...
Khi Ninh Vi bước ra, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Đi đến trước mặt lính canh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước mà truyền lệnh:
"Canh giữ địa lao cẩn thận, tuyệt đối không cho bất kỳ ai vào. Thi thể bên trong phải nguyên vẹn giao cho ma tôn, nếu có chút sai sót, ta sẽ hỏi tội tất cả các ngươi!"
"Tuân lệnh!"
Ninh Vi khẽ chuyển mắt, thản nhiên hướng về sảnh lớn.
Sau khi nàng rời đi không lâu, từ bóng tối sau bức tường ló ra một bóng người.
Phạm Dục nghi ngờ nhìn vào trong địa lao.
Mệnh lệnh của Ninh Vi vẫn còn văng vẳng bên tai, đàn em ma tu đang canh giữ thấy vậy vội cung kính nhắc nhở:
"Phạm đại nhân, Ninh đại nhân vừa dặn…"
"Ta nghe rồi."
Phạm Dục lạnh lùng đáp.
Dù vậy, hắn vẫn bỏ qua tên đàn em, cứ thế tiến vào địa lao.
Đàn em ma tu sửng sốt, nhưng vì đối phương là Phạm Dục, muốn ngăn lại nhưng không dám cản trở, đành vội vàng đi theo.
Thủ đoạn của Ninh Vi còn tàn nhẫn hơn Phạm Dục tưởng tượng, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì tàn nhẫn.
Dường như nàng còn có chỗ kiêng kỵ, nếu không với tính cách lạnh lùng kia, đáng lẽ phải băm xác ngàn mảnh, hủy thi diệt tích mới phải.
Nhưng nàng lại lấy ma tôn ra làm cớ, khiến những điểm khả nghi trở nên có lý do, hợp tình hợp lý.
Phạm Dục suy nghĩ ngổn ngang, mở cửa nhà lao.
Chỉ thấy bảy vị thân truyền đệ tử chết thảm, nằm ngổn ngang trên đất, đã tắt thở.
Cảnh tượng này quỷ dị không nói nên lời.
Xung quanh còn vương lại ma khí, tựa như chứng cứ Ninh Vi ra tay để lại. Phạm Dục dùng tay thăm dò kinh mạch của họ, lại không tìm ra chút sai sót nào.
Diễn kịch phải diễn tròn vai.
Nhưng, mềm lòng chính là sơ hở duy nhất.
Ninh Vi quá muốn bảo toàn mấy thiếu niên này.
"Không tra tấn tra hỏi gì, diệt khẩu luôn?"
Phạm Dục nhíu mày, đăm đăm nhìn một hồi lâu, rồi chậm rãi rời khỏi địa lao.
"... Phạm đại nhân?"
Đàn em ma tu đi theo sau, dè dặt gọi một tiếng.
Phạm Dục sắc mặt âm trầm:
"Đừng nói với nàng là ta đã tới đây."
Rồi nhanh chóng rời đi.
Đàn em ma tu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ai cũng lắm yêu cầu như thế, giấu giếm hết cái này đến cái khác.
Tiền khó kiếm, phân khó ăn, làm trâu ngựa quá khổ.
...
Vân Hà Trấn.
Cố Thời Hàn thu thập được một ít tin tức từ hai tên ma tu bị Lăng Tiên Tông bắt giữ. Thấy trời đã xế chiều, hắn không nhịn được liên lạc với bọn Tiêu Doãn Phong.
Tiếc rằng mấy sư điệt đã nằm thẳng cẳng trong sào huyệt ma tu rồi.
"Kỳ quái..."
Cố Thời Hàn cảm thấy nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi dẫn hai sứ giả ma tu đi tìm Diệp Quan Tiêu.
Trước đó không lâu, Ninh Vân Phồn gửi mật hàm cho Diệp Quan Tiêu, hiện tại nàng đang trấn thủ ở một ngọn đồi hoang vắng ở Vân Hà Trấn.
Nơi đó có dấu vết trận pháp truyền tống của Văn Lan.
Khi Cố Thời Hàn tìm đến nơi, chưa thấy người đã nghe tiếng.
Trên đỉnh đồi, Diệp Quan Tiêu chống nạnh giẫm lên tảng đá, đang mắng nhau với Ninh Vân Phồn từ xa.
"Chưởng môn lừa ta! Chỗ này hoang vắng chết đi được, làm gì có ma tộc!"
"Trần Thu Trì bói toán ra, chỗ đó của muội chính là nơi ma khí nồng đậm không thể xem thường."
"Chó má! Trần Thu Trì nhìn thấy hay gì mà bói bói toán toán, ta đợi cả ngày ở đây còn chẳng thấy bóng ma tu nào!"
Cố Thời Hàn liếc nhìn sắc mặt Diệp Quan Tiêu, lẳng lặng dẫn hai sứ giả ma tu lên đỉnh đồi.
Giờ thì có bóng ma tu rồi.
"..."
Diệp Quan Tiêu liếc mắt nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Nàng tắt ngay linh điệp truyền tin, bước tới đá cho mỗi sứ giả ma tu một phát.
"Chính là các ngươi à!"
Hai sứ giả vốn đã bị trói suốt dọc đường, khổ không thể nói.
Cố Thời Hàn muốn nói lại thôi, dưới uy hiếp của Diệp Quan Tiêu, cuối cùng chọn cách lùi hai bước để khỏi bị liên lụy.
Con người ta sao có thể ngang ngược đến thế? Chửi trời chửi đất, chửi chưởng môn chửi tà ma.
Diệp Quan Tiêu chỉ vào sứ giả ma tu hỏi:
"Hai tên này chính là tà ma tác loạn ở Vân Hà Trấn?"
Sứ giả ma tu than thở:
"Oan uổng quá, chúng ta là văn ma!"
Bọn họ phụng mệnh ma tôn đến trợ giúp Phạm Dục, nào ngờ vừa ra khỏi ma giới đã gặp phải đệ tử Lăng Tiên Tông.
Hai văn quan căn bản không đánh lại người ta.
Vừa ló mặt đã bị bắt.
Diệp Quan Tiêu ngẫm nghĩ một chút "văn ma" là cái gì, rồi nghe Cố Thời Hàn nói:
"Không tra ra được người đứng sau, nhưng chắc chắn có âm mưu gì đó, số ma tu ở Vân Hà Trấn tuyệt đối không đơn giản chỉ là một hai tên."
Diệp Quan Tiêu hiểu ra, Trần Thu Trì có lẽ thật sự không lừa nàng.
Nàng lại xem xét ngọn đồi này, hai kiếm tu như Diệp Quan Tiêu và Cố Thời Hàn không có kinh nghiệm, nhìn mãi cũng chẳng ra gì.
Nhưng bọn họ có thừa sức lực và thủ đoạn.
Đột nhiên linh kiếm ra khỏi vỏ, kề lên cổ một sứ giả ma tu.
Diệp Quan Tiêu nhìn xuống, ánh mắt khinh thường:
"Văn ma đúng không? Đến xem thử ngọn đồi này có gì đặc biệt."
Sứ giả ma tu mồ hôi lạnh túa ra: "..."
Kiếm tu Vân Thần Tông các ngươi làm việc đúng là dứt khoát ha.
Cố Thời Hàn học theo, chĩa kiếm vào tên sứ giả ma tu còn lại.
"Nghe rõ chưa, mau làm việc đi!"
Hai tên ma tu: "........"
Tu sĩ chính đạo các ngươi thật đáng sợ.
Kỹ năng dụ dỗ uy hiếp thế này còn chuyên nghiệp hơn cả ma tộc bọn họ.
Đúng lúc đó, một linh điệp truyền tin đậu lên mũi kiếm của Diệp Quan Tiêu, mang theo chút khí tức ma long.
Diệp Quan Tiêu nhướng mày.
Nhiếp Tuyền?
...
Ma giới.
Trăng đỏ treo cao, mây đen tác loạn.
Ma Hoàng điện chạm trổ nguy nga, uy nghiêm tráng lệ, lửa quỷ sáng như ban ngày, soi rõ một vùng đêm tối.
Trên hành lang, vệ binh đứng nghiêm thẳng tắp, khi một nam tử tuấn mỹ mặc huyền kim hoa phục đi ngang qua, bọn họ cúi đầu hành lễ ma tộc, tỏ lòng tôn kính.
Ma tôn Trạc Uyên chậm rãi bước lên cầu đá xanh, dừng lại ở vị trí cao nhất, tay đặt lên lan can ngắm nhìn dòng nước chảy mãi không ngừng.
Phó tướng đứng sau lên tiếng:
"Sứ giả vẫn chưa hồi âm, gần đây tu sĩ tiên môn đã đến Vân Hà Trấn, e rằng đã gặp bất trắc."
Trạc Uyên vừa ngắm cá dưới ánh đèn vừa hỏi không mấy quan tâm:
"Tiên môn cử ai tới?"
"Một số đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông và Lăng Tiên Tông."
Hai trong ba đại thánh tông.
Ánh mắt đen kịt của Trạc Uyên khẽ rung động, khó mà nhận ra.
Y chợt nhớ điều gì, lại hỏi phó tướng:
"Ninh chưởng môn của Vân Thần Tông là kẻ thiên vị người nhà, không thể để mấy đệ tử thân truyền hành động đơn độc, bọn họ có trưởng lão đi cùng không?"
Phó tướng kinh ngạc, chủ thượng lại hiểu rõ tu sĩ nhân tộc đến thế?
"Quả thật có hai vị kiếm tu Hóa Thần kỳ, một nam một nữ, nhưng cử chỉ hành động của họ không giống trưởng lão tông môn. Khi chúng ta phát hiện, bọn họ đang..."
Trạc Uyên ngoảnh lại:
"Bọn họ đang làm gì?"
Phó tướng ngượng ngùng nói ra:
"Họ đang đánh nhau giữa phố Vân Hà Trấn, mấy đệ tử thân truyền khác cũng đang ẩu đả nhau."
Trạc Uyên: "..."
Phó tướng xin chỉ thị:
"Chủ thượng, có cần phái người đi tìm Phạm Dục và hai vị sứ giả không?"
Trạc Uyên trầm ngâm, đáp không đúng trọng tâm:
"Vị nữ trưởng lão kia là người Vân Thần Tông?"
"Đúng... đúng vậy."
Phó tướng ngẩn người.
Chủ thượng quen biết Vân Thần Tông sao?
Trạc Uyên suy nghĩ đến mức xuất thần, không tự chủ nhíu mày, ánh mắt đăm đăm nhìn mặt nước mà không nói.
Phó tướng đoán không ra ý chủ nhân, không dám thở mạnh.
Một hồi lâu sau, y nói:
"Ta sẽ đích thân đến Vân Hà Trấn."
Khi Ninh Vi bước ra, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Đi đến trước mặt lính canh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước mà truyền lệnh:
"Canh giữ địa lao cẩn thận, tuyệt đối không cho bất kỳ ai vào. Thi thể bên trong phải nguyên vẹn giao cho ma tôn, nếu có chút sai sót, ta sẽ hỏi tội tất cả các ngươi!"
"Tuân lệnh!"
Ninh Vi khẽ chuyển mắt, thản nhiên hướng về sảnh lớn.
Sau khi nàng rời đi không lâu, từ bóng tối sau bức tường ló ra một bóng người.
Phạm Dục nghi ngờ nhìn vào trong địa lao.
Mệnh lệnh của Ninh Vi vẫn còn văng vẳng bên tai, đàn em ma tu đang canh giữ thấy vậy vội cung kính nhắc nhở:
"Phạm đại nhân, Ninh đại nhân vừa dặn…"
"Ta nghe rồi."
Phạm Dục lạnh lùng đáp.
Dù vậy, hắn vẫn bỏ qua tên đàn em, cứ thế tiến vào địa lao.
Đàn em ma tu sửng sốt, nhưng vì đối phương là Phạm Dục, muốn ngăn lại nhưng không dám cản trở, đành vội vàng đi theo.
Thủ đoạn của Ninh Vi còn tàn nhẫn hơn Phạm Dục tưởng tượng, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì tàn nhẫn.
Dường như nàng còn có chỗ kiêng kỵ, nếu không với tính cách lạnh lùng kia, đáng lẽ phải băm xác ngàn mảnh, hủy thi diệt tích mới phải.
Nhưng nàng lại lấy ma tôn ra làm cớ, khiến những điểm khả nghi trở nên có lý do, hợp tình hợp lý.
Phạm Dục suy nghĩ ngổn ngang, mở cửa nhà lao.
Chỉ thấy bảy vị thân truyền đệ tử chết thảm, nằm ngổn ngang trên đất, đã tắt thở.
Cảnh tượng này quỷ dị không nói nên lời.
Xung quanh còn vương lại ma khí, tựa như chứng cứ Ninh Vi ra tay để lại. Phạm Dục dùng tay thăm dò kinh mạch của họ, lại không tìm ra chút sai sót nào.
Diễn kịch phải diễn tròn vai.
Nhưng, mềm lòng chính là sơ hở duy nhất.
Ninh Vi quá muốn bảo toàn mấy thiếu niên này.
"Không tra tấn tra hỏi gì, diệt khẩu luôn?"
Phạm Dục nhíu mày, đăm đăm nhìn một hồi lâu, rồi chậm rãi rời khỏi địa lao.
"... Phạm đại nhân?"
Đàn em ma tu đi theo sau, dè dặt gọi một tiếng.
Phạm Dục sắc mặt âm trầm:
"Đừng nói với nàng là ta đã tới đây."
Rồi nhanh chóng rời đi.
Đàn em ma tu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ai cũng lắm yêu cầu như thế, giấu giếm hết cái này đến cái khác.
Tiền khó kiếm, phân khó ăn, làm trâu ngựa quá khổ.
...
Vân Hà Trấn.
Cố Thời Hàn thu thập được một ít tin tức từ hai tên ma tu bị Lăng Tiên Tông bắt giữ. Thấy trời đã xế chiều, hắn không nhịn được liên lạc với bọn Tiêu Doãn Phong.
Tiếc rằng mấy sư điệt đã nằm thẳng cẳng trong sào huyệt ma tu rồi.
"Kỳ quái..."
Cố Thời Hàn cảm thấy nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi dẫn hai sứ giả ma tu đi tìm Diệp Quan Tiêu.
Trước đó không lâu, Ninh Vân Phồn gửi mật hàm cho Diệp Quan Tiêu, hiện tại nàng đang trấn thủ ở một ngọn đồi hoang vắng ở Vân Hà Trấn.
Nơi đó có dấu vết trận pháp truyền tống của Văn Lan.
Khi Cố Thời Hàn tìm đến nơi, chưa thấy người đã nghe tiếng.
Trên đỉnh đồi, Diệp Quan Tiêu chống nạnh giẫm lên tảng đá, đang mắng nhau với Ninh Vân Phồn từ xa.
"Chưởng môn lừa ta! Chỗ này hoang vắng chết đi được, làm gì có ma tộc!"
"Trần Thu Trì bói toán ra, chỗ đó của muội chính là nơi ma khí nồng đậm không thể xem thường."
"Chó má! Trần Thu Trì nhìn thấy hay gì mà bói bói toán toán, ta đợi cả ngày ở đây còn chẳng thấy bóng ma tu nào!"
Cố Thời Hàn liếc nhìn sắc mặt Diệp Quan Tiêu, lẳng lặng dẫn hai sứ giả ma tu lên đỉnh đồi.
Giờ thì có bóng ma tu rồi.
"..."
Diệp Quan Tiêu liếc mắt nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Nàng tắt ngay linh điệp truyền tin, bước tới đá cho mỗi sứ giả ma tu một phát.
"Chính là các ngươi à!"
Hai sứ giả vốn đã bị trói suốt dọc đường, khổ không thể nói.
Cố Thời Hàn muốn nói lại thôi, dưới uy hiếp của Diệp Quan Tiêu, cuối cùng chọn cách lùi hai bước để khỏi bị liên lụy.
Con người ta sao có thể ngang ngược đến thế? Chửi trời chửi đất, chửi chưởng môn chửi tà ma.
Diệp Quan Tiêu chỉ vào sứ giả ma tu hỏi:
"Hai tên này chính là tà ma tác loạn ở Vân Hà Trấn?"
Sứ giả ma tu than thở:
"Oan uổng quá, chúng ta là văn ma!"
Bọn họ phụng mệnh ma tôn đến trợ giúp Phạm Dục, nào ngờ vừa ra khỏi ma giới đã gặp phải đệ tử Lăng Tiên Tông.
Hai văn quan căn bản không đánh lại người ta.
Vừa ló mặt đã bị bắt.
Diệp Quan Tiêu ngẫm nghĩ một chút "văn ma" là cái gì, rồi nghe Cố Thời Hàn nói:
"Không tra ra được người đứng sau, nhưng chắc chắn có âm mưu gì đó, số ma tu ở Vân Hà Trấn tuyệt đối không đơn giản chỉ là một hai tên."
Diệp Quan Tiêu hiểu ra, Trần Thu Trì có lẽ thật sự không lừa nàng.
Nàng lại xem xét ngọn đồi này, hai kiếm tu như Diệp Quan Tiêu và Cố Thời Hàn không có kinh nghiệm, nhìn mãi cũng chẳng ra gì.
Nhưng bọn họ có thừa sức lực và thủ đoạn.
Đột nhiên linh kiếm ra khỏi vỏ, kề lên cổ một sứ giả ma tu.
Diệp Quan Tiêu nhìn xuống, ánh mắt khinh thường:
"Văn ma đúng không? Đến xem thử ngọn đồi này có gì đặc biệt."
Sứ giả ma tu mồ hôi lạnh túa ra: "..."
Kiếm tu Vân Thần Tông các ngươi làm việc đúng là dứt khoát ha.
Cố Thời Hàn học theo, chĩa kiếm vào tên sứ giả ma tu còn lại.
"Nghe rõ chưa, mau làm việc đi!"
Hai tên ma tu: "........"
Tu sĩ chính đạo các ngươi thật đáng sợ.
Kỹ năng dụ dỗ uy hiếp thế này còn chuyên nghiệp hơn cả ma tộc bọn họ.
Đúng lúc đó, một linh điệp truyền tin đậu lên mũi kiếm của Diệp Quan Tiêu, mang theo chút khí tức ma long.
Diệp Quan Tiêu nhướng mày.
Nhiếp Tuyền?
...
Ma giới.
Trăng đỏ treo cao, mây đen tác loạn.
Ma Hoàng điện chạm trổ nguy nga, uy nghiêm tráng lệ, lửa quỷ sáng như ban ngày, soi rõ một vùng đêm tối.
Trên hành lang, vệ binh đứng nghiêm thẳng tắp, khi một nam tử tuấn mỹ mặc huyền kim hoa phục đi ngang qua, bọn họ cúi đầu hành lễ ma tộc, tỏ lòng tôn kính.
Ma tôn Trạc Uyên chậm rãi bước lên cầu đá xanh, dừng lại ở vị trí cao nhất, tay đặt lên lan can ngắm nhìn dòng nước chảy mãi không ngừng.
Phó tướng đứng sau lên tiếng:
"Sứ giả vẫn chưa hồi âm, gần đây tu sĩ tiên môn đã đến Vân Hà Trấn, e rằng đã gặp bất trắc."
Trạc Uyên vừa ngắm cá dưới ánh đèn vừa hỏi không mấy quan tâm:
"Tiên môn cử ai tới?"
"Một số đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông và Lăng Tiên Tông."
Hai trong ba đại thánh tông.
Ánh mắt đen kịt của Trạc Uyên khẽ rung động, khó mà nhận ra.
Y chợt nhớ điều gì, lại hỏi phó tướng:
"Ninh chưởng môn của Vân Thần Tông là kẻ thiên vị người nhà, không thể để mấy đệ tử thân truyền hành động đơn độc, bọn họ có trưởng lão đi cùng không?"
Phó tướng kinh ngạc, chủ thượng lại hiểu rõ tu sĩ nhân tộc đến thế?
"Quả thật có hai vị kiếm tu Hóa Thần kỳ, một nam một nữ, nhưng cử chỉ hành động của họ không giống trưởng lão tông môn. Khi chúng ta phát hiện, bọn họ đang..."
Trạc Uyên ngoảnh lại:
"Bọn họ đang làm gì?"
Phó tướng ngượng ngùng nói ra:
"Họ đang đánh nhau giữa phố Vân Hà Trấn, mấy đệ tử thân truyền khác cũng đang ẩu đả nhau."
Trạc Uyên: "..."
Phó tướng xin chỉ thị:
"Chủ thượng, có cần phái người đi tìm Phạm Dục và hai vị sứ giả không?"
Trạc Uyên trầm ngâm, đáp không đúng trọng tâm:
"Vị nữ trưởng lão kia là người Vân Thần Tông?"
"Đúng... đúng vậy."
Phó tướng ngẩn người.
Chủ thượng quen biết Vân Thần Tông sao?
Trạc Uyên suy nghĩ đến mức xuất thần, không tự chủ nhíu mày, ánh mắt đăm đăm nhìn mặt nước mà không nói.
Phó tướng đoán không ra ý chủ nhân, không dám thở mạnh.
Một hồi lâu sau, y nói:
"Ta sẽ đích thân đến Vân Hà Trấn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương