Đúng như câu nói, trong cùng một tông môn không thể nào lòi ra hai loại người.
Khi Ninh Vân Phồn và mọi người trở về, Vân Thần Tiên Sơn đã bố trí hơn hai trăm khẩu đại bác nhắm thẳng vào họ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!!!!
Đoàn người đi xa trở về: "?"
Tạo phản à?!
Mộ Dung Ảnh ngự kiếm đứng chờ trước cổng tông môn, lưng ưỡn thẳng tắp, bày ra bộ dạng chính nghĩa hiên ngang như thể vừa lên ngôi sau khi quét sạch tàn dư quân địch.
"Sư huynh, sư tỷ, lâu lắm không gặp."
Ninh Vân Phồn - Diệp Quan Tiêu - Trần Thu Trì: "......"
Thằng đầu đất nào đây? "Không biết sư huynh, sư tỷ và các sư điệt có muốn trải nghiệm sinh tồn hoang dã không? Vân Thần Tiên Sơn đang vào tiết xuân hè, cây cối xanh tươi, um tùm râm mát, rất thích hợp cho các vị trải nghiệm."
Mộ Dung Ảnh nói lời hoa mỹ, giơ tay giới thiệu cho mọi người ngọn núi dưới chân.
"Nhìn xem, xanh chưa kìa."
Trên phi thuyền, đám đệ tử thân truyền và trưởng lão đứng trên boong, nhìn Mộ Dung Ảnh bằng ánh mắt nhìn thằng đần.
Chỉ thấy sau khi tập hợp bàn bạc, bọn họ đã đạt thành ý kiến thống nhất, phân công xếp chỗ rồi triệu hồi linh kiếm của mình ra.
Mộ Dung Ảnh:
"Ơ?"
Nhiếp Tuyền hóa rồng lượn trên mây, cực kỳ tôn sư trọng đạo.
"Lấy vũ khí, tiêu diệt hắn!"
Tiếng kiếm reo vang, sắc trời biến ảo.
Một đám kiếm tu xông lên, kiếm quang tỏa ra đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Mộ Dung Ảnh: "???!!"
Thấy tình hình không ổn, Mộ Dung Ảnh vội vàng tháo chạy để hạn chế tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng đã muộn, trăm đạo kiếm khí đã đan dệt vào nhau ập tới sau lưng.
Chỉ cần sơ sẩy sẽ bị chém thành khoai tây nghiền.
Thức tỉnh đi, đến giờ săn mồi rồi!
Mộ Dung Ảnh hốt hoảng chạy trốn giữa kẽ hở của vô số kiếm chiêu…
"Ui da, Đoàn sư tỷ! Bọn họ phản công rồi!”
...
Hàn Vân điện.
Đoàn Tố Dư ngồi trên ghế chưởng môn của Ninh Vân Phồn, thỏa thích hưởng thụ cảm giác lãnh đạo.
Vì Dịch Thù Mẫn không chịu làm đồng lõa với nàng và Mộ Dung Ảnh nên bị khóa trong kiếm trận góc phòng.
Đây là cả đời yếu đuối của một trưởng lão dược tu.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, Đoàn Tố Dư nhắm mắt ngửa mặt, dựa lưng vào ghế chưởng môn, không hề nhúc nhích.
Có lẽ đang thư giãn, hoặc đã ngủ.
Nàng lắng nghe âm thanh, phân tích tình hình.
Sau đó chậm rãi mở mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Quả nhiên... vẫn không được sao?"
Hệt như ngày tàn của đế vương, hệt như một phản diện.
Trong kiếm trận, Dịch Thù Mẫn khuyên nhủ:
"Sư muội, chưởng môn sắp đánh vào rồi, quay đầu là bờ!"
"Ngươi nói đúng."
Đoàn Tố Dư đứng dậy, quay người rời đi.
Hàn Vân điện chỉ còn Dịch Thù Mẫn.
Dịch Thù Mẫn: "?"
Ngươi đi dứt khoát luôn à? Thế còn ta thì sao?
Dịch Thù Mẫn nhìn kiếm trận trước mắt, nghe tiếng đánh nhau có thể sánh ngang với trận chiến bảo vệ tông môn ở ngoài kia, trầm mặc thật lâu.
Rốt cuộc là do nhân tính biến chất, hay vì đạo đức suy đồi?
Thánh Tông nhà hắn dường như không bình thường lắm.
Kể từ khi Vân Thần Tông được tái thiết, phong cách cả tông môn đã thay đổi.
"Tắm lửa trùng sinh, lần này ta nhất định phải giành lại tất cả thuộc về ta…”
Đùa ngươi đấy, thực ra ta điên thôi.
Hai vị trưởng lão cuối cùng không chống cự nổi phe chưởng môn, bị bắt về Hàn Vân điện thẩm vấn.
Diệp Quan Tiêu và Trần Thu Trì đứng hai bên Ninh Vân Phồn, đám đệ tử thân truyền vây quanh, ai nấy tay cầm một linh kiếm.
Không biết còn tưởng Vân Thần Tông có nội chiến.
Ninh Vân Phồn mặt mày khó coi, luôn cảm thấy sư đệ sư muội quá ngỗ nghịch.
Ông hỏi Mộ Dung Ảnh:
"Ngươi bị trúng gió gì rồi?
Mộ Dung Ảnh:
"Ta muốn chơi thêm đôi ngày."
Ông nhìn Đoàn Tố Dư:
"Ngươi phát bệnh gì rồi?”
Đoàn Tố Dư:
"Ta muốn ngủ ngon thêm đôi ngày."
Thế là hai người âm mưu phản loạn, đuổi sư huynh, sư tỷ và đệ tử đi sinh tồn hoang dã?
Ninh Vân Phồn bất lực, quay sang nhìn Dịch Thù Mẫn.
Dịch Thù Mẫn giành quyền trả lời trước:
"Sư huynh, ta bị hai người đó bắt cóc."
Yếu đuối, đáng thương, lại còn bất lực.
Ninh Vân Phồn xoa trán:
"Không trách ngươi, đi chơi đi."
... Cái nhà này quá khó quản.
Bộ dạng Đoàn Tố Dư vẫn thản nhiên, phần lớn thời gian nhìn chằm chằm Ninh Vi.
Chỉ cần không mù, ai cũng sẽ bị thu hút bởi vết rạn trên người nàng.
Trần Thu Trì mắt kém, nhìn bằng linh thức còn bị ánh sáng cường độ cao chỗ vết nứt chói cho mù thêm.
Mộ Dung Ảnh cũng nhận ra, lên tiếng hỏi:
"Chuyến này ra ngoài, Sở Anh sư điệt đã gặp chuyện gì, sao như bị Nhiếp Tuyền cắn vậy?"
Ninh Vi:
"Sư thúc, con là Ninh Vi."
Mộ Dung Ảnh:
"Ừ, Ninh Vi."
Ninh Vi hỏi lại:
"Sư thúc cảm thấy những vết nứt này thế nào?"
Nàng rất muốn xóa chúng đi, trên người mang theo mấy thứ này lượn qua lượn lại trước mặt tu sĩ chính đạo là hành vi quá dũng cảm.
Nhưng trưởng lão Vân Thần Tông đều có trạng thái tinh thần rất “vượt mức tiêu chuẩn”.
Mộ Dung Ảnh:
"Rất có phong cách, ta cũng muốn có, có thể mang đi uy hiếp Ngũ Đại Tiên Môn."
Ninh Vi: "?"
Quả không hổ nam tử có thể nuôi ra được đồ đệ ma long.
Đoàn Tố Dư lạnh nhạt mà bình thản:
"Rất ngầu, nếu biết cười khặc khặc nữa thì càng tốt."
Nhiếp Tuyền chống nạnh phối hợp:
"Khặc khặc khặc!”
Vài người vỗ tay khích lệ nó.
Mức độ bao dung của tông môn này vẫn hơn người như xưa.
Đã nói đến mức độ này, Ninh Vân Phồn cũng bắt đầu để ý những vết nứt kia.
Ông trầm tư sờ cằm, nhớ tới cấm thuật Yến gia mà Ninh Vi đã đề cập với ông.
Yến gia, thật tiện lợi.
...
Đêm đó, Thần cung.
Dù chính đạo Tiên Môn không khuyến khích cấm thuật, nhưng đó là chuyện của chính đạo, không liên quan đến Ninh Vân Phồn.
Chỉ cần ông muốn, không chỉ cấm thuật, dù tẩu hỏa nhập ma cũng có thể cứu người về.
Vậy sao không cứu Đoàn Khung Dạ?
Vì Ninh Vân Phồn ông lương thiện.
Đoàn Khung Dạ quá tàn ác, có thể sánh ngang với hành vi của Văn Lan.
Không chơi nổi.
Một bức mật hàm từ Yến gia đến tay Ninh Vân Phồn, ông lập tức biết chuyện đã hoàn thành.
Ánh trăng như sương, đèn nến dịu dàng.
Dưới hai luồng ánh sáng, Ninh Vân Phồn mở mật hàm ra liếc thoáng qua..
Xem xong, ông nhíu mày.
Một lúc sau cất thư, khoác áo ngoài đi đến phòng Ninh Vi.
...
"Dùng linh bổ linh, thần linh tế thể."
"Tà môn thế sao?"
Ninh Vi kinh ngạc, cảm giác mình thật sự sẽ biến thành ma tu..
A Đài hiện ra, giật lấy mật hàm đọc qua rồi nói:
"Ngươi đoán tại sao nó bị gọi là cấm thuật? Tất nhiên là công pháp thiếu đạo đức rồi.”
Ninh Vân Phồn suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi:
"Nguyệt đàn chủ có nói gì với con không?"
"Lão chỉ nói Quy Nguyên Lâm Trạch sắp mở, bảo con đến đó tìm cơ duyên."
Ninh Vi nhớ lại.
Tu chân giới nơi nào cũng có cơ duyên, Quy Nguyên Lâm Trạch là một mảnh rừng cây đầm nước có linh khí dồi dào nhất.
Linh kiếm Thập Châu Xuân ra đời từ chốn đó.
Nhưng những vùng đất cơ duyên này thường hạn chế thời gian mở cửa, cách một khoảng thời gian mới cho phép người ra vào, phòng ngừa lạm dụng và khai thác tài nguyên quá mức..
"Phải đợi lâu thế à?"
Ninh Vân Phồn nghi hoặc:
"Nếu ta nhớ không nhầm, Quy Nguyên Lâm Trạch phải nửa năm nữa mới mở ra.”
Nguyệt Vô Huyền không thể nào tính sai thời gian được.
Đúng lúc này, A Đài lên tiếng:
"Có cách khác mở Lâm Trạch."
Ninh Vi nhìn nàng, chợt hiểu ra, sắc mặt biến đổi.
"Chẳng lẽ ngươi định..."
Khi Ninh Vân Phồn và mọi người trở về, Vân Thần Tiên Sơn đã bố trí hơn hai trăm khẩu đại bác nhắm thẳng vào họ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!!!!
Đoàn người đi xa trở về: "?"
Tạo phản à?!
Mộ Dung Ảnh ngự kiếm đứng chờ trước cổng tông môn, lưng ưỡn thẳng tắp, bày ra bộ dạng chính nghĩa hiên ngang như thể vừa lên ngôi sau khi quét sạch tàn dư quân địch.
"Sư huynh, sư tỷ, lâu lắm không gặp."
Ninh Vân Phồn - Diệp Quan Tiêu - Trần Thu Trì: "......"
Thằng đầu đất nào đây? "Không biết sư huynh, sư tỷ và các sư điệt có muốn trải nghiệm sinh tồn hoang dã không? Vân Thần Tiên Sơn đang vào tiết xuân hè, cây cối xanh tươi, um tùm râm mát, rất thích hợp cho các vị trải nghiệm."
Mộ Dung Ảnh nói lời hoa mỹ, giơ tay giới thiệu cho mọi người ngọn núi dưới chân.
"Nhìn xem, xanh chưa kìa."
Trên phi thuyền, đám đệ tử thân truyền và trưởng lão đứng trên boong, nhìn Mộ Dung Ảnh bằng ánh mắt nhìn thằng đần.
Chỉ thấy sau khi tập hợp bàn bạc, bọn họ đã đạt thành ý kiến thống nhất, phân công xếp chỗ rồi triệu hồi linh kiếm của mình ra.
Mộ Dung Ảnh:
"Ơ?"
Nhiếp Tuyền hóa rồng lượn trên mây, cực kỳ tôn sư trọng đạo.
"Lấy vũ khí, tiêu diệt hắn!"
Tiếng kiếm reo vang, sắc trời biến ảo.
Một đám kiếm tu xông lên, kiếm quang tỏa ra đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Mộ Dung Ảnh: "???!!"
Thấy tình hình không ổn, Mộ Dung Ảnh vội vàng tháo chạy để hạn chế tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng đã muộn, trăm đạo kiếm khí đã đan dệt vào nhau ập tới sau lưng.
Chỉ cần sơ sẩy sẽ bị chém thành khoai tây nghiền.
Thức tỉnh đi, đến giờ săn mồi rồi!
Mộ Dung Ảnh hốt hoảng chạy trốn giữa kẽ hở của vô số kiếm chiêu…
"Ui da, Đoàn sư tỷ! Bọn họ phản công rồi!”
...
Hàn Vân điện.
Đoàn Tố Dư ngồi trên ghế chưởng môn của Ninh Vân Phồn, thỏa thích hưởng thụ cảm giác lãnh đạo.
Vì Dịch Thù Mẫn không chịu làm đồng lõa với nàng và Mộ Dung Ảnh nên bị khóa trong kiếm trận góc phòng.
Đây là cả đời yếu đuối của một trưởng lão dược tu.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, Đoàn Tố Dư nhắm mắt ngửa mặt, dựa lưng vào ghế chưởng môn, không hề nhúc nhích.
Có lẽ đang thư giãn, hoặc đã ngủ.
Nàng lắng nghe âm thanh, phân tích tình hình.
Sau đó chậm rãi mở mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Quả nhiên... vẫn không được sao?"
Hệt như ngày tàn của đế vương, hệt như một phản diện.
Trong kiếm trận, Dịch Thù Mẫn khuyên nhủ:
"Sư muội, chưởng môn sắp đánh vào rồi, quay đầu là bờ!"
"Ngươi nói đúng."
Đoàn Tố Dư đứng dậy, quay người rời đi.
Hàn Vân điện chỉ còn Dịch Thù Mẫn.
Dịch Thù Mẫn: "?"
Ngươi đi dứt khoát luôn à? Thế còn ta thì sao?
Dịch Thù Mẫn nhìn kiếm trận trước mắt, nghe tiếng đánh nhau có thể sánh ngang với trận chiến bảo vệ tông môn ở ngoài kia, trầm mặc thật lâu.
Rốt cuộc là do nhân tính biến chất, hay vì đạo đức suy đồi?
Thánh Tông nhà hắn dường như không bình thường lắm.
Kể từ khi Vân Thần Tông được tái thiết, phong cách cả tông môn đã thay đổi.
"Tắm lửa trùng sinh, lần này ta nhất định phải giành lại tất cả thuộc về ta…”
Đùa ngươi đấy, thực ra ta điên thôi.
Hai vị trưởng lão cuối cùng không chống cự nổi phe chưởng môn, bị bắt về Hàn Vân điện thẩm vấn.
Diệp Quan Tiêu và Trần Thu Trì đứng hai bên Ninh Vân Phồn, đám đệ tử thân truyền vây quanh, ai nấy tay cầm một linh kiếm.
Không biết còn tưởng Vân Thần Tông có nội chiến.
Ninh Vân Phồn mặt mày khó coi, luôn cảm thấy sư đệ sư muội quá ngỗ nghịch.
Ông hỏi Mộ Dung Ảnh:
"Ngươi bị trúng gió gì rồi?
Mộ Dung Ảnh:
"Ta muốn chơi thêm đôi ngày."
Ông nhìn Đoàn Tố Dư:
"Ngươi phát bệnh gì rồi?”
Đoàn Tố Dư:
"Ta muốn ngủ ngon thêm đôi ngày."
Thế là hai người âm mưu phản loạn, đuổi sư huynh, sư tỷ và đệ tử đi sinh tồn hoang dã?
Ninh Vân Phồn bất lực, quay sang nhìn Dịch Thù Mẫn.
Dịch Thù Mẫn giành quyền trả lời trước:
"Sư huynh, ta bị hai người đó bắt cóc."
Yếu đuối, đáng thương, lại còn bất lực.
Ninh Vân Phồn xoa trán:
"Không trách ngươi, đi chơi đi."
... Cái nhà này quá khó quản.
Bộ dạng Đoàn Tố Dư vẫn thản nhiên, phần lớn thời gian nhìn chằm chằm Ninh Vi.
Chỉ cần không mù, ai cũng sẽ bị thu hút bởi vết rạn trên người nàng.
Trần Thu Trì mắt kém, nhìn bằng linh thức còn bị ánh sáng cường độ cao chỗ vết nứt chói cho mù thêm.
Mộ Dung Ảnh cũng nhận ra, lên tiếng hỏi:
"Chuyến này ra ngoài, Sở Anh sư điệt đã gặp chuyện gì, sao như bị Nhiếp Tuyền cắn vậy?"
Ninh Vi:
"Sư thúc, con là Ninh Vi."
Mộ Dung Ảnh:
"Ừ, Ninh Vi."
Ninh Vi hỏi lại:
"Sư thúc cảm thấy những vết nứt này thế nào?"
Nàng rất muốn xóa chúng đi, trên người mang theo mấy thứ này lượn qua lượn lại trước mặt tu sĩ chính đạo là hành vi quá dũng cảm.
Nhưng trưởng lão Vân Thần Tông đều có trạng thái tinh thần rất “vượt mức tiêu chuẩn”.
Mộ Dung Ảnh:
"Rất có phong cách, ta cũng muốn có, có thể mang đi uy hiếp Ngũ Đại Tiên Môn."
Ninh Vi: "?"
Quả không hổ nam tử có thể nuôi ra được đồ đệ ma long.
Đoàn Tố Dư lạnh nhạt mà bình thản:
"Rất ngầu, nếu biết cười khặc khặc nữa thì càng tốt."
Nhiếp Tuyền chống nạnh phối hợp:
"Khặc khặc khặc!”
Vài người vỗ tay khích lệ nó.
Mức độ bao dung của tông môn này vẫn hơn người như xưa.
Đã nói đến mức độ này, Ninh Vân Phồn cũng bắt đầu để ý những vết nứt kia.
Ông trầm tư sờ cằm, nhớ tới cấm thuật Yến gia mà Ninh Vi đã đề cập với ông.
Yến gia, thật tiện lợi.
...
Đêm đó, Thần cung.
Dù chính đạo Tiên Môn không khuyến khích cấm thuật, nhưng đó là chuyện của chính đạo, không liên quan đến Ninh Vân Phồn.
Chỉ cần ông muốn, không chỉ cấm thuật, dù tẩu hỏa nhập ma cũng có thể cứu người về.
Vậy sao không cứu Đoàn Khung Dạ?
Vì Ninh Vân Phồn ông lương thiện.
Đoàn Khung Dạ quá tàn ác, có thể sánh ngang với hành vi của Văn Lan.
Không chơi nổi.
Một bức mật hàm từ Yến gia đến tay Ninh Vân Phồn, ông lập tức biết chuyện đã hoàn thành.
Ánh trăng như sương, đèn nến dịu dàng.
Dưới hai luồng ánh sáng, Ninh Vân Phồn mở mật hàm ra liếc thoáng qua..
Xem xong, ông nhíu mày.
Một lúc sau cất thư, khoác áo ngoài đi đến phòng Ninh Vi.
...
"Dùng linh bổ linh, thần linh tế thể."
"Tà môn thế sao?"
Ninh Vi kinh ngạc, cảm giác mình thật sự sẽ biến thành ma tu..
A Đài hiện ra, giật lấy mật hàm đọc qua rồi nói:
"Ngươi đoán tại sao nó bị gọi là cấm thuật? Tất nhiên là công pháp thiếu đạo đức rồi.”
Ninh Vân Phồn suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi:
"Nguyệt đàn chủ có nói gì với con không?"
"Lão chỉ nói Quy Nguyên Lâm Trạch sắp mở, bảo con đến đó tìm cơ duyên."
Ninh Vi nhớ lại.
Tu chân giới nơi nào cũng có cơ duyên, Quy Nguyên Lâm Trạch là một mảnh rừng cây đầm nước có linh khí dồi dào nhất.
Linh kiếm Thập Châu Xuân ra đời từ chốn đó.
Nhưng những vùng đất cơ duyên này thường hạn chế thời gian mở cửa, cách một khoảng thời gian mới cho phép người ra vào, phòng ngừa lạm dụng và khai thác tài nguyên quá mức..
"Phải đợi lâu thế à?"
Ninh Vân Phồn nghi hoặc:
"Nếu ta nhớ không nhầm, Quy Nguyên Lâm Trạch phải nửa năm nữa mới mở ra.”
Nguyệt Vô Huyền không thể nào tính sai thời gian được.
Đúng lúc này, A Đài lên tiếng:
"Có cách khác mở Lâm Trạch."
Ninh Vi nhìn nàng, chợt hiểu ra, sắc mặt biến đổi.
"Chẳng lẽ ngươi định..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương