"Ninh đại nhân..."

Ninh Vi khẽ cười.

Những vết rạn trên làn da khiến nàng trông có chút tà tính, nụ cười nhếch môi càng không giống người tốt.

Ninh Vi chế nhạo hỏi:

"Cảm động không Phạm Dục, nhiều kiếm tu vì ngươi rút kiếm như vậy."

Phạm Dục: Không dám động, một chút cũng không dám.
*đoạn này chơi chữ, “cảm động” với “dám động” là từ đồng âm, khác chữ Hán. Nên câu Ninh Vi hỏi có thể nghe thành hai nghĩa là “cảm động không” và “có dám động đậy không”

Trên cổ gác năm thanh kiếm, động kiểu gì cũng chết.

Con ma long ngông cuồng nào đó:

"Khặc khặc khặc! Tiểu Dục Dục, ngươi cũng khất cục chúng ta đi!"

Tiêu Doãn Phong vẫn không hiểu nghệ thuật của Vân Thần Tông.

"Khất... khất cục?"

Thẩm Hàm Thanh sửa lại:

"Là khuất phục đó, tiểu Dục Dục có thích không? Đại bảo kiếm như vậy chúng ta có sáu cây!"

Phạm Dục: "..."

Tiêu Doãn Phong kinh hãi, tay ôm đàn có một tia không kiên định.

"Ta chơi với bọn họ lâu rồi, chưa từng thấy mầm non tu chân nào ngay thẳng như ngươi đâu."

Ninh Vi lấy làm lạ, định giúp Tiêu Doãn Phong cải tạo một phen.

Nàng đưa Thập Châu Xuân cho Lâm Dao ở bên phải, đẩy Tiêu Doãn Phong đến trước mặt Phạm Dục.

Tiêu Doãn Phong lập tức căng thẳng, da đầu tê dại.

Ninh Vi đặt tay lên vai Tiêu Doãn Phong, thổi vào tai hắn lời thì thầm của ác ma:

"Nào, nện đàn lên đầu hắn đi."

Tiêu Doãn Phong:

"Như thế… như thế sao được?!"

Hắn là đệ tử thân truyền thủ tịch của Thánh tông đàng hoàng chính quy, không phải tên lưu manh từ trên núi xuống.

"Tử Hoa Cầm của ngươi không mỏng manh thế, cứng hơn đầu hắn nhiều. Đạo hữu, không phá thì không xây được.”

Ninh Vi ra hiệu cho Lâm Dao và Kỳ Tư Dương.

Lâm Dao thêm dầu:

"Thoải mái ra tay một lần đi đại sư huynh!"

Kỳ Tư Dương thêm giấm:

"Chúng ta tin ngươi có thể!"

Tiêu Doãn Phong hoảng loạn, năm người Vân Thần Tông đồng loạt cho hắn những ánh mắt kiên định.

"Ngươi có được không vậy?"

Phạm Dục cũng bị kích thích luôn.

Vậy thì không thể không được!

Tiêu Doãn Phong hít một hơi, quyết tâm rất lớn, vác đàn, nhảy lên, nện xuống.

Choang!!!!

...

Sông ở Ngạc Loạn Chi Nguyên sâu không thấy đáy, bên bờ, rừng trúc rậm rạp không thấy lối về.

Ninh Vi dẫn mọi người chặt một ít trúc làm bè, dùng dây đàn dự phòng của Tiêu Doãn Phong cố định, lại dán thêm bùa của Kỳ Tư Dương bảo vệ tính ổn định.

"Tông môn bọn họ sao thiết thực thế nhỉ?"

Nhiếp Tuyền nhìn mà sửng sốt, miệng lẩm bẩm.

"Nói gì đó, lẽ nào chúng ta vô dụng sao?"

Sở Anh dùng đầu ngón tay gọi ra một ngọn lửa nhỏ, ánh lửa ấm áp chiếu sáng một vùng.

Kỳ Tư Dương trên bè bên cạnh nhìn thấy, không cam chịu thua kém, cũng gọi ra hỏa phù chiếu sáng sưởi ấm.

Không biết từ đâu ra tâm lý cạnh tranh

Yến Nghiêu biểu diễn xoay linh kiếm, sau đó khuấy vào nước, tạo ra một trận sóng.

Bè bên cạnh, Thẩm Hàm Thanh khẽ cười, cũng múa kiếm tạo gợn sóng.

Hứng thú tới, Nhiếp Tuyền chống nạnh khiêu khích.

"Khặc khặc khặc khặc!!"

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Tiêu Doãn Phong ở bè bên kia.

Tiêu Doãn Phong: "..."

Sao lại là ta? Ta cũng phải "khặc khặc" sao? Họ chia làm ba chiếc bè, phân chia đều, Phạm Dục cùng Ninh Vi, Lâm Dao, Lục Du Bạch ngồi một bè.

Ninh Vi nhìn sáu người ở hai bè kia không biết đang ganh đua cái gì, thản nhiên thốt ra:

"Ngốc nghếch."

Lục Du Bạch băng bó xong cho Phạm Dục, dán định thân phù của Kỳ Tư Dương lên trán gã, vỗ vỗ.

Thưởng thức một chút cảm thấy không tệ, mỉm cười ngồi xuống bên Ninh Vi.

Lâm Dao đứng sau Ninh Vi che ô cho nàng, dù không biết tác dụng của cái ô này là gì, nhưng rất có phong cách “quý tộc”.

"Khuôn mặt này của ngươi..."

Lục Du Bạch do dự nhìn Ninh Vi hai lượt.

Cảm giác như tông sư ma tộc tu luyện đại thành.

Ninh Vi khép mắt tĩnh tọa, nhẹ giọng nói:

"Chí Thuần Thiên Linh Tinh, chữa trị một chút là được."

Lục Du Bạch làm dược tu nhiều năm, lần đầu trị thương cho tinh thể, lẽ nào phải tìm luyện khí sư?

"Thể chất của Ninh tỷ tỷ thật đặc biệt, nhưng cũng thật lợi hại, còn có thể so chiêu với Ma tôn!"

Lâm Dao thành tâm khen ngợi, rất hứng thú với Ninh Vi.

Sinh vật quý hiếm mà.

"Đương nhiên, sư tỷ của bọn ta mà."

Sở Anh ở bè phía trước hô lên đầy kiêu ngạo, Nhiếp Tuyền ngoái lại cười toe toét làm mặt quỷ.

Yến Nghiêu đứng trên bè trúc, lặng lẽ liếc sang, bất giác cười.

Thẩm Hàm Thanh chế giễu:

"Nhìn các ngươi ai cũng huênh hoang chưa kìa."

Lục Du Bạch lật tìm hộp thuốc, mỉm cười ấm áp mà thong thả nói:

"Xin lỗi, người có thể chữa trị cho nàng chỉ có ta, các vị ngồi đây đều vô dụng."

Mọi người: "..."

"Lâm Dao! Đẩy Lục Du Bạch xuống nước đi!"

"Nhưng hắn là dược tu chơi kiếm…"

Bè trôi qua sông, một đoàn người ồn ào náo nhiệt.

Phạm Dục mơ màng mở mắt, đầu đau như búa bổ, trên cả phương diện vật lý lẫn tâm lý.

Phe chính diện: Ngươi không cảm nhận được sự ấm áp tốt đẹp của thế gian sao?

Phe phản diện: ... (lặng lẽ rút đao)

Ninh Vi nhìn vết rạn trên người trầm tư, trước nàng chưa ai gặp tình huống này, hiện tại không có biện pháp xử lý tốt.

A Đài trong thức hải nói:

"Thân thể ta tạo cho ngươi đã đỉnh cao lắm rồi, tu vi toàn thịnh của ngươi không có linh hạch nào áp chế được."

Ninh Vi:

"Vậy muốn khôi phục như cũ, vẫn phải tìm về bản thể?"

A Đài ngừng lại:

"Trước hết chữa trị lại bộ dáng hiện tại đi, bản thể của ngươi có lẽ chỉ có Văn Lan biết ở đâu."

Ninh Vi hiểu ra, sau đó ngả người ra sau.

Lắng nghe tiếng cười giòn tan bên tai, thong dong theo bè trúc trôi xa.

...

Trong một biệt viện ở Vân Hà Trấn.

Biệt viện không nhỏ, nhưng tụ tập một đám nhân vật trọng yếu của tu chân giới, liền có vẻ không rộng rãi đến thế.

Chưởng môn Vân Thần Tông và Lăng Tiên Tông đều tới, còn có mấy vị trưởng lão Thánh Tông. Tôn chủ Tiên môn cùng các tông chủ khác ở lại Tiên môn nghị sự, đặc biệt quan tâm tình hình nơi này.

Trong gian phòng thanh nhã, Trạc Uyên nhấp một ngụm trà.

Ngồi đối diện y là hai vị chưởng môn Thánh Tông, Diệp Quan Tiêu và Cố Thời Hàn với tư cách trưởng lão dẫn đoàn thì đứng hầu hai bên.

"Tự ý vượt giới, mưu đồ gây rối, gây thương tích cho đệ tử ta, liên lụy đến người vô tội."

"Ma tôn có nhận không?"

Ninh Vân Phồn mặt lạnh chất vấn, giọng điệu cực kỳ băng giá.

Trạc Uyên không trả lời, chỉ lộ ra vết kiếm trên cổ, nhìn bọn họ chậm rãi nói:

"Gây thương tích với vượt giới hình như không chỉ mình bản tôn đi?"

Mấy kiếm của Ninh Vi khiến y kinh hãi gần chết.

Đệ tử thân truyền chó má gì chứ, đánh nhau còn khỏe hơn trưởng lão một số tông phái.

Ở đâu ra nhân tài quái vật như thế.

Chưởng môn Lăng Tiên Tông nghe Trạc Uyên nói vậy thì cười đầy mỉa mai.

Nam Cung Vân Vân:

"Tôn chủ để trốn tránh trách nhiệm đúng là cái gì cũng dám nói, đệ tử nhà bọn ta làm sao gây thương tích cho ngài được, chúng nó đều bị ngài ép đến ma giới rồi kia kìa."

Trạc Uyên: "..."

Trong nhà có ai thấu hiểu, hãy lên tiếng vì ta đi!

Trạc Uyên bất lực:

"Là bọn họ ra tay, tự chạy đến ma giới."

"Ồ."

Nam Cung Vân Vân quay đầu hỏi:

"Trong số các ngươi, có ai có thể chứng thực lời y nói không?"

Diệp Quan Tiêu và Cố Thời Hàn đồng loạt lắc đầu.

Hai người đều không có mặt ở đó.

Những người có mặt ở hiện trường đã đi phiêu lưu ma giới hết rồi.

Trạc Uyên: "..."

Ninh Vân Phồn nói:

"Thiên nhân ắt có vạn quả, ma tộc vi phạm điều ước trước. Nếu Ma tôn mặt dày, Tiên môn cũng không thể ép ngài thừa nhận, đơn giản là xé bỏ hòa ước giữa hai giới mà thôi."

Hiện tại Tiên môn đang thời kỳ cực thịnh, không hề sợ chiến tranh.

Ngũ đại tiên môn đầy đủ lực lượng tinh nhuệ, lão tổ các nhà đều tại thế, thiếu niên thiên kiêu thế hệ mới cũng không ngừng xuất hiện.

Ma giới bị Ma tôn hai đời trước tiêu hao quá nhiều, Trạc Uyên dọn dẹp đống hỗn độn vẫn chưa đủ, muốn vực dậy còn cần thời cơ.

Trạc Uyên gõ hai cái lên chén trà, khép mắt suy nghĩ.

"Dám làm dám chịu, nhưng…"

"Ta muốn một người của Tiên môn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện