Dược Tiên Cốc.
Phương Tư Nam đứng hình khi nghe báo cáo từ tiểu đệ tử.
"Lâm Trạch đang yên lành sao tự nhiên lại..."
Suy nghĩ một hồi, hắn quay sang hỏi Ninh Vân Phồn:
"Ninh chưởng môn, có phải ngươi biết nội tình gì không?"
Dù biết cũng đâu thể nói cho ngươi? Ninh Vân Phồn bịa chuyện:
"Nguyệt đàn chủ tính toán ra thế, nội tình ngươi tự đoán đi."
Nói gì thì nói, tên tuổi của Nguyệt Vô Huyền vẫn rất đáng tin cậy.
Người này tuy trông không đáng tin, nhưng độ tin cậy của tin tức mà lão phát ra cực cao.
Dù họ không hiểu tại sao Nguyệt Vô Huyền lại nhắc với Vân Thần Tông chuyện này, nhưng đàn chủ đã nói vậy, ắt phải có lý do.
Phương Tư Nam lấy lại tinh thần:
"Vậy... nếu Lâm Trạch đã mở, ta sẽ bảo Tuyết Nhi đi chuẩn bị, Vân Thần Tông có thể cử đệ tử tới, mấy môn phái chúng ta tổ chức chơi."
Ngu Hàm không chịu:
"Nhanh thế sao? Ta còn chưa kịp cải cách."
Ninh Vân Phồn ngạc nhiên:
"Ngu chưởng môn dạo này phát tài ở đâu à?"
Nhắc tới chuyện này, Ngu Hàm vô cùng hào hứng:
"Chính là kiểu mũ rộng vành lần trước của các ngươi và Lăng Tiên Tông đó, quá phong cách! Ta định đổi đồng phục cho các cục cưng nhà ta!"
Ninh Vân Phồn: "?"
Phương Tư Nam: "?"
Hỏi: Vì sao Vân Thần Tông trừu tượng thế mà vẫn có chỗ đứng trong Ngũ Đại Tiên Môn?
Đáp: Vì Ngũ Đại Tiên Môn trừu tượng rất cân bằng.
Phương Tư Nam bỏ qua phát ngôn của Ngu Hàm, thương lượng với Ninh Vân Phồn:
"Cơ duyên Quy Nguyên Lâm Trạch không nên lãng phí, vậy chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian chuẩn bị chứ nhỉ?"
Ninh Vân Phồn đáp lời, ngắt linh âm.
Phương Tư Nam tiêu hóa xong nội dung cuộc họp nhanh vừa rồi, hướng ra đại sảnh Dược Tiên Cốc.
Tiểu đệ tử báo cáo lúc nãy đi theo sau.
Đệ tử đoán ý chưởng môn, hỏi:
"Có cần báo với bọn Dương sư tỷ trước không ạ?"
Phương Tư Nam suy nghĩ:
"Không cần vội, ta đột nhiên muốn tặng các đệ tử thân truyền một món quà nhỏ."
"Món quà gì ạ?"
"Mũ rộng vành."
...
Vân Thần Tông.
Sau khi lo xong vụ ngoại giao với hai đồng nghiệp, Ninh Vân Phồn còn phải nghĩ cách “nội giao”.
Vừa nghĩ tới việc lại phải chọn ra trưởng lão dẫn đoàn trong đám lưu manh có thâm niên kia, ông lại cảm thấy Vân Thần Tông đã tận số, tội của mình thực sự không nặng đến thế.
Ninh Vi vừa xuất quan còn đang dưỡng sức, Ninh Vân Phồn gạt đi ý định hỏi ý kiến của đồ đệ tổ tông, định đi phỏng vấn mấy sư điệt hoang dã.
X Nghiêu:
"Bắt hàng xóm đi, sư tôn con không bình thường lắm."
X Bạch:
"Sư tôn con yếu đuối không thể gánh vác trọng trách."
X Anh:
"Công cuộc đả đảo tăng ca phải do sư tôn con đi đầu."
X Thanh:
"Sư tôn con mắt mù."
X Tuyền:
"Sư tôn con tâm mù."
Ha ha ha, Vân Thần Tông xong đời rồi.
Ninh Vân Phồn suy nghĩ mãi không ra, khi trở về Thần cung thì gặp Ninh Vi đang dưỡng sinh.
Lúc đó Ninh Vi đang lau kiếm, ngẩng lên thấy Ninh Vân Phồn hơi tiều tụy, đại khái đoán ra đầu đuôi.
Nàng nói:
"Quy Nguyên Lâm Trạch linh vật phong phú, chọn một trưởng lão giàu lòng yêu động thực vật đi. Không được thì con cũng có thể đóng giả làm trưởng lão dẫn đoàn."
Ngươi giả mạo nhiều nghiện rồi đúng không, hai sứ giả ma tu kia vừa mới quay về ma giới thôi đấy.
Ninh Vân Phồn không dễ chịu hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tò mò:
"Chọn trưởng lão yêu động thực vật có hàm ý gì sao?"
Đệ tử yêu quý của ông biết nhiều hiểu rộng, sắp xếp thế chưa biết chừng có huyền cơ bí ẩn.
Thập Châu Xuân được Ninh Vi lau bóng loáng, phản chiếu kiếm quang dưới ánh sáng tự nhiên.
"Ông chủ bảo ngươi tăng ca, cần gì nhiều lý do thế? Đơn giản là kiếm đại cái cớ chẳng liên quan thôi…”
Lau xong kiếm, nàng liếc Ninh Vân Phồn đầy khó hiểu rồi quay vào nhà.
Tư bản ác ma.
Chẳng hiểu sao Ninh Vân Phồn lại thấy có lý.
Yêu động vật à? Vậy thì chọn chiến sĩ yêu rồng Mộ Dung Ảnh đi
Yêu thực vật à? Thế thì chọn chuyên gia trồng trọt Dịch Thù Mẫn vậy.
Hai vị trưởng lão không biết mình phạm tội gì, một câu động thực vật đã khiến họ trúng tuyển.
Mộ Dung Ảnh trợn mắt:
"Như thế mà được à?"
Ninh Vân Phồn lơ đễnh lộ ra Thiên Thần kiếm, lại lơ đễnh cầm trong tay ngắm nghía.
Dịch Thù Mẫn vô cùng nhát chết:
"Được quá ạ.”
Kiếm ra khỏi vỏ, chân lý trong tay.
Thế là trưởng lão dẫn đoàn đã xác định, mấy trưởng lão khác ủng hộ nhiệt liệt, đến cả những lời hoang đường như "nhất định làm rạng danh tông môn" cũng nói ra miệng được.
Các đệ tử thân truyền tụ họp, trước khi lên đường tề tựu bên vách Tiên Kiếm Nhai.
Họ từng ra vào nhiều huyễn cảnh, nhưng lần đầu đi đông thế.
"Ta muốn cảm thán, đây là lần đầu ta đi huyễn cảnh với tư cách đệ tử Vân Thần Tông. Trước toàn trốn không đi, hoặc đi nhờ danh nghĩa môn phái khác."
Thẩm Hàm Thanh chắp tay đứng trên tảng đá bên bờ vực, ngửa mặt than thở.
"Vậy kỷ lục này đừng dễ dàng phá, thế thì ngươi mới là độc nhất vô nhị."
Lục Du Bạch cười gian:
"Ta giúp Thẩm sư đệ giữ vững kỷ lục nhé."
Dứt lời, hắn đẩy Thẩm Hàm Thanh.
"Ê ê ê! Đẩy nữa là rơi đó!!"
Ninh Vi từ xa nhìn thấy Thẩm Hàm Thanh như đang nhảy quảng trường trên tảng đá.
Nàng và Sở Anh vừa tới, đã thấy ba sư huynh đệ đánh nhau, Nhiếp Tuyền như con giun dài treo trên cây, quấn mấy vòng hóng hớt.
Thẩm Hàm Thanh hét:
"Yến sư huynh cứu ta, Lục Du Bạch này lòng dạ quá đen tối!"
Hắn cũng hết cách, đành kêu Yến Nghiêu giúp.
Vậy Yến Nghiêu không khách khí nữa.
Một luồng kiếm phong quét qua, đẩy cả hai sư đệ xuống vực.
Thiếu niên áo đen quay người, ẩn sâu công lao và tên tuổi.
Con giun trên cây kinh ngạc, vội biến thành người trốn trong tán lá, sợ đại sư huynh thuận tay chém luôn cả nó.
Sở Anh khinh bỉ:
"Sư tỷ xem bọn họ kìa, độc ác, tàn nhẫn, vô nhân tính!"
Bản thân Ninh Vi cũng thế, liền chất vấn Sở Anh:
"Sao ngươi lại khen bọn nó? Lỡ bọn nó kiêu ngạo vượt ta thì sao?"
Sở Anh: "??"
Trong tông môn này, ta bình thường nhất.
Khi Ninh Vi tới gần, Nhiếp Tuyền trên cây mắt sáng lên, vẫy tay nhỏ giọng gọi
"Ninh sư tỷ…"
Yến Nghiêu dựa gốc cây ôm kiếm, liếc nhìn qua.
Nhiếp Tuyền bụm miệng rút vào.
Đồ nhát gan, chỉ sợ Ninh sư tỷ và Yến sư huynh.
Ninh Vi và Sở Anh tới bờ vực Kiếm Tiên Nhai, hai sư huynh đệ dưới đáy vực ngự kiếm bay lên.
Thẩm Hàm Thanh định báo thù Lục Du Bạch, sau đó nhận ra vị sư huynh dược tu này mạnh quá, đánh không lại, trong cơn thịnh nộ lại nổi giận một chút.
*ý là tức lắm nhưng không làm được gì
Ninh Vi chê:
"Ai bảo ngươi thường ngày lười biếng, bị ức hiếp cũng không đánh trả được."
Thẩm Hàm Thanh ấm ức:
"Ngoài mấy người các ngươi, ra ngoài kia ai dám ức hiếp ta..."
Mọi người chớp chớp mắt, tự sám hối gãi gãi mặt.
Là thế sao?
Vậy cứ cho là thế đi.
"Hơn nữa người tu tiên một đời phóng khoáng, cần gì khắt khe với mình, ta lười ta không thẹn với lương tâm.”
Thẩm Hàm Thanh suy nghĩ rất thoáng, từ khi vào Vân Thần Tông, hắn biết nhiều kiếm tu như thế có tranh giành cũng vô nghĩa, chi bằng an phận, phóng khoáng mà vui vẻ.
Đương nhiên, dù hắn có lười cũng có tư cách hưởng thụ.
Yến Nghiêu muốn đá hắn một phát, quyển vương không nghe nổi những điều này.
"Được rồi, ai giới thiệu cho ta quy tắc rèn luyện ở Quy Nguyên Lâm Trạch đi?"
Phương Tư Nam đứng hình khi nghe báo cáo từ tiểu đệ tử.
"Lâm Trạch đang yên lành sao tự nhiên lại..."
Suy nghĩ một hồi, hắn quay sang hỏi Ninh Vân Phồn:
"Ninh chưởng môn, có phải ngươi biết nội tình gì không?"
Dù biết cũng đâu thể nói cho ngươi? Ninh Vân Phồn bịa chuyện:
"Nguyệt đàn chủ tính toán ra thế, nội tình ngươi tự đoán đi."
Nói gì thì nói, tên tuổi của Nguyệt Vô Huyền vẫn rất đáng tin cậy.
Người này tuy trông không đáng tin, nhưng độ tin cậy của tin tức mà lão phát ra cực cao.
Dù họ không hiểu tại sao Nguyệt Vô Huyền lại nhắc với Vân Thần Tông chuyện này, nhưng đàn chủ đã nói vậy, ắt phải có lý do.
Phương Tư Nam lấy lại tinh thần:
"Vậy... nếu Lâm Trạch đã mở, ta sẽ bảo Tuyết Nhi đi chuẩn bị, Vân Thần Tông có thể cử đệ tử tới, mấy môn phái chúng ta tổ chức chơi."
Ngu Hàm không chịu:
"Nhanh thế sao? Ta còn chưa kịp cải cách."
Ninh Vân Phồn ngạc nhiên:
"Ngu chưởng môn dạo này phát tài ở đâu à?"
Nhắc tới chuyện này, Ngu Hàm vô cùng hào hứng:
"Chính là kiểu mũ rộng vành lần trước của các ngươi và Lăng Tiên Tông đó, quá phong cách! Ta định đổi đồng phục cho các cục cưng nhà ta!"
Ninh Vân Phồn: "?"
Phương Tư Nam: "?"
Hỏi: Vì sao Vân Thần Tông trừu tượng thế mà vẫn có chỗ đứng trong Ngũ Đại Tiên Môn?
Đáp: Vì Ngũ Đại Tiên Môn trừu tượng rất cân bằng.
Phương Tư Nam bỏ qua phát ngôn của Ngu Hàm, thương lượng với Ninh Vân Phồn:
"Cơ duyên Quy Nguyên Lâm Trạch không nên lãng phí, vậy chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian chuẩn bị chứ nhỉ?"
Ninh Vân Phồn đáp lời, ngắt linh âm.
Phương Tư Nam tiêu hóa xong nội dung cuộc họp nhanh vừa rồi, hướng ra đại sảnh Dược Tiên Cốc.
Tiểu đệ tử báo cáo lúc nãy đi theo sau.
Đệ tử đoán ý chưởng môn, hỏi:
"Có cần báo với bọn Dương sư tỷ trước không ạ?"
Phương Tư Nam suy nghĩ:
"Không cần vội, ta đột nhiên muốn tặng các đệ tử thân truyền một món quà nhỏ."
"Món quà gì ạ?"
"Mũ rộng vành."
...
Vân Thần Tông.
Sau khi lo xong vụ ngoại giao với hai đồng nghiệp, Ninh Vân Phồn còn phải nghĩ cách “nội giao”.
Vừa nghĩ tới việc lại phải chọn ra trưởng lão dẫn đoàn trong đám lưu manh có thâm niên kia, ông lại cảm thấy Vân Thần Tông đã tận số, tội của mình thực sự không nặng đến thế.
Ninh Vi vừa xuất quan còn đang dưỡng sức, Ninh Vân Phồn gạt đi ý định hỏi ý kiến của đồ đệ tổ tông, định đi phỏng vấn mấy sư điệt hoang dã.
X Nghiêu:
"Bắt hàng xóm đi, sư tôn con không bình thường lắm."
X Bạch:
"Sư tôn con yếu đuối không thể gánh vác trọng trách."
X Anh:
"Công cuộc đả đảo tăng ca phải do sư tôn con đi đầu."
X Thanh:
"Sư tôn con mắt mù."
X Tuyền:
"Sư tôn con tâm mù."
Ha ha ha, Vân Thần Tông xong đời rồi.
Ninh Vân Phồn suy nghĩ mãi không ra, khi trở về Thần cung thì gặp Ninh Vi đang dưỡng sinh.
Lúc đó Ninh Vi đang lau kiếm, ngẩng lên thấy Ninh Vân Phồn hơi tiều tụy, đại khái đoán ra đầu đuôi.
Nàng nói:
"Quy Nguyên Lâm Trạch linh vật phong phú, chọn một trưởng lão giàu lòng yêu động thực vật đi. Không được thì con cũng có thể đóng giả làm trưởng lão dẫn đoàn."
Ngươi giả mạo nhiều nghiện rồi đúng không, hai sứ giả ma tu kia vừa mới quay về ma giới thôi đấy.
Ninh Vân Phồn không dễ chịu hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tò mò:
"Chọn trưởng lão yêu động thực vật có hàm ý gì sao?"
Đệ tử yêu quý của ông biết nhiều hiểu rộng, sắp xếp thế chưa biết chừng có huyền cơ bí ẩn.
Thập Châu Xuân được Ninh Vi lau bóng loáng, phản chiếu kiếm quang dưới ánh sáng tự nhiên.
"Ông chủ bảo ngươi tăng ca, cần gì nhiều lý do thế? Đơn giản là kiếm đại cái cớ chẳng liên quan thôi…”
Lau xong kiếm, nàng liếc Ninh Vân Phồn đầy khó hiểu rồi quay vào nhà.
Tư bản ác ma.
Chẳng hiểu sao Ninh Vân Phồn lại thấy có lý.
Yêu động vật à? Vậy thì chọn chiến sĩ yêu rồng Mộ Dung Ảnh đi
Yêu thực vật à? Thế thì chọn chuyên gia trồng trọt Dịch Thù Mẫn vậy.
Hai vị trưởng lão không biết mình phạm tội gì, một câu động thực vật đã khiến họ trúng tuyển.
Mộ Dung Ảnh trợn mắt:
"Như thế mà được à?"
Ninh Vân Phồn lơ đễnh lộ ra Thiên Thần kiếm, lại lơ đễnh cầm trong tay ngắm nghía.
Dịch Thù Mẫn vô cùng nhát chết:
"Được quá ạ.”
Kiếm ra khỏi vỏ, chân lý trong tay.
Thế là trưởng lão dẫn đoàn đã xác định, mấy trưởng lão khác ủng hộ nhiệt liệt, đến cả những lời hoang đường như "nhất định làm rạng danh tông môn" cũng nói ra miệng được.
Các đệ tử thân truyền tụ họp, trước khi lên đường tề tựu bên vách Tiên Kiếm Nhai.
Họ từng ra vào nhiều huyễn cảnh, nhưng lần đầu đi đông thế.
"Ta muốn cảm thán, đây là lần đầu ta đi huyễn cảnh với tư cách đệ tử Vân Thần Tông. Trước toàn trốn không đi, hoặc đi nhờ danh nghĩa môn phái khác."
Thẩm Hàm Thanh chắp tay đứng trên tảng đá bên bờ vực, ngửa mặt than thở.
"Vậy kỷ lục này đừng dễ dàng phá, thế thì ngươi mới là độc nhất vô nhị."
Lục Du Bạch cười gian:
"Ta giúp Thẩm sư đệ giữ vững kỷ lục nhé."
Dứt lời, hắn đẩy Thẩm Hàm Thanh.
"Ê ê ê! Đẩy nữa là rơi đó!!"
Ninh Vi từ xa nhìn thấy Thẩm Hàm Thanh như đang nhảy quảng trường trên tảng đá.
Nàng và Sở Anh vừa tới, đã thấy ba sư huynh đệ đánh nhau, Nhiếp Tuyền như con giun dài treo trên cây, quấn mấy vòng hóng hớt.
Thẩm Hàm Thanh hét:
"Yến sư huynh cứu ta, Lục Du Bạch này lòng dạ quá đen tối!"
Hắn cũng hết cách, đành kêu Yến Nghiêu giúp.
Vậy Yến Nghiêu không khách khí nữa.
Một luồng kiếm phong quét qua, đẩy cả hai sư đệ xuống vực.
Thiếu niên áo đen quay người, ẩn sâu công lao và tên tuổi.
Con giun trên cây kinh ngạc, vội biến thành người trốn trong tán lá, sợ đại sư huynh thuận tay chém luôn cả nó.
Sở Anh khinh bỉ:
"Sư tỷ xem bọn họ kìa, độc ác, tàn nhẫn, vô nhân tính!"
Bản thân Ninh Vi cũng thế, liền chất vấn Sở Anh:
"Sao ngươi lại khen bọn nó? Lỡ bọn nó kiêu ngạo vượt ta thì sao?"
Sở Anh: "??"
Trong tông môn này, ta bình thường nhất.
Khi Ninh Vi tới gần, Nhiếp Tuyền trên cây mắt sáng lên, vẫy tay nhỏ giọng gọi
"Ninh sư tỷ…"
Yến Nghiêu dựa gốc cây ôm kiếm, liếc nhìn qua.
Nhiếp Tuyền bụm miệng rút vào.
Đồ nhát gan, chỉ sợ Ninh sư tỷ và Yến sư huynh.
Ninh Vi và Sở Anh tới bờ vực Kiếm Tiên Nhai, hai sư huynh đệ dưới đáy vực ngự kiếm bay lên.
Thẩm Hàm Thanh định báo thù Lục Du Bạch, sau đó nhận ra vị sư huynh dược tu này mạnh quá, đánh không lại, trong cơn thịnh nộ lại nổi giận một chút.
*ý là tức lắm nhưng không làm được gì
Ninh Vi chê:
"Ai bảo ngươi thường ngày lười biếng, bị ức hiếp cũng không đánh trả được."
Thẩm Hàm Thanh ấm ức:
"Ngoài mấy người các ngươi, ra ngoài kia ai dám ức hiếp ta..."
Mọi người chớp chớp mắt, tự sám hối gãi gãi mặt.
Là thế sao?
Vậy cứ cho là thế đi.
"Hơn nữa người tu tiên một đời phóng khoáng, cần gì khắt khe với mình, ta lười ta không thẹn với lương tâm.”
Thẩm Hàm Thanh suy nghĩ rất thoáng, từ khi vào Vân Thần Tông, hắn biết nhiều kiếm tu như thế có tranh giành cũng vô nghĩa, chi bằng an phận, phóng khoáng mà vui vẻ.
Đương nhiên, dù hắn có lười cũng có tư cách hưởng thụ.
Yến Nghiêu muốn đá hắn một phát, quyển vương không nghe nổi những điều này.
"Được rồi, ai giới thiệu cho ta quy tắc rèn luyện ở Quy Nguyên Lâm Trạch đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương