Vân Hà Trấn.

Tiểu ma long hoảng loạn đang trên đường chạy trốn thì gặp được Cố Thời Hàn.

Nhưng vấn đề là hai người chưa từng gặp nhau.

Cố Thời Hàn chỉ nhìn thấy một con ma long "bắt cóc" ba sư điệt của mình cùng bốn đệ tử thân truyền Vân Thần Tông.

Adrenaline trong người hắn lập tức tăng vọt.

"Ma long to gan, xem chiêu!"

Nhiếp Tuyền đồng tử chấn động: "!!!"

...

Nhiếp Tuyền xa rồi mới biết ngoài vòng tay Ninh Vi toàn là bão tố.

Dù ở bên Ninh Vi trời cũng chưa từng tạnh ráo.

Tiểu ma long đáng thương bị đuổi đánh, nước mắt giàn dụa không biết than thở cùng ai.

Cuối cùng, lúc hóa hình người vứt lại sư huynh sư tỷ bỏ chạy, lộ ra ngọc bài thân truyền Vân Thần Tông, Cố Thời Hàn mới ngờ ngợ nhận ra.

"Ngươi là Nhiếp Tuyền?"

Theo như Cố Thời Hàn biết, Ninh Vi trăm phần trăm là người.

Nhưng tiểu cô nương trước mắt rõ ràng không phải.

Nhiếp Tuyền sững sờ, nhìn kỹ Cố Thời Hàn, phát hiện trong ký ức không có người này.

Nửa đời trước của nó đều nỗ lực hóa hình, chẳng mấy khi ra khỏi khuê đản*, cứ thỉnh thoảng lại quay về trứng đập đi xây lại đến phát ngấy.
*chơi chữ từ cụm “tiểu thư khuê các”, ngày xưa nữ tử chưa thành hôn thì thường hiếm khi ra khỏi phòng (khuê phòng/khuê các), nhưng Nhiếp Tuyền là ma long ấp từ trứng (đản) nên khuê phòng của con nhỏ là vỏ trứng aka khuê đản

Cố Thời Hàn tự giới thiệu:

"Ta là trưởng lão Lăng Tiên Tông Cố Thời Hàn, trưởng lão Diệp Quan Tiêu gửi gắm các ngươi cho ta."

Nhiếp Tuyền suy nghĩ một lúc mới hiểu ra.

Nhớ ra Lăng Tiên Tông chính là tông môn đâm bay phi thuyền của bọn họ, lập tức xông lên cắn người.

Cố Thời Hàn đau đến mức kêu ré lên.

"Các ngươi Vân Thần Tông không thể hòa nhã một chút sao!"

"Đánh giá quá cao nhân tính của bọn ta rồi!"

Thực ra tình hình Vân Hà Trấn có vẻ bi quan, hai người bọn họ đều không thông minh cho lắm.

...

Sào huyệt ma tu.

Ninh Vi ước lượng thời gian, nàng phải đợi Lục Du Bạch bọn họ tỉnh lại, mới có người có đầu óc dẫn dắt Nhiếp Tuyền.

Tất nhiên, muốn để các đệ tử thân truyền rời đi an toàn, cũng phải đợi họ tỉnh lại.

Thập Châu Xuân bị thu hồi, Ninh Vi giờ không có linh kiếm trong tay, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.

Đầu bút dừng lại trên cuộn giấy trắng, mực loang thành vệt.

"Nghĩ gì đó, không phải nói nhớ hết nội dung sao?"

Trạc Uyên thấy Ninh Vi có chút phân tâm, thúc giục nàng.

"..."

Ninh Vi liếc nhìn Trạc Uyên, qua loa sửa đổi vài nét bút, vẽ ra một hình người que*, dùng chữ nhân tộc đề tên Trạc Uyên.

*tiếng Anh là stickman, ai muốn tìm hiểu có thể tìm trên gg

Trạc Uyên khẽ rũ mắt, lạnh lùng nhắc nhở:

"Ninh Vi, ta đọc được đấy."

Ninh Vi chớp mắt: "?!"

Vậy thì vị ma tôn như ngài đây rất có văn hóa đấy.

Dưới ánh mắt giám sát của Trạc Uyên, nàng thêm hai chữ phía sau chữ kí dưới người que: đẹp trai.

Trạc Uyên đẹp trai.

Trạc Uyên: "..."

Phạm Dục không đọc được chữ nhân tộc, nhưng nhìn sắc mặt đen sì của chủ thượng, đại khái biết Ninh Vi lại trêu chọc chủ thượng.

"Tiểu nữ khen một câu thôi, ngài đừng giận mà."

Trạc Uyên vừa nảy sinh ý định giết nàng, Ninh Vi đã chuyển tay đến chỗ trống trên cuộn giấy, nghiêm túc viết chú thích bằng văn tự ma tộc.

Thật sự rất giống nghiêm túc.

Trạc Uyên và Phạm Dục nhìn chằm chằm Ninh Vi, phát hiện nàng không lừa người, thật sự đều ghi nhớ trong đầu.

"Vân Thần Tông còn dạy các ngươi văn tự ma tộc sao?"

Trạc Uyên nhìn một lúc, đột nhiên hỏi.

Trên lớp lý thuyết của Vân Thần Tông, trưởng lão còn sốt ruột tan học hơn đệ tử.

Ninh Vi ngừng tay, chậm rãi tiếp tục viết.

"Rất lâu trước có một sư đệ biết cái này, học từ hắn."

Trạc Uyên biết trong số trưởng lão đời này của Vân Thần Tông trước kia có một người rưỡi ma tu sĩ.

Một là Đoàn Khung Dạ, một là Đoàn Tố Dư.

Đều là kiếm tu cực kỳ nổi tiếng.

Còn sư đệ mà Ninh Vi nói tới,y hoàn toàn không biết, cũng không thể biết.

Ninh Vi kéo dài thời gian tìm chủ đề, hỏi ngược Trạc Uyên.

"Còn tôn thượng, sao ngài lại học được chữ viết nhân tộc?"

Trạc Uyên ngồi trên ghế bên cạnh, chống cằm suy nghĩ, lúc đầu không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn nét bút của Ninh Vi.

Về sau hạ mình mở miệng, suýt chút nữa làm Ninh Vi và Phạm Dục chết khiếp.

Trạc Uyên nói:

"Ta học từ Vân Thần Tông."

"........"

Lúc này im lặng là vàng.

Ninh Vi đơ người, dừng bút khiến mực lại loang ra.

Không trách nàng cảm thấy Trạc Uyên còn khá kiên nhẫn với mình, hóa ra là có quan hệ.

Nhưng người anh em là, ngươi là Ma tôn đấy, sao lại liên quan đến thánh tông tiên môn, ba ngàn năm trước hai bên còn có thù diệt môn kia kìa.

Trạc Uyên không cho là vấn đề:

"Không được sao?"

Địa bàn của ngươi, ngươi muốn sao cũng được.

"Được, được được được."

Ninh Vi không cãi, cúi đầu vẽ thêm vài nét, người que hiện rõ trên giấy, lần này ký tên Phạm Dục, thêm hai ký tự phía sau.

Phạm Dục SB*.
*SB là viết tắt của từ lóng chửi người khác là “đồ ngu”

Phạm Dục không đọc được, nhưng Phạm Dục cảm thấy không phải lời hay.

Ninh Vi bắt đầu từ từ vẽ, luôn nghĩ cách đánh lừa, dù sao cũng không thể thật sự giúp ma giới tìm được Văn Lan.

Nàng chuyển hướng chú ý của Trạc Uyên, tùy miệng hỏi:

"Ma giới im ắng trăm năm, tôn chủ tìm được lão tổ Văn Lan rồi, định tuyên chiến với tiên môn sao?"

Trạc Uyên trầm mặc:

"... Ngươi đã ăn nói tùy tiện đến mức này rồi sao?"

Trước mặt Ma tôn hỏi y có muốn khai chiến không.

Ninh Vi mắt cười cong như trăng lưỡi liềm, ngẩng đầu lên cười:

"Ta đang làm việc cho ngài mà, tôn thượng."

Biểu hiện còn giống thuộc hạ thân tín hơn Phạm Dục.

Trạc Uyên không nhìn thấy chút thành ý nào trên người nàng, ngoài xảo trá chỉ còn xảo trá.

Người này quá khó đối phó, không thể dây vào.

Cứ lề mề thế này, tiên môn đuổi đến nơi mất.

Trạc Uyên tuyên bố:

"Cho ngươi nửa canh giờ nữa, không xong thì không cần làm nữa."

Y bất mãn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hướng về nơi giam giữ Thập Châu Xuân.

Ninh Vi thu liễm thần sắc, tay cầm bút trở nên nặng nề, ánh mắt xa xăm nhìn Trạc Uyên.

Mà trong Thập Châu Xuân.

A Đài khẽ mở mắt, cách Trạc Uyên đối mặt với Ninh Vi.

...

Dân chúng Vân Hà Trấn dưới sự tổ chức của Cố Thời Hàn và Nhiếp Tuyền, lần lượt di tản đến nơi an toàn hơn, cách xa chỗ Ma tôn.

Nhiếp Tuyền quá giỏi lãnh đạo quần chúng.

Đứng trên ghế dài phát cờ hô hào, tổ chức dân chúng di tản, thỉnh thoảng còn hài lòng phát ra tiếng cười như phản diện.

Còn vì sao đứng trên ghế, cho con bé chút không gian phát triển.

Cố Thời Hàn xếp mấy đệ tử thân truyền nằm giả chết thành hàng ở ven đường, nhìn một lúc cảm thấy hơi mất mặt bèn đắp cho mỗi người một tấm vải trắng.

Cảnh tượng đẹp đẽ hài hòa.

Tất nhiên, ở đây cũng có dân chúng cá tính không nghe chỉ huy.

Nhưng không có gì phải lo lắng.

Sau khi chứng kiến mấy "xác chết" còn có cá tính hơn: mặt phủ vải trắng nằm la liệt ven đường đột nhiên vùng dậy, họ sợ hãi chạy biến vào đám đông.

"Ui da…khô quá."

Thẩm Hàm Thanh khó khăn ngồi dậy, thấy toàn thân cực kỳ khó chịu.

Bọn ngươi bị phơi trên đường như nho khô, đương nhiên khô rồi.

Những người khác lần lượt đứng dậy, đều không thoải mái lắm.

Dân chúng đang sơ tán lén nhìn họ, lên án hành vi ngủ giữa đường của họ.

Không biết còn tưởng chết rồi.

"Sư tỷ đâu?"

Sở Anh liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy Nhiếp Tuyền, không thấy Ninh Vi.

Nghe vậy, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch và Thẩm Hàm Thanh cũng phản ứng lại, đồng loạt nhìn Nhiếp Tuyền hỏi thăm.

Nhiếp Tuyền sắp xếp ngôn ngữ:

"Nàng..."

Ầm…!! Phía chân trời vang lên tiếng nổ lớn, là ở phía sào huyệt ma tu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện