"Ai?"
Ninh Vân Phồn lập tức nhíu mày.
Trạc Uyên quan sát sắc mặt Ninh Vân Phồn, lại quét qua mọi người ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Quan Tiêu.
Hắn dừng hai giây, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói:
"Ninh Vi, Vân Thần Tông."
"Không được."
Ninh Vân Phồn ánh mắt kiên định, đáp rất quả quyết.
Nam Cung Vân Vân kinh ngạc nhìn Ninh Vân Phồn, áp sát tai hỏi nhỏ:
"Đó không phải là đồ đệ đã chết mười ba năm trước của ngươi sao? Sao y có thể độc ác vậy, lại đòi cả thi thể của tiểu cô nương!"
Nam Cung Vân Vân chau mày, không hiểu nổi sự biến thái của Trạc Uyên.
"..." Sắc mặt Ninh Vân Phồn cực kỳ phong phú.
Trạc Uyên thưởng thức biểu cảm của mấy tu sĩ chính đạo này, lặng lẽ uống nửa chén trà.
"Chuyện ở Vân Hà Trấn thương lượng thế nào cũng được, nhưng ân oán cá nhân giữa ta và Ninh Vi hơi sâu sắc, nhất định phải có người này."
Diệp Quan Tiêu không hiểu bước lên hỏi:
“Vi Vi nhà ta chỉ là một cô bé yếu đuối như thế, con bé có thể kết thù gì với ngươi?"
Wow, cô bé yếu đuối! "Khụ khụ…”
Trạc Uyên bị sặc dữ dội, đặt chén trà xuống cãi tay đôi với Diệp Quan Tiêu.
"Nàng ta mà yếu đuối?!"
"Nàng ta yếu đuối mà đốt sạch chỗ hồ sơ ta mất công điều tra bao lâu, yếu đuối đến mức ta mở hết uy áp vẫn bình yên vô sự, còn rạch ta một kiếm! Yếu đuối mà quấn lấy vị ma tôn như ta đấy đánh nhau, đánh chán rồi bèn dẫn người chạy mất?!?"
Trạc Uyên càng nói càng tức, cuối cùng đứng phắt dậy, chưởng môn trưởng lão hai tông nghe mà trợn mắt há mồm.
Gian phòng yên tĩnh một lúc.
Nam Cung Vân Vân yếu ớt lên tiếng:
"...Y say rồi à?"
Trạc Uyên: "."
Hôm đó, tu sĩ tiên môn đang chờ ở ngoài không biết mấy vị đại lão đang đám phán đến chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng chén bị ném vỡ, Ma tôn tức giận đến độ xắn tay áo ẩu đả với các đại lão Thánh tông.
Rất quỷ dị.
...
Ma giới, Ngạc Loạn Chi Nguyên.
Vân Hà Trấn đã đánh nhau, bọn họ lại nhàn nhã vô cùng.
Tiếng đàn du dương, sư tỷ sư muội ngân nga hát, sư huynh sư đệ vững tay chèo.
Cứ như là đi du xuân.
Ninh Vi ngồi với tư thế không đoan trang lắm, nhai sống linh thực của Lục Du Bạch, dù sao nàng cái gì cũng ăn được.
Phạm Dục thấy nàng ăn có chút man rợ, nhìn chằm chằm, Ninh Vi tưởng gã cũng muốn ăn, đau lòng xé một mảnh lá đút vào miệng gã.
"Tiểu Dục Dục không cần cảm ơn."
Phạm Dục: "..."
Bị các ngươi chơi thêm lát nữa, tiểu Dục Dục bị trầm cảm mất.
Lục Du Bạch thấy thú vị, khẽ áp sát Ninh Vi trêu chọc:
"Không ngờ Ánh Vi Kiếm Tiên lại bình dân như thế, sư tỷ biết ngươi bây giờ trông giống tu sĩ hoang dã luyện ma công lắm không?"
"Làm màu ai chẳng biết làm, ngươi đoán xem tiểu Dục Dục làm sao mà bị ta lừa? Hiện tại ta đang trở về vùng an toàn."
Ninh Vi nhàn nhạt nói, miệng nhả ra một ngụm ma khí.
Tiểu sư tỷ của ngươi, vừa có thể ma vừa có thể tiên.
Vậy… vậy phong làm tiểu ma tiên đi.
Bè trúc trôi mãi trôi mãi, sương mù ở Ngạc Loạn Chi Nguyên đột nhiên dày thêm, độ ẩm cũng tăng lên.
Mấy người bọn họ đều không phải tấm chiếu mới chưa từng trải việc đời gì cả.
Rấy nhanh chóng phản ứng kịp, có lẽ đã vào lãnh địa đặc thù nào đó.
Ở Ngạc Loạn Chi Nguyên, thường cứ cách một đoạn sông, sẽ có một vùng lãnh địa đặc thù, tồn tại một số sinh vật chưa biết.
Sương mù dày đặc đến mức gần như không nhìn thấy nhau, huống chi là những bè trúc khác, một màu trắng xóa khiến người ta hoảng hốt.
"Tiêu Doãn Phong!"
Dây đàn mang theo linh khí chính xác tìm đến từng người, những người khác quấn hai vòng nắm trong tay, đảm bảo tất cả liên lạc được với nhau.
Ninh Vi nắm lấy cánh tay Phạm Dục, kẻ này cũng không thể đánh mất.
Nàng khép mắt, con mắt dọc giữa chân mày hiện lên.
Linh khí tựa sương đọng thành lưới bao phủ xung quanh, khiến mọi ngóc ngách ở đây đều bị cảm nhận.
Ninh Vi khẽ động ngón tay, đem thần thức của mình truyền vào người khác.
Mọi người bỗng nhiên sáng tỏ.
Phạm Dục kinh ngạc nhìn Ninh Vi, nhưng nghĩ lại nữ tử này có thể đấu với chủ thượng, thao tác này cũng không có gì đặc biệt.
"Thế mà ai đó còn lừa ta nói Ninh tỷ là Luyện Khí kỳ?"
Kỳ Tư Dương giọng điệu u oán, từ lâu đã muốn cà khịa.
Sở Anh sững sờ, sau đó bất mãn.
Trời đất minh chứng, lúc đó đúng là Luyện Khí kỳ.
Kỳ Tư Dương còn muốn nói gì, Thẩm Hàm Thanh phía sau dùng cùi chỏ thúc hắn.
Thẩm Hàm Thanh chê hắn mưu đồ bất chính:
"Hai người không phải chia tay rồi sao, ngày ngày quyến rũ Sở sư tỷ chúng ta, giờ còn dò hỏi cả Ninh sư tỷ."
Kỳ Tư Dương quay đầu:
"Ngươi đối xử với sư huynh cũ như vậy sao?"
Thẩm Hàm Thanh khịt mũi, sửa lại:
"Ngươi chỉ là sư huynh cũ cũ cũ cũ cũ của ta thôi."
"Đừng ồn nữa, dưới nước có động tĩnh!"
Yến Nghiêu nhỏ giọng quát khẽ.
Dòng sông bắt đầu sủi bọt ùng ục, gợn sóng không ngừng khuếch tán.
Ninh Vi mở rộng phạm vi thần thức, thăm dò xuống đáy nước.
Dù sao vết rạn trên người đã nhiều như vậy, linh lực không dùng cũng phí.
Sau đó, bọn họ nhìn rõ cảnh tượng dưới nước.
Đó là…
Hàng trăm hàng ngàn con rắn nước hình thù kỳ dị.
Dường như biết bị phát hiện, khi mọi người nhận ra chúng, đám rắn nước này đồng loạt xông lên, lật úp bè trúc.
Rắn nước trào lên, số lượng lớn, tập trung thành bầy che mất tầm nhìn.
Một màu đen kịt vượt qua đỉnh đầu, dấy lên sóng lớn.
Mọi người rơi xuống nước.
Phạm Dục còn chưa được gỡ bùa định thân, rơi vào nước tay không tấc sắt, trước mắt một màu đen kịt.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, lá bùa trên trán bị kiếm gỡ ra, cánh tay cũng bị ai đó kéo lại.
Phạm Dục trợn mắt, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Ninh Vi.
"Ninh... Ninh đại nhân..."
Danh xưng này thật là kinh điển, truyền lưu muôn đời.
Ninh Vi nghiêm túc nói:
"Tự bảo vệ mình đi, ta không chăm sóc được ngươi."
Nàng nhanh nhẹn đưa tay truyền khí cho Phạm Dục, Phạm Dục toàn thân chấn động, có chút mê mang.
Sau đó Ninh Vi chém đứt rắn nước xung quanh quay người rời đi, tìm sư đệ sư muội mà nàng phải bảo vệ, cùng ba đứa trẻ con nhà người ta nữa.
"Ta sẽ nuốt chửng các ngươi!"
Nhiếp Tuyền hóa rồng, thân hình lập tức lớn gấp trăm lần, dễ dàng phản kích bầy rắn nước nhỏ.
Khuyết điểm duy nhất là nó cùng màu với rắn nước, đại sư huynh nhà nó dễ dàng ngộ thương.
Dù bình thường Yến Nghiêu cũng thường xuyên ngộ thương người một nhà.
Trong tình thế rắn nước vây công, Tiêu Doãn Phong không thể gảy đàn, bèn dứt khoát phát huy bài học hôm nay, cầm Tử Hoa Cầm khắp nơi đập rắn.
"Xem đàn! Xem đàn! Xem đàn!"
Tiêu sư huynh vung đàn cũng mang dáng vẻ người đứng đắn.
Dưới nước bùa chú bay loạn xạ, nổ uỳnh uỳnh như bắn đại bác.
Dù linh vô tình như đao kiếm, chém rắn như chém hoa quả.
Khống chế nước đối với bọn họ quá đơn giản, đánh nhau càng là áp đảo.
Ninh Vi đứng bên xem một lúc, thỉnh thoảng còn phải tránh kiếm phong của sư đệ sư muội, nàng cảm thấy mọi người không cần giúp đỡ cho lắm.
Thần thức phóng ra, nàng thấy dưới nước có một vệt sáng ẩn hiện.
"Ta xuống dưới xem thử."
Ninh Vi liếc nhìn mọi người, báo trước một câu sau đó lặn xuống chỗ sâu thăm dò.
A Đài đột nhiên hiện ra, đi theo sau Ninh Vi.
"Ngươi có cảm nhận được... khí tức của Vọng Trần kiếm không?"
"Ma kiếm Vọng Trần?"
Ninh Vi sững sờ, đó là kiếm của Văn Lan sau khi đọa ma.
Ma long hóa kiếm, linh quỷ cùng khóc.
Người cầm kiếm, vạn kiếp bất phục.
Ninh Vi tâm tư tán loạn, nắm chặt Thập Châu Xuân, tiến thẳng về nơi có ánh sáng.
Ninh Vân Phồn lập tức nhíu mày.
Trạc Uyên quan sát sắc mặt Ninh Vân Phồn, lại quét qua mọi người ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Quan Tiêu.
Hắn dừng hai giây, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói:
"Ninh Vi, Vân Thần Tông."
"Không được."
Ninh Vân Phồn ánh mắt kiên định, đáp rất quả quyết.
Nam Cung Vân Vân kinh ngạc nhìn Ninh Vân Phồn, áp sát tai hỏi nhỏ:
"Đó không phải là đồ đệ đã chết mười ba năm trước của ngươi sao? Sao y có thể độc ác vậy, lại đòi cả thi thể của tiểu cô nương!"
Nam Cung Vân Vân chau mày, không hiểu nổi sự biến thái của Trạc Uyên.
"..." Sắc mặt Ninh Vân Phồn cực kỳ phong phú.
Trạc Uyên thưởng thức biểu cảm của mấy tu sĩ chính đạo này, lặng lẽ uống nửa chén trà.
"Chuyện ở Vân Hà Trấn thương lượng thế nào cũng được, nhưng ân oán cá nhân giữa ta và Ninh Vi hơi sâu sắc, nhất định phải có người này."
Diệp Quan Tiêu không hiểu bước lên hỏi:
“Vi Vi nhà ta chỉ là một cô bé yếu đuối như thế, con bé có thể kết thù gì với ngươi?"
Wow, cô bé yếu đuối! "Khụ khụ…”
Trạc Uyên bị sặc dữ dội, đặt chén trà xuống cãi tay đôi với Diệp Quan Tiêu.
"Nàng ta mà yếu đuối?!"
"Nàng ta yếu đuối mà đốt sạch chỗ hồ sơ ta mất công điều tra bao lâu, yếu đuối đến mức ta mở hết uy áp vẫn bình yên vô sự, còn rạch ta một kiếm! Yếu đuối mà quấn lấy vị ma tôn như ta đấy đánh nhau, đánh chán rồi bèn dẫn người chạy mất?!?"
Trạc Uyên càng nói càng tức, cuối cùng đứng phắt dậy, chưởng môn trưởng lão hai tông nghe mà trợn mắt há mồm.
Gian phòng yên tĩnh một lúc.
Nam Cung Vân Vân yếu ớt lên tiếng:
"...Y say rồi à?"
Trạc Uyên: "."
Hôm đó, tu sĩ tiên môn đang chờ ở ngoài không biết mấy vị đại lão đang đám phán đến chuyện gì.
Chỉ nghe thấy tiếng chén bị ném vỡ, Ma tôn tức giận đến độ xắn tay áo ẩu đả với các đại lão Thánh tông.
Rất quỷ dị.
...
Ma giới, Ngạc Loạn Chi Nguyên.
Vân Hà Trấn đã đánh nhau, bọn họ lại nhàn nhã vô cùng.
Tiếng đàn du dương, sư tỷ sư muội ngân nga hát, sư huynh sư đệ vững tay chèo.
Cứ như là đi du xuân.
Ninh Vi ngồi với tư thế không đoan trang lắm, nhai sống linh thực của Lục Du Bạch, dù sao nàng cái gì cũng ăn được.
Phạm Dục thấy nàng ăn có chút man rợ, nhìn chằm chằm, Ninh Vi tưởng gã cũng muốn ăn, đau lòng xé một mảnh lá đút vào miệng gã.
"Tiểu Dục Dục không cần cảm ơn."
Phạm Dục: "..."
Bị các ngươi chơi thêm lát nữa, tiểu Dục Dục bị trầm cảm mất.
Lục Du Bạch thấy thú vị, khẽ áp sát Ninh Vi trêu chọc:
"Không ngờ Ánh Vi Kiếm Tiên lại bình dân như thế, sư tỷ biết ngươi bây giờ trông giống tu sĩ hoang dã luyện ma công lắm không?"
"Làm màu ai chẳng biết làm, ngươi đoán xem tiểu Dục Dục làm sao mà bị ta lừa? Hiện tại ta đang trở về vùng an toàn."
Ninh Vi nhàn nhạt nói, miệng nhả ra một ngụm ma khí.
Tiểu sư tỷ của ngươi, vừa có thể ma vừa có thể tiên.
Vậy… vậy phong làm tiểu ma tiên đi.
Bè trúc trôi mãi trôi mãi, sương mù ở Ngạc Loạn Chi Nguyên đột nhiên dày thêm, độ ẩm cũng tăng lên.
Mấy người bọn họ đều không phải tấm chiếu mới chưa từng trải việc đời gì cả.
Rấy nhanh chóng phản ứng kịp, có lẽ đã vào lãnh địa đặc thù nào đó.
Ở Ngạc Loạn Chi Nguyên, thường cứ cách một đoạn sông, sẽ có một vùng lãnh địa đặc thù, tồn tại một số sinh vật chưa biết.
Sương mù dày đặc đến mức gần như không nhìn thấy nhau, huống chi là những bè trúc khác, một màu trắng xóa khiến người ta hoảng hốt.
"Tiêu Doãn Phong!"
Dây đàn mang theo linh khí chính xác tìm đến từng người, những người khác quấn hai vòng nắm trong tay, đảm bảo tất cả liên lạc được với nhau.
Ninh Vi nắm lấy cánh tay Phạm Dục, kẻ này cũng không thể đánh mất.
Nàng khép mắt, con mắt dọc giữa chân mày hiện lên.
Linh khí tựa sương đọng thành lưới bao phủ xung quanh, khiến mọi ngóc ngách ở đây đều bị cảm nhận.
Ninh Vi khẽ động ngón tay, đem thần thức của mình truyền vào người khác.
Mọi người bỗng nhiên sáng tỏ.
Phạm Dục kinh ngạc nhìn Ninh Vi, nhưng nghĩ lại nữ tử này có thể đấu với chủ thượng, thao tác này cũng không có gì đặc biệt.
"Thế mà ai đó còn lừa ta nói Ninh tỷ là Luyện Khí kỳ?"
Kỳ Tư Dương giọng điệu u oán, từ lâu đã muốn cà khịa.
Sở Anh sững sờ, sau đó bất mãn.
Trời đất minh chứng, lúc đó đúng là Luyện Khí kỳ.
Kỳ Tư Dương còn muốn nói gì, Thẩm Hàm Thanh phía sau dùng cùi chỏ thúc hắn.
Thẩm Hàm Thanh chê hắn mưu đồ bất chính:
"Hai người không phải chia tay rồi sao, ngày ngày quyến rũ Sở sư tỷ chúng ta, giờ còn dò hỏi cả Ninh sư tỷ."
Kỳ Tư Dương quay đầu:
"Ngươi đối xử với sư huynh cũ như vậy sao?"
Thẩm Hàm Thanh khịt mũi, sửa lại:
"Ngươi chỉ là sư huynh cũ cũ cũ cũ cũ của ta thôi."
"Đừng ồn nữa, dưới nước có động tĩnh!"
Yến Nghiêu nhỏ giọng quát khẽ.
Dòng sông bắt đầu sủi bọt ùng ục, gợn sóng không ngừng khuếch tán.
Ninh Vi mở rộng phạm vi thần thức, thăm dò xuống đáy nước.
Dù sao vết rạn trên người đã nhiều như vậy, linh lực không dùng cũng phí.
Sau đó, bọn họ nhìn rõ cảnh tượng dưới nước.
Đó là…
Hàng trăm hàng ngàn con rắn nước hình thù kỳ dị.
Dường như biết bị phát hiện, khi mọi người nhận ra chúng, đám rắn nước này đồng loạt xông lên, lật úp bè trúc.
Rắn nước trào lên, số lượng lớn, tập trung thành bầy che mất tầm nhìn.
Một màu đen kịt vượt qua đỉnh đầu, dấy lên sóng lớn.
Mọi người rơi xuống nước.
Phạm Dục còn chưa được gỡ bùa định thân, rơi vào nước tay không tấc sắt, trước mắt một màu đen kịt.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, lá bùa trên trán bị kiếm gỡ ra, cánh tay cũng bị ai đó kéo lại.
Phạm Dục trợn mắt, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Ninh Vi.
"Ninh... Ninh đại nhân..."
Danh xưng này thật là kinh điển, truyền lưu muôn đời.
Ninh Vi nghiêm túc nói:
"Tự bảo vệ mình đi, ta không chăm sóc được ngươi."
Nàng nhanh nhẹn đưa tay truyền khí cho Phạm Dục, Phạm Dục toàn thân chấn động, có chút mê mang.
Sau đó Ninh Vi chém đứt rắn nước xung quanh quay người rời đi, tìm sư đệ sư muội mà nàng phải bảo vệ, cùng ba đứa trẻ con nhà người ta nữa.
"Ta sẽ nuốt chửng các ngươi!"
Nhiếp Tuyền hóa rồng, thân hình lập tức lớn gấp trăm lần, dễ dàng phản kích bầy rắn nước nhỏ.
Khuyết điểm duy nhất là nó cùng màu với rắn nước, đại sư huynh nhà nó dễ dàng ngộ thương.
Dù bình thường Yến Nghiêu cũng thường xuyên ngộ thương người một nhà.
Trong tình thế rắn nước vây công, Tiêu Doãn Phong không thể gảy đàn, bèn dứt khoát phát huy bài học hôm nay, cầm Tử Hoa Cầm khắp nơi đập rắn.
"Xem đàn! Xem đàn! Xem đàn!"
Tiêu sư huynh vung đàn cũng mang dáng vẻ người đứng đắn.
Dưới nước bùa chú bay loạn xạ, nổ uỳnh uỳnh như bắn đại bác.
Dù linh vô tình như đao kiếm, chém rắn như chém hoa quả.
Khống chế nước đối với bọn họ quá đơn giản, đánh nhau càng là áp đảo.
Ninh Vi đứng bên xem một lúc, thỉnh thoảng còn phải tránh kiếm phong của sư đệ sư muội, nàng cảm thấy mọi người không cần giúp đỡ cho lắm.
Thần thức phóng ra, nàng thấy dưới nước có một vệt sáng ẩn hiện.
"Ta xuống dưới xem thử."
Ninh Vi liếc nhìn mọi người, báo trước một câu sau đó lặn xuống chỗ sâu thăm dò.
A Đài đột nhiên hiện ra, đi theo sau Ninh Vi.
"Ngươi có cảm nhận được... khí tức của Vọng Trần kiếm không?"
"Ma kiếm Vọng Trần?"
Ninh Vi sững sờ, đó là kiếm của Văn Lan sau khi đọa ma.
Ma long hóa kiếm, linh quỷ cùng khóc.
Người cầm kiếm, vạn kiếp bất phục.
Ninh Vi tâm tư tán loạn, nắm chặt Thập Châu Xuân, tiến thẳng về nơi có ánh sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương