"..."

Lời nói quen thuộc này.

Giống hệt lúc Ninh Vi dạy Yến Nghiêu kiếm pháp Lâm Uyên.

Ninh Vi nhìn hắn một lúc, không có ý định nuông chiều, thẳng thừng đá hắn một phát.

"?!?"

Yến Nghiêu loạng choạng hai bước, trợn mắt kinh ngạc.

Tại sao tình tiết phát triển không giống dự đoán, không phải nên cúi đầu cầu xin hắn sao? Sao không diễn theo kịch bản!

"Cảm ơn nhé, ta sẽ nói với chưởng môn."

Ninh Vi ra ngoài lăn lộn, có đủ sức mạnh và thủ đoạn.

Nàng có người uy quyền hơn ra mặt, tội gì cầu cạnh Yến Nghiêu.

Yến Nghiêu: "..."

Vậy lần đó ta vì học kiếm pháp cầu cạnh ngươi tính cái gì? Tính ngươi co duỗi linh hoạt, đàn hồi tốt.

Thẩm Hàm Thanh cười ha hả:

"Ngươi dám chiếm lợi của nàng ư? Yến sư huynh trời chưa tối đã mơ rồi?"

Yến Nghiêu đánh không lại Ninh Vi, nhưng tuyệt đối có thể đè bẹp Thẩm Hàm Thanh.

"Thẩm Hàm Thanh ngươi lại đây cho ta!"

Thẩm Hàm Thanh kêu lên:

"Ui da! Ninh sư tỷ cứu mạng…"

Ninh Vi cạn lời hết sức, quay người cùng Sở Anh, Lục Du Bạch lên bờ trước, Nhiếp Tuyền lon ton theo sau, làm mặt quỷ với hai sư huynh đang đánh nhau.

Tiêu Doãn Phong vác đàn lên vai, phong cách kỳ dị.

Kỳ Tư Dương và Lâm Dao thì thầm chỉ trỏ.

Hoàn toàn quên mất rằng đại sư huynh các ngươi biến thành thế này, công lao xúi giục của hai ngươi không nhỏ.

...

Lên bờ, Ninh Vi phát hiện có người đang đợi họ bên rừng trúc.

"Tiểu Dục Dục?"

Ninh Vi nửa cười nửa không quan sát tư thế ngồi ngoan ngoãn của Phạm Dục.

Phạm Dục sững sờ, đứng dậy đi tới.

Nhiếp Tuyền nhổ ra một con cá, sau đó chạy đến trước mặt Phạm Dục chớp mắt:

"Tiểu Dục Dục sau này theo Ninh đại nhân sao? Tưởng ngươi đã chuồn mất rồi."

Gã là người của Ma tôn, đạo đức nghề nghiệp rất cao, theo Ninh Vi là chuyện không thể.

Nhưng lúc gặp nguy hiểm, Ninh Vi đối xử với gã không tệ, gã không ngại đồng hành một đoạn, cùng trở về Vân Hà Trấn.

Phạm Dục hơi ngượng ngùng:

"Lâu như vậy chủ thượng không đuổi theo đâu. Về Vân Hà Trấn chứ? Ta dẫn đường."

Với bản lĩnh của nhóm người này, ra khỏi Ngạc Loạn Chi Nguyên không khó, nhưng Phạm Dục là người bản địa, quen thuộc hơn.

"Được, đi thôi."

Ninh Vi đáp ngắn gọn, đúng ý nàng.

Điều Phạm Dục không biết là, việc chủ động dẫn đường đã cứu gã khỏi một lần bị đe dọa tính mạng.

Các đệ tử thân truyền sau khi lên bờ đều đi theo Phạm Dục, nhưng không ai thả lỏng như Ninh Vi.

Nếu Phạm Dục ở ngã rẽ có chút do dự, bọn họ lập tức cảnh giác rút vũ khí.

Phạm Dục quá khổ, cả đời làm trâu làm ngựa.

Một đoàn người tâm tình vui vẻ trở về Vân Hà Trấn, nào biết Vân Hà Trấn bây giờ nguy hiểm vô cùng.

Nóc nhà của trạch viện đàm phán bị xốc bay, đến giờ chưa tu sửa.

Đúng lúc Vân Hà Trấn lại mưa, tí ta tí tách.

Vì vậy cuộc đàm phán của lãnh đạo cấp cao thành ra thế này:

Diệp Quan Tiêu che ô cho Ninh Vân Phồn, Cố Thời Hàn che ô cho Nam Cung Vân Vân, Trạc Uyên tự che ô cho mình.

Năm kẻ cứng đầu giữ nguyên thế trận, giản dị mộc mạc.

Tu sĩ tiên môn trú mưa dưới hành lang vô cùng không hiểu.

"Nhất định phải đàm phán trong căn phòng đó sao? Đổi một gian khác không được à?

Trần Thu Trì đi theo không mấy kinh ngạc.

Hắn nói với các tu sĩ:

"Tình thú của đại lão các ngươi không hiểu đâu, thế mới có phong cách “quý tộc”."

Tu sĩ trợn mắt.

Tình thú gì? Quý tộc gì?

Thực ra bất cứ lúc nào, khi ngươi tiếp xúc với tầng lớp chóp bu của thế giới này, ngươi sẽ phát hiện thế giới này là một rạp xiếc khổng lồ.

Trần Thu Trì mỉm cười nhạt, bấm ngón tay tính toán, dù không nhìn thấy vẫn hướng về phía mưa rơi, mặt nghiêm túc nói:

"Bọn họ sắp trở về rồi."

"Ai sắp trở về?"

Có tu sĩ hỏi.

Trần Thu Trì làm bộ thần bí liếc hắn, đang định ra vẻ làm màu một chuyến, nào ngờ từ gian phòng đàm phán bay ra một cái ô, rơi dưới chân họ.

"Hả?"

Sau đó cùng với tiếng chửi rủa, đủ thứ đồ vật bay ra từ gian phòng.

"Không hay rồi! Chạy mau!"

Trần Thu Trì túm một tiểu tu sĩ quay đầu bỏ chạy.

Chiến tranh thế giới lại bắt đầu.

...

Ninh Vi bọn người trở về Vân Hà Trấn, giống như đi bụi về nhà.

Mưa lớn càng khiến họ thêm luộm thuộm.

Ngoại trừ Lâm Dao cầm linh dù.

"Ta nói qua bọn họ rất thiết thực mà!"

Nhiếp Tuyền giơ kiếm che mưa, hiệu quả bằng không.

Ninh Vi giơ tay xây một lá chắn mưa, vết rạn lại sâu thêm, miệng vẫn nói đùa:

"Chi bằng cướp Tử Hoa Cầm của Tiêu Doãn Phong, diện tích lớn hơn."

Sao cứ ngăm nghe cái đàn của người ta mãi thế?

Tiêu Doãn Phong liếc Ninh Vi, âm thầm ôm chặt Tử Hoa Cầm đứng ra rìa.

Kỳ Tư Dương cười:

"Làm đại sư huynh đứng đắn của chúng ta sợ thành thế nào rồi kìa, Ninh tỷ ngươi cũng trêu bọn Yến Nghiêu đi chứ.”

Ninh Vi vừa định mở miệng, Yến Nghiêu bực bội đáp:

"Làm sao ngươi biết nàng chưa làm?"

Phạm Dục muốn nói lại thôi, thực ra trong vụ này hắn cũng rất có quyền lên tiếng.

Bia miệng thật tệ.

Ninh Vi ngượng ngùng sờ mũi, ngó nghiêng khắp phố.

Không biết các trưởng lão còn ở đây không.

Người dân trong trấn thấy nhóm người này khí chất phi phàm, tò mò hỏi:

"Các ngươi cũng là người tiên môn sao?"

Dạo này người Tiên môn hoạt động rất sôi nổi ở trấn này, không biết đang làm gì, nhưng việc mà Tiên môn chính đạo làm chắc chắn là việc tốt.

Lục Du Bạch ra mặt giấu Phạm Dục và Nhiếp Tuyền đi, quay lại trước mặt dân chúng, ôn hòa lễ phép chào:

"Bọn ta là…"

"Là ma tộc!"

Dân trấn nhìn rõ vết rạn trên mặt Ninh Vi, hoảng sợ bỏ chạy.

Sở Anh không vui:

"Nhiếp Tuyền thì không nói làm gì, sư tỷ của chúng ta sao có thể là ma tộc?"

Ninh Vi liếc nhìn nàng, lặng lẽ nhả ra một ngụm ma khí.

Kiếp trước Ánh Vi Kiếm Tiên, kiếp này loài nào không rõ.

Ngươi luân hồi, ngươi thắng.

Tiêu Doãn Phong trầm tư:

"Tiên môn có người đến rồi?"

Ninh Vi cảm nhận được chút kiếm khí quen thuộc, nàng đoán:

"Lúc ban chết cho các ngươi, ta từng bảo Nhiếp Tuyền liên lạc với Diệp trưởng lão, có lẽ đã cử người đến.”

Nếu có người Tiên môn ở đây, dáng vẻ này của nàng tuyệt đối không thể gặp người, căn bản không giải thích nổi.

Tình huống cá nhân của nàng, dễ rơi vào trung tâm chỉ trích.

Sư đệ sư muội nhà mình không cần lo, đều là người từng đến Thiên Thu Các hiểu rõ căn cơ, Nhiếp Tuyền cũng không cần để ý, con hàng này có thể bỏ qua.

Vậy thì, chỉ còn ba mầm non Lăng Tiên Tông này.

Nghĩ vậy, Ninh Vi đột nhiên quay lại nhìn kỹ ba đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông, rất ý tứ hỏi:

"Các ngươi nghĩ... mấy vết rạn trên tay với mặt ta là gì?"

Ba người nhìn nhau, cân nhắc từ ngữ.

"Cấm thuật." "Bán ma." "Nghệ thuật."

Ninh Vi nhíu mày: "?"

Kỳ Tư Dương đầu óc linh hoạt, đại khái đoán được lo lắng của nàng, vỗ ngực đảm bảo:

"Yên tâm đi Ninh tỷ, nếu có người hỏi bọn ta sẽ nói đây là hình xăm của tỷ!"

Hình xăm...

Nhà ai xăm như mạng nhện thế này?!

...

Phủ viện Tiên môn.

Ninh Vi đặc biệt đội mũ rộng vành che mặt, lúc tìm đến nơi, cả đám người Trần Thu Trì đều co rúm ở cửa, lén la len lút.

"Trần sư thúc, đã lâu không gặp."

Sáu đệ tử thân truyền Vân Thần Tông lần lượt chắp tay với Trần Thu Trì.

"Đồ đệ và sư điệt ngoan của ta về rồi đấy à! Có bị thương không?"

Trần Thu Trì bật dậy, tươi cười đón lên.

"Ủa? Ninh sư điệt trên người con đây là?"

Trong mắt Trần Thu Trì, vết rạn trên người Ninh Vi đều sáng rực, như tinh thể tràn ngập ánh sáng bị rò rỉ, trải rộng khắp người, thậm chí có dấu hiệu tan vỡ.

Ninh Vi bình thản:

"Hình xăm của con."

Trần Thu Trì nghiêng đầu: "?"

Có lẽ khí tức của Thập Châu Xuân quá mạnh, trong phòng đồng thời vang lên hai giọng nói.

"Ninh Vi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện