Động tĩnh này không nhỏ, khiến mọi người chấn động.

"Yahooooooo!"

Nhiếp Tuyền hóa thân thành rồng hộ vệ trung thành của Ninh Vi, vút một cái đã lao về hướng đó.

Sở Anh không cần nói nhiều, khi Thần Hi kiếm xuất hiện, tia lửa bắn tứ phía, cũng hướng về phía sư tỷ.

Ba sư huynh đệ theo sát phía sau, trong nháy mắt khôi phục nhiệt huyết, chạy nhanh như làn khói.

Cố Thời Hàn đứng hình.

Ma tôn đang ở đó, các ngươi chạy đi làm gì!

Nếu là cần người đi, không phải là hắn - một trưởng lão nên đi sao?!

"Cố sư thúc, đám dân chúng này giao cho ngài chăm sóc, bọn con đi một lát rồi về!"

Tiêu Doãn Phong bị nhiệt huyết của năm người Vân Thần Tông lây nhiễm, trịnh trọng từ biệt Cố Thời Hàn, dẫn hai sư đệ sư muội quay đầu bước đi.

Go!go!go!

"Ơ? Không phải chứ!"

Cố Thời Hàn choáng váng.

"Ma tôn ở đó, các con quay về làm gì!"

Các thiếu niên chạy quá nhanh, gió biên giới quá lớn, căn bản không ai nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Trời đất biến ảo, mây đen giăng kín.

Còn lại một đám dân chúng bầu bạn Cố Thời Hàn, bọn họ bàn tán xôn xao về nơi đánh nhau.

"May mà có tu sĩ Tiên môn, đáng sợ quá..."

Cố Thời Hàn hoang mang, ngẩng đầu nhìn bầu trời vô định.

Đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Trong lúc cấp bách, một con linh điệp truyền tin đến từ Tiên môn xuất hiện trong tầm mắt hắn.

...

Không lâu trước đó.

Thời gian Trạc Uyên cho đã hết.

Ninh Vi cuộn lại hồ sơ ném cho Phạm Dục, từ khuôn mặt nàng không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Phạm Dục đưa tay đón lấy cuộn hồ sơ, để nó tự mở ra, lộ ra nội dung bên trong.

Là sơ đồ trận pháp, nhưng không phải trận pháp truyền tống đến Thiên Phạt Chi Địa.

Trạc Uyên nhàn nhã ngồi ở ghế trên xem một lúc, hững hờ liếc nhìn Ninh Vi.

"Ngươi không nghĩ rằng, ta không hiểu trận pháp chứ?"

Ninh Vi thản nhiên:

"Đánh cược một ván ấy mà."

Nàng cười một tiếng:

"Dù sao dù ta có phục chế được hay không, tôn thượng cũng không tha cho ta, thân phận này của ta dùng làm lợi thế để đàm phán với Tiên môn là thích hợp nhất."

"Thông minh, đáng tiếc không thể lưu lại."

Trạc Uyên khép mắt, lòng bàn tay khẽ nắm.

Uy áp xung quanh đổ xuống, Phạm Dục lập tức quỳ sát đất, ma tu ở cứ điểm này đều nằm rạp.

Ninh Vi không nhúc nhích, đứng thẳng ở đó, một vệt sáng trong trẻo giữa hang tối càng thêm chói mắt.

Nhưng đối với Trạc Uyên ở phía đối lập, càng giống như cái gai trong mắt.

"Thập Châu Xuân, kiếm đến!"

Thập Châu Xuân bên cạnh Trạc Uyên rung động, hào quang xanh biếc giãn đứt xiềng xích, linh kiếm sắc bén lướt qua cổ Trạc Uyên, bay vòng về tay Ninh Vi.

Thế gian này ngàn vạn thanh kiếm, duy chỉ có Thập Châu Xuân linh trạch dồi dào.

Ninh Vi khẽ nhếch môi, ngón tay lau qua vệt máu trên lưỡi kiếm.

Nàng mỉm cười nhạt:

"Xin chỉ giáo chiêu thức cao cường của tôn thượng."

Bất chợt, hào quang tỏa vạn trượng, kiếm khí cuồn cuộn quét sạch hang núi, dưới trời xanh bát ngát xuyên thủng tầng mây.

Vung tay Thập Châu Xuân tới, một kiếm chém đứt lao tù thần ma.

Gặp phải kiếm tu như vậy, ai cũng choáng váng.

Trạc Uyên mắt tối sầm, lau vết máu trên cổ, mặt lạnh đuổi theo.

Lửa ma ngùn ngụt, đất trời biến sắc.

Cánh tay phải Ninh Vi nứt ra vết rạn, nàng liếc nhìn không mấy bận tâm.

Thời gian chắc đủ rồi, các đệ tử thân truyền hẳn có thể trở về an toàn.

Còn bản thân nàng, thoát thân dễ như trở bàn tay.

Tất cả đều trong tầm kiểm soát của nàng.

"Sư tỷ…!"

Giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim vừa yên ổn của Ninh Vi lại giật thót.

Nàng nhìn ra phía xa, đó là…

Nhiếp Tuyền? Không, là tất cả đệ tử thân truyền.

Ninh Vi: "..."

Sao các ngươi đều ở đây?!

Trạc Uyên đuổi tới, nhìn thấy nhiều thiên kiêu chính đạo tự đưa tới cửa thì không khỏi kinh ngạc.

Lại còn có chuyện tốt như vậy?

Chủ yếu là bọn Sở Anh không biết nơi này có Ma tôn Trạc Uyên trấn giữ, đứa duy nhất biết chuyện - Nhiếp Tuyền lại là con rồng nhỏ tuổi, non nớt, đầu óc đơn giản.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ.

"Chết tiệt, Ma tôn sống sờ sờ!"

Thẩm Hàm Thanh há hốc mồm, phản ứng đầu tiên là cảm thán.

Lâm Dao kinh ngạc, chỉ lên không trung không chắc chắn hỏi:

"Người cầm kiếm đấu với Ma tôn kia là sư tỷ các ngươi??"

"Sao nàng lại..."

Lục Du Bạch nhíu mày, đồng lõa trong lúc nguy hiểm vẫn canh cánh tình trạng cơ thể của ma đầu nhà hắn.

Tình hình đã đủ loạn, Phạm Dục còn dẫn theo đám đàn em ma tu chậm chạp tới nơi.

Hai bên đối đầu, thế cục hiện rõ.

Ninh Vi chết lặng, nàng đột nhiên có chút để ý tới cánh tay đầy vết rạn của mình.

Có đánh lại được không?

Được.

Chỉ hơi tốn mạng.

Đã không còn đường lui, Trạc Uyên không biết tình hình bên Tiên môn, chỉ có thể trước tiên xử lí mấy đệ tử thân truyền này.

Ma đao Dung Nham hiện thế, không trung như bị dung nham xé rách, từ mây đen tuôn ra dòng lũ.

Rơi xuống rừng núi nơi biên giới, hủy diệt thành tro, tràn ra xung quanh.

Vân Hà Trấn dựng lên hàng rào bảo vệ, vừa đủ chống đỡ, người phàm trong mắt thần ma yếu ớt như vậy.

Y rõ ràng muốn động thủ với các đệ tử thân truyền, khi y nhảy lên, Ninh Vi hít một hơi đuổi theo.

Thập Châu Xuân chặn đường, hai người chính thức giao chiến, uy lực ngàn dặm.

Phía dưới Phạm Dục và các thân truyền cũng đánh nhau, không thể liên lụy Vân Hà Trấn, chỉ có thể cố gắng lại gần ma giới.

"Bản tôn tán thưởng ngươi, nhưng ngươi quá cản trở!"

Trạc Uyên nhìn vào vết rạn lan ra trên người Ninh Vi, đã lan đến tận cổ.

Ninh Vi nghiến răng, cười lạnh:

"Xuống tay với một đám thiếu niên tính là bản lĩnh gì?"

Trạc Uyên trầm giọng:

"Đã là tôn chủ ma giới, để ý gì đạo nghĩa quân tử?"

Đối với kẻ thống trị, chỉ có lợi ích để mưu cầu.

Ninh Vi vẫn chưa muốn tự bạo, vừa đốt mạng vừa tiếc mạng, mắt đảo liên hồi nghĩ ra đối sách.

"Thập Châu Xuân, nổi gió!"

Gió thét biển gầm, mây vần bóng loạn.

Luồng gió xanh biếc như thủy triều tràn qua, cuồn cuộn khiến người ta không phân biệt được ngày đêm.

Tầm nhìn của Trạc Uyên cũng có chút hỗn loạn.

Yến Nghiêu cảm nhận được một lực đẩy, theo bản năng phản kháng.

Nhưng nhanh chóng phát hiện là ý của Ninh Vi, hắn nương theo lực này mà đi, cùng các sư đệ sư muội khác rơi vào ma giới như ý Ninh Vi.

Đúng vậy, ma giới.

Phạm Dục tận mắt chứng kiến, không thể tin nổi, nhưng vẫn tận tâm tận lực đuổi theo.

Ninh Vi nhớ mang máng, biên giới ma giới đều có một Ngạc Loạn Chi Nguyên*, nơi đó sương mù dày đặc dễ ẩn náu.
*tạm dịch là Ngọn nguồn ác mộng

Mặc kệ đó là ma giới hay nhân giới, sống sót được chính là đất lành.

"Tôn thượng, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại!"

Ninh Vi cười, ngả người ra sau, rơi vào ma giới.

Trên mặt nàng có vài vết rạn, như cành khô chằng chịt trên khuôn mặt cười phóng khoáng.

Trạc Uyên trơ mắt nhìn vệt sáng rực rỡ đó rơi vào vực sâu.

Mây đen khắp trời chưa tan, người đã đi gần hết.

Sợ bóng sợ gió một trận.

Trạc Uyên ngoảnh lại, trong cặp con ngươi màu đỏ phản chiếu một đám tu sĩ Tiên môn quang minh lỗi lạc.

Ánh mắt tăm tối của y xuyên qua đám người, trong nháy mắt khóa chặt một người.

Thu lại ma đao sát khí ngút trời, khói tan mây tạnh.

Trạc Uyên chỉnh lại y phục, bình tĩnh đi về phía tu sĩ Tiên môn.

...

Ma giới, Ngạc Loạn Chi Nguyên.

Nói thông tục, đây là một con sông ở biên giới.

Sương mù dày đặc, nguy hiểm khôn lường, ẩn chứa vô số sinh vật nguy hiểm chưa biết.

Nhưng khái niệm “sinh vật nguy hiểm” ở đây cũng có nhiều kiểu.

Ví như, Phạm Dục vừa tiến vào đã có năm thanh linh kiếm đè lên cổ.

Phạm Dục: "..."

Năm đệ tử thân truyền Vân Thần Tông nghiêm túc nhìn xuống hắn.

Bỏ qua việc Nhiếp Tuyền phải kiễng chân.

Ninh Vi cầm kiếm thong thả đi ra từ sương mù, phía sau là ba đệ tử Lăng Tiên Tông.

Đánh đàn, chơi bùa, che dù.

Lục Du Bạch nhanh trí:

"Ninh đại nhân, xử lý thế nào đây ạ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện