"Ninh Vi đi đâu rồi?"

Yến Nghiêu chém giết điên cuồng hoàn toàn không để ý, đợi đến khi rắn nước bị quét sạch một mảng lớn mới phản ứng.

Lục Du Bạch chậm một nhịp:

"Nàng xuống dưới kia rồi."

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều tạm dừng tấn công, liếc xuống vùng nước sâu.

Sau đó năm người Vân Thần Tông lập tức lặn xuống, Tiêu Doãn Phong, Kỳ Tư Dương và Lâm Dao đuổi theo.

Bọn họ vừa rút lui, đối tượng tấn công của rắn nước chỉ còn Phạm Dục.

Rắn nước: Khặc khặc khặc!

Phạm Dục: .? Sao lại là ta?

Ma tộc hà tất làm khó ma tộc?

Dưới đáy sông, Ninh Vi đến chỗ nguồn sáng đã lâu, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tia sáng ẩn hiện phát ra từ hang đá mà chần chừ không vào, chẳng hiểu sao cảm thấy căng thẳng.

Ninh Vi nhận ra, nói với A Đài:

"Không phải Vọng Trần kiếm, nhưng đúng là do ma long Vọng Trần để lại."

A Đài gật đầu, hai người nghe thấy tiếng Sở Anh.

"Sư tỷ…"

Sở Anh gọi một tiếng đến bên Ninh Vi, các đệ tử thân truyền lần lượt đuổi tới.

Tiểu ma long bơi quanh bọn họ một vòng, hóa hình người cọ vào quần áo Ninh Vi.

"Khặc khặc…"

Chín người đứng thành một hàng, có người nhìn vào hang đá, có người quan sát Ninh Vi và A Đài.

"Oa! Đây là kiếm linh của Ninh tỷ tỷ sao?"

Lâm Dao nhìn thấy linh thể A Đài kinh ngạc, mắt lấp lánh sao tiến lại gần.

Kiếm linh tỷ tỷ này xanh biếc, còn phát ra ánh huỳnh quang, mô hình cao cấp như vậy, nhìn là biết không phải kiếm linh bình thường!

Kỳ Tư Dương kéo sư muội hiếu kỳ của mình về, liếc nhìn hang đá hỏi Ninh Vi:

"Ninh tỷ thấy ánh sáng dưới đáy sông là gì?"

Ninh Vi chớp mắt chậm rãi, không nói thật ra ngay.

"Vào xem chẳng phải biết ngay sao?"

Nói xong, nàng tay trái ôm Sở Anh, tay phải xách Nhiếp Tuyền đi vào hang đá.

"Thân thiết thế cơ?"

Thẩm Hàm Thanh nhìn bóng lưng bọn họ tặc lưỡi hai tiếng, liếc mắt nhìn Yến Nghiêu và Lục Du Bạch, ba người không hẹn mà cùng cầm kiếm đuổi theo.

A Đài lơ lửng phía sau kéo tơ…

Hang đá rất nhỏ, linh vật phát sáng có thể nhìn thấy ngay.

Đó là một miếng vảy ma long.

Các đệ tử thân truyền không ngốc, chưa gặp Vọng Trần cũng quen Nhiếp Tuyền.

Tiêu Doãn Phong đuổi tới nơi, thấy thế kinh ngạc:

"Thì ra là vảy rồng, tưởng ma giới đã không còn dấu vết ma long rồi chứ."

Lục Du Bạch bổ sung:

"Ngoài ra còn có khí tức của kiếm, ma long hóa kiếm... chẳng lẽ là Vọng Trần?"

Con ma long cuối cùng uy chấn tứ phương của tu chân giới.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn Ninh Vi, càng thêm kiên định suy đoán của mình, không trách tiểu sư tỷ vừa rồi do dự, hóa ra lại là chuyện cũ người xưa.

Nhiếp Tuyền thốt lên:

"Khí tức quen thuộc quá!"

Chuyện nhà rồng vẫn nên để rồng ra tay.

Ninh Vi nhướng mày, xách tiểu sư muội lên ném qua.

"Hả?"

Nhiếp Tuyền đứng vững ngẩn ngơ, ngây ngô nhìn lại sư huynh sư tỷ.

Ai ngờ có Ninh Vi cầm đầu, những người này đồng loạt cho nàng một ánh mắt “chờ ngươi thể hiện đấy”.

Nhiếp Tuyền: "..."

Không ngờ còn có ngày được kỳ vọng.

Nhiếp Tuyền hít một hơi thật sâu, xắn tay áo xông về phía vảy rồng, sau đó giơ tay truyền ma khí cảm ứng mảnh vảy này.

Không biết còn tưởng nó chuẩn bị đấu tay đôi với vảy rồng.

Ánh ma quang màu tím bùng phát, xung quanh văng vẳng tiếng rồng ngâm.

Ninh Vi cảm xúc dâng trào, bất chợt nhả ra một ngụm ma khí, khiến ba mầm non chính đạo của tông môn nào đó giật thót.

Sau khi vảy rồng có phản ứng, Nhiếp Tuyền nhân cơ hội bức ra huyền cơ ẩn giấu trong vảy rồng.

Ánh tím chói lọi, mọi người che mắt.

Mở mắt ra lần nữa, bọn họ nhìn thấy một nhân vật chấn động cả tu chân giới.

Văn Lan thời kỳ ma tu.

Ninh Vi và A Đài đều ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Một người nhớ lại cảnh sư đệ rơi xuống Kiếm Tiên Nhai, một kẻ nhớ lại khoảnh khắc kiếm chủ vứt kiếm.

Mấy ánh mắt quan tâm nhìn tới, Ninh Vi khẽ lắc đầu trở lại bình thường, nhìn thẳng vào ảo ảnh này.

Cảnh tượng mà ảo ảnh hiển thị là một thung lũng bí mật của ma giới.

Nhìn trạng thái của Văn Lan, hẳn là khoảng thời gian sau khi đánh nhau với Ninh Thanh Dã.

Nam tử dưới lớp áo bào đen hơi tiều tụy, gương mặt tuấn tú đầy ưu sầu.

"Sao trông yếu đuối thế, lão tổ ma tu thật tang thương..."

Lâm Dao nhỏ giọng bình luận.

A Đài cười lạnh:

"Sau khi nhập ma bị ma niệm khống chế, lại bị ma tôn Thương Huyền mê hoặc, nóng đầu đi tìm Ninh Thanh Dã tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đánh nhau, đánh xong cái ngoan hẳn."

Sở Anh lẳng lặng đặt tay lên vai Ninh Vi, Ninh Vi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Văn Lan sau khi nhập ma làm vô số việc ác, Ninh Thanh Dã lúc đó đang bế quan đột phá bình cảnh tu vi.

Sau khi nàng xuất quan, hai người quyết chiến một trận sinh tử, Văn Lan trọng thương rơi xuống Kiếm Tiên Nhai rồi bặt vô âm tín, người trong thiên hạ đều cho rằng vị lão tổ này đã ngã xuống.

Thẩm Hàm Thanh liếc nhìn Ninh Vi, khách quan nhận xét:

“Nhìn dáng vẻ này, đúng là bị đánh tỉnh ngộ rồi."

Trong ảo ảnh, Văn Lan dùng hai ngón tay vuốt ve ma kiếm Vọng Trần, đầu ngón tay dừng lại ở vết nứt.

Đây là dấu vết do Thiên Hà Khuynh của Ninh Thanh Dã để lại.

Văn Lan trầm tư hồi lâu, cậy hẳn phần vỡ ở mép vết nứt ra, biến thành mấy miếng vảy rồng, Vọng Trần kiếm từ đó có thêm một vết mẻ.

Lòng hắn dường như hoàn toàn bình tĩnh lại, từ đó về sau chuyên tâm tu luyện, từ chối mọi lời mời của ma tôn Thương Huyền.

Hệt như biến mất, không còn làm loạn, đoạn tuyệt mọi quan hệ.

Về sau, vào ngày Ninh Thanh Dã phi thăng.

Văn Lan mới ra khỏi núi sâu đến biên giới ma giới, đờ đẫn nhìn ánh thần quang vô tận trên trời.

Sư tỷ đi rồi, mấy miếng vảy rồng bị hắn tùy ý vứt ở Ngạc Loạn Chi Nguyên gần biên giới.

Ảo ảnh đến đây kết thúc.

Mọi người ngẩn ngơ một hồi, A Đài nghi ngờ lên tiếng.

"Tên này bỏ ác theo thiện rồi?"

Ninh Vi dừng lại, thẳng thắn nói với nàng:

"Ngươi hỏi bất kỳ ai ở đây đều không có câu trả lời, nơi này không ai có thể trả lời câu hỏi của ngươi."

Một người phi thăng sớm và một đám sinh sau đẻ muộn.

Sau khi bị kiếm chủ vứt bỏ, A Đài ở lại Quy Nguyên Lâm Trạch điều dưỡng rất lâu, nghe nói Vân Thần Tông gặp nạn mới xuất thế đến Thiên Thu Các tìm Phong Thanh Ngưng.

Trong đám người, linh, ma này chỉ có một học sinh giỏi, Tiêu Doãn Phong đứng ra giảng giải:

"Theo sử sách ghi chép, lúc chiến tranh tiên ma lão tổ Văn Lan không ra tay giúp ma tộc, ngược lại sau khi đại chiến kết thúc hai năm, có tin đồn hắn đi đến Thiên Phạt Chi Địa."

Kỳ quặc thật.

Ninh Vi suy nghĩ một lát, định mang vảy rồng đi.

Tiêu Doãn Phong hoảng hốt gọi lại:

"Khoan đã Ninh đạo hữu, vảy ma long chỉ e không thể tùy tiện đụng vào!"

Đây là vảy của ma long Vọng Trần đấy!

Khi đầu ngón tay Ninh Vi chạm vào vảy rồng, bị kích thích một chút, nhưng vảy rồng nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn để nàng muốn làm gì thì làm.

Ninh Vi cất vảy rồng, quay đầu liếc nhìn Tiêu Doãn Phong.

Sau đó lơ đễnh nhả ra một ngụm ma khí.

Tiêu Doãn Phong: "..."

Thế này không hợp lý chút nào nha...?

Lục Du Bạch khẽ cười, vỗ vai Tiêu Doãn Phong an ủi:

"Thua Ninh sư tỷ không cần tự ti, khái niệm thần* hiểu không?"
*tiếng Anh là Concept God: là một thuật ngữ thường xuất hiện trong văn hóa mạng và các tác phẩm hư cấu (như tiểu thuyết, anime, game), dùng để chỉ những vị thần/vật thể tồn tại dựa trên khái niệm trừu tượng hơn là hình thức vật lý cụ thể...

Tiêu Doãn Phong: Nàng rất quỷ dị ngươi biết không?

Yến Nghiêu thấy quá nhiều nên quen rồi, sau khi chứng kiến mức độ nghịch thiên của Ninh Vi, hắn dễ tính hẳn.

Mạnh mẽ là vốn liếng, trở thành kẻ mạnh là được.

Một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ đạt tới độ cao Ninh Vi đang đứng.

Nhưng mà…

Yến Nghiêu lặng lẽ đến bên Ninh Vi, ôm kiếm nhìn thẳng phía trước, làm bộ lơ đễnh ho hai tiếng:

"Mấy vết rạn đó của ngươi, tính xử lý thế nào?"

Ninh Vi liếc hắn, nói thật:

"Đồng lõa Lục Du Bạch chỉ có thể điều dưỡng linh lực trong cơ thể ta, còn những vết nứt này cần linh vật khác bồi bổ."

Nghe không giống chính đạo.

Nhưng sự tồn tại của nàng vốn đã đi ngược lại quy tắc.

Yến Nghiêu hơi nghiêng đầu, nói nhỏ:

"Yến gia có một cấm thuật có lẽ làm được."

Ninh Vi nhướng mày:

"Cấm thuật gì?"

Yến Nghiêu:

"Cầu xin ta đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện