả bọn các ngươi rồi.
Ninh Vi bất lực:
"Trong mắt các ngươi chỉ còn linh thạch thôi sao?"
Mấy tên kiếm tu: Không thì sao? Ninh Vi khinh miệt liếc bọn họ, tùy ý bấm quyết, hút hết khí độc xung quanh vào cơ thể.
"...?"
Sở thích dị hợm của người tinh thể Chí Thuần Thiên Linh Tinh
Thân thể này có điểm lợi và điểm hại rõ ràng.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Liễu Thích cuối cùng cũng có chút gợn sóng, khó tin hỏi:
"Nàng ta là tà tu à?"
Lục Du Bạch im lặng một giây:
"Kiếm tu chính tông đấy."
Liễu Thích chân thành khuyên nhủ:
"Thêm tiền tố “Vân Thần Tông” vào, đừng gây tổn hại đến danh tiếng kiếm tu khác."
Khí độc không ngừng tràn vào cơ thể, Ninh Vi vô tri vô giác, đến khi giải quyết hết khí độc trong cả tòa nhà, nàng mới hơi bão hòa ợ ra một ngụm.
Cực kì mê hoặc.
Yến Nghiêu và Sở Anh kinh hãi lùi hai bước, Nhiếp Tuyền hốt hoảng ép sát vào tường.
Ninh Vi liếc nhìn bọn họ:
"Lúc trước các ngươi bảo ta hút ma khí còn nịnh nọt lắm mà."
"Ngươi tiến hóa có chút biến thái."
Yến Nghiêu hiếm khi châm chọc, thành thật nói.
Ninh Vi vui vẻ:
"Cảm ơn khen ngợi."
Bọn họ đang chơi đùa vui vẻ trong nhà bếp, bên ngoài vang lên tiếng sáo du dương.
Là nhạc tu giống Tiêu Duẫn Phong.
Nơi đây tu sĩ đông đúc, có thể nhận ra người này công lực không thấp, hẳn là đệ tử đại tông môn.
Sở Anh thẳng thắn:
"Chợt nhớ tới một cố nhân, không biết đồng chí thổi sáo này có thể dùng sáo đập người không."
"Đừng tạo áp lực cho một cây sáo."
Ninh Vi cúi xuống nhặt một mảnh vỡ lò đan trên đất, ngắm nghía trong tay một chút, bỗng nhiên dùng kỹ xảo ném ra, cắm phập vào tường, hình như còn tạo ra vết nứt.
Liễu Thích: "...?!"
Đồng tử đờ đẫn hơi mở to, nàng nhớ lại những lò đan từng nổ tung của mình.
Yến Nghiêu giơ tay vén rèm, ánh mắt quét qua đại sảnh.
Thiếu niên thổi sáo đứng trên lan can tầng cao nhất, đang chìm đắm trong nghệ thuật của mình, như mê như say.
Dựa vào kiểu dáng mũ rộng vành, có thể đoán người này thuộc Huyễn Nguyệt Tông.
"Huyễn Nguyệt Tông, Tống Minh Châu."
Yến Nghiêu nói.
"Tên thanh tú vậy sao?"
Ninh Vi tò mò nhìn ra.
Nàng cứ thế đi ra ngoài, Liễu Thích và các đệ tử thân truyền Vân Thần Tông khác đều sững sờ.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ kỳ dị khó tả.
Trong nhà bếp, Sở Anh khẽ hỏi:
"Sao ta nhớ hắn tên là Tống Minh Chúc mà?"
Lục Du Bạch hơi chần chờ:
"Chuyện đó không quan trọng."
Liễu Thích muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Vị đạo hữu cử chỉ quái dị lúc nãy là ai vậy?"
Dược Tiên Cốc không ham quyền thế, mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay ở bên ngoài đều không liên quan đến bọn họ.
Nàng ta rất lạc hậu về tin tức, không nhớ Vân Thần Tông còn có nhân vật này.
Nhiếp Tuyền nhảy ra đầy thần bí, đắc ý khặc khặc hai tiếng.
"Đó là Ninh Vi sư tỷ của bọn ta!"
...
Trên lầu, Tống Minh Chúc đang thổi sáo say sưa, một thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng chợt xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ninh Vi không nói gì, chỉ ngồi xuống giữa đại sảnh, nhìn Tống Minh Chúc thổi sáo không chớp mắt.
Đôi mắt ấy thản nhiên mà trong vắt, đáy mắt ẩn chứa sương giá ngàn năm không tan.
Ánh nhìn thẳng thắn như vậy…
Tống Minh Chúc vui mừng khôn xiết, lẽ nào đây là tri âm?!
Tiếng sáo càng lúc càng vang, cao độ tăng thêm hai cung.
Khổng tước xòe đuôi.
Ninh Vi bình tĩnh thưởng thức, ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.
Tống Minh Chúc ban đầu còn có nhịp điệu riêng, sau đó không tự chủ theo nhịp ngón tay nàng, suýt nữa thì nhảy disco.
Người nào biết thì là huyễn cảnh Lâm Trạch mở ra, ai không biết còn tưởng nhà nào đang tổ chức việc hiếu hỉ.
Động tĩnh truyền ra tận bên ngoài phòng cho khách, hai vị chưởng môn nghe tiếng sáo trúc kịch liệt mà bán tín bán nghi.
Phương Tư Nam vừa nghe đã biết luôn là ai.
"Cục cưng nhà ngươi điên rồi?"
Ngu Hàm: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương