"Ta đến thay sư tỷ thăm dò tin tức..."
Nhiếp Tuyền nước mắt lưng tròng, ngồi bệt dưới đất ôm đầu trả lời.
Vừa định hỏi "sư tỷ nào", thầy giáo Trần chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ngay.
"Sao Ninh Vi không tự đến thăm dò, lại ném con xuống? Không biết cửa sổ lưu ly của Tiên Môn rất đắt sao, chưởng môn nhà ta không có tiền đền đâu."
"Ninh gì Vi gì?"
Nguyệt Vô Huyền hơi nhướng mày, điểm chú ý có phần kỳ lạ.
Nhiếp Tuyền mặc kệ đàn chủ, ấm ức cãi lý với Trần Thu Trì:
"Không phải Ninh sư tỷ ném ta, là ta tự mình không kiểm soát được lực mới rớt xuống đó!"
Trần Thu Trì tròn mắt:
"Con còn là một chó săn nữa à?"
Nhiếp Tuyền gào: "Là rồng!"
Trần Thu Trì: "Rồng săn."
Nhiếp Tuyền tiếp tục gào:
"Là cả một con rồng!"
*trong nguyên tác, từ chó săn (HV: cẩu thối) có chữ “thối” với nghĩa “chân chó”. Nhiếp Tuyền bảo mình là rồng, nên Trần Thu Trì sửa là “long thối” tức là “chân rồng”. Nên Nhiếp Tuyền mới ấm ức bảo nó là cả một con rồng, không phải chỉ có mỗi chân.
Hai người cãi nhau kịch liệt, có qua có lại, quả không hổ danh xuất thân cùng tông môn.
Nguyệt Vô Huyền và Cố Thời Hàn chứng kiến cảnh sư thúc với sư điệt cãi nhau, đã được mở mang hiểu biết về tính đa dạng sinh học.
"Loại rồng con linh trí thấp như vậy đừng thả ra nữa, xem bị người ô nhiễm thành gì rồi, ma long đã thoái hóa thành thạch sùng."
Nguyệt Vô Huyền lắc đầu chê bai.
Cố Thời Hàn gật đầu tán thành, thầm nghĩ đàn chủ còn khá hài hước.
Đây có lẽ là lão tổ có tính khí tốt nhất Tu Chân giới hiện nay.
Về phần ai xấu tính ấy hả? Tất nhiên là vị hay bóp cổ người khác kia.
Tag tên @Phong Thanh Ngưng.
...
Trên lầu.
Các lão tổ thường ẩn cư, ít khi xuất hiện.
Dù Nguyệt Vô Huyền rất nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên các đệ tử thân truyền nhìn thấy chân dung.
"Cùng thời đại, nhưng Nguyệt đàn chủ trông trẻ trung hơn Phong Thanh Ngưng tiền bối nhiều, còn biết đùa nữa."
Thẩm Hàm Thanh rón rén nhìn trộm, phân tích tỉ mỉ.
"Trường Dạ Tinh Đàn chưa từng bị diệt môn, Phong kiếm tiên trải qua nhiều thăng trầm, chịu khổ nhiều hơn Nguyệt đàn chủ."
Lục Du Bạch nói đúng trọng tâm.
Tuy nhiên, nói đến lý do Phong Thanh Ngưng chịu khổ...
Ánh mắt năm người Vân Thần Tông đồng loạt đổ dồn về hai sứ giả ma tu đang chăm chú nghe giảng.
Sát khí quá mạnh.
Hai văn ma: Oan uổng quá!
Lúc đó bọn họ còn chưa sinh ra!
Tiên Môn tụ hội nhiều đại lão như vậy, khổ nỗi Ninh Vi lại là người không thể lộ diện nhất lúc này.
Nàng khẽ sờ lên vết rạn trên mặt, hỏi A Đài trong thức hải:
"Ngươi nghĩ Nguyệt Vô Huyền đến đây vì điều gì?"
A Đài thẳng thắn:
"Ngươi quá quái dị."
"Ngoài ngươi ra, ta không nghĩ ra sinh vật quý hiếm nào đáng để Nguyệt Vô Huyền đích thân đến."
Nói hay lắm, còn “sinh vật quý hiếm” cơ đấy.
Ninh Vi:
"Ai cho phép ngươi khai trừ hộ tịch con người của ta?"
A Đài cười khẩy:
"Thân thể ngươi do ta tạo ra, người tinh thể linh tạo* ạ."
*linh tạo ở đây hiểu thế này, sản phẩm do con người tạo ra thì là “nhân tạo”, A Đài là kiếm linh, nên thân thể Ninh Vi là sản phẩm “linh tạo”, đau đầu quá.
Ninh Vi: "..."
Dù kiếm linh nói khó nghe, nhưng không phải không có lý.
Tốt nhất nàng nên tránh mặt Nguyệt Vô Huyền.
Nói thế cũng không có nghĩa là Yến Bình Minh thì không cần tránh đâu nhé.
...
Đêm đó.
Sau khi nghỉ ngơi, Nguyệt Vô Huyền có hỏi thăm về Ninh Vi trong truyền thuyết.
Nhưng không tìm thấy chính chủ.
Bất kỳ người họ Ninh nào tu hành ở Vân Thần Tông đều là tâm điểm chú ý, trong tên của hung thủ ném rồng này còn có chữ "Vi", thật không kỵ húy gì hết.
Quẻ tượng nói với Nguyệt Vô Huyền, ở đây có người lão cần gặp.
Đã nói cần gặp, thì nhất định phải gặp.
Nào hay biết, Ninh Vi chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất.
Nàng chạy, lão đuổi, nàng đừng hòng chạy thoát.
Không tìm thấy Ninh Vi, đêm khuya Nguyệt Vô Huyền trằn trọc mãi không ngủ được, sau khi dùng bùa chú cưỡng ép nhập mộng lại mơ thấy cố nhân.
...
Trường Dạ Tinh Đàn, ngân hà mênh mông.
Khi đó Nguyệt Vô Huyền còn là một thiếu niên choai choai.
Một ngày nọ, tinh đàn nghênh đón khách quý, là bạn tốt của sư tôn lão, chưởng môn Vân Thần Tông.
Thời đó, người tinh đàn chưa từng ra ngoại giới, Nguyệt Vô Huyền lén trốn sau cột trụ, nhìn trộm vị chưởng môn Vân Thần Tông chỉ được nghe danh trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt tò mò của thiếu niên dán chặt lên chưởng môn, bỗng vị này nghiêng người, lộ ra thiếu nữ lạnh lùng đứng bên cạnh.
Mặt như băng tuyết, không nhiễm bụi trần.
Nguyệt Vô Huyền run lên, đó là lần đầu lão gặp Ninh Thanh Dã.
Về sau, lão nghe đàn chủ nói:
"Thanh Dã đã được định trước sẽ thành tiên, mệnh cách nàng độc nhất vô nhị."
Về sau, Nguyệt Vô Huyền kế nhiệm vị trí đàn chủ.
Hắn bói cho Ninh Thanh Dã một quẻ, hỗn độn khó lường.
...
Hôm sau.
Yến Bình Minh và các chưởng môn tan họp, lúc bấy giờ mới chính thức tiếp đãi Nguyệt Vô Huyền.
"Đêm qua đàn chủ nghỉ ngơi thế nào?"
"Không tốt lắm, nghĩ về phụ nữ suốt một đêm.”
"......?"
Nguyệt Vô Huyền nói thật, chỉ là nghe hơi mất mặt, dễ gây hiểu lầm.
Yến Bình Minh xua tan ngượng ngùng, đổi chủ đề:
"Đàn chủ đến Tiên Môn có đại sự gì chăng?"
Nguyệt Vô Huyền trầm giọng:
"Gặp một nữ tử khiến ta trằn trọc, suy nghĩ tới điên cuồng."
Yến Bình Minh: "?"
Vậy đàn chủ ngài quá say đắm rồi.
Thấy lão nói với vẻ rất nghiêm túc, Yến Bình Minh đành uyển chuyển hỏi:
"Không biết vị nữ tiên trưởng mà ngài muốn gặp, hiện có ở Tiên Môn không?"
Nguyệt Vô Huyền nhíu mày, liếc hắn bằng ánh mắt chán ghét:
"Ngươi bị ngốc à? Ta đều đến tận nơi rồi, dĩ nhiên là có."
Yến Bình Minh: "..."
Tổ tông à, ngài khó chiều quá, ngài về nhà đi được không?
Cùng là lão tổ ba ngàn tuổi, Ninh Vân Phồn ứng phó dễ dàng hơn Yến Bình Minh nhiều.
Tôn chủ tiếp khách, ông đi tìm đồ đệ nhà mình.
Về vết rạn trên người Ninh Vi, ông luôn canh cánh trong lòng.
Trong phòng trà, thầy trò đối diện.
"Theo Yến Nghiêu nói, Yến gia có một môn cấm thuật có lẽ có hiệu quả, sư tôn có thể giúp con thỉnh giáo bọn họ được không?"
Ninh Vi đẩy chén trà về phía Ninh Vân Phồn, ngẩng lên hỏi.
"Đương nhiên."
Ninh Vân Phồn đặt ngón tay lên chén trà:
"Chỉ là cấm thuật tất có tác dụng phụ, có khả thi hay không còn cần cân nhắc thêm."
Ông nhìn kỹ vết rạn trên tay Ninh Vi.
"Nếu ở Tiên Môn không thoải mái, chúng ta sớm về Vân Thần Tông, Nguyệt đàn chủ đột nhiên đến đây, chỉ sợ ở lâu sẽ rước họa vào thân.”
Ninh Vi trầm tư:
"Nguyệt Vô Huyền đúng là... hơi phiền phức."
Nói xong, nàng lơ đãng nhấp ngụm trà.
Mỗi vị cố nhân là một khúc quanh trên con đường luân hồi của nàng.
Rất khó tưởng tượng mình nên đối mặt thế nào.
Ta phi thăng rồi, ta trở về rồi, ta biến thành người tinh thể tà ác rồi!
Đang suy nghĩ, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang.
Ninh Vi đặt chén trà xuống, có linh cảm chẳng lành.
Ninh Vân Phồn cũng chú ý tới, mắt đảo về cánh cửa đóng kín.
Rầm!
Cửa phòng trà bị mở tung, Nguyệt Vô Huyền tươi cười xuất hiện đầy chói lóa.
Yến Bình Minh đứng sau muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất đắc dĩ như người hiền lành gặp phải người điên.
Khóe miệng Ninh Vi giật giật, quay đầu sang chỗ khác.
Khoảnh khắc này, trong lòng nàng có một vạn con Alpaca chạy qua.
Toang rồi!
Nguyệt Vô Huyền mắt cười như trăng non, nhìn chằm chằm Ninh Vi.
"Ninh…"
"Thanh Dã?"
Nhiếp Tuyền nước mắt lưng tròng, ngồi bệt dưới đất ôm đầu trả lời.
Vừa định hỏi "sư tỷ nào", thầy giáo Trần chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu ngay.
"Sao Ninh Vi không tự đến thăm dò, lại ném con xuống? Không biết cửa sổ lưu ly của Tiên Môn rất đắt sao, chưởng môn nhà ta không có tiền đền đâu."
"Ninh gì Vi gì?"
Nguyệt Vô Huyền hơi nhướng mày, điểm chú ý có phần kỳ lạ.
Nhiếp Tuyền mặc kệ đàn chủ, ấm ức cãi lý với Trần Thu Trì:
"Không phải Ninh sư tỷ ném ta, là ta tự mình không kiểm soát được lực mới rớt xuống đó!"
Trần Thu Trì tròn mắt:
"Con còn là một chó săn nữa à?"
Nhiếp Tuyền gào: "Là rồng!"
Trần Thu Trì: "Rồng săn."
Nhiếp Tuyền tiếp tục gào:
"Là cả một con rồng!"
*trong nguyên tác, từ chó săn (HV: cẩu thối) có chữ “thối” với nghĩa “chân chó”. Nhiếp Tuyền bảo mình là rồng, nên Trần Thu Trì sửa là “long thối” tức là “chân rồng”. Nên Nhiếp Tuyền mới ấm ức bảo nó là cả một con rồng, không phải chỉ có mỗi chân.
Hai người cãi nhau kịch liệt, có qua có lại, quả không hổ danh xuất thân cùng tông môn.
Nguyệt Vô Huyền và Cố Thời Hàn chứng kiến cảnh sư thúc với sư điệt cãi nhau, đã được mở mang hiểu biết về tính đa dạng sinh học.
"Loại rồng con linh trí thấp như vậy đừng thả ra nữa, xem bị người ô nhiễm thành gì rồi, ma long đã thoái hóa thành thạch sùng."
Nguyệt Vô Huyền lắc đầu chê bai.
Cố Thời Hàn gật đầu tán thành, thầm nghĩ đàn chủ còn khá hài hước.
Đây có lẽ là lão tổ có tính khí tốt nhất Tu Chân giới hiện nay.
Về phần ai xấu tính ấy hả? Tất nhiên là vị hay bóp cổ người khác kia.
Tag tên @Phong Thanh Ngưng.
...
Trên lầu.
Các lão tổ thường ẩn cư, ít khi xuất hiện.
Dù Nguyệt Vô Huyền rất nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên các đệ tử thân truyền nhìn thấy chân dung.
"Cùng thời đại, nhưng Nguyệt đàn chủ trông trẻ trung hơn Phong Thanh Ngưng tiền bối nhiều, còn biết đùa nữa."
Thẩm Hàm Thanh rón rén nhìn trộm, phân tích tỉ mỉ.
"Trường Dạ Tinh Đàn chưa từng bị diệt môn, Phong kiếm tiên trải qua nhiều thăng trầm, chịu khổ nhiều hơn Nguyệt đàn chủ."
Lục Du Bạch nói đúng trọng tâm.
Tuy nhiên, nói đến lý do Phong Thanh Ngưng chịu khổ...
Ánh mắt năm người Vân Thần Tông đồng loạt đổ dồn về hai sứ giả ma tu đang chăm chú nghe giảng.
Sát khí quá mạnh.
Hai văn ma: Oan uổng quá!
Lúc đó bọn họ còn chưa sinh ra!
Tiên Môn tụ hội nhiều đại lão như vậy, khổ nỗi Ninh Vi lại là người không thể lộ diện nhất lúc này.
Nàng khẽ sờ lên vết rạn trên mặt, hỏi A Đài trong thức hải:
"Ngươi nghĩ Nguyệt Vô Huyền đến đây vì điều gì?"
A Đài thẳng thắn:
"Ngươi quá quái dị."
"Ngoài ngươi ra, ta không nghĩ ra sinh vật quý hiếm nào đáng để Nguyệt Vô Huyền đích thân đến."
Nói hay lắm, còn “sinh vật quý hiếm” cơ đấy.
Ninh Vi:
"Ai cho phép ngươi khai trừ hộ tịch con người của ta?"
A Đài cười khẩy:
"Thân thể ngươi do ta tạo ra, người tinh thể linh tạo* ạ."
*linh tạo ở đây hiểu thế này, sản phẩm do con người tạo ra thì là “nhân tạo”, A Đài là kiếm linh, nên thân thể Ninh Vi là sản phẩm “linh tạo”, đau đầu quá.
Ninh Vi: "..."
Dù kiếm linh nói khó nghe, nhưng không phải không có lý.
Tốt nhất nàng nên tránh mặt Nguyệt Vô Huyền.
Nói thế cũng không có nghĩa là Yến Bình Minh thì không cần tránh đâu nhé.
...
Đêm đó.
Sau khi nghỉ ngơi, Nguyệt Vô Huyền có hỏi thăm về Ninh Vi trong truyền thuyết.
Nhưng không tìm thấy chính chủ.
Bất kỳ người họ Ninh nào tu hành ở Vân Thần Tông đều là tâm điểm chú ý, trong tên của hung thủ ném rồng này còn có chữ "Vi", thật không kỵ húy gì hết.
Quẻ tượng nói với Nguyệt Vô Huyền, ở đây có người lão cần gặp.
Đã nói cần gặp, thì nhất định phải gặp.
Nào hay biết, Ninh Vi chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất.
Nàng chạy, lão đuổi, nàng đừng hòng chạy thoát.
Không tìm thấy Ninh Vi, đêm khuya Nguyệt Vô Huyền trằn trọc mãi không ngủ được, sau khi dùng bùa chú cưỡng ép nhập mộng lại mơ thấy cố nhân.
...
Trường Dạ Tinh Đàn, ngân hà mênh mông.
Khi đó Nguyệt Vô Huyền còn là một thiếu niên choai choai.
Một ngày nọ, tinh đàn nghênh đón khách quý, là bạn tốt của sư tôn lão, chưởng môn Vân Thần Tông.
Thời đó, người tinh đàn chưa từng ra ngoại giới, Nguyệt Vô Huyền lén trốn sau cột trụ, nhìn trộm vị chưởng môn Vân Thần Tông chỉ được nghe danh trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt tò mò của thiếu niên dán chặt lên chưởng môn, bỗng vị này nghiêng người, lộ ra thiếu nữ lạnh lùng đứng bên cạnh.
Mặt như băng tuyết, không nhiễm bụi trần.
Nguyệt Vô Huyền run lên, đó là lần đầu lão gặp Ninh Thanh Dã.
Về sau, lão nghe đàn chủ nói:
"Thanh Dã đã được định trước sẽ thành tiên, mệnh cách nàng độc nhất vô nhị."
Về sau, Nguyệt Vô Huyền kế nhiệm vị trí đàn chủ.
Hắn bói cho Ninh Thanh Dã một quẻ, hỗn độn khó lường.
...
Hôm sau.
Yến Bình Minh và các chưởng môn tan họp, lúc bấy giờ mới chính thức tiếp đãi Nguyệt Vô Huyền.
"Đêm qua đàn chủ nghỉ ngơi thế nào?"
"Không tốt lắm, nghĩ về phụ nữ suốt một đêm.”
"......?"
Nguyệt Vô Huyền nói thật, chỉ là nghe hơi mất mặt, dễ gây hiểu lầm.
Yến Bình Minh xua tan ngượng ngùng, đổi chủ đề:
"Đàn chủ đến Tiên Môn có đại sự gì chăng?"
Nguyệt Vô Huyền trầm giọng:
"Gặp một nữ tử khiến ta trằn trọc, suy nghĩ tới điên cuồng."
Yến Bình Minh: "?"
Vậy đàn chủ ngài quá say đắm rồi.
Thấy lão nói với vẻ rất nghiêm túc, Yến Bình Minh đành uyển chuyển hỏi:
"Không biết vị nữ tiên trưởng mà ngài muốn gặp, hiện có ở Tiên Môn không?"
Nguyệt Vô Huyền nhíu mày, liếc hắn bằng ánh mắt chán ghét:
"Ngươi bị ngốc à? Ta đều đến tận nơi rồi, dĩ nhiên là có."
Yến Bình Minh: "..."
Tổ tông à, ngài khó chiều quá, ngài về nhà đi được không?
Cùng là lão tổ ba ngàn tuổi, Ninh Vân Phồn ứng phó dễ dàng hơn Yến Bình Minh nhiều.
Tôn chủ tiếp khách, ông đi tìm đồ đệ nhà mình.
Về vết rạn trên người Ninh Vi, ông luôn canh cánh trong lòng.
Trong phòng trà, thầy trò đối diện.
"Theo Yến Nghiêu nói, Yến gia có một môn cấm thuật có lẽ có hiệu quả, sư tôn có thể giúp con thỉnh giáo bọn họ được không?"
Ninh Vi đẩy chén trà về phía Ninh Vân Phồn, ngẩng lên hỏi.
"Đương nhiên."
Ninh Vân Phồn đặt ngón tay lên chén trà:
"Chỉ là cấm thuật tất có tác dụng phụ, có khả thi hay không còn cần cân nhắc thêm."
Ông nhìn kỹ vết rạn trên tay Ninh Vi.
"Nếu ở Tiên Môn không thoải mái, chúng ta sớm về Vân Thần Tông, Nguyệt đàn chủ đột nhiên đến đây, chỉ sợ ở lâu sẽ rước họa vào thân.”
Ninh Vi trầm tư:
"Nguyệt Vô Huyền đúng là... hơi phiền phức."
Nói xong, nàng lơ đãng nhấp ngụm trà.
Mỗi vị cố nhân là một khúc quanh trên con đường luân hồi của nàng.
Rất khó tưởng tượng mình nên đối mặt thế nào.
Ta phi thăng rồi, ta trở về rồi, ta biến thành người tinh thể tà ác rồi!
Đang suy nghĩ, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang.
Ninh Vi đặt chén trà xuống, có linh cảm chẳng lành.
Ninh Vân Phồn cũng chú ý tới, mắt đảo về cánh cửa đóng kín.
Rầm!
Cửa phòng trà bị mở tung, Nguyệt Vô Huyền tươi cười xuất hiện đầy chói lóa.
Yến Bình Minh đứng sau muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất đắc dĩ như người hiền lành gặp phải người điên.
Khóe miệng Ninh Vi giật giật, quay đầu sang chỗ khác.
Khoảnh khắc này, trong lòng nàng có một vạn con Alpaca chạy qua.
Toang rồi!
Nguyệt Vô Huyền mắt cười như trăng non, nhìn chằm chằm Ninh Vi.
"Ninh…"
"Thanh Dã?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương