Chuyện đệ tử thân truyền của Ninh Vân Phồn quá nhạy cảm, mấy vị chưởng môn đang đánh bài đều ngẩng lên nhìn.
Không biết tiểu bối nào được Ninh chưởng môn để mắt tới.
"Vân Thần Tông, Ninh Vi."
Ninh Vi bước ra, chào hỏi đơn giản.
Các đại lão giật mình, trong đầu đồng loạt lóe lên một suy nghĩ:
Sao đứa bé này cũng tên Ninh Vi? Nam Cung Vân Vân che mặt, lẩm bẩm:
"Đã bảo đổi thành Ninh Tiểu Hồng có phải hơn không..."
Ninh Vân Phồn lại không quan tâm, ánh mắt lấp lánh ý cười, nói nửa đùa nửa thật:
"Dạo trước có đến Thiên Thu Các một chuyến, Phong lão cũng không bảo đổi tên, chư vị không có ý kiến chứ?"
Bịt miệng trắng trợn.
Ngu Hàm liếc nhìn:
"Ngài bê cả Phong tiền bối ra dọa rồi, chúng ta còn dám có ý kiến gì nữa?"
Chỉ có thể nói việc các người dùng tiếp tên này có hơi… rùng rợn.
Yến Bình Minh chỉnh lại tư thế, hỏi Ninh Vi:
"Nghe các trưởng lão nói, ngươi và Nhiếp Tuyền từng vào sào huyệt ma tu làm nội gián, rốt cuộc là chuyện gì?"
Ninh Vi thong thả đáp:
"Chỉ là tình thế bắt buộc, vừa hay Nhiếp sư muội có huyết mạch ma long, bọn họ nửa tin nửa ngờ nên không ra tay với bọn ta."
Dù không thấy rõ mặt sau tấm màn che, nhưng khí chất tỏa ra đã đủ bất phàm.
Yến Bình Minh nhìn nàng chằm chằm:
"Dám vào sào huyệt ma tu làm nội gián, ngươi cũng có gan..."
"Tất cả manh mối liên quan đến lão tổ Văn Lan đã bị hủy, Tôn chủ có thể yên tâm."
Ninh Vi ung dung điềm tĩnh, không để lộ sơ hở.
Yến Bình Minh vẫn thấy có gì đó kỳ lạ, lại hỏi:
"Các ngươi làm sao thoát khỏi tay Ma Tôn Trạc Uyên?"
Con người sau tấm màn che này đầy bí ẩn.
Khổ nỗi còn có thân phận hết sức quan trọng, khiến hắn càng thêm để ý.
Yến Bình Minh đang thăm dò Ninh Vi, nhưng nàng rõ ràng không sợ chiêu này.
Ninh Vi nói:
"Ma tôn Trạc Uyên sợ Tiên Môn, không dám ra tay quá ác, bọn ta may mắn thoát được thôi."
Yến Bình Minh trầm tư, nhưng có người không nhịn được nữa.
Ninh Vân Phồn:
"Tôn chủ còn muốn hỏi gì nữa?"
Yến Bình Minh liếc nhìn Ninh Vân Phồn - người này lại bắt đầu bao che đệ tử rồi.
Sao hắn có thể cưng chiều tất cả những đứa tên “Ninh Vi” thế?
Nhưng dù sao cũng là tiểu bối, không tiện làm khó quá.
Yến Bình Minh vẫy tay:
"Những chuyện khác nói sau, chúng ta mở họp trước."
"Diệp trưởng lão, phiền ngươi đi thả hai sứ giả ma tu kia ra."
Diệp Quan Tiêu giật mình, nàng suýt quên mất hai văn ma này.
Lúc trước tình thế cấp bách nên đã tạm giam hai văn ma ở Tiên Môn, giờ thương lượng xong với Ma Tôn, nên phải thả ra.
Lãnh đạo cấp cao họp hành, người không liên quan phải ra ngoài.
Diệp Quan Tiêu bảo với đám đệ tử thân truyền:
"Các con đi dạo với Trần trưởng lão, Cố trưởng lão, ta đi xem hai sứ giả ma tu thế nào."
"Trưởng lão, con cũng muốn đi!"
Nhiếp Tuyền hào hứng.
Nó tò mò sứ giả ma tu thật trông ra sao.
Để tích lũy kinh nghiệm cho lần mạo danh tiếp theo.
Dù nó và Ninh Vi đã làm rất thành công, thậm chí còn vượt xa độ tà ác của sứ giả thật.
Diệp Quan Tiêu không để ý lắm:
"Nếu con muốn đi thì theo ta."
Mấy đứa nghe thế đồng loạt đi theo.
Diệp Quan Tiêu: "?"
Con ngoan nhà ai lại nhiệt tình với địa lao thế này không?
...
Địa lao Tiên Môn được chia làm ba tầng, mỗi tầng giam giữ tội phạm ở mức độ khác nhau.
Kẻ tội ác chồng chất bị nhốt ở tầng sâu nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Đến gần địa lao, Yến Nghiêu bỗng trở nên bồn chồn.
Ninh Vi nhận ra, bèn hỏi:
"Sao thế, hào hứng lên rồi?"
Yến Nghiêu khựng lại, khóe miệng giật giật:
"Con mắt nào của ngươi thấy được vẻ mặt ta hào hứng?"
Ninh Vi chỉ vào mạng che mặt:
"Ngươi làm gì có mặt?"
Yến Nghiêu: "..."
Diệp Quan Tiêu và các đệ tử thân truyền Vân Thần Tông đều biết một ít nội tình, liếc nhìn Yến Nghiêu.
Vân Thần Tông có một Đoàn Khung Dạ bị giam ở tầng sâu nhất.
"Chuyện bao năm rồi, nên buông bỏ rồi."
Sở Anh ho nhẹ, hiếm hoi an ủi sư huynh.
"Ách… Đừng lo lắng quá..."
Diệp Quan Tiêu nói uyển chuyển:
"Hai sứ giả ma tu chúng ta cần gặp tội không nặng đến thế, không bị nhốt cùng chỗ với hắn đâu."
Ninh Vi chưa kịp hiểu họ đang nói gì. Về chuyện này, nàng còn biết ít hơn cả đệ tử Lăng Tiên Tông.
"Hắn là ai?"
Ninh Vi nghi hoặc.
Lục Du Bạch đáp:
"Đoàn Khung Dạ."
Ninh Vi: "?"
Nghe quen quen, hình như có người nhắc qua.
Đoàn Khung Dạ là ai?
Từng là trưởng lão Vân Thần Tông, một trong những thiên tài kiếm tu nổi tiếng nhất Tu Chân giới, huynh trưởng song sinh của Đoàn Tố Dư, sư phụ đầu tiên của Yến Nghiêu.
Người này cứng cỏi, bướng bỉnh, vì đạo tâm bất ổn nên sa vào ma đạo.
Gây ra đại họa, cuối cùng bị chính Đoàn Tố Dư tự tay đưa vào địa lao Tiên Môn.
Tổ tiên Yến gia từng là một trong tứ đại Kiếm Tiên, Vân Thần Tông cực kỳ coi trọng Yến Nghiêu nên mới giao hắn cho Đoàn Khung Dạ.
Ai ngờ Đoàn Khung Dạ một sớm nhập ma, Yến Nghiêu mới hơn mười tuổi bỗng thành "đồ đệ của ma đầu" trong mắt thiên hạ, chịu ảnh hưởng không nhỏ về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Thôi, không nhắc nữa."
Diệp Quan Tiêu không muốn đào sâu chuyện này, sư huynh mình đọa ma không phải chuyện hay ho gì.
Nàng nói:
"Đi xem hai văn ma đáng yêu thế nào rồi…"
Tầng một địa lao Tiên Môn không quá âm u lạnh lẽo, cũng không đáng sợ lắm.
Diệp Quan Tiêu chào hỏi lính canh, dẫn bọn trẻ con vào, mấy đứa lập tức trầm trồ.
"Oaaa…"
Vào địa lao cứ như đi triển lãm.
Diệp Quan Tiêu dẫn họ đi sâu vào trong, mấy đứa đội mũ rộng vành đeo kiếm, khí thế ngút trời.
Hai sứ giả ma tu nhận ra Diệp Quan Tiêu, lập tức bám vào cửa địa lao khóc lóc:
"Diệp trưởng lão bọn ta oan uổng quá!"
"Hu hu… Bọn ta chỉ là văn ma, chưa làm gì xấu mà…"
Nghe thảm thiết vô cùng.
Sở Anh hỏi chân thành:
"Sư tôn ngược đãi bọn họ à?"
Diệp Quan Tiêu cạn lời:
"...Nói gì thế."
Có lẽ nàng chỉ hơi... hung dữ một chút?
Sở Anh nói thật:
"Họ kêu còn thảm hơn lúc Thẩm Hàm Thanh bị đánh."
Thẩm Hàm Thanh: ".?"
"Khặc khặc! Tiếng khóc của các ngươi khiến bản long vô cùng phấn khích!!"
Nhiếp Tuyền vén màn che lên đầu, cười tà ác, hùng hổ chạy tới.
Hai sứ giả ma tu sợ hãi, lập tức im bặt.
Sau đó bọn họ cảm nhận được ma khí trên người Nhiếp Tuyền, ngơ ngác thò đầu ra:
"Đồng hương?!"
Nhiếp Tuyền chống nạnh cười lớn:
"Khặc khặc khặc khặc khặc khặc!"
Như đứa thiểu năng trí tuệ.
Diệp Quan Tiêu bị các đệ tử thân truyền vây quanh, chậm rãi bước tới:
"Ma tôn nhà các ngươi đã đàm phán xong với bọn ta rồi, giờ có thể thả các ngươi về."
Hai sứ giả ma tu nghe xong khóc như mưa.
Vừa ra khỏi Ma giới đã bị bắt, bị hù dọa tra khảo, còn phải ăn cơm tù Tiên Môn...
Những tháng ngày lang bạt kỳ hồ này, chỉ có chính bọn họ mới hiểu.
"Vi Vi, đi tìm lính canh lấy chìa khóa."
"Vâng."
Ninh Vi gật đầu, quay lại lối cũ.
Để Ninh đại nhân giải cứu hai sứ giả ma tu vốn là chuyện tốt
Nhưng Ninh đại nhân hơi mù đường, đi một lúc rồi tự lạc.
Lúc đi đến ngõ cụt, A Đài không nhịn được nữa:
"Hay ngươi dùng thần thức đi?"
Ninh Vi bĩu môi, vừa định mở thần thức thì chân đột nhiên giẫm hụt, rớt xuống.
"Đậu móa!"
Rơi liên tục hai tầng, đau điếng người.
Ai tư vấn Tiên Môn thiết kế kiểu này vậy?
Ninh Vi gượng dậy, vén một góc màn che mặt lên nhìn quanh.
Trong địa lao đối diện, một nam tử người dính đầy máu đang ngồi dựa vào tường.
Hắn ngẩng lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm ngập tràn tử khí.
Không biết tiểu bối nào được Ninh chưởng môn để mắt tới.
"Vân Thần Tông, Ninh Vi."
Ninh Vi bước ra, chào hỏi đơn giản.
Các đại lão giật mình, trong đầu đồng loạt lóe lên một suy nghĩ:
Sao đứa bé này cũng tên Ninh Vi? Nam Cung Vân Vân che mặt, lẩm bẩm:
"Đã bảo đổi thành Ninh Tiểu Hồng có phải hơn không..."
Ninh Vân Phồn lại không quan tâm, ánh mắt lấp lánh ý cười, nói nửa đùa nửa thật:
"Dạo trước có đến Thiên Thu Các một chuyến, Phong lão cũng không bảo đổi tên, chư vị không có ý kiến chứ?"
Bịt miệng trắng trợn.
Ngu Hàm liếc nhìn:
"Ngài bê cả Phong tiền bối ra dọa rồi, chúng ta còn dám có ý kiến gì nữa?"
Chỉ có thể nói việc các người dùng tiếp tên này có hơi… rùng rợn.
Yến Bình Minh chỉnh lại tư thế, hỏi Ninh Vi:
"Nghe các trưởng lão nói, ngươi và Nhiếp Tuyền từng vào sào huyệt ma tu làm nội gián, rốt cuộc là chuyện gì?"
Ninh Vi thong thả đáp:
"Chỉ là tình thế bắt buộc, vừa hay Nhiếp sư muội có huyết mạch ma long, bọn họ nửa tin nửa ngờ nên không ra tay với bọn ta."
Dù không thấy rõ mặt sau tấm màn che, nhưng khí chất tỏa ra đã đủ bất phàm.
Yến Bình Minh nhìn nàng chằm chằm:
"Dám vào sào huyệt ma tu làm nội gián, ngươi cũng có gan..."
"Tất cả manh mối liên quan đến lão tổ Văn Lan đã bị hủy, Tôn chủ có thể yên tâm."
Ninh Vi ung dung điềm tĩnh, không để lộ sơ hở.
Yến Bình Minh vẫn thấy có gì đó kỳ lạ, lại hỏi:
"Các ngươi làm sao thoát khỏi tay Ma Tôn Trạc Uyên?"
Con người sau tấm màn che này đầy bí ẩn.
Khổ nỗi còn có thân phận hết sức quan trọng, khiến hắn càng thêm để ý.
Yến Bình Minh đang thăm dò Ninh Vi, nhưng nàng rõ ràng không sợ chiêu này.
Ninh Vi nói:
"Ma tôn Trạc Uyên sợ Tiên Môn, không dám ra tay quá ác, bọn ta may mắn thoát được thôi."
Yến Bình Minh trầm tư, nhưng có người không nhịn được nữa.
Ninh Vân Phồn:
"Tôn chủ còn muốn hỏi gì nữa?"
Yến Bình Minh liếc nhìn Ninh Vân Phồn - người này lại bắt đầu bao che đệ tử rồi.
Sao hắn có thể cưng chiều tất cả những đứa tên “Ninh Vi” thế?
Nhưng dù sao cũng là tiểu bối, không tiện làm khó quá.
Yến Bình Minh vẫy tay:
"Những chuyện khác nói sau, chúng ta mở họp trước."
"Diệp trưởng lão, phiền ngươi đi thả hai sứ giả ma tu kia ra."
Diệp Quan Tiêu giật mình, nàng suýt quên mất hai văn ma này.
Lúc trước tình thế cấp bách nên đã tạm giam hai văn ma ở Tiên Môn, giờ thương lượng xong với Ma Tôn, nên phải thả ra.
Lãnh đạo cấp cao họp hành, người không liên quan phải ra ngoài.
Diệp Quan Tiêu bảo với đám đệ tử thân truyền:
"Các con đi dạo với Trần trưởng lão, Cố trưởng lão, ta đi xem hai sứ giả ma tu thế nào."
"Trưởng lão, con cũng muốn đi!"
Nhiếp Tuyền hào hứng.
Nó tò mò sứ giả ma tu thật trông ra sao.
Để tích lũy kinh nghiệm cho lần mạo danh tiếp theo.
Dù nó và Ninh Vi đã làm rất thành công, thậm chí còn vượt xa độ tà ác của sứ giả thật.
Diệp Quan Tiêu không để ý lắm:
"Nếu con muốn đi thì theo ta."
Mấy đứa nghe thế đồng loạt đi theo.
Diệp Quan Tiêu: "?"
Con ngoan nhà ai lại nhiệt tình với địa lao thế này không?
...
Địa lao Tiên Môn được chia làm ba tầng, mỗi tầng giam giữ tội phạm ở mức độ khác nhau.
Kẻ tội ác chồng chất bị nhốt ở tầng sâu nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Đến gần địa lao, Yến Nghiêu bỗng trở nên bồn chồn.
Ninh Vi nhận ra, bèn hỏi:
"Sao thế, hào hứng lên rồi?"
Yến Nghiêu khựng lại, khóe miệng giật giật:
"Con mắt nào của ngươi thấy được vẻ mặt ta hào hứng?"
Ninh Vi chỉ vào mạng che mặt:
"Ngươi làm gì có mặt?"
Yến Nghiêu: "..."
Diệp Quan Tiêu và các đệ tử thân truyền Vân Thần Tông đều biết một ít nội tình, liếc nhìn Yến Nghiêu.
Vân Thần Tông có một Đoàn Khung Dạ bị giam ở tầng sâu nhất.
"Chuyện bao năm rồi, nên buông bỏ rồi."
Sở Anh ho nhẹ, hiếm hoi an ủi sư huynh.
"Ách… Đừng lo lắng quá..."
Diệp Quan Tiêu nói uyển chuyển:
"Hai sứ giả ma tu chúng ta cần gặp tội không nặng đến thế, không bị nhốt cùng chỗ với hắn đâu."
Ninh Vi chưa kịp hiểu họ đang nói gì. Về chuyện này, nàng còn biết ít hơn cả đệ tử Lăng Tiên Tông.
"Hắn là ai?"
Ninh Vi nghi hoặc.
Lục Du Bạch đáp:
"Đoàn Khung Dạ."
Ninh Vi: "?"
Nghe quen quen, hình như có người nhắc qua.
Đoàn Khung Dạ là ai?
Từng là trưởng lão Vân Thần Tông, một trong những thiên tài kiếm tu nổi tiếng nhất Tu Chân giới, huynh trưởng song sinh của Đoàn Tố Dư, sư phụ đầu tiên của Yến Nghiêu.
Người này cứng cỏi, bướng bỉnh, vì đạo tâm bất ổn nên sa vào ma đạo.
Gây ra đại họa, cuối cùng bị chính Đoàn Tố Dư tự tay đưa vào địa lao Tiên Môn.
Tổ tiên Yến gia từng là một trong tứ đại Kiếm Tiên, Vân Thần Tông cực kỳ coi trọng Yến Nghiêu nên mới giao hắn cho Đoàn Khung Dạ.
Ai ngờ Đoàn Khung Dạ một sớm nhập ma, Yến Nghiêu mới hơn mười tuổi bỗng thành "đồ đệ của ma đầu" trong mắt thiên hạ, chịu ảnh hưởng không nhỏ về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Thôi, không nhắc nữa."
Diệp Quan Tiêu không muốn đào sâu chuyện này, sư huynh mình đọa ma không phải chuyện hay ho gì.
Nàng nói:
"Đi xem hai văn ma đáng yêu thế nào rồi…"
Tầng một địa lao Tiên Môn không quá âm u lạnh lẽo, cũng không đáng sợ lắm.
Diệp Quan Tiêu chào hỏi lính canh, dẫn bọn trẻ con vào, mấy đứa lập tức trầm trồ.
"Oaaa…"
Vào địa lao cứ như đi triển lãm.
Diệp Quan Tiêu dẫn họ đi sâu vào trong, mấy đứa đội mũ rộng vành đeo kiếm, khí thế ngút trời.
Hai sứ giả ma tu nhận ra Diệp Quan Tiêu, lập tức bám vào cửa địa lao khóc lóc:
"Diệp trưởng lão bọn ta oan uổng quá!"
"Hu hu… Bọn ta chỉ là văn ma, chưa làm gì xấu mà…"
Nghe thảm thiết vô cùng.
Sở Anh hỏi chân thành:
"Sư tôn ngược đãi bọn họ à?"
Diệp Quan Tiêu cạn lời:
"...Nói gì thế."
Có lẽ nàng chỉ hơi... hung dữ một chút?
Sở Anh nói thật:
"Họ kêu còn thảm hơn lúc Thẩm Hàm Thanh bị đánh."
Thẩm Hàm Thanh: ".?"
"Khặc khặc! Tiếng khóc của các ngươi khiến bản long vô cùng phấn khích!!"
Nhiếp Tuyền vén màn che lên đầu, cười tà ác, hùng hổ chạy tới.
Hai sứ giả ma tu sợ hãi, lập tức im bặt.
Sau đó bọn họ cảm nhận được ma khí trên người Nhiếp Tuyền, ngơ ngác thò đầu ra:
"Đồng hương?!"
Nhiếp Tuyền chống nạnh cười lớn:
"Khặc khặc khặc khặc khặc khặc!"
Như đứa thiểu năng trí tuệ.
Diệp Quan Tiêu bị các đệ tử thân truyền vây quanh, chậm rãi bước tới:
"Ma tôn nhà các ngươi đã đàm phán xong với bọn ta rồi, giờ có thể thả các ngươi về."
Hai sứ giả ma tu nghe xong khóc như mưa.
Vừa ra khỏi Ma giới đã bị bắt, bị hù dọa tra khảo, còn phải ăn cơm tù Tiên Môn...
Những tháng ngày lang bạt kỳ hồ này, chỉ có chính bọn họ mới hiểu.
"Vi Vi, đi tìm lính canh lấy chìa khóa."
"Vâng."
Ninh Vi gật đầu, quay lại lối cũ.
Để Ninh đại nhân giải cứu hai sứ giả ma tu vốn là chuyện tốt
Nhưng Ninh đại nhân hơi mù đường, đi một lúc rồi tự lạc.
Lúc đi đến ngõ cụt, A Đài không nhịn được nữa:
"Hay ngươi dùng thần thức đi?"
Ninh Vi bĩu môi, vừa định mở thần thức thì chân đột nhiên giẫm hụt, rớt xuống.
"Đậu móa!"
Rơi liên tục hai tầng, đau điếng người.
Ai tư vấn Tiên Môn thiết kế kiểu này vậy?
Ninh Vi gượng dậy, vén một góc màn che mặt lên nhìn quanh.
Trong địa lao đối diện, một nam tử người dính đầy máu đang ngồi dựa vào tường.
Hắn ngẩng lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm ngập tràn tử khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương