"Yến Nghiêu, ta xxx ngươi!"

Sở Anh hứng đầy bụi vào mặt, lập tức chửi thẳng mặt kẻ vừa xuất hiện, còn Ninh Vi thì núp kín sau lưng Sở Anh, gần như không hề hấn gì.

Xem ra, lời đề nghị bảo vệ của Sở Anh cũng không phải không có lý.

Sư muội tốt, khiên thịt chất lượng.

Kiếm ý chưa tan, thiếu niên kiếm tu áo đen bước tới, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn, khuôn mặt tuấn tú vô song, dải buộc tóc đuôi ngựa phất phới, tay nâng lên nắm hờ một cái, linh kiếm trở về.

"Ồ... người này nhìn cũng có phong cách “quý tộc” đấy”.

Ninh Vi đảo mắt nhìn Yến Nghiêu từ đầu đến chân, lẩm bẩm.

Yến Nghiêu rõ ràng đã nghe thấy gì đó, ánh mắt sâu thẳm vượt qua Sở Anh, đăm đăm nhìn thẳng vào nàng.

Hắn có thể đoán ra Ninh Vi là ai, nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ dao động linh khí nào quanh người nàng.

Vị tiểu sư tỷ từ trên trời rơi xuống này trông vừa gầy, vừa giống bình hoa di động, vậy mà tu vi lại ẩn giấu sâu thế á? Đúng là cao thủ!

"Thử hai chiêu”.

Vừa dứt lời, bóng dáng Yến Nghiêu đã biến mất, trong chớp mắt đã áp sát Ninh Vi, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng âm u nhắm thẳng cổ nàng.

Ninh Vi giật mình, theo phản xạ lùi lại ngửa người ra sau né tránh, rồi di chuyển vị trí nắm lấy cổ tay Yến Nghiêu, đồng thời đá vào chân hắn.

Phản ứng khá nhanh.

Yến Nghiêu khẽ mím môi lắc kiếm, dễ dàng thoát khỏi Ninh Vi, hắn dùng thêm một chút linh lực, thế là Ninh Vi bị đánh bay ra ngoài.

Ừ, bay ra ngoài.

Sở Anh và Yến Nghiêu: ?!!

Hai người dân bản địa của Tu Chân giới há hốc mồm.

Sở Anh hít sâu một hơi, nhanh tay đỡ lấy Ninh Vi, hai người lảo đảo lùi lại vài bước.

Ninh Vi lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt u oán đủ để xuyên thủng Yến Nghiêu:

"Ngươi bị bệnh à? Ta có thù oán gì với ngươi không?!"

Vừa gặp mặt đã đâm một kiếm, cách chào hỏi của kiếm tu các người thật đặc biệt, chẳng qua hơi tốn đồng môn.

"..."

Yến Nghiêu trầm mặc nhìn kiếm của mình, xác nhận rất nhiều lần rằng hắn chỉ dùng kiếm khí đẩy nàng một cái.

Sở Anh đỡ Ninh Vi, bênh vực:

"Yến Nghiêu, huynh ra tay nặng thế làm gì? Huynh coi nàng là Lục Du Bạch đấy à?"

Lục Du Bạch: so what? Yến Nghiêu nhíu mày:

"Làm sao ta biết nàng ta gà thế?"

Gà.

Một chữ "gà" thật là hay.

Lửa giận trong lòng Ninh Vi bốc lên ngùn ngụt, coi thường người khác thì cũng một vừa hai phải chứ? Nếu cùng tu vi thì không nói, chứ lấy đại bác bắn muỗi thì ai đỡ được?

Tạm gác lại sự nghiệp tìm đường chết, hôm nay dù gì thì gì nàng cũng phải trả thù.

Trong mắt Ninh Vi tràn đầy sát ý, trầm giọng hỏi Sở Anh:

"Sư muội, có thể giúp ta đánh một trận không?"

Sở Anh chớp mắt, liếc Yến Nghiêu.

Đánh ai? Đánh hắn ấy hả?

Sở Anh ngượng ngùng gãi má, cúi sát vào tai Ninh Vi thì thầm:

"Cái kia... sư tỷ à, Yến Nghiêu sư huynh là kiếm tu mạnh nhất trong lứa chúng ta đó”.

"Kiếm tu mạnh nhất chứ gì, được lắm!"

Ninh Vi nghiến răng, như thể đã quyết tâm chuyện gì đó, nắm tay Sở Anh quay đi không thèm ngoảnh lại.

Mối thù này tạm gác lại, lần sau sẽ trả.

Yến Nghiêu:

"…?"

Hai tỷ muội kéo nhau đi xa dần, để lại Yến Nghiêu đầy mặt ngơ ngác.

Hắn xoa xoa chuôi kiếm, nhớ lại màn so chiêu vừa rồi.

Thầm nghĩ, vị Ninh tiểu sư tỷ kia đã Luyện Khí kỳ chưa ấy nhỉ?

Tối qua, sư tôn Đoàn Tố Dư của hắn nói, Ninh Vi bế quan mười ba năm mới về.

Mười ba năm trở về vẫn là Luyện Khí ư?

Ninh Vi này quả là một nhân vật khó lường.

Trong tay Yến Nghiêu có vô số bại tướng, nhưng người khiến hắn cảm thấy "vừa gà vừa khó lường" thì chỉ có Ninh Vi.

...

Ninh Vi kéo Sở Anh đi xa, tìm một hồ nước nghỉ ngơi. Nàng bị Yến Nghiêu tổn thương không nhẹ, nhưng khả năng chịu đau cực cao, nội tạng tổn thương cũng chỉ tùy ý lau vệt máu ở khóe miệng.

Sở Anh tay nắm chặt kiếm, quan sát xung quanh:

"Giá mà Lục Du Bạch ở đây thì tốt, huynh ấy có thể chữa thương cho tỷ, bây giờ thí luyện đã bắt đầu, huyễn thú cấp cao có thể tập kích chúng ta bất cứ lúc nào".

Tâm lý Ninh Vi khá vững, ngay lập tức tìm ra vũ khí bí mật:

"Không sao, ta có cách!"

Sở Anh hơi ngạc nhiên, không ngờ tiểu sư tỷ thật sự biết y thuật, bèn tò mò đi theo.

Chỉ thấy Ninh Vi nhổ một cây nấm trên mặt đất, bình tĩnh bỏ vào miệng bắt đầu nhai.

Sở Anh:

"?"

Sở Anh:

"Sao ta nhớ loại nấm này có độc mà nhỉ?"

Ninh Vi nhai nhồm nhoàm, tranh thủ liếc Sở Anh một cái đầy tỉnh táo, không hề có dấu hiệu trúng kịch độc.

Vẻ mặt của Sở Anh biến đổi từ nghi ngờ đến chấp nhận, cuối cùng thậm chí còn kích động:

"Khó lắm mới nhớ được chút kiến thức hóa ra lại sai, chắc chắn là tại trưởng lão!"

Bên ngoài Thủy Kính, Trần Thu Trì và Đoàn Tố Dư nhìn nhau.

"..."

Mấy đứa nhỏ, về nhà đi, về nhà đi được không?

Trong không gian Thủy Kính, Ninh Vi đang ăn dở cây nấm, bỗng tai khẽ giật giật, sau khi bị Yến Nghiêu tập kích, nàng càng thêm cảnh giác.

"Hình như có thứ gì đang tới gần".

Sở Anh tu vi cao hơn, sau khi được Ninh Vi nhắc nhở cũng nhận ra, lập tức rút ra một đoạn kiếm.

Bản đồ và huyễn thú trong không gian Thủy Kính đều thay đổi ngẫu nhiên, thường tương ứng với tổng thể lực của tu sĩ tiến vào, nên Sở Anh cũng không biết sẽ phải đối mặt với thứ gì.

Vút!

Một con huyền điểu khổng lồ hung dữ lao về phía hai người, toàn thân đỏ rực, mắt vàng con ngươi dọc, hình như là huyễn thú trung cấp, thuộc loại công kích hệ Hỏa.

Huyền điểu hóa thành ba phân thân, từ các hướng khác nhau phun ra gió lửa, nhiệt độ cao đủ để sinh linh bình thường nóng chảy ngay lập tức, bao trùm lấy Ninh Vi và Sở Anh.

Sở Anh lập tức triển khai khiên chắn, vốn dĩ là hỏa linh căn, nên đối phó với loại công kích này cũng khá thuận lợi.

Vì không biết Ninh Vi có chịu được không, nàng lo lắng liếc qua, thấy tiểu sư tỷ đang tò mò nhai nấm sau khiên chắn thì không biết nên khóc hay cười.

Ninh Vi hỏi:

"Con chim này có tấn công hồn phách không?"

Sở Anh ngập ngừng:

"Không, nhưng chúng ta hơi xui xẻo, con huyền điểu hệ Hỏa này đẳng cấp rất cao, gần ngang Yến Nghiêu".

Nghe có vẻ sắp xong đời.

Ninh Vi không muốn chết một cách dễ dàng như vậy, tìm đường chết là để kết thúc vụ luân hồi phiền phức đáng ghét này, không phải vì thích bị hành hạ chết thảm.

"Vậy ta phải làm gì để không làm phiền muội?"

Ninh Vi hỏi rất chân thành, nàng biết mình là gánh nặng.

Sở Anh không dài dòng, kiếm quyết biến hóa, tạo riêng cho Ninh Vi một khiên lửa đưa nàng ra giữa hồ, còn mình thì xông vào biển lửa.

Ninh Vi được khiên lửa đưa ra hồ, nhìn Sở Anh chiến đấu với huyền điểu mà lòng bực bội.

Cảm giác không có tu vi, phải nhờ người bảo vệ mà không làm được gì này thật tồi tệ. Bản tính nàng vốn hiếu thắng, cảm thấy dường như mình không nên thế này.

Ninh Vi ngồi xếp bằng trong khiên lửa của Sở Anh, chăm chú quan sát từng chiêu thức của Sở Anh, khắc sâu vào lòng.

Nhưng nàng còn thiếu một thanh kiếm, tốt nhất là sắc bén và ngầu như trong mơ.

Đang nghĩ ngẩn ngơ, nàng không kịp nhận ra Sở Anh bị thương, khiên lửa trước mắt đột nhiên vỡ tan.

"Hả?!"

Ninh Vi trợn mắt, rơi từ trên không xuống hồ.

"Chết tiệt! Tiểu sư tỷ…"

Sở Anh sợ hết hồn.

Tiểu sư tỷ của bạn đang quẫy đạp dưới nước.

May mà Ninh Vi bơi khá giỏi, nhanh chóng nổi lên, không để Sở Anh quá lo lắng.

Nàng vừa bất lực vừa khổ sở nhìn Sở Anh, quay người cố gắng bơi cách xa khỏi Sở Anh và huyền điểu.

Sở Anh thầm thở phào, thoát nạn rồi.

Một giây sau, mặt hồ dâng trào sóng lớn.

Một con thủy long mặt mũi hung dữ đứng lặng sau lưng Ninh Vi, thân hình cao lớn uy nghi, thân rồng có hoa văn chìm óng ánh, đẳng cấp ít nhất cũng ngang huyền điểu.

Sở Anh âm thầm thở hắt ra, toi đời rồi.

Tại sao lại gặp cùng lúc hai con huyễn thú đẳng cấp này!

Sở Anh toát mồ hôi, đối phó một huyền điểu đã đuối lắm rồi, con thủy long này thực sự không đỡ nổi.

Đến nước này, chỉ có thể xài tuyệt chiêu.

Sở Anh hét lớn:

"Sư huynh cứu mạng!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện