Nguyệt Vô Huyền sững sờ, từ từ bước tới.

Ngắm cận cảnh tư thế ngã của năm người, rất thú vị

Ninh Vi mặt không biểu cảm rũ mắt, ánh mắt thoáng chút bất lực.

"Đau quá đi…"

Nhiếp Tuyền rên rỉ.

"Đau cái gì? Ngươi đè lên ta đấy!"

Yến Nghiêu nằm sấp dưới đất cáu kỉnh.

"Eo của ta…"

Thẩm Hàm Thanh đau đớn, tay nắm lấy vạt váy Ninh Vi.

Sở Anh đứng dậy từ trên người Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch, tiện tay kéo luôn tiểu sư muội, giải phóng Yến Nghiêu khỏi móng vuốt rồng.

Mọi người lần lượt đứng dậy, ngây thơ nhìn Ninh Vi:

"Sư tỷ, hehe."

"......"

Ninh Vi rất khó đánh giá:

"Nguyệt Vô Huyền đã đủ mất mặt rồi, sao các ngươi còn mất mặt hơn thế?"

Nguyệt Vô Huyền đang cười toe toét đột nhiên xị mặt.

Xin hỏi vị kiếm tiên cố nhân lạnh lùng của lão đâu rồi? Đây rõ ràng là bè không phải bạn!

Tức chết đi được, lão phải trả thù!

Nguyệt Vô Huyền bực bội chọt Ninh Vi:

"Trước mặt đám tiểu bối, cho ta chút thể diện đi?"

Ninh Vi liếc lão một cái, dứt khoát đứng sang hàng cùng sư đệ sư muội:

"Xin đàn chủ thứ lỗi."

Nguyệt Vô Huyền:

Có cảm giác déjà vu người quen diễn kịch.

Ninh Vi: Thật sự nể mặt ngươi ngươi còn không vừa ý.

"Sư tỷ quen đàn chủ à?"

Sở Anh nhìn trái nhìn phải, hết sức tò mò.

Lục Du Bạch thấu hiểu:

"Không quen thì sư tỷ đã không đến mức trốn cả đêm."

Nguyệt Vô Huyền quan sát thái độ của mọi người, không ngờ Ninh Vi tin tưởng đến mức thổ lộ hết với đám đệ tử thân truyền này.

Chung quy là Tôn chủ Tiên Môn không xứng đúng không?

Nguyệt Vô Huyền cười bí hiểm:

"Thật không dám giấu diếm, hồi xưa sư tỷ các ngươi từng theo đuổi ta."

Đám thân truyền tròn mắt:

"Hả?"

Nguyệt Vô Huyền:

"Xách kiếm đuổi."

Đám thân truyền hài lòng:

"À…"

Thế này mới đúng bài.

Là chuyện sư tỷ bọn họ có thể làm được.

Ninh Vi hỏi Nguyệt Vô Huyền:

"Còn việc gì không? Đừng lừa bọn trẻ con nhà ta."

Nguyệt Vô Huyền nghe vậy khựng lại.

"Ngươi lạnh nhạt quá, gặp cố nhân mà không một lời thăm hỏi, ngươi biết sống đến giờ gặp lại bạn cũ đáng quý thế nào không?"

Đại năng cùng thời với họ, phần lớn đã ngã xuống trong đại chiến tiên ma kia.

Chỉ còn Phong Thanh Ngưng, Nguyệt Vô Huyền, cùng hai vị lão tổ Huyễn Nguyệt Tông và Vọng Trần Tông.

À, còn có Văn Lan bên ma đạo kia nữa.

Ninh Vi thở dài:

"Nguyệt Vô Huyền, cho ta thời gian thích ứng."

Thế sự vô thường, luân hồi ba ngàn năm trở lại, nàng là kẻ đã đứt liên lạc với thế giới này.

Nguyệt Vô Huyền dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn các đệ tử thân truyền:

"Vậy mấy đứa này là gì?"

Lúc lạnh nhạt với ta, ngươi đang sưởi ấm ai?

Vẻ mặt Ninh Vi dịu lại:

"Họ là sợi dây kết nối ta với thế giới này, nhờ vậy ta mới lại trở thành một phần của nơi đây."

...

Hai ngày sau, khởi hành về Vân Thần Tông.

"Yahooo… Về tông môn thôi!"

Nhiếp Tuyền nhảy nhót chạy ở phía trước, dồi dào sức sống.

Sở Anh và Lục Du Bạch đi bên cạnh Ninh Vi tán gẫu, Thẩm Hàm Thanh nghịch ngợm ngó nghiêng, Yến Nghiêu lặng lẽ đi cuối đoàn.

Cách đó không xa, ba đệ tử Lăng Tiên Tông nháy mắt với Cố Thời Hàn.

Lâm Dao ôm mũ rộng vành kéo tay áo của Cố Thời Hàn:

"Cố trưởng lão, chúng con muốn đi chơi…"

Trai thẳng có thâm niên Cố Thời Hàn nổi da gà:

"Ta có quyền gì đâu, đi hỏi chưởng môn sư tỷ đi."

Kỳ Tư Dương ngó nghiêng:

"Chưởng môn đâu?"

Chưởng môn... đang can ngăn.

Nguyệt đàn chủ vượt ngàn dặm đến gặp Ninh Vi, kết quả bị tổn thương nặng nề, quyết định bắt cóc trưởng lão Vân Thần Tông về an ủi mình.

Trần Thu Trì sắp bị bọn xé làm đôi.

"Về với ta, ngươi đi rồi ai xử lý công văn?"

Nguyệt Vô Huyền ra sức kéo.

Ninh Vân Phồn đứng im như tượng, chết không buông tay:

"Không được, sư đệ ta mắt không tốt, không thể đi Trường Dạ Tinh Đàn, phải quay về Vân Thần Tông với ta."

Nguyệt Vô Huyền dùng hết sức bình sinh:

"Dối trá! Ngươi kéo hắn về cũng chỉ để phê duyệt hồ sơ!"

Ninh Vân Phồn bình thản:

"Thế thì đã làm sao?"

Nam Cung Vân Vân và Diệp Quan Tiêu muốn can nhưng không biết làm sao, Yến Bình Minh đã bỏ cuộc.

Ba chưởng môn Ngũ Đại Tiên Môn khác xem kịch vui, Ngu Hàm của Huyễn Nguyệt Tông còn cắn hạt dưa rất thích chí.

Trần Thu Trì: Có ai quan tâm ta không?

Có chứ người anh em.

Tu sĩ Tiên Môn chăm chú xem Ninh Vân Phồn và Nguyệt Vô Huyền "kéo co", không khỏi cảm thán Trần trưởng lão đàn hồi tốt thật.

Dù Nguyệt Vô Huyền cố gắng thế nào, Trần Thu Trì vẫn chọn về Vân Thần Tông.

Nguyệt Vô Huyền thất bại, vô cùng tổn thương:

"Các ngươi đều không đứng về phía ta..."

Yến Bình Minh an ủi:

"Nếu đàn chủ thấy Trường Dạ Tinh Đàn buồn chán, có thể ra ngoài dạo chơi. Để hôm nào ngày rộng tháng dài, vãn bối chắc chắn sẽ tới nhà thăm hỏi, thỉnh giáo đôi điều."

Nguyệt Vô Huyền lắc đầu.

Ra ngoài mệt, không muốn đi. Tiếp khách phiền, không muốn mời.

Lão rất bắt bẻ đó.

"Thôi được rồi, bảo Ninh... Vi? Gặp khó khăn cứ đến Trường Dạ Tinh Đàn tìm ta."

Nguyệt Vô Huyền nhượng bộ:

"Nàng hợp nhãn ta, các ngươi đừng khắt khe nàng. Nếu có thể, hãy để nàng tự do một chút, làm chuyện mình muốn làm."

Ba người Vân Thần Tông hiểu ý, vẻ mặt biến đổi.

Ninh Vân Phồn cung kính:

"Xin đàn chủ yên tâm."

Nguyệt Vô Huyền "hừ hừ" hai tiếng, quay sang nói với Yến Bình Minh:

"Coi chừng Tiên Môn, sát tinh sắp xuất hiện, các ngươi cố lên nha."

Chỉ nói đến đây, nói nữa sẽ gặp báo ứng.

Yến Bình Minh do dự, ngẩng nhìn lầu cao uy nghiêm, lòng dậy sóng, có chút thấp thỏm.

Nguyệt Vô Huyền cười, quay đầu nhìn Ninh Vi đứng trên phi thuyền.

Trời trong xanh, mạng che mặt phất phơ, cố nhân vẫn rực rỡ vô song như xưa.

Nguyệt Vô Huyền ném cho nàng một ánh mắt đưa tình, dẫn tùy tùng Trường Dạ Tinh Đàn rời đi.

Ninh Vi tựa lên lan can phi thuyền, nghe tiếng cung tiễn đàn chủ vang lên, lòng hoảng hốt không thôi

Phong Thanh Ngưng, Nguyệt Vô Huyền, Văn Lan...

Những người từng sớm tối bên nàng năm nào, giờ đều thành huyền thoại của tu chân giới

Còn nàng, Ứng Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã…

Lại có một khởi đầu mới.

Tiếng gọi vang lên phía sau:

"Ê… sư tỷ, chơi bài diệp tử không?"

Sở Anh vẫy tay.

Lục Du Bạch cười ôn hòa, nghịch sừng rồng của tiểu sư muội, nhẵn nhụi êm tay.

Yến Nghiêu cười rùng rợn, dùng kiếm nghịch đầu tiểu sư đệ, gáy Thẩm Hàm Thanh lạnh toát.

Ninh Vi thấy năm người ngồi thành vòng tròn, chừa chỗ giữa cho mình.

Nàng cởi mũ rộng vành cười đi tới:

"Được, nhưng ta chơi siêu lắm đó!"

"Thắng bọn ta rồi hẵng nói!"

...

Vân Thần Tông, Hàn Vân điện.

Mấy vị trưởng lão trông nhà đều nhận được tin chưởng môn sư huynh sắp về.

Đoàn Tố Dư thở dài buồn vã: "Về làm gì không biết, vừa ngủ được mấy ngày ngon giấc."

Mộ Dung Ảnh đồng tình:

"Ta cũng thấy thế, ta còn muốn chơi đại bác thêm mấy ngày nữa.”

"Hay là... chúng ta đừng cho họ về vội?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện