"Nè nè nè! Không được nói bậy!"

Ninh Vi giật mình đứng dậy lùi lại, kéo khăn che mặt kín mít.

Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng tới gần!

Nguyệt Vô Huyền chớp mắt, chống nạnh hiên ngang tiến vào, dí sát mặt nàng để nhìn cho kỹ.

Ninh Vi lùi một bước.

Nguyệt Vô Huyền tiến một bước.

Người tới ta lùi đẩy nàng vào góc tường.

Đàn chủ bá đạo rất gia trưởng, Tiểu Ninh thần bí chạy đằng trời.

Ninh Vân Phồn nhìn trái nhìn phải, đã hiểu vì sao Ninh Vi bảo Nguyệt Vô Huyền phiền phức rồi.

Yến Bình Minh: "......"

Vị Tôn chủ của chúng ta đã không hiểu nổi tình hình lúc này.

"Nguyệt đàn chủ vừa nói Ninh cái gì ấy nhỉ?"

Yến Bình Minh nghi hoặc lại gần Ninh Vân Phồng, đầu óc ong ong.

"Ninh…"

Ninh Vân Phồn liếc hắn, cố gắng lựa lời để lấp liếm, sau đó ông phát hiện không dễ lấp liếm, thế là mặc kệ:

"Không nghe rõ."

Yến Bình Minh: "......"

Hay lắm, diễn cũng không thèm diễn.

Trong góc tường, toàn thân Ninh Vi toát lên vẻ "ngươi đừng tới gần!", nhưng Nguyệt Vô Huyền là một tổ tông không giữ ý.

Lão vén phắt màn che mặt của Ninh Vi lên, cứ thế chui vào như cá trạch, sau đó bị nàng một quyền đánh bật ra.

"Ui da!"

Nguyệt Vô Huyền ôm mặt.

Ninh Vi nắm chặt cổ tay lão, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói:

"Nguyệt đàn chủ an phận chút đi, đôi bên đều dễ sống."

Ngay sau đó, cổ tay Nguyệt Vô Huyền đau nhói gào khóc.

"Dừng dừng dừng dừng dừng!"

Thảm quá, hoàn toàn không có dáng vẻ lão tổ.

Trị ngươi như trị ma tộc.

Yến Bình Minh ho nhẹ:

"Ninh Vi!"

Ninh Vi từ từ buông tay, xoay mặt Nguyệt Vô Huyền ra ngoài, đẩy về phía Yến Bình Minh.

"Ta có làm gì ngài không?"

Nguyệt Vô Huyền liếc Ninh Vi một cái, bộ dạng siêu hèn:

"Không… "

Ninh Vi tiếp tục:

"Chúng ta quen nhau không?"

Nguyệt Vô Huyền rất do dự:

"Có thể… hẳn là… có lẽ... không quen."

Yến Bình Minh & Ninh Vân Phồn: "......?"

Trăm phần trăm Ninh Vi chính là người Nguyệt Vô Huyền muốn gặp, gương mặt đó nếu bỏ qua vết rạn thì dù hóa thành tro lão cũng nhận ra.

Nhưng Ninh Vi dường như không muốn bị nhận ra.

Tình trang cơ thể kỳ quái cùng khí chất khác biệt với Ninh Thanh Dã khiến Nguyệt Vô Huyền trầm tư.

Yến Bình Minh nói:

"Nguyệt đàn chủ, nếu ngài bị đe dọa thì chớp mắt mấy cái đi?"

"Đùa à, ai dọa được bản đàn chủ?!"

Nguyệt Vô Huyền phẩy tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Cảm nhận được ánh mắt Ninh Vi, khí thế lập tức giảm một nửa.

"À thì... bản đàn chủ chỉ hơi choáng váng, thấy Ninh tiểu hữu này bèn nhớ tới cố nhân, chỉ vậy thôi, để hai vị chê cười rồi.”

Nguyệt Vô Huyền cố gượng cười, trở nên bình thường hơn rất nhiều.

"Nếu Nguyệt đàn chủ đã có duyên với Vi Vi nhà ta, vậy hai người cứ từ từ trò chuyện."

Ninh Vân Phồn hỗ trợ, kéo Yến Bình Minh ra cửa:

"Tôn chủ chúng ta đi thôi."

Yến Bình Minh đầu đầy dấu hỏi bị lôi đi.

"Ta cảm giác ngươi giấu ta gì đó."

"Tôn chủ, ta cũng có không gian riêng mà."

Ninh Vân Phồn cười mà như không cười đuổi hắn ra, đóng cửa lại.

Miệng thì gọi tôn chủ, hành động lại chẳng tôn trọng chút nào…

Khi chỉ còn hai người, không khí trong phòng trà lại thay đổi.

Ninh Vi bỏ mũ rộng vành xuống, lộ ra diện mạo thật.

Nguyệt Vô Huyền khoanh tay dựa bàn, bắt chéo chân, quan sát kỹ thiếu nữ trước mặt.

Dù không thừa nhận, nhưng vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt ấy không sai được.

Nguyệt Vô Huyền hỏi khẽ:

"Xin hỏi quen biết ta là chuyện rất mất mặt sao?"

"Lúc nãy ngài đúng là rất mất mặt."

Ninh Vi thẳng thắn.

Nguyệt Vô Huyền không còn gì để nói, đứng dậy đi vòng quanh nàng hai vòng.

"Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã ngày nào, sao giờ thành ra thế này?"

"Ai đá ngươi từ tiên giới xuống? Hay làm tiên nhân chán quá, về Tu Chân giới trải nghiệm? Hay là... ngươi có nỗi khổ khó nói?"

Bình sinh gặp quá nhiều người và việc, Trường Dạ Tinh Đàn lại chuyên nghiên cứu thiên đạo và vận mệnh, nên khả năng tiếp nhận mọi chuyện của Nguyệt Vô Huyền vô cùng tốt.

Thấy lão đã nhận định mình là Ninh Thanh Dã, Ninh Vi không giấu nữa.

Chỉ cần lão đàng hoàng một chút, không đào hố cho nàng nhảy là được.

Ninh Vi ngồi xuống ghế, đối diện Nguyệt Vô Huyền.

"Thực ra ta cũng không rõ lắm, A Đài chỉ giúp ta khôi phục ký ức Tu Chân giới, ta không biết gì về chuyện tiên giới."

Nguyệt Vô Huyền nhướng mày:

"A Đài không phải kiếm linh Thập Châu Xuân sao? Đấy là kiếm của Văn Lan trước kia cơ mà?"

Ninh Vi gật đầu.

Nguyệt Vô Huyền trầm tư:

"Tình huống của ngươi và Văn Lan khác nhau, hắn từng trở về Tu Chân giới, nhưng không biến thành bộ dạng như ngươi bây giờ."

Ninh Vi biến sắc:

"Từng trở về nghĩa là sao?"

Nguyệt Vô Huyền cười hề hề:

"Ngươi biết đấy, ta thích nhìn trộm các ngươi mà…"

Là một đàn chủ không đứng đắn cho lắm của Trường Dạ Tinh Đàn, sở thích của Nguyệt đàn chủ vô cùng giản dị.

Lão chỉ thích nhòm ngó vận mệnh người khác.

Theo quan sát của lão, Văn Lan từng có bước nhảy vọt lớn ở một thời kỳ nào đó.

Năm xảy ra đại chiến tiên ma, hắn đột nhiên trở về, trải qua hàng loạt sự kiện phức tạp rồi mới đi Thiên Phạt Chi Địa.

Nguyệt Vô Huyền chỉ biết nhiêu đó, không thể tính toán ra chi tiết.

Nhưng vận mệnh Ninh Thanh Dã, từ chính lúc đó mới bắt đầu thay đổi.

"Mấy năm nay ngươi có gặp Văn Lan không?"

Ninh Vi nhíu mày.

Nguyệt Vô Huyền lắc đầu, bực tức:

"Ta chỉ gặp Phong Thanh Ngưng, mười bảy năm trước từng đến một lần, nhưng bà ta đánh đuổi ta ra ngoài!"

Mười bảy năm trước, là năm Ninh Vi "ra đời".

Ánh mắt Ninh Vi nhìn Nguyệt Vô Huyền thay đổi, vô cùng kinh ngạc:

"Không ngờ ngươi còn có ích đấy."

Nguyệt Vô Huyền liếc nàng: "?"

Ý gì? Trước giờ coi lão là đồ ngốc sao?

Ninh Vi nghiêng đầu cười, ngươi đoán xem.

Nguyệt Vô Huyền không hài lòng nhìn nàng một lúc, khẽ hừ một tiếng.

"Nếu đã gặp cố nhân, vậy ta miễn cưỡng chỉ điểm bến mê cho ngươi vậy."

Lão đột nhiên nắm lấy cổ tay Ninh Vi, truyền linh khí vào cơ thể nàng.

Dịu dàng ấm áp, ánh tím mê hoặc.

Ninh Vi có thể cảm nhận, lão đang kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Dù sao cũng là đại năng cái thế.

Kiểm tra một lượt, Nguyệt Vô Huyền đã hiểu ra tất cả.

Ánh mắt lão chuyển động, trở nên trầm tĩnh.

"Ngươi đã uống đan dược, khí tức còn ổn định, nhưng tinh thể dùng lực quá độ, cần thiên linh địa bảo bổ sung."

Ninh Vi xen vào:

"Nghe qua cấm thuật Yến gia chưa?"

Nguyệt Vô Huyền nói:

"Nó đã gọi là cấm thuật Yến gia rồi, đó là thứ mà người của Trường Dạ Tinh Đàn như ta có thể biết sao?"

Ninh Vi: "......"

Lão nói thế nghe cũng có lý.

Nguyệt Vô Huyền tính qua một phen:

"Quy Nguyên Lâm Trạch sắp mở, đến đó tìm cơ duyên đi."

Ninh Vi gật đầu, sau đó đội mũ rộng vành đứng dậy.

Quy Nguyên Lâm Trạch nhất định phải đi, những gì Văn Lan đã làm cũng phải làm rõ, tất cả cần tính toán kỹ lưỡng.

Nàng thẳng bước đi về phía cửa.

Nguyệt Vô Huyền nhìn theo bóng lưng nàng, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

Lòng bỗng rối bời, khẽ nhíu mày.

Nhưng khi cửa phòng trà mở ra, chỉ thấy Ninh Vi lùi một bước, năm thiếu niên lén lút ngã lăn vào.

"Ui da…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện