...
Ninh Vi trải vô số hồ sơ trên mặt đất, đọc hết những thông tin liên quan đến Văn Lan mà Phạm Dục bọn họ điều tra được, khắc sâu vào tâm khảm.
Theo ý của A Đài, Văn Lan tuy còn sống nhưng rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, nơi duy nhất hắn có thể đến chính là Thiên Phạt Chi Địa thần cũng không thấy bóng dáng kia.
"Năm đó hắn bị ngươi đâm một kiếm rơi xuống Kiếm Tiên Nhai rồi biến mất không dấu vết. Nếu không phải sau này hắn đến Thiên Phạt Chi Địa, tu chân giới đã tưởng Văn Lan chết thật rồi."
A Đài lơ lửng bên cạnh, xoa cằm trầm tư.
"Nhưng rõ ràng hắn không an phận, bằng không sẽ không lấy được thần hồn của ngươi, cũng không bố trí trận pháp truyền tống ở Vân Hà Trấn."
Không cần nói nhiều, chỉ riêng việc nắm giữ thần hồn của Ninh Thanh Dã, những năm qua Văn Lan không thể sống an nhàn được.
Một Kiếm Tiên đã từng phi thăng, thần hồn sao có thể dễ dàng rơi vào tay người khác? Người đời không thể biết được.
Người đời càng không biết gì về những điều Văn Lan từng trải qua.
Lòng Ninh Vi rối như tơ vò, nghiêm túc phân tích:
"Vấn đề bây giờ là ma tôn muốn tìm Văn Lan làm gì, Văn Lan đang ở đâu, có còn ở Thiên Phạt Chi Địa không."
Dù là đối với phe nào, lão tổ Văn Lan ở ẩn ba ngàn năm đều là một chong chóng đo chiều gió vô cùng quan trọng.
Việc cấp bách bây giờ là phải đưa các đệ tử thân truyền ra ngoài an toàn, sau đó lợi dụng Phạm Dục và các ma tu khác thu thập đầy đủ bản đồ trận pháp, theo dấu vết tìm tung tích của Văn Lan.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của Ninh đại nhân rồi, ta về Thập Châu Xuân trước, khi nào ngươi đánh nhau thì gọi ta."
A Đài cười một tiếng, linh quang tan biến trở về kiếm.
Ninh Vi bất đắc dĩ thở dài, không khỏi lại nhớ đến linh kiếm bản mệnh của mình.
Thập Châu Xuân tuy tốt, nhưng Thiên Hà Khuynh không ở bên, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Rốt cuộc đi đâu rồi?
...
Vân Hà Trấn, ngọn đồi vô danh.
Diệp Quan Tiêu ngồi chễm chệ trên tảng đá, linh kiếm chống xuống đất, cẩn thận xem xét bản vẽ trận pháp do hai sứ giả ma tu vẽ ra.
Những năm trước nàng thích du lịch khắp nơi, biết chút ít văn tự ma tộc
Cố Thời Hàn vẫn cầm linh kiếm dí sau lưng hai tên ma tu, làm động tác đe dọa.
Đêm tối gió lộng, hai vị trưởng lão Thánh Tông này trông càng thêm âm trầm.
Cố Thời Hàn nhìn quanh, nói với Diệp Quan Tiêu:
"Ngươi có thấy phong cách của hai chúng ta hơi khác thường không?"
"Ai dám chất vấn?"
Diệp Quan Tiêu cất bản vẽ đứng dậy, thuận tay rút linh kiếm cắm dưới đất, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng khiến hai tên ma tu run sợ.
Không khác gì nữ ma đầu.
Cố Thời Hàn chớp chớp mắt, không dám trêu, hoàn toàn không dám trêu.
Bản thân hắn cũng có sư tỷ chưởng môn, nhưng người có sát thương mạnh như vậy thì đây là lần đầu tiên gặp, chỉ vô tình đụng phải phi thuyền Vân Thần Tông, nàng có thể xách kiếm đuổi theo chém hắn hai con phố.
Cố Thời Hàn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục chính quy của Lăng Tiên Tông, đó là lần đầu tiên hắn đánh nhau man rợ như vậy.
Hoặc nói cách khác, lần đầu tiên tiếp xúc với người như vậy.
"Tình hình bên Ninh Vi không rõ ràng, ta phải về Vân Thần Tông một chuyến vì trận pháp này, phiền Cố trưởng lão ở lại Vân Hà Trấn hỗ trợ Ninh sư điệt nhà ta, bên đó không được an toàn lắm."
Diệp Quan Tiêu nói xong, gói ghém hai sứ giả ma tu lại, chuẩn bị mang đi cùng.
Cố Thời Hàn lùi lại một bước thu kiếm:
"Ta chưa từng gặp đệ tử thân truyền của chưởng môn nhà các ngươi, bọn Doãn Phong đang ở cùng Ninh Vi chứ? Sư điệt của ngươi có nói tình hình bọn họ thế nào rồi không?"
Thế nào rồi?
Diệp Quan Tiêu ngẩng mắt nhìn Cố Thời Hàn.
"Chết tạm thời, nằm chờ thối."
"Hả?"
Cố Thời Hàn đầu đầy dấu hỏi.
Không sao đâu, sau khi xác chết vùng dậy vẫn có thể đón về tông môn tiếp tục nuôi.
"Cố lên Tiểu Cố, chín đại thân truyền thánh tông tu chân giới đều ở trong tay ngươi rồi."
Diệp Quan Tiêu mỉm cười, tạo áp lực cho Cố Thời Hàn xong liền dẫn hai sứ giả ma tu ngự kiếm bay đi.
Cố Thời Hàn đờ đẫn đứng tại chỗ, suy nghĩ lại lời Diệp Quan Tiêu nói, lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Không đúng!
Trách nhiệm lớn như vậy nàng cứ thế bỏ đi, để hắn một mình đối mặt? Vạn nhất trong chín người này có ai xảy ra chuyện gì, hắn không phải xong đời sao?!
Cố Thời Hàn hồi lâu mới tỉnh táo, cùng là kiếm tu, nhưng so với kiếm tu Vân Thần Tông, hắn trông có vẻ rất ngốc nghếch.
Hơn nữa vận may của hắn cũng không tốt, ma tôn Trạc Uyên đã lên đường đến Vân Hà Trấn rồi.
Đi thẳng đến vị trí của các đệ tử thân truyền.
Diệp Quan Tiêu dùng tốc độ tối đa trở về Vân Thần Tông, hai sứ giả ma tu ôm chặt lấy nhau.
Người đi bão trên trời, hồn ở sau lưng đuổi
Người ngự kiếm chau mày, chỉ cảm thấy đường dài dằng dặc, việc ở Vân Hà Trấn vô cùng khẩn cấp.
...
Sào huyệt ma tu.
"Lúc ta truyền tin tuyệt đối không ai nhìn thấy!"
Nhiếp Tuyền đầy tự tin khoe khoang với Ninh Vi.
Ninh Vi gật đầu:
"Ừ, vì ở đây chỉ có ta là người sống."
Cách nói này khá là chính xác.
Phân theo giống loài thì đúng là như vậy.
Nhiếp Tuyền:
"Ây da, dù sao không ai theo dõi ta cả, ta đã nói hết chỗ tiếng người ta hiểu cho Diệp trưởng lão rồi!"
"Làm tốt lắm."
Ninh Vi vuốt ve sừng rồng biểu thị khích lệ.
Phạm Dục theo dõi ai, nàng rõ như lòng bàn tay.
Nhiếp Tuyền vui vẻ, sau đó kéo áo Ninh Vi lại gần, thần bí nói:
"Sư tỷ sư tỷ, nói nhỏ với tỷ, Diệp trưởng lão phát hiện ra nơi có tàn tích của trận pháp!"
Ánh mắt Ninh Vi sáng lên trong chốc lát, tò mò hỏi:
"Diệp trưởng lão làm sao tìm ra được?"
Bản đồ trận pháp Phạm Dục bọn họ thu thập chỉ thiếu một mảnh.
Nhiếp Tuyền nói:
"Trần trưởng lão biết bói toán mà, những năm trước hắn từng là phó đàn chủ Trường Dạ Tinh Đàn."
Trường Dạ Tinh Đàn là nơi bói toán nổi tiếng nhất tu chân giới, tiên môn muốn làm việc lớn gì đều phải mời đàn chủ bói toán ý trời một phen, uy vọng cực cao.
Trần Thu Trì trước kia treo tên ở đó, sau khi mù mắt thì không đến Trường Dạ Tinh Đàn nữa.
Ninh Vi trầm ngâm, nếu đã biết Diệp Quan Tiêu tìm được tàn tích trận pháp cuối cùng, vậy Phạm Dục đối với nàng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nàng đột nhiên giãn nở lông mày, nhìn những hồ sơ trải khắp mặt đất.
Ma tôn muốn tìm Văn Lan thì cứ từ từ mà tìm.
"Tiểu Tuyền à, đã đến lúc chúng ta công thành thân thoái* rồi."
*Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Công thành, danh toại, thân thoái, thiên chi đạo”, nghĩa là công danh hoàn thành rồi thì thoái lui, đó là cái Đạo của trời.
Nhiếp Tuyền nghiêng đầu:
"Hả?"
...
Trời chưa sáng, đèn đuốc chiếu sáng cả hang động.
Đàn em ma tu đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh dậy, trong cơn hoảng loạn đột ngột bỏ chạy tứ phía kêu gọi dập lửa.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Phạm Dục nhíu mày từ nhà đá bước ra, suy nghĩ một lát, thấy ánh lửa thì vội vã lao đến sảnh lớn.
Hỏa hoạn chỉ là chuyện nhỏ, không đến nỗi gây thương vong cho ma tu, nhưng có thứ không thể cháy được.
Nhưng mục đích của ngọn lửa này không cần nói cũng rõ.
Khi hắn đến, đại sảnh trống không, hồ sơ đã cháy thành tro.
Phạm Dục nghẹn một ngụm máu trong lòng, trong đầu lóe lên hình ảnh Ninh Vi mỉm cười thản nhiên, suýt nữa tức ngất.
Đậu má, bị người ta tính toán rồi!
Lửa cháy ngang ngược, hỗn loạn ồn ào. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lại hướng về phía địa lao.
Bên địa lao không có lửa, nhưng lính canh đã ngất xỉu, rõ ràng là do người gây ra.
Trong lao chỉ có một vết chém bằng kiếm, hoàn chỉnh mở ra một con đường thông ra ngoại giới.
Phạm Dục hoàn toàn hiểu ra rồi, đầu ngón tay đâm thủng lòng bàn tay.
Tên họ Ninh trời đánh và con thú cưng kia!
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, triệu hồi ma đao, một mình đuổi theo.
Tình thế hiện tại căng thẳng, quan hệ đối địch vốn là như vậy, không thể cho đối phương chút cơ hội nào.
Còn phía Ninh Vi, mấy đệ tử thân truyền vẫn chưa đến giờ tỉnh lại, hành động thực sự bất tiện, vì vậy Nhiếp Tuyền hóa rồng chở họ chạy trốn.
Tiểu nha đầu này đóng giả người lâu nên quên mất cách làm rồng, bay rất vụng về.
Nhiếp Tuyền khó chịu hỏi:
"Sao không đợi bọn họ tỉnh rồi chạy?"
Như vậy phiền phức lắm.
Ninh Vi có tính toán riêng:
"Ta bảo vệ bọn họ toàn vẹn, Phạm Dục nghi ngờ là tất nhiên, ở lại càng lâu nguy hiểm càng lớn, đối phó Phạm Dục không khó, nhưng người đứng sau hắn thì ta không chắc lắm."
"Một tồn tại như lão tổ Văn Lan, ta nghĩ ma tôn hẳn là đặc biệt để tâm, vạn nhất bên đó…"
Lời chưa dứt, mí mắt Ninh Vi bắt đầu giật.
"..."
Nàng lặng lẽ nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Phạm Dục.
Nhưng khi Ninh Vi quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của một nam tử tóc trắng mắt đỏ đang chờ sẵn trên không.
Trạc Uyên.
Ninh Vi trải vô số hồ sơ trên mặt đất, đọc hết những thông tin liên quan đến Văn Lan mà Phạm Dục bọn họ điều tra được, khắc sâu vào tâm khảm.
Theo ý của A Đài, Văn Lan tuy còn sống nhưng rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, nơi duy nhất hắn có thể đến chính là Thiên Phạt Chi Địa thần cũng không thấy bóng dáng kia.
"Năm đó hắn bị ngươi đâm một kiếm rơi xuống Kiếm Tiên Nhai rồi biến mất không dấu vết. Nếu không phải sau này hắn đến Thiên Phạt Chi Địa, tu chân giới đã tưởng Văn Lan chết thật rồi."
A Đài lơ lửng bên cạnh, xoa cằm trầm tư.
"Nhưng rõ ràng hắn không an phận, bằng không sẽ không lấy được thần hồn của ngươi, cũng không bố trí trận pháp truyền tống ở Vân Hà Trấn."
Không cần nói nhiều, chỉ riêng việc nắm giữ thần hồn của Ninh Thanh Dã, những năm qua Văn Lan không thể sống an nhàn được.
Một Kiếm Tiên đã từng phi thăng, thần hồn sao có thể dễ dàng rơi vào tay người khác? Người đời không thể biết được.
Người đời càng không biết gì về những điều Văn Lan từng trải qua.
Lòng Ninh Vi rối như tơ vò, nghiêm túc phân tích:
"Vấn đề bây giờ là ma tôn muốn tìm Văn Lan làm gì, Văn Lan đang ở đâu, có còn ở Thiên Phạt Chi Địa không."
Dù là đối với phe nào, lão tổ Văn Lan ở ẩn ba ngàn năm đều là một chong chóng đo chiều gió vô cùng quan trọng.
Việc cấp bách bây giờ là phải đưa các đệ tử thân truyền ra ngoài an toàn, sau đó lợi dụng Phạm Dục và các ma tu khác thu thập đầy đủ bản đồ trận pháp, theo dấu vết tìm tung tích của Văn Lan.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của Ninh đại nhân rồi, ta về Thập Châu Xuân trước, khi nào ngươi đánh nhau thì gọi ta."
A Đài cười một tiếng, linh quang tan biến trở về kiếm.
Ninh Vi bất đắc dĩ thở dài, không khỏi lại nhớ đến linh kiếm bản mệnh của mình.
Thập Châu Xuân tuy tốt, nhưng Thiên Hà Khuynh không ở bên, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Rốt cuộc đi đâu rồi?
...
Vân Hà Trấn, ngọn đồi vô danh.
Diệp Quan Tiêu ngồi chễm chệ trên tảng đá, linh kiếm chống xuống đất, cẩn thận xem xét bản vẽ trận pháp do hai sứ giả ma tu vẽ ra.
Những năm trước nàng thích du lịch khắp nơi, biết chút ít văn tự ma tộc
Cố Thời Hàn vẫn cầm linh kiếm dí sau lưng hai tên ma tu, làm động tác đe dọa.
Đêm tối gió lộng, hai vị trưởng lão Thánh Tông này trông càng thêm âm trầm.
Cố Thời Hàn nhìn quanh, nói với Diệp Quan Tiêu:
"Ngươi có thấy phong cách của hai chúng ta hơi khác thường không?"
"Ai dám chất vấn?"
Diệp Quan Tiêu cất bản vẽ đứng dậy, thuận tay rút linh kiếm cắm dưới đất, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng khiến hai tên ma tu run sợ.
Không khác gì nữ ma đầu.
Cố Thời Hàn chớp chớp mắt, không dám trêu, hoàn toàn không dám trêu.
Bản thân hắn cũng có sư tỷ chưởng môn, nhưng người có sát thương mạnh như vậy thì đây là lần đầu tiên gặp, chỉ vô tình đụng phải phi thuyền Vân Thần Tông, nàng có thể xách kiếm đuổi theo chém hắn hai con phố.
Cố Thời Hàn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục chính quy của Lăng Tiên Tông, đó là lần đầu tiên hắn đánh nhau man rợ như vậy.
Hoặc nói cách khác, lần đầu tiên tiếp xúc với người như vậy.
"Tình hình bên Ninh Vi không rõ ràng, ta phải về Vân Thần Tông một chuyến vì trận pháp này, phiền Cố trưởng lão ở lại Vân Hà Trấn hỗ trợ Ninh sư điệt nhà ta, bên đó không được an toàn lắm."
Diệp Quan Tiêu nói xong, gói ghém hai sứ giả ma tu lại, chuẩn bị mang đi cùng.
Cố Thời Hàn lùi lại một bước thu kiếm:
"Ta chưa từng gặp đệ tử thân truyền của chưởng môn nhà các ngươi, bọn Doãn Phong đang ở cùng Ninh Vi chứ? Sư điệt của ngươi có nói tình hình bọn họ thế nào rồi không?"
Thế nào rồi?
Diệp Quan Tiêu ngẩng mắt nhìn Cố Thời Hàn.
"Chết tạm thời, nằm chờ thối."
"Hả?"
Cố Thời Hàn đầu đầy dấu hỏi.
Không sao đâu, sau khi xác chết vùng dậy vẫn có thể đón về tông môn tiếp tục nuôi.
"Cố lên Tiểu Cố, chín đại thân truyền thánh tông tu chân giới đều ở trong tay ngươi rồi."
Diệp Quan Tiêu mỉm cười, tạo áp lực cho Cố Thời Hàn xong liền dẫn hai sứ giả ma tu ngự kiếm bay đi.
Cố Thời Hàn đờ đẫn đứng tại chỗ, suy nghĩ lại lời Diệp Quan Tiêu nói, lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Không đúng!
Trách nhiệm lớn như vậy nàng cứ thế bỏ đi, để hắn một mình đối mặt? Vạn nhất trong chín người này có ai xảy ra chuyện gì, hắn không phải xong đời sao?!
Cố Thời Hàn hồi lâu mới tỉnh táo, cùng là kiếm tu, nhưng so với kiếm tu Vân Thần Tông, hắn trông có vẻ rất ngốc nghếch.
Hơn nữa vận may của hắn cũng không tốt, ma tôn Trạc Uyên đã lên đường đến Vân Hà Trấn rồi.
Đi thẳng đến vị trí của các đệ tử thân truyền.
Diệp Quan Tiêu dùng tốc độ tối đa trở về Vân Thần Tông, hai sứ giả ma tu ôm chặt lấy nhau.
Người đi bão trên trời, hồn ở sau lưng đuổi
Người ngự kiếm chau mày, chỉ cảm thấy đường dài dằng dặc, việc ở Vân Hà Trấn vô cùng khẩn cấp.
...
Sào huyệt ma tu.
"Lúc ta truyền tin tuyệt đối không ai nhìn thấy!"
Nhiếp Tuyền đầy tự tin khoe khoang với Ninh Vi.
Ninh Vi gật đầu:
"Ừ, vì ở đây chỉ có ta là người sống."
Cách nói này khá là chính xác.
Phân theo giống loài thì đúng là như vậy.
Nhiếp Tuyền:
"Ây da, dù sao không ai theo dõi ta cả, ta đã nói hết chỗ tiếng người ta hiểu cho Diệp trưởng lão rồi!"
"Làm tốt lắm."
Ninh Vi vuốt ve sừng rồng biểu thị khích lệ.
Phạm Dục theo dõi ai, nàng rõ như lòng bàn tay.
Nhiếp Tuyền vui vẻ, sau đó kéo áo Ninh Vi lại gần, thần bí nói:
"Sư tỷ sư tỷ, nói nhỏ với tỷ, Diệp trưởng lão phát hiện ra nơi có tàn tích của trận pháp!"
Ánh mắt Ninh Vi sáng lên trong chốc lát, tò mò hỏi:
"Diệp trưởng lão làm sao tìm ra được?"
Bản đồ trận pháp Phạm Dục bọn họ thu thập chỉ thiếu một mảnh.
Nhiếp Tuyền nói:
"Trần trưởng lão biết bói toán mà, những năm trước hắn từng là phó đàn chủ Trường Dạ Tinh Đàn."
Trường Dạ Tinh Đàn là nơi bói toán nổi tiếng nhất tu chân giới, tiên môn muốn làm việc lớn gì đều phải mời đàn chủ bói toán ý trời một phen, uy vọng cực cao.
Trần Thu Trì trước kia treo tên ở đó, sau khi mù mắt thì không đến Trường Dạ Tinh Đàn nữa.
Ninh Vi trầm ngâm, nếu đã biết Diệp Quan Tiêu tìm được tàn tích trận pháp cuối cùng, vậy Phạm Dục đối với nàng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nàng đột nhiên giãn nở lông mày, nhìn những hồ sơ trải khắp mặt đất.
Ma tôn muốn tìm Văn Lan thì cứ từ từ mà tìm.
"Tiểu Tuyền à, đã đến lúc chúng ta công thành thân thoái* rồi."
*Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Công thành, danh toại, thân thoái, thiên chi đạo”, nghĩa là công danh hoàn thành rồi thì thoái lui, đó là cái Đạo của trời.
Nhiếp Tuyền nghiêng đầu:
"Hả?"
...
Trời chưa sáng, đèn đuốc chiếu sáng cả hang động.
Đàn em ma tu đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh dậy, trong cơn hoảng loạn đột ngột bỏ chạy tứ phía kêu gọi dập lửa.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Phạm Dục nhíu mày từ nhà đá bước ra, suy nghĩ một lát, thấy ánh lửa thì vội vã lao đến sảnh lớn.
Hỏa hoạn chỉ là chuyện nhỏ, không đến nỗi gây thương vong cho ma tu, nhưng có thứ không thể cháy được.
Nhưng mục đích của ngọn lửa này không cần nói cũng rõ.
Khi hắn đến, đại sảnh trống không, hồ sơ đã cháy thành tro.
Phạm Dục nghẹn một ngụm máu trong lòng, trong đầu lóe lên hình ảnh Ninh Vi mỉm cười thản nhiên, suýt nữa tức ngất.
Đậu má, bị người ta tính toán rồi!
Lửa cháy ngang ngược, hỗn loạn ồn ào. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lại hướng về phía địa lao.
Bên địa lao không có lửa, nhưng lính canh đã ngất xỉu, rõ ràng là do người gây ra.
Trong lao chỉ có một vết chém bằng kiếm, hoàn chỉnh mở ra một con đường thông ra ngoại giới.
Phạm Dục hoàn toàn hiểu ra rồi, đầu ngón tay đâm thủng lòng bàn tay.
Tên họ Ninh trời đánh và con thú cưng kia!
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, triệu hồi ma đao, một mình đuổi theo.
Tình thế hiện tại căng thẳng, quan hệ đối địch vốn là như vậy, không thể cho đối phương chút cơ hội nào.
Còn phía Ninh Vi, mấy đệ tử thân truyền vẫn chưa đến giờ tỉnh lại, hành động thực sự bất tiện, vì vậy Nhiếp Tuyền hóa rồng chở họ chạy trốn.
Tiểu nha đầu này đóng giả người lâu nên quên mất cách làm rồng, bay rất vụng về.
Nhiếp Tuyền khó chịu hỏi:
"Sao không đợi bọn họ tỉnh rồi chạy?"
Như vậy phiền phức lắm.
Ninh Vi có tính toán riêng:
"Ta bảo vệ bọn họ toàn vẹn, Phạm Dục nghi ngờ là tất nhiên, ở lại càng lâu nguy hiểm càng lớn, đối phó Phạm Dục không khó, nhưng người đứng sau hắn thì ta không chắc lắm."
"Một tồn tại như lão tổ Văn Lan, ta nghĩ ma tôn hẳn là đặc biệt để tâm, vạn nhất bên đó…"
Lời chưa dứt, mí mắt Ninh Vi bắt đầu giật.
"..."
Nàng lặng lẽ nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Phạm Dục.
Nhưng khi Ninh Vi quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của một nam tử tóc trắng mắt đỏ đang chờ sẵn trên không.
Trạc Uyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương