"Ánh Vi, có muốn làm kiếm chủ của ta không?"
A Đài hiện nguyên hình linh thể, váy dài màu ngọc bích tung bay, cười khẽ trước mặt Ninh Vi.
Nếu hợp nhất với Ninh Vi, nàng có thể xóa sạch vết nứt trên Chí Thuần Thiên Linh Tinh.
Chỉ có điều linh nguyên của nàng sẽ tổn thương.
Nhưng...
Nếu Thập Châu Xuân có dị thường, Quy Nguyên Lâm Trạch sẽ tự động mở cửa, để A Đài trở về Lâm Trạch điều dưỡng linh thể.
"Nghĩ kỹ lại thì cấm thuật Yến gia cũng không khó lắm, trên thế gian này, linh vật mạnh hơn ta vốn vô cùng hi hữu, hay là để ta làm linh nguyên tế thể đầu tiên?”
A Đài khóe môi nhếch lên, véo cằm Ninh Vi một cái như khiêu khích.
Ninh Vi nhíu mày nhìn nàng, khó mà quyết định.
Nàng không dám chắc hậu quả khi làm thế sẽ tổn hại thế nào đến A Đài và Thập Châu Xuân.
"Thập Châu Xuân sinh sôi không ngừng, kiếm linh vĩnh sinh bất diệt, dùng ta tế ngươi, chỉ lời không lỗ."
A Đài hiểu ý nàng, cho nàng đủ tự tin.
Sau đó cười ý nhị, cố ý hỏi:
"Sao, ngươi định từ chối ta lần nữa à?"
"Ta chưa từng nói không cần ngươi."
Ánh mắt Ninh Vi chớp động, khẽ lắc đầu.
Lần đầu gặp nhau ở Quy Nguyên Lâm Trạch, người đầu tiên A Đài chọn thực ra là Ninh Vi.
Ngộ tính cực cao, căn cốt tuyệt vời.
Kiếm tu trời sinh
Kiếm linh nào chẳng thích thiên tài ngút trời như vậy? Nhưng lúc đó, Ninh Vi đã có Thiên Hà Khuynh, A Đài bị từ chối, sau đó mới nhận Văn Lan làm chủ.
Chỉ là số A Đài quá đen, Văn Lan bỏ kiếm nhập ma đã có kiếm mới là Vọng Trần, còn vị kiếm tiên mà nàng vẫn luôn tán thưởng kia đã cùng linh kiếm bản mệnh của mình phi thăng.
A Đài lại thành kiếm linh rảnh rỗi, vô chủ.
Mãi đến hai mươi năm trước, Văn Lan lại xuất hiện, thần hồn Ninh Vi về tay nàng.
A Đài là kiếm linh có linh khí dồi dào nhất trong thiên địa, xứng đáng được phối với kiếm tu tài hoa nhất thế gian.
Như một chấp niệm, A Đài lại hỏi lần nữa:
"Ánh Vi, có bằng lòng làm kiếm chủ của ta?"
"...Ta bằng lòng."
Cuối cùng Ninh Vi gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt A Đài.
Biết sự thất vọng của nàng, hiểu nỗi khổ tâm của nàng.
Từ chối nữa là thất lễ.
Thiên Hà Khuynh và tiên thể đã không biết tung tích, Ninh Vi đúng là có thể dùng thân thể này hợp nhất với A Đài.
Bầu không khí này hơi kỳ kỳ.
Ninh Vân Phồn nhìn hai người tâm đầu ý hợp, cảm thấy mình hơi thừa thãi.
Ông vô thức lùi hai bước, khẽ hắng giọng một cái rồi dò hỏi:
"Hai người muốn đi Ảnh Phong tìm động phủ bế quan không? Để ta hộ pháp cho."
Ninh Vi suy nghĩ nghiêm túc một lát mới nói:
"Nếu là Ảnh Phong... Mộ Dung sư thúc không thể hộ pháp giúp bọn con được sao?"
Làm gì đến mức để chưởng môn đích thân ra mặt?
Ninh Vân Phồn đáp thật lòng:
"Ta không tin con hàng kia.”
Theo mọi nghĩa, Mộ Dung Ảnh là không đáng tin nhất.
...
Ảnh Phong.
Mộ Dung Ảnh đang cùng đồ đệ chơi xúc xắc, hai thầy trò kịch liệt đại chiến tám trăm hiệp.
Đột nhiên, linh khí trên Ảnh Phong dậy sóng.
Hai thầy trò đang chơi mụ đầu lập tức giật mình, mặt mày lộ vẻ kinh hãi.
Im lặng hai giây.
Nhiếp Tuyền nghiêm túc:
"Yahoooo!"
Mộ Dung Ảnh ra vẻ bí hiểm dặn dò:
“Con cứ đợi ở đây, vi sư đi rình mò một phen.”
Phán đoán được đại khái vị trí động phủ, nhân lúc trời tối gió lớn, Mộ Dung Ảnh lén lút tiếp cận, nghe trộm được người ta nói chuyện:
"Nhắc mới nhớ, sư thúc nhặt trứng ma long ở đâu vậy ạ?"
"Lúc còn trẻ, vì một vài lí do có ra vào Ma giới, phát hiện quả trứng ở biên giới. Hắn không hiểu lắm về ma long, lúc phát hiện còn tưởng là trứng chim khổng lồ, thấy lạ nên mang về."
Ninh Vi: "..."
Ninh Vân Phồn nói tiếp:
"Ta đoán lúc đó hắn nghĩ: trứng to thế, chắc là ăn ngon lắm."
Mộ Dung Ảnh trốn trong bóng tối: "......"
Dù chưởng môn sư huynh rất hiểu hắn, nhưng nguồn gốc của trứng ma long không phải vậy.
Dù sao cũng là con ma long cuối cùng của tu chân giới.
Nếu không có người ủy thác, không thể tới đươc tay hắn.
Thấy Ninh Vi vào động phủ bế quan, Mộ Dung Ảnh đã hiểu ra, hẳn là để chữa vết nứt trên thân thể.
Động phủ tỏa ra ánh sáng biếc xanh sâu thẳm, Mộ Dung Ảnh nhìn ngẩn ngơ.
Đột nhiên từ phía sau xuất hiện một bàn tay lộ rõ khớp xương đặt lên vai hắn.
"Ngươi định rình mò đến khi nào?"
"?!"
...
Trong động phủ.
Kiếm khí ngập tràn, hào quang rực rỡ.
Ánh sáng của Thập Châu Xuân chiếu sáng mọi ngóc ngách trong động phủ.
Hư ảnh A Đài lơ lửng giữa không trung, đối diện với thần hồn Ninh Vi.
Hai người gặp nhau vào ba ngàn năm trước, duyên phận phù hợp ở ba ngàn năm sau.
Ninh Vi chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay chạm vào trán A Đài, hiện ra gợn sóng vô tận.
Thập Châu Xuân chấn động, từng luồng kiếm khí bùng nổ, vết nứt trên người Ninh Vi dần biến mất.
Bên ngoài động phủ, ánh sáng xanh biếc rọi thấu trời.
Nhuộm hết nửa tòa tiên sơn, quét sạch mây ngàn.
Dù là người luyện kiếm trong rừng trúc hay đang nghiên cứu đan dược, đều ngước lên nhìn bầu trời đêm trên Vân Thần tiên sơn.
Ninh Vi hòa hợp với A Đài, kiếm ý cuồn cuộn mãnh liệt khiến mọi kiếm tu nơi đây đều nhận ra.
Thẩm Hàm Thanh hỏi sư tôn:
"Thiên Hà Khuynh và Thập Châu Xuân khác nhau thế nào ạ?"
Trần Thu Trì đáp:
"Thiên Hà Khuynh là lạnh lẽo tịch liêu, Thập Châu Xuân là bừng bừng sức sống, xem ra Thập Châu Xuân hợp với nàng hơn."
Thẩm Hàm Thanh không hiểu:
"Thập Châu Xuân là sức sống? Thế thì có liên quan gì đến lão tổ Văn Lan?"
Trần Thu Trì liếc hắn:
"Ai bảo con Văn Lan chưa từng hăng hái?"
"Thôi, lo mà chuẩn bị đi, Quy Nguyên Lâm Trạch sắp mở ra, hành trình của các con lại bắt đầu rồi."
...
Hôm sau, ban mai vừa hé.
Gió mát trời quang, càn khôn đã định.
Ninh Vi mặt mày rạng rỡ bước ra khỏi động phủ, giống như thời kỳ cực thịnh, thêm hai phần vị nhân tình.
Thập Châu Xuân đã nhạt đi một tầng màu sắc, nàng vuốt nhẹ mũi kiếm rồi thu hồi.
Tiếp theo, thật sự phải đi Quy Nguyên Lâm Trạch một chuyến.
...
Thần cung.
Ninh Vân Phồn ngồi trong đình, liên lạc với Phương chưởng môn Dược Tiên Cốc và Ngu chưởng môn Huyễn Nguyệt Tông.
Quy Nguyên Lâm Trạch nằm giữa hai tông môn này, thông thường nếu có đệ tử thân truyền đến rèn luyện, hai tông sẽ cử đệ tử thân truyền của bọn họ cùng đi.
Ninh Vân Phồn không phải tuýp người thích vòng vo:
"Lần này Quy Nguyên Lâm Trạch mở ra, Vân Thần Tông cử sáu đệ tử thân truyền, đề nghị hai vị phối hợp."
"...?"
Ngu Hàm và Phương Tư Nam đồng thanh nghi hoặc.
"Alo Ninh chưởng môn? Ngươi tỉnh ngủ chưa, Quy Nguyên Lâm Trạch còn nửa năm nữa mới mở cửa mà."
"Ta biết ngươi rất sốt ruột nhưng đừng vội, cần thì ta kê cho ngươi hai đơn thuốc an thần ngủ cho sâu giấc.”
Vậy thì các ngươi rất quan tâm giấc ngủ của ta.
Môi dưới Ninh Vân Phồn giật giật:
"Hai ngươi cử người đi xem đã nào, biết đâu đã mở rồi thì sao?"
Hai vị chưởng môn vẫn không tin.
"Quy Nguyên Lâm Trạch là nơi nói mở là mở à? Tỉnh táo chút đi Ninh chưởng môn, ngươi tên Ninh Vân Phồn, không phải Thập Châu Xuân, Lâm Trạch sẽ không vì ngươi mà mở cửa."
"Ngươi chờ một lát, bây giờ ta gửi đơn thuốc ngay đây."
Ninh Vân Phồn cạn lời, đang định tranh luận.
Bỗng có đệ tử của một trong hai tông môn ở đầu bên kia chạy tới báo cáo, giọng vang vào tai ông:
"Chưởng môn, Quy Nguyên Lâm Trạch mở rồi!"
"Cái gì?!"
A Đài hiện nguyên hình linh thể, váy dài màu ngọc bích tung bay, cười khẽ trước mặt Ninh Vi.
Nếu hợp nhất với Ninh Vi, nàng có thể xóa sạch vết nứt trên Chí Thuần Thiên Linh Tinh.
Chỉ có điều linh nguyên của nàng sẽ tổn thương.
Nhưng...
Nếu Thập Châu Xuân có dị thường, Quy Nguyên Lâm Trạch sẽ tự động mở cửa, để A Đài trở về Lâm Trạch điều dưỡng linh thể.
"Nghĩ kỹ lại thì cấm thuật Yến gia cũng không khó lắm, trên thế gian này, linh vật mạnh hơn ta vốn vô cùng hi hữu, hay là để ta làm linh nguyên tế thể đầu tiên?”
A Đài khóe môi nhếch lên, véo cằm Ninh Vi một cái như khiêu khích.
Ninh Vi nhíu mày nhìn nàng, khó mà quyết định.
Nàng không dám chắc hậu quả khi làm thế sẽ tổn hại thế nào đến A Đài và Thập Châu Xuân.
"Thập Châu Xuân sinh sôi không ngừng, kiếm linh vĩnh sinh bất diệt, dùng ta tế ngươi, chỉ lời không lỗ."
A Đài hiểu ý nàng, cho nàng đủ tự tin.
Sau đó cười ý nhị, cố ý hỏi:
"Sao, ngươi định từ chối ta lần nữa à?"
"Ta chưa từng nói không cần ngươi."
Ánh mắt Ninh Vi chớp động, khẽ lắc đầu.
Lần đầu gặp nhau ở Quy Nguyên Lâm Trạch, người đầu tiên A Đài chọn thực ra là Ninh Vi.
Ngộ tính cực cao, căn cốt tuyệt vời.
Kiếm tu trời sinh
Kiếm linh nào chẳng thích thiên tài ngút trời như vậy? Nhưng lúc đó, Ninh Vi đã có Thiên Hà Khuynh, A Đài bị từ chối, sau đó mới nhận Văn Lan làm chủ.
Chỉ là số A Đài quá đen, Văn Lan bỏ kiếm nhập ma đã có kiếm mới là Vọng Trần, còn vị kiếm tiên mà nàng vẫn luôn tán thưởng kia đã cùng linh kiếm bản mệnh của mình phi thăng.
A Đài lại thành kiếm linh rảnh rỗi, vô chủ.
Mãi đến hai mươi năm trước, Văn Lan lại xuất hiện, thần hồn Ninh Vi về tay nàng.
A Đài là kiếm linh có linh khí dồi dào nhất trong thiên địa, xứng đáng được phối với kiếm tu tài hoa nhất thế gian.
Như một chấp niệm, A Đài lại hỏi lần nữa:
"Ánh Vi, có bằng lòng làm kiếm chủ của ta?"
"...Ta bằng lòng."
Cuối cùng Ninh Vi gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt A Đài.
Biết sự thất vọng của nàng, hiểu nỗi khổ tâm của nàng.
Từ chối nữa là thất lễ.
Thiên Hà Khuynh và tiên thể đã không biết tung tích, Ninh Vi đúng là có thể dùng thân thể này hợp nhất với A Đài.
Bầu không khí này hơi kỳ kỳ.
Ninh Vân Phồn nhìn hai người tâm đầu ý hợp, cảm thấy mình hơi thừa thãi.
Ông vô thức lùi hai bước, khẽ hắng giọng một cái rồi dò hỏi:
"Hai người muốn đi Ảnh Phong tìm động phủ bế quan không? Để ta hộ pháp cho."
Ninh Vi suy nghĩ nghiêm túc một lát mới nói:
"Nếu là Ảnh Phong... Mộ Dung sư thúc không thể hộ pháp giúp bọn con được sao?"
Làm gì đến mức để chưởng môn đích thân ra mặt?
Ninh Vân Phồn đáp thật lòng:
"Ta không tin con hàng kia.”
Theo mọi nghĩa, Mộ Dung Ảnh là không đáng tin nhất.
...
Ảnh Phong.
Mộ Dung Ảnh đang cùng đồ đệ chơi xúc xắc, hai thầy trò kịch liệt đại chiến tám trăm hiệp.
Đột nhiên, linh khí trên Ảnh Phong dậy sóng.
Hai thầy trò đang chơi mụ đầu lập tức giật mình, mặt mày lộ vẻ kinh hãi.
Im lặng hai giây.
Nhiếp Tuyền nghiêm túc:
"Yahoooo!"
Mộ Dung Ảnh ra vẻ bí hiểm dặn dò:
“Con cứ đợi ở đây, vi sư đi rình mò một phen.”
Phán đoán được đại khái vị trí động phủ, nhân lúc trời tối gió lớn, Mộ Dung Ảnh lén lút tiếp cận, nghe trộm được người ta nói chuyện:
"Nhắc mới nhớ, sư thúc nhặt trứng ma long ở đâu vậy ạ?"
"Lúc còn trẻ, vì một vài lí do có ra vào Ma giới, phát hiện quả trứng ở biên giới. Hắn không hiểu lắm về ma long, lúc phát hiện còn tưởng là trứng chim khổng lồ, thấy lạ nên mang về."
Ninh Vi: "..."
Ninh Vân Phồn nói tiếp:
"Ta đoán lúc đó hắn nghĩ: trứng to thế, chắc là ăn ngon lắm."
Mộ Dung Ảnh trốn trong bóng tối: "......"
Dù chưởng môn sư huynh rất hiểu hắn, nhưng nguồn gốc của trứng ma long không phải vậy.
Dù sao cũng là con ma long cuối cùng của tu chân giới.
Nếu không có người ủy thác, không thể tới đươc tay hắn.
Thấy Ninh Vi vào động phủ bế quan, Mộ Dung Ảnh đã hiểu ra, hẳn là để chữa vết nứt trên thân thể.
Động phủ tỏa ra ánh sáng biếc xanh sâu thẳm, Mộ Dung Ảnh nhìn ngẩn ngơ.
Đột nhiên từ phía sau xuất hiện một bàn tay lộ rõ khớp xương đặt lên vai hắn.
"Ngươi định rình mò đến khi nào?"
"?!"
...
Trong động phủ.
Kiếm khí ngập tràn, hào quang rực rỡ.
Ánh sáng của Thập Châu Xuân chiếu sáng mọi ngóc ngách trong động phủ.
Hư ảnh A Đài lơ lửng giữa không trung, đối diện với thần hồn Ninh Vi.
Hai người gặp nhau vào ba ngàn năm trước, duyên phận phù hợp ở ba ngàn năm sau.
Ninh Vi chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay chạm vào trán A Đài, hiện ra gợn sóng vô tận.
Thập Châu Xuân chấn động, từng luồng kiếm khí bùng nổ, vết nứt trên người Ninh Vi dần biến mất.
Bên ngoài động phủ, ánh sáng xanh biếc rọi thấu trời.
Nhuộm hết nửa tòa tiên sơn, quét sạch mây ngàn.
Dù là người luyện kiếm trong rừng trúc hay đang nghiên cứu đan dược, đều ngước lên nhìn bầu trời đêm trên Vân Thần tiên sơn.
Ninh Vi hòa hợp với A Đài, kiếm ý cuồn cuộn mãnh liệt khiến mọi kiếm tu nơi đây đều nhận ra.
Thẩm Hàm Thanh hỏi sư tôn:
"Thiên Hà Khuynh và Thập Châu Xuân khác nhau thế nào ạ?"
Trần Thu Trì đáp:
"Thiên Hà Khuynh là lạnh lẽo tịch liêu, Thập Châu Xuân là bừng bừng sức sống, xem ra Thập Châu Xuân hợp với nàng hơn."
Thẩm Hàm Thanh không hiểu:
"Thập Châu Xuân là sức sống? Thế thì có liên quan gì đến lão tổ Văn Lan?"
Trần Thu Trì liếc hắn:
"Ai bảo con Văn Lan chưa từng hăng hái?"
"Thôi, lo mà chuẩn bị đi, Quy Nguyên Lâm Trạch sắp mở ra, hành trình của các con lại bắt đầu rồi."
...
Hôm sau, ban mai vừa hé.
Gió mát trời quang, càn khôn đã định.
Ninh Vi mặt mày rạng rỡ bước ra khỏi động phủ, giống như thời kỳ cực thịnh, thêm hai phần vị nhân tình.
Thập Châu Xuân đã nhạt đi một tầng màu sắc, nàng vuốt nhẹ mũi kiếm rồi thu hồi.
Tiếp theo, thật sự phải đi Quy Nguyên Lâm Trạch một chuyến.
...
Thần cung.
Ninh Vân Phồn ngồi trong đình, liên lạc với Phương chưởng môn Dược Tiên Cốc và Ngu chưởng môn Huyễn Nguyệt Tông.
Quy Nguyên Lâm Trạch nằm giữa hai tông môn này, thông thường nếu có đệ tử thân truyền đến rèn luyện, hai tông sẽ cử đệ tử thân truyền của bọn họ cùng đi.
Ninh Vân Phồn không phải tuýp người thích vòng vo:
"Lần này Quy Nguyên Lâm Trạch mở ra, Vân Thần Tông cử sáu đệ tử thân truyền, đề nghị hai vị phối hợp."
"...?"
Ngu Hàm và Phương Tư Nam đồng thanh nghi hoặc.
"Alo Ninh chưởng môn? Ngươi tỉnh ngủ chưa, Quy Nguyên Lâm Trạch còn nửa năm nữa mới mở cửa mà."
"Ta biết ngươi rất sốt ruột nhưng đừng vội, cần thì ta kê cho ngươi hai đơn thuốc an thần ngủ cho sâu giấc.”
Vậy thì các ngươi rất quan tâm giấc ngủ của ta.
Môi dưới Ninh Vân Phồn giật giật:
"Hai ngươi cử người đi xem đã nào, biết đâu đã mở rồi thì sao?"
Hai vị chưởng môn vẫn không tin.
"Quy Nguyên Lâm Trạch là nơi nói mở là mở à? Tỉnh táo chút đi Ninh chưởng môn, ngươi tên Ninh Vân Phồn, không phải Thập Châu Xuân, Lâm Trạch sẽ không vì ngươi mà mở cửa."
"Ngươi chờ một lát, bây giờ ta gửi đơn thuốc ngay đây."
Ninh Vân Phồn cạn lời, đang định tranh luận.
Bỗng có đệ tử của một trong hai tông môn ở đầu bên kia chạy tới báo cáo, giọng vang vào tai ông:
"Chưởng môn, Quy Nguyên Lâm Trạch mở rồi!"
"Cái gì?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương