Hai luồng kiếm quang từ hai hướng khác nhau lao tới, đan xen chằng chịt, một luồng bắn trúng thủy long, một luồng đẩy lùi huyền điểu.
Trong mắt Sở Anh lóe lên tia vui mừng, lập tức khôi phục lại toàn bộ sức lực và thủ đoạn.
Ninh Vi dù làm gì cũng phản ứng cực nhanh, nghe tiếng kiếm là biết có cứu tinh, nàng thong thả lật người trong nước, bơi ngược vào bờ xem biểu diễn.
"Phù, cuối cùng cũng có người đáng tin".
Cảm giác thư giãn tuyệt đối của hồn phách ngàn năm.
Yến Nghiêu vốn cách đây không xa, là người đầu tiên tới chỗ Sở Anh, Lục Du Bạch chậm hơn một chút, hắn đi từ bên bờ chỗ Ninh Vi tới.
Lục Du Bạch bước tới cạnh Ninh Vi, tay bấm quyết khống chế linh kiếm, cúi đầu mỉm cười với nàng:
"Tiểu sư tỷ không sao chứ? Nếu không giỏi đánh nhau có thể đứng xa một chút, đợi chiến đấu kết thúc ta sẽ giúp tỷ chữa thương”.
"... Được".
Ninh Vi đi ngang qua Lục Du Bạch, trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng tìm một góc an toàn ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định:
"Sớm muộn gì ta cũng có thể tự mình ra tay".
Lục Du Bạch không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Yến Nghiêu ở phía bên kia lại không tinh tế như vậy, một khi đánh nhau thì sư muội cũng kệ, uy lực lúc ra chiêu căn bản chẳng màng tới sống chết của Sở Anh.
"Yến Nghiêu tên khốn kiếp kia, muốn chém chết bà đây cứ nói thẳng!"
Sở Anh tính khí nóng nảy, không nhịn nổi chửi ầm lên.
Gặp chuyện thì “sư huynh cứu mạng”, xong việc thì “tên khốn kiếp kia”.
Yến Nghiêu "xì" một tiếng, tỏ ra không hài lòng với thái độ của nàng, kiếm quay ngược lại, trực tiếp gẩy quả cầu lửa của huyền điểu sang chỗ Sở Anh.
"Nè, sư huynh ban thưởng cho muội đấy".
Sở Anh:
"?!"
Đây là lúc đùa giỡn à!
Sau khi đệ tử thân truyền tập hợp, huyền điểu vốn đã yếu thế, ai ngờ chính bọn họ cho nó cơ hội. Nhân lúc Yến Nghiêu và Sở Anh lơ là, nó bay lên cao, cánh chim tích lũy chín tầng lửa cháy, nhắm xuống phía dưới.
Sở Anh nhìn ra thế công chuẩn bị dùng kiếm khí xây khiên lửa, Yến Nghiêu kiêu ngạo đã quen, căn bản không vội phòng thủ, tư thế tùy ý xoay kiếm trong tay chờ đợi.
Con ngươi dọc của huyền điểu híp lại, xác định mục tiêu.
Ngay lúc đó, mí mắt Ninh Vi giật giật, đột nhiên ngẩng đầu.
Ninh Vi:
"..."
Trong chớp mắt, toàn bộ công kích của huyền điểu đều nhắm vào Ninh Vi –kẻ đang ngồi xổm trong góc nhai nấm.
"Hỏng rồi!!"
Khi Yến Nghiêu và Sở Anh nhận ra thì đã muộn, Lục Du Bạch tập trung toàn bộ sự chú ý vào thủy long, không thể phân tâm, lần này thật sự không ai giúp Ninh Vi.
Ầm!
Ngọn lửa càn quét khu rừng, để lại khói đen cuồn cuộn.
Ngay cả Lục Du Bạch cũng bị ảnh hưởng, buộc phải lùi lại hai bước.
Bên ngoài Thủy Kính, Trần Thu Trì đã không ngồi yên được nữa, Đoàn Tố Dư lại giữ chặt hắn không cho hắn hành động hấp tấp.
"Chết đi!"
Lúc này huyền điểu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, ở trạng thái suy yếu nhất, Sở Anh tập trung toàn bộ khí lực vào kiếm, mang theo ánh sáng chói lòa, liều mạng đâm thẳng vào tim huyền điểu.
Một kiếm xuyên thủng tim huyền điểu, tiếng kêu thảm thiết vang trời, linh thể phun ra vô tận hỏa diễm.
Thủy long thấy huyền điểu bỏ mình, biết tình thế bất lợi, không chút do dự trốn vào xoáy nước trong hồ, một con rồng như nó đánh không lại ba kiếm tu, thức thời mới là rồng khôn.
Lục Du Bạch và Yến Nghiêu nhìn nhau, đồng thời bấm quyết.
"Tàn hoa kiếm vũ, vạn kiếm quy tông… Giáng!"
Hàng ngàn luồng kiếm hư không xuyên mây phá gió, cuối cùng đánh xuống đáy hồ, dấy lên từng đợt sóng lớn.
Sau khi tất cả kết thúc, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía đám khói đen.
Một đòn tấn công vừa rồi của huyền điểu không gì cản nổi, mà chiến lực của Ninh Vi bọn họ đều rõ ràng, có thể tưởng tượng ra kết cục.
Dù chưa quen thân với vị tiểu sư tỷ mới tới này, nhưng cũng là đồng môn.
Sở Anh tính tình thẳng thắn, không kìm được nước mắt:
"Sao lại đột ngột như vậy... tiểu sư tỷ… hu hu..."
Yến Nghiêu trầm mặc, Lục Du Bạch cúi đầu.
Giữa không khí cực kỳ bi thương, trong màn khói đen vang lên giọng nữ khàn khàn.
"Làm gì thế?"
Yến Nghiêu trầm mặc, Lục Du Bạch ngẩng đầu.
Sở Anh há hốc mồm đứng sững, chỉ thấy một thiếu nữ đen nhẻm bước ra từ làn khói đen, trên tay cầm một cây nấm xanh lam đang cắn dở.
Mấy người cứ thế nhìn nhau.
Ninh Vi:
"..."
Yến Nghiêu, Lục Du Bạch, Sở Anh:
"... ... ... "
Ninh Vi nhíu mày không hiểu, sao nàng cứ cảm thấy ba người họ có chút thất vọng nhỉ.
Lục Du Bạch do dự:
"Không lẽ là... nấm nước Minh Vương?"
Ninh Vi không biết tên khoa học của loại nấm này, nhưng nàng thực sự nếm ra được nó nhiều nước.
Nàng không chịu nổi ánh mắt dò xét của ba người, giải thích:
"Lúc đó ta thấy ánh mắt con gà lửa kia nhìn ta không bình thường, bèn lợi dụng hiệu quả tăng cường của loại nấm nước này, học Sở Anh ngưng tụ một khiên nước, may mắn thoát nạn”.
Sở Anh giật giật:
"Trước không bàn tới chuyện sư tỷ học khiên chắn của ta thế nào, loại nấm nước Minh Vương này chắc chắn là có độc đi?!"
Ninh Vi mặt không biểu cảm nhìn nàng hai giây, ngay trước mặt nàng cầm cây nấm trong tay lên cắn một miếng thật to.
Sở Anh:
"."
Tiểu sư tỷ luôn mang lại cảm giác hài hước kiểu người chết gập bụng trong quan tài.
Lục Du Bạch coi như nửa dược tu, lúc này tín ngưỡng của hắn sụp đổ.
Tại sao tiểu sư tỷ có thể bình thản ăn nấm độc như vậy? Hơn nữa còn có thể lợi dụng hiệu quả của nấm độc ngưng tụ khiên chắn để cản đòn? Không hợp lý chút nào!
Yến Nghiêu tính tình lãnh đạm, nhưng cũng không nhịn được bình luận:
"Ngươi dùng nấm đỡ tuyệt chiêu, khiến ba người bọn ta trông thật ngốc nghếch."
Ninh Vi cười, không tiếc lời khen ngợi nấm:
"Điều này chứng minh nấm nước Minh Vương này rất lợi hại."
Đúng là rất lợi hại, nấm độc cực phẩm trong các loại nấm nước cơ mà.
Ba đệ tử thân truyền nhất thời cạn lời, đệ tử thủ tịch của chưởng môn quả nhiên có chút bản lĩnh.
Ninh Vi ăn xong nấm ra bờ hồ rửa mặt, Lục Du Bạch tại chỗ giúp Sở Anh trị thương, Yến Nghiêu ngồi vận công ở bãi đất trống xa hơn.
Vừa trải qua một trận chiến khó khăn, đúng lúc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ninh Vi không phòng bị vọc tay xuống hồ, hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Trong chớp mắt, mặt hồ không còn phẳng lặng nữa, giữa hồ xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ mà nó có thể nhấn chìm.
Ví dụ như Ninh Vi.
"Sao lại là ta nữa!!"
Giọng khàn đặc trưng của Ninh Vi lạc tông trong tuyệt vọng.
Nàng chưa hề làm gì, tại sao người bị thương luôn là nàng? Tận mắt thấy tiểu sư tỷ lại gặp nạn, ba người còn lại không thể ngồi yên, đồng loạt chạy về phía vòng xoáy trong hồ. Ninh Vi bị cuốn vào quá nhanh, bọn họ chỉ kịp phanh lại bên bờ.
Yến Nghiêu ôm kiếm nói:
"Giống như có lối vào một không gian khác".
Lục Du Bạch gật đầu:
"Vừa rồi kiếm trận rơi xuống, không nghe thấy động tĩnh của thủy long, chắc nó đã trốn vào xoáy nước”.
Sở Anh nóng lòng như lửa đốt, nói với hai người:
"Vậy chúng ta mau xuống đi, đẳng cấp của huyễn thú trong không gian Thủy Kính tương đương với thực lực chúng ta, một mình chắc chắn không ổn."
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch nhìn nhau, trầm ngâm theo Sở Anh tiến vào xoáy nước.
Không gian trong kính.
Trong xoáy nước, Ninh Vi quay cuồng chóng mặt, hồn cũng sắp văng ra ngoài, đợi xoáy nước dần dừng lại, nàng gắng sức bơi một hơi vào bờ.
Ninh Vi thở hổn hển nhìn cảnh vật xung quanh, chẳng hiểu sao luôn cảm thấy hư ảo, nàng thử hái một cây nấm, phát hiện ngay sau khi hái, nấm đã mọc lại, còn cây nấm trên tay nàng thì biến mất.
"Giả sao?"
Ninh Vi suy nghĩ, nhớ đến chủ đề thí luyện Thủy Kính, nhanh chóng kết luận:
"Không đúng, là ảnh phản chiếu".
Đây là một không gian giống hệt không gian Thủy Kính, điểm khác biệt duy nhất là, chỉ cần sự vật trong không gian Thủy Kính tồn tại, sự vật ở đây sẽ không biến mất.
Vừa phân tích xong, nàng đã nghe thấy tiếng nước nho nhỏ, theo phản xạ tránh xa hồ nước.
Nhưng tránh không thoát.
Như Ninh Vi dự đoán, hồ nước dấy lên một đợt sóng lớn, ba người bọn Sở Anh phi kiếm từ trong hồ bay ra.
Ninh Vi lau mặt, tà váy xanh lam nhạt nhỏ giọt nước, chết lặng nhìn ba thiếu niên khí thế ngút trời kia.
Con người ta sao có thể khổ đến mức này?
"Sao trông tiểu sư tỷ oán khí nặng nề thế, bọn ta tới tìm tỷ không vui sao?"
Sở Anh tươi cười chạy tới, hai tay để sau lưng nhẹ nhàng đi quanh nàng hai vòng.
Ninh Vi: Cho ngươi một ánh mắt tự hiểu đi.
"Sư tỷ có lạnh không?"
Chàng trai ấm áp Lục Du Bạch online, cởi áo ngoài đưa cho Ninh Vi.
Ninh Vi khoát tay:
"Không cần, tim còn lạnh hơn”.
Trong mắt Sở Anh lóe lên tia vui mừng, lập tức khôi phục lại toàn bộ sức lực và thủ đoạn.
Ninh Vi dù làm gì cũng phản ứng cực nhanh, nghe tiếng kiếm là biết có cứu tinh, nàng thong thả lật người trong nước, bơi ngược vào bờ xem biểu diễn.
"Phù, cuối cùng cũng có người đáng tin".
Cảm giác thư giãn tuyệt đối của hồn phách ngàn năm.
Yến Nghiêu vốn cách đây không xa, là người đầu tiên tới chỗ Sở Anh, Lục Du Bạch chậm hơn một chút, hắn đi từ bên bờ chỗ Ninh Vi tới.
Lục Du Bạch bước tới cạnh Ninh Vi, tay bấm quyết khống chế linh kiếm, cúi đầu mỉm cười với nàng:
"Tiểu sư tỷ không sao chứ? Nếu không giỏi đánh nhau có thể đứng xa một chút, đợi chiến đấu kết thúc ta sẽ giúp tỷ chữa thương”.
"... Được".
Ninh Vi đi ngang qua Lục Du Bạch, trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng tìm một góc an toàn ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định:
"Sớm muộn gì ta cũng có thể tự mình ra tay".
Lục Du Bạch không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Yến Nghiêu ở phía bên kia lại không tinh tế như vậy, một khi đánh nhau thì sư muội cũng kệ, uy lực lúc ra chiêu căn bản chẳng màng tới sống chết của Sở Anh.
"Yến Nghiêu tên khốn kiếp kia, muốn chém chết bà đây cứ nói thẳng!"
Sở Anh tính khí nóng nảy, không nhịn nổi chửi ầm lên.
Gặp chuyện thì “sư huynh cứu mạng”, xong việc thì “tên khốn kiếp kia”.
Yến Nghiêu "xì" một tiếng, tỏ ra không hài lòng với thái độ của nàng, kiếm quay ngược lại, trực tiếp gẩy quả cầu lửa của huyền điểu sang chỗ Sở Anh.
"Nè, sư huynh ban thưởng cho muội đấy".
Sở Anh:
"?!"
Đây là lúc đùa giỡn à!
Sau khi đệ tử thân truyền tập hợp, huyền điểu vốn đã yếu thế, ai ngờ chính bọn họ cho nó cơ hội. Nhân lúc Yến Nghiêu và Sở Anh lơ là, nó bay lên cao, cánh chim tích lũy chín tầng lửa cháy, nhắm xuống phía dưới.
Sở Anh nhìn ra thế công chuẩn bị dùng kiếm khí xây khiên lửa, Yến Nghiêu kiêu ngạo đã quen, căn bản không vội phòng thủ, tư thế tùy ý xoay kiếm trong tay chờ đợi.
Con ngươi dọc của huyền điểu híp lại, xác định mục tiêu.
Ngay lúc đó, mí mắt Ninh Vi giật giật, đột nhiên ngẩng đầu.
Ninh Vi:
"..."
Trong chớp mắt, toàn bộ công kích của huyền điểu đều nhắm vào Ninh Vi –kẻ đang ngồi xổm trong góc nhai nấm.
"Hỏng rồi!!"
Khi Yến Nghiêu và Sở Anh nhận ra thì đã muộn, Lục Du Bạch tập trung toàn bộ sự chú ý vào thủy long, không thể phân tâm, lần này thật sự không ai giúp Ninh Vi.
Ầm!
Ngọn lửa càn quét khu rừng, để lại khói đen cuồn cuộn.
Ngay cả Lục Du Bạch cũng bị ảnh hưởng, buộc phải lùi lại hai bước.
Bên ngoài Thủy Kính, Trần Thu Trì đã không ngồi yên được nữa, Đoàn Tố Dư lại giữ chặt hắn không cho hắn hành động hấp tấp.
"Chết đi!"
Lúc này huyền điểu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, ở trạng thái suy yếu nhất, Sở Anh tập trung toàn bộ khí lực vào kiếm, mang theo ánh sáng chói lòa, liều mạng đâm thẳng vào tim huyền điểu.
Một kiếm xuyên thủng tim huyền điểu, tiếng kêu thảm thiết vang trời, linh thể phun ra vô tận hỏa diễm.
Thủy long thấy huyền điểu bỏ mình, biết tình thế bất lợi, không chút do dự trốn vào xoáy nước trong hồ, một con rồng như nó đánh không lại ba kiếm tu, thức thời mới là rồng khôn.
Lục Du Bạch và Yến Nghiêu nhìn nhau, đồng thời bấm quyết.
"Tàn hoa kiếm vũ, vạn kiếm quy tông… Giáng!"
Hàng ngàn luồng kiếm hư không xuyên mây phá gió, cuối cùng đánh xuống đáy hồ, dấy lên từng đợt sóng lớn.
Sau khi tất cả kết thúc, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía đám khói đen.
Một đòn tấn công vừa rồi của huyền điểu không gì cản nổi, mà chiến lực của Ninh Vi bọn họ đều rõ ràng, có thể tưởng tượng ra kết cục.
Dù chưa quen thân với vị tiểu sư tỷ mới tới này, nhưng cũng là đồng môn.
Sở Anh tính tình thẳng thắn, không kìm được nước mắt:
"Sao lại đột ngột như vậy... tiểu sư tỷ… hu hu..."
Yến Nghiêu trầm mặc, Lục Du Bạch cúi đầu.
Giữa không khí cực kỳ bi thương, trong màn khói đen vang lên giọng nữ khàn khàn.
"Làm gì thế?"
Yến Nghiêu trầm mặc, Lục Du Bạch ngẩng đầu.
Sở Anh há hốc mồm đứng sững, chỉ thấy một thiếu nữ đen nhẻm bước ra từ làn khói đen, trên tay cầm một cây nấm xanh lam đang cắn dở.
Mấy người cứ thế nhìn nhau.
Ninh Vi:
"..."
Yến Nghiêu, Lục Du Bạch, Sở Anh:
"... ... ... "
Ninh Vi nhíu mày không hiểu, sao nàng cứ cảm thấy ba người họ có chút thất vọng nhỉ.
Lục Du Bạch do dự:
"Không lẽ là... nấm nước Minh Vương?"
Ninh Vi không biết tên khoa học của loại nấm này, nhưng nàng thực sự nếm ra được nó nhiều nước.
Nàng không chịu nổi ánh mắt dò xét của ba người, giải thích:
"Lúc đó ta thấy ánh mắt con gà lửa kia nhìn ta không bình thường, bèn lợi dụng hiệu quả tăng cường của loại nấm nước này, học Sở Anh ngưng tụ một khiên nước, may mắn thoát nạn”.
Sở Anh giật giật:
"Trước không bàn tới chuyện sư tỷ học khiên chắn của ta thế nào, loại nấm nước Minh Vương này chắc chắn là có độc đi?!"
Ninh Vi mặt không biểu cảm nhìn nàng hai giây, ngay trước mặt nàng cầm cây nấm trong tay lên cắn một miếng thật to.
Sở Anh:
"."
Tiểu sư tỷ luôn mang lại cảm giác hài hước kiểu người chết gập bụng trong quan tài.
Lục Du Bạch coi như nửa dược tu, lúc này tín ngưỡng của hắn sụp đổ.
Tại sao tiểu sư tỷ có thể bình thản ăn nấm độc như vậy? Hơn nữa còn có thể lợi dụng hiệu quả của nấm độc ngưng tụ khiên chắn để cản đòn? Không hợp lý chút nào!
Yến Nghiêu tính tình lãnh đạm, nhưng cũng không nhịn được bình luận:
"Ngươi dùng nấm đỡ tuyệt chiêu, khiến ba người bọn ta trông thật ngốc nghếch."
Ninh Vi cười, không tiếc lời khen ngợi nấm:
"Điều này chứng minh nấm nước Minh Vương này rất lợi hại."
Đúng là rất lợi hại, nấm độc cực phẩm trong các loại nấm nước cơ mà.
Ba đệ tử thân truyền nhất thời cạn lời, đệ tử thủ tịch của chưởng môn quả nhiên có chút bản lĩnh.
Ninh Vi ăn xong nấm ra bờ hồ rửa mặt, Lục Du Bạch tại chỗ giúp Sở Anh trị thương, Yến Nghiêu ngồi vận công ở bãi đất trống xa hơn.
Vừa trải qua một trận chiến khó khăn, đúng lúc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ninh Vi không phòng bị vọc tay xuống hồ, hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Trong chớp mắt, mặt hồ không còn phẳng lặng nữa, giữa hồ xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, nuốt chửng mọi thứ mà nó có thể nhấn chìm.
Ví dụ như Ninh Vi.
"Sao lại là ta nữa!!"
Giọng khàn đặc trưng của Ninh Vi lạc tông trong tuyệt vọng.
Nàng chưa hề làm gì, tại sao người bị thương luôn là nàng? Tận mắt thấy tiểu sư tỷ lại gặp nạn, ba người còn lại không thể ngồi yên, đồng loạt chạy về phía vòng xoáy trong hồ. Ninh Vi bị cuốn vào quá nhanh, bọn họ chỉ kịp phanh lại bên bờ.
Yến Nghiêu ôm kiếm nói:
"Giống như có lối vào một không gian khác".
Lục Du Bạch gật đầu:
"Vừa rồi kiếm trận rơi xuống, không nghe thấy động tĩnh của thủy long, chắc nó đã trốn vào xoáy nước”.
Sở Anh nóng lòng như lửa đốt, nói với hai người:
"Vậy chúng ta mau xuống đi, đẳng cấp của huyễn thú trong không gian Thủy Kính tương đương với thực lực chúng ta, một mình chắc chắn không ổn."
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch nhìn nhau, trầm ngâm theo Sở Anh tiến vào xoáy nước.
Không gian trong kính.
Trong xoáy nước, Ninh Vi quay cuồng chóng mặt, hồn cũng sắp văng ra ngoài, đợi xoáy nước dần dừng lại, nàng gắng sức bơi một hơi vào bờ.
Ninh Vi thở hổn hển nhìn cảnh vật xung quanh, chẳng hiểu sao luôn cảm thấy hư ảo, nàng thử hái một cây nấm, phát hiện ngay sau khi hái, nấm đã mọc lại, còn cây nấm trên tay nàng thì biến mất.
"Giả sao?"
Ninh Vi suy nghĩ, nhớ đến chủ đề thí luyện Thủy Kính, nhanh chóng kết luận:
"Không đúng, là ảnh phản chiếu".
Đây là một không gian giống hệt không gian Thủy Kính, điểm khác biệt duy nhất là, chỉ cần sự vật trong không gian Thủy Kính tồn tại, sự vật ở đây sẽ không biến mất.
Vừa phân tích xong, nàng đã nghe thấy tiếng nước nho nhỏ, theo phản xạ tránh xa hồ nước.
Nhưng tránh không thoát.
Như Ninh Vi dự đoán, hồ nước dấy lên một đợt sóng lớn, ba người bọn Sở Anh phi kiếm từ trong hồ bay ra.
Ninh Vi lau mặt, tà váy xanh lam nhạt nhỏ giọt nước, chết lặng nhìn ba thiếu niên khí thế ngút trời kia.
Con người ta sao có thể khổ đến mức này?
"Sao trông tiểu sư tỷ oán khí nặng nề thế, bọn ta tới tìm tỷ không vui sao?"
Sở Anh tươi cười chạy tới, hai tay để sau lưng nhẹ nhàng đi quanh nàng hai vòng.
Ninh Vi: Cho ngươi một ánh mắt tự hiểu đi.
"Sư tỷ có lạnh không?"
Chàng trai ấm áp Lục Du Bạch online, cởi áo ngoài đưa cho Ninh Vi.
Ninh Vi khoát tay:
"Không cần, tim còn lạnh hơn”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương