Tiên Môn.

Yến Bình Minh trấn giữ Tiên Môn, tình hình Vân Hà Trấn hoàn toàn phụ thuộc vào tin tức từ Ninh Vân Phồn và Nam Cung Vân Vân truyền về.

Nhưng báo cáo của bọn họ loạn như cháo heo, Đông một đấm, Tây một đá, Yến Bình Minh không tài nào chắp vá ra nổi một câu chuyện hoàn chỉnh mà hợp lý.

Nam Cung Vân Vân nói:
“Trạc Uyên say rượu, có ý đồ bất chính với hài cốt bé gái.”

Ninh Vân Phồn nói:
“Mái nhà dột, đề nghị tăng cường đầu tư cơ sở hạ tầng.”

Yến Bình Minh hoàn toàn mù mờ, vừa định ra chỉ thị tiếp theo thì hai vị chưởng môn Thánh Tông này đã thông báo nhiệm vụ thành công mỹ mãn, chuẩn bị dẫn đệ tử thân truyền trở về.

Hai người làm cái gì mà xong nhiệm vụ rồi? Yến Bình Minh đau đầu không hiểu, đành ngồi chờ họ trở lại.

Quay đầu nhìn lại, ba vị chưởng môn còn lại của ngũ đại Tiên Môn đang đánh bài diệp tử* trong phòng nghị sự.
*hoặc “bài lá cây” - một loại bài giấy thời cổ của TQ

Yến Bình Minh: Mấy người có thả lỏng quá không?

...

Thời kỳ Ninh Thanh Dã, tu chân giới chưa có tổ chức mang tính chất lãnh đạo như Tiên Môn.

Khi ấy các môn phái dùng thực lực để nói chuyện, Vân Thần Tông áp đảo tuyệt đối.

Đây là lần đầu Ninh Vi đến Tiên Môn, không quá căng thẳng nhưng cũng đầy điều không biết.

A Đài trong thức hải của nàng nói:

"Tôn chủ Tiên Môn hiện tại là Yến Bình Minh, xuất thân từ Lăng Tiên Tông. Phong Thanh Ngưng nói hắn tính tình tốt, phẩm hạnh đoan chính, ngay thẳng công bằng."

Ninh Vi:

"Sẽ không đến mức tự nhiên một ngày lôi ta ra xử tử chứ?"

A Đài nghẹn lời, không thể tin nổi mà chất vấn nàng:

"Có phải ngươi quên mình là Ánh Vi Kiếm Tiên rồi không? Thật sự coi mình là tà ma à? Ninh đại nhân thân mến của ta?"

Ninh Vi ho nhẹ che giấu sự ngượng ngùng, lặng lẽ đứng cùng các đệ tử thân truyền.

Ninh Vân Phồn đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng dặn dò:

"Lát nữa Tôn chủ hỏi gì cứ tùy cơ ứng biến, nếu khó nói thì liếc mắt ra hiệu cho sư tôn, ta sẽ giúp con giải vây."

Ninh Vi gật đầu:

"Đa tạ sư tôn."

Ninh Vân Phồn mỉm cười:

"Khách khí."

Lại khẽ vỗ vai nàng một cái.

Mấy đệ tử thân truyền phần lớn háo hức tò mò. Nam Cung Vân Vân bảo Cố Thời Hàn cầm gương để mình chỉnh trang dung mạo.

Diệp Quan Tiêu liếc nhìn mọi người, phát hiện Trần Thu Trì lại đang bói toán.

"Nếu thích tính như thế, sao ngươi không quay về Trường Dạ Tinh Đàn đi?"

"Đừng om sòm, ta chỉ tính chơi thôi."

Trần Thu Trì dứt khoát lắc đầu, ngón tay dừng lại khẽ nhíu mày.

Hắn liếc nhanh Ninh Vi một cái.

Lại có chuyện sắp xảy ra.

Chưa kịp nói gì, đoàn người của Tiên Môn đã xuất hiện.

Theo lệnh Yến tôn chủ, một đội tu sĩ trẻ trang nghiêm chờ sẵn, cung kính mời họ vào.

"Vãn bối Quý Thư Vũ bái kiến hai vị chưởng môn, bái kiến chư vị trưởng lão."

Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, chắp tay cung kính thi lễ, ánh mắt đầy kính trọng đối với mấy người Ninh Vân Phồn.

Sau đó tầm mắt hắn rơi vào chín bóng người đội mũ rộng vành, mắt mở to, biểu cảm đơ ra trong một nháy mắt.

Những người này là ai?

Dân tộc đặc sắc vùng biên giới Tiên Ma chăng?

Diệp Quan Tiêu giải thích nghi hoặc cho hắn:

"Tiểu Quý, đệ tử thân truyền hai tông chúng ta chất chơi không?"

"Đệ… đệ tử thân truyền?"

Quý Thư Vũ sửng sốt.

Chín người nghe thấy bọn họ đang nói về mình thì đồng loạt vẫy tay về phía đoàn nghênh tiếp:

"Hi!!!!"

Rất là mê hoặc.

Quý Thư Vũ mặt không biểu cảm, há hốc mồm.

Đây là chênh lệch giữa họ và đệ tử thân truyền Thánh Tông sao?

Giữ vững tác phong chuyên nghiệp, Quý Thư Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mời Ninh Vân Phồn và Nam Cung Vân Vân tiến vào.

"Tôn chủ đang chờ tại phòng nghị sự, Phương chưởng môn cũng ở đó, mời chư vị đi theo ta."

Ninh Vân Phồn khẽ gật đầu, theo Quý Thư Vũ vào trong.

Đến Tiên Môn không thể tránh gặp những nhân vật lớn, đám đệ tử thân truyền bắt đầu suy đoán.

"Phương chưởng môn là chỉ cái vị của Dược Tiên Cốc kia à?”

Lục Du Bạch hỏi khẽ.

Dược Tiên Cốc là một trong ba Thánh Tông có địa vị ngang hàng Vân Thần Tông và Lăng Tiên Tông.

Vụ này Thẩm Hàm Thanh rất am hiểu:

"Phương chưởng môn thích trồng hoa, Ngu chưởng môn thích trang điểm, Chử chưởng môn thích... học lỏm, đặc biệt thích nhét kiếm tu tông mình vào Vân Thần Tông."

Ninh Vi hỏi:

"Còn Yến tôn chủ?"

Thẩm Hàm Thanh:

"Yến tôn chủ à, ổng thích làm việc."

Đúng là người làm thuê do trời định.

Bọn họ theo Quý Thư Vũ đi vào, thu hút vô số ánh nhìn suốt dọc đường.

Đời người bình thường nào có nhiều khán giả đến thế.

Nếu có, bọn họ sẽ càng tự tin thể hiện mình hơn.

Những thiếu niên phong thái xuất chúng, ung dung bước xuyên qua tòa nhà của Tiên Môn.

Sở Anh chỉnh lại mũ rộng vành:

"Ta càng lúc càng thấy người đề xuất ý tưởng này thật là một quả trứng thông minh."

Thẩm Hàm Thanh đắc ý:

"Ý tưởng của ta đó!"

Ninh Vi khen:

"Trứng tốt."

Thẩm Hàm Thanh: "...?"

Ngươi khen thật khó nghe.

Quý Thư Vũ dẫn họ lên tầng cao nhất, làm hiệu mời vào.

Nội thất tầng thượng càng xa hoa, mang đậm hơi thở nhân văn hơn.

Cụ thể là chưa vào đến phòng nghị sự đã nghe tiếng ba vị chưởng môn đánh bài diệp tử.

Đây vốn là trò chơi bốn người, Yến Bình Minh khinh không thèm chơi với bọn họ, Chử chưởng môn của Vọng Trần Tông bèn gọi kiếm linh ra đánh bài cho đủ số.

Ninh Vân Phồn và Nam Cung Vân Vân đã quá quen với cảnh này, vào phòng nghị sự mà thoải mái như về nhà.

Ngược lại, mấy đệ tử thân truyền sửng sốt.

Bình thường các vị xử lý đại sự của tu chân giới kiểu này à?

Ninh Vi bước vào phòng, thấy ngay ba chưởng môn và một kiếm linh đang hăng say đánh bài.

Yến Bình Minh đứng trước cửa kính lưu ly, bóng lưng đầy ưu tư, tay chắp phía sau suy nghĩ về đời người.

"Tôn chủ, mọi người đã về."

Ninh Vân Phồn gọi một tiếng suồng sã, kéo ghế ngồi xuống.

Nam Cung Vân Vân cũng vậy, ngồi xuống xong còn nhìn trộm bài của người khác.

Trong phòng nghị sự này, ngoài Yến Bình Minh, quyền lực của họ lớn nhất, không ai dám nói gì.

Đám đệ tử thân truyền nhìn chưởng môn:

"Ngầu quá!”

Yến Bình Minh thở dài, toát lên một vẻ số khổ.

Hắn quay lại nhìn lướt qua từng người.

Giống Quý Thư Vũ, ánh mắt dừng lại ở chín thiếu niên đội mũ rộng vành.

Yến Bình Minh ngờ vực, cố gắng định nghĩa mấy thứ này:

"...Đây là... gì vậy?"

"Có lẽ là nghệ thuật."

Nam Cung Vân Vân vừa xem bài vừa đáp.

Ngu Hàm ánh mắt độc đáo, vô cùng tán thưởng:

"Rất cá tính, đợi về tông ta cũng cho Huyễn Nguyệt Tông làm theo.”

Các đệ tử thân truyền lặng lẽ giơ ngón cái tán thưởng đối với vị chưởng môn có gu này.

Yến Bình Minh: "?"

"E hèm, nói chuyện chính đi. Ma tôn Trạc Uyên đã nhận lỗi, rốt cuộc ở Vân Hà Trấn đã xảy ra chuyện gì, các ngươi thương lượng thế nào?"

Tôn chủ cố gắng vãn hồi cục diện.

Ninh Vân Phồn tóm tắt đại khái:

"Chúng ta đến Vân Hà Trấn rất đúng lúc, đệ tử vừa thoát nạn, Trạc Uyên thấy người Tiên Môn đến bèn đồng ý đàm phán hòa bình."

Nam Cung Vân Vân bổ sung:

"Quá trình đàm phán ngài đừng quan tâm, chỉ cần biết chúng ta hoàn thành nhiệm vụ là được."

Xua đuổi ai đấy?

Yến Bình Minh liếc hai người đầy bất lực, chợt nhớ ra điều gì.

"...Thế đệ tử thân truyền của Vân Phồn là ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện