Bóng tối bao trùm, hơi lạnh thấu xương.

Ánh mắt Ninh Vi và người kia chạm nhau, nàng không khỏi run nhẹ.

Ngón tay khẽ cong, tấm màn che mặt buông xuống.

Nàng điều chỉnh tâm trạng, nhìn lên lỗ hổng mình vừa rơi xuống, bắt đầu bám vào thang leo lên.

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nam tử trong nhà lao vẫn bất động, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lưng nàng, khiến người ta lạnh hết sống lưng.

Ninh Vi từ từ leo lên tầng một, ánh mắt hắn mới buông xuống, lặng lẽ rơi xuống những nền gạch lạnh lẽo.

"......"

Đoàn Khung Dạ khép mắt, xích sắt trên tay rung động.

...

Khi Ninh Vi cầm chìa khóa trở lại, hai sứ giả ma tu đã khóc hết nước mắt.

Nhiếp Tuyền đứng ngoài cửa nhà lao nắm chặt tay bọn, cổ vũ bọn họ phải kiên cường sống tiếp, nghĩ thoáng một chút.

"Đừng buồn nữa, về Ma giới các ngươi lại là một con ma tốt!"

Sứ giả:

"Bọn ta không đếm bằng “con”.”

Nhiếp Tuyền:

"Một chú ma tốt."

Sứ giả:

"Cũng không được."

Nhiếp Tuyền dứt khoát buông tay, trở mặt lùi về sau, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Các ngươi khó chiều quá! Rõ ràng bản long rất thích hai lượng từ này!"

Bởi vì đó là lượng từ dành cho ngươi, bé rồng ạ.

Ninh Vi cầm chìa khóa mở cửa địa lao, hai sứ giả cảm kích rớt nước mắt tiến lại gần.

Sau khi nhìn thấy vết nứt trên tay nàng, bọn họ lại sợ hãi rụt về.

Người này bị biến dị à?!

Không chỉ biến dị, nàng còn có thể chẻ các ngươi thành tám mảnh, sau đó phun ra một ngụm ma khí.

Ninh Vi hỏi:

"Đóng gói gửi thẳng về Ma giới luôn hay sao?"

Diệp Quan Tiêu suy nghĩ nghiêm túc:

"Đợi chúng ta về Vân Thần Tông thì tiễn bọn họ một đoạn, hai tên này quá yếu, thả ra dễ bị chém chết."

Tiêu Doãn Phong vẫn rất chính trực:

"Nhưng để họ lang thang ở Tiên Môn cũng không ổn lắm đâu?"

Lục Du Bạch mỉm cười:

"Vậy nhốt lại là được rồi?"

Hai sứ giả: "??"

Sao các ngươi lại như thế? Ninh Vi động lòng trắc ẩn:

"Thả họ ra thôi, canh chừng kỹ chút là được, bọn họ đi dạo ở Tiên Môn tuy hơi kỳ quặc, nhưng quan trọng là đừng để tu sĩ khác hiểu lầm ngộ thương.”

Ánh mắt hai sứ giả nhìn Ninh Vi lập tức thay đổi.

"Vẫn là vị tiên tử này thông tình đạt lý!"

Đám đệ tử thân truyền liếc nhau: "...?"

Hai văn ma này không biết nhìn người.

Ninh Vi tỏ ra vô cùng hiền lành, dịu dàng an ủi hai sứ giả ma tu.

"Có ta ở đây, sẽ không để các ngươi bị tổn thương, ngoan ngoãn nghe lời ta được không?"

"Được!"

Hai sứ giả gật đầu lia lịa.

Mấy đệ tử thân truyền há hốc mồm, tất cả ma tộc họ từng gặp đều bị Ninh Vi dụ dỗ hết rồi.

Ninh Vi khẽ cười, vô cùng hài lòng.

Trạc Uyên, sứ giả của ngươi ta rất vui lòng nhận trước.

Diệp Quan Tiêu chọt Sở Anh, thì thầm:

"Không phải nói nàng là chuyển thế của cái vị Ánh Vi Kiếm Tiên kia sao? Sao đến giờ ta chưa thấy bóng dáng kiếm tiên đâu?"

Sở Anh do dự một hồi lâu:

"Thực ra lúc nghiêm túc nàng rất giống..."

Chỉ là xác suất quá thấp.

Khi rời khỏi địa lao Tiên Môn, hình ảnh nam tử dưới tầng hầm hiện lên trong đầu Ninh Vi.

Ánh nhìn ấy vô cùng khó quên.

Nặng nề chết chóc mà đáng sợ như biển gầm.

Hắn là ai?

Có phải Đoàn Khung Dạ mà mọi người nhắc đến?

Nghĩ vậy, mí mắt Ninh Vi giật liên hồi, nàng cảm giác mình sẽ còn gặp lại người đó.

...

Sự kiện Vân Hà Trấn liên quan đến Ma Tôn Trạc Uyên, nên cuộc họp ở phòng nghị sự kéo dài khá lâu.

Đêm xuống, ánh đèn vẫn sáng trên lầu cao.

Nếu đã thỏa thuận với Trạc Uyên, Ninh Vi tất nhiên phải hành động.

Hai sứ giả ma tu này là quan văn của y, nàng bèn bắt đầu từ bọn họ, triển khai bán hàng đa cấp... à không, tuyên truyền tư tưởng văn hóa.

Quan niệm của Ninh Vi rất đơn giản, chỉ cần coi Ma giới như một địa khu của Tu Chân giới để quản lý là được.

Sống nhiều kiếp như vậy, tư duy nàng đã vượt xa người thường.

"Ồ, sư tỷ, người ở dưới kia cũng có gu giống chúng ta kìa!"

Nhiếp Tuyền dán mặt vào cửa kính nhìn xuống.

Ninh Vi đang lên lớp tư tưởng chính trị cho hai văn ma nghe thấy thế thì lại gần nhìn qua.

Đó là một nhóm tu sĩ khoác áo choàng và đội mũ che màu tím.

Trong làn gió mát rượi, Tiên Môn đêm nay lại đón thêm một thế lực nữa.

Trường Dạ Tinh Đàn.

Ninh Vi biết rõ tổ chức này, số mệnh thành tiên của nàng chính là do Trường Dạ Tinh Đàn tính ra.

"Bây giờ đàn chủ Trường Dạ Tinh Đàn là ai?"

Ninh Vi bỏ qua Nhiếp Tuyền, hỏi mấy đứa có đầu óc khác.

Thẩm Hàm Thanh đáp:

"Tiền bối Nguyệt Vô Huyền."

Ninh Vi biến sắc, lẩm bẩm đầy căng thẳng:

"Sao lão này cũng chưa chết..."

Hỏng rồi, con hàng này quen biết nàng.

Sư tôn của Ninh Thanh Dã thân với sư tôn của Nguyệt Vô Huyền, nàng và lão cũng là bạn cố tri.

Nhiếp Tuyền hưng phấn:

"Sư tỷ sợ à, ta nuốt chửng bọn họ giúp tỷ!"

Kỳ Tư Dương nói với Lục Du Bạch:

"Tiểu sư muội nhà ngươi ăn nhiều rắn nước bị hỏng não rồi, mau kê cho nó ít thuốc xổ đi."

Lễ phép của ngươi ở đâu?

Lục Du Bạch mỉm cười, nhét một cây nấm vào miệng hắn.

Rồng nhỏ nhà ta chỉ có bọn ta được bắt nạt.

Tiêu Doãn Phong nghiêm túc:

"Vô duyên vô cớ, Nguyệt đàn chủ lại chủ động tới đây chắc phải có chuyện gì."

Ninh Vi cười gượng:

"Ha ha."

Chuyện gì cũng được, miễn đừng tìm nàng là được.

"Để bản long đi thăm dò tin tức!"

Nhiếp Tuyền áp cả mặt vào kính, chỉ muốn xuyên qua cả cửa sổ.

...

Đàn chủ Trường Dạ Tinh Đàn đích thân tới, Tiên Môn tất nhiên phải tiếp đón.

Bởi vị đàn chủ này sống quá lâu.

Tình hình Trường Dạ Tinh Đàn thường là:

Phó đàn chủ như nước chảy, Nguyệt Vô Huyền như sắt thép.
*Ý là phó đàn chủ thì thay liên tục (từ chức hoặc chết rồi), mà Nguyệt Vô Huyền vẫn là đàn chủ

Yến Bình Minh chưa họp xong, Trần Thu Trì và Cố Thời Hàn ra tiếp đón vị Nguyệt đàn chủ này.

"Không biết đàn chủ lần này tới có việc gì?"

Gặp lại Nguyệt Vô Huyền, Trần Thu Trì hơi xúc động, nhưng giờ hắn chỉ có thể là trưởng lão Vân Thần Tông.

Nguyệt Vô Huyền bỏ mũ trùm, tóc trắng xõa dài đến eo, giữa trán có ấn văn tím, đuôi mắt cong lên toát vẻ tà dị khó lường.

"Thiên tượng dị thường, tới đây thử vận may."

Cố Thời Hàn hỏi:

"Yến tôn chủ và các chưởng môn đang họp, đàn chủ đi đường mệt rồi, mời vào Tiên Môn nghỉ ngơi."

Hắn đang định dẫn đường, nhưng Nguyệt Vô Huyền khá tùy tiện, phẩy tay áo.

"Ta tự đi được."

Cố Thời Hàn kiên trì:

"Ta sợ có sinh vật nào đó xúc phạm ngài."

"Vật gì thế?"

Nguyệt Vô Huyền còn đang mong đợi, ngẩng nhìn lầu các Tiên Môn.

"Khặc khặc!"

Trên trời rớt xuống một tiểu ma long!

Cửa sổ lưu ly đột nhiên vỡ tan, Nhiếp Tuyền giang rộng hai tay rơi xuống.

"Hộ giá hộ giá!"

Nguyệt Vô Huyền hoảng hốt, mỗi tay một người, kéo hai trưởng lão Thánh Tông ra làm khiên thịt.

Cố Thời Hàn theo phản xạ rút kiếm, Trần Thu Trì vội vàng ấn trở về vỏ.

"Ngươi làm gì đó, đó là sư điệt ta!"

Vừa dứt lời, Nhiếp Tuyền rơi xuống đúng giữa hai người.

Hai người nhanh chóng lách mình, mỗi người nắm một cái sừng của tiểu ma long, xách lên.

"Á á á á…"

Nhiếp Tuyền rơi xuống không sao, nhưng sừng đau điếng người.

Trên lầu, mấy đứa đệ tử thân truyền thò đầu ra, vén mạng che mặt nhìn xuống.

"Wow!"

Khi Nguyệt Vô Huyền ngẩng lên, bọn họ lập tức che mặt rụt vào trong phòng.

Nguyệt Vô Huyền chưa hết hoảng hồn, chỉ Nhiếp Tuyền hỏi:

"Ngươi... ngươi... là ai cử tới?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện