"Sư tỷ các ngươi phản bội theo ma tộc à?"
Trong ngục tối ẩm thấp, Tiêu Doãn Phong nghiêm túc thốt ra câu hỏi, khiến không khí thêm phần hài hước u ám.
Hiện tại tình cảnh của họ quả thực rất ảo ma, chưa lập công đã bị đại sư tỷ Vân Thần Tông bắt giam tại đây.
Sư tỷ này không đáng tin cậy, không thể dựa vào!
"Dù thế nào, Ninh sư tỷ cũng không phản bội."
Lục Du Bạch nói, ôn hòa mà kiên định.
Về điểm này, các đệ tử Vân Thần Tông đều không có ý kiến.
Nếu Ánh Vi Kiếm Tiên mà đứng về phe ma tộc, lão tổ Văn Lan tất sẽ ra tay giúp đỡ, vậy tu chân giới chắc chắn xong đời.
Nhưng chuyện đó không thể xảy ra.
Thẩm Hàm Thanh lại có suy nghĩ khác, hắn để ý đến một khía cạnh khác hẳn:
"Ta chỉ muốn biết, dựa vào đâu mà nàng ta đột nhiên thành thủ lĩnh ma tu? Lên chức kiểu gì vậy? Tiểu sư muội theo nàng một ngày mà linh tính hẳn lên."
Không có việc gì khó, chỉ sợ mặt chưa đủ dày.
Niềm tin quan trọng lắm.
Lâm Dao phân tích rất tỉnh táo:
"Chính các ngươi nói nàng ta là thủ lĩnh ma tu, lại bảo nàng ta không phản bội? Hơn nữa, ma khí trên người tiểu sư muội kia sắp tràn ra ngoài rồi đấy."
Ma long mà không có tí ma khí thì mất giá lắm.
Sở Anh ngược lại lấy làm tự hào:
"Đặc sắc Vân Thần Tông các ngươi không hiểu đâu, đây là một phần của nghệ thuật."
Kỳ Tư Dương châm chọc:
"Vậy bây giờ bị bắt cũng là nghệ thuật à?"
Sở Anh nhíu mày liếc hắn.
Yến Nghiêu dựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi, thay sư muội đáp:
"Ừ."
...
Bắt mấy vị "tiểu tổ tông" này về, Ninh Vi cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đáng ghét nhất là Phạm Dục cứ nhìn nàng chằm chằm, buộc nàng phải diễn tròn vai, khen một câu "ờ mây zing, gút chóp."
"Ninh đại nhân, mấy đứa đệ tử thân truyền này có thân phận đặc biệt, nếu thả về ắt sẽ hỏng kế lớn của chủ thượng. Tu sĩ nhân tộc lắm âm mưu quỷ kế, tuyệt đối không thể mềm lòng!"
Ninh Vi gật đầu, thở dài.
Khỏi phải nói phiền muộn nhường nào.
Đúng lúc này, Nhiếp Tuyền chạy đến, hoảng hốt tìm sư tỷ để bày tỏ sự khiếp sợ của mình, nhưng lại bắt gặp cảnh sư tỷ sát phạt quyết đoán.
Ninh Vi mặt không biểu cảm, giọng điệu bình thản:
"Vậy tuyên bố với bên ngoài là đệ tử thân truyền Tiên Môn háo thắng xông vào ma giới, gây thương tích cho nhiều ma tộc, sau đó tự chuốc lấy hậu quả, tử vong trong hỗn chiến."
Phạm Dục và Nhiếp Tuyền đều há hốc mồm sững sờ.
Ninh đại nhân, ngươi mưu mô đến thế ư? Sư tỷ, ngươi điên thật rồi ư?
Ninh Vi liếc nhìn hai người, vỗ vai Phạm Dục, càng lúc càng ra dáng thủ trưởng:
"Mấy người này giao cho ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Phạm Dục do dự:
"Nhưng... như vậy có ổn không? Có cần xin chỉ thị chủ thượng không?"
"Việc của ta, chưa đến lượt ngươi lo."
Ánh mắt Ninh Vi lạnh băng, tay đè lên vai Phạm Dục càng dùng sức.
Phạm Dục run sợ, cúi đầu vâng lệnh.
Ninh Vi mới nhìn sang tiểu sư muội đầu óc đơn giản nhà mình, thu tay về, chậm rãi đi tới trước mặt Nhiếp Tuyền, cố ý để Phạm Dục nghe rõ:
"Ngươi đi báo tin cho chủ thượng."
Nhiếp Tuyền chớp mắt nhìn sư tỷ.
Nội dung còn lại, Ninh Vi cúi người sát tai nói nhỏ:
"Liên lạc với các trưởng lão, kể rõ chuyện ở đây. Cẩn thận khi truyền tin."
Phạm Dục liếc nhìn qua, nhưng đừng hòng đọc được gì từ gương mặt ngây thơ của Nhiếp Tuyền.
Đứa bé ngốc có lợi thế của đứa bé ngốc, ngây thơ hồn nhiên.
Phạm Dục nhíu mày, đành rút lui.
Cứ cảm thấy có gì đó không ổn...
...
Trong nhà lao.
Dù bị nhốt trong sào huyệt ma tu, nhưng sau khi biết chủ nhân ở đây là Ninh Vi, bọn họ yên tâm ngủ ngon.
Một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, những người bị giam giữ lập tức cảm nhận được.
Ban đầu, họ không thèm để ý.
Cho đến khi nghe đàn em ma tu hô "Ninh đại nhân", mọi người lần lượt ngồi dậy, tỉnh táo hẳn.
Ninh Vi mặt lạnh như tiền đi tới trước song sắt, lạnh lùng quan sát từng người.
Trông vô cùng tàn nhẫn vô tình.
Thế là, Thẩm Hàm Thanh hắng giọng.
Hắn lên giọng the thé:
"Ninh đại nhân ~~"
Ninh Vi giật mình: "...?"
Sở Anh cũng bắt chước, giả bộ yếu đuối:
"Ninh đại nhân ~ lòng ta đau quá ~"
Lục Du Bạch thong thả, mỉm cười kéo dài giọng:
"Ninh đại nhân tính xử trí bọn ta thế nào nha…"
"... Dừng, dừng, dừng!"
Ninh Vi nổi da gà, vội vàng ngắt lời.
Mọi người cuối cùng cũng thấy được chút "hơi người" từ vị thủ lĩnh ma tu lạnh lùng xa cách này.
Yến Nghiêu dựa lưng vào tường, khóe miệng nhếch lên:
"Không dừng được đâu, Ninh đại nhân. Bọn ta cần một lời giải thích."
Rõ ràng là bị giam trong ngục, nhưng lại bày ra thái độ "chủ nhà", Ninh Vi cũng không làm gì được.
Cứ ỷ vào việc nàng không nỡ ra tay.
Ba đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông trố mắt, mấy người còn có bộ dạng này nữa à?
Người này lên giọng kêu nũng nịu, yêu kiều hơn người kia.
Đột nhiên, chẳng hiểu sao họ lại dấy lên sự kính nể với vị sư tỷ ma tu này.
Trước giờ ai bảo đệ tử thân truyền danh tiếng không tốt?
Bởi ở bên ngoài, hình tượng của họ vốn là những kiếm tu lòng dạ đen tối đủ thói hư tật xấu, không chỉ mưu mô mà còn có sức chiến đấu kinh người, hiếm khi thấy họ hòa hợp, huống chi là... nũng nịu.
Ninh Vi cảm nhận được ba ánh mắt nóng bỏng, bèn hỏi người nhà:
"Đây là đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông?"
Sở Anh giới thiệu:
"Tiêu Doãn Phong, Kỳ Tư Dương, Lâm Dao: đánh đàn, vẽ bùa, chơi dù, đều là tu sĩ Kim Đan."
Ninh Vi nhướng mày, nghiêm túc quan sát kỹ ba người.
Nàng lẩm bẩm:
"Trông có vẻ không biết đánh nhau bằng các ngươi."
Đương nhiên, họ là chiến sĩ toàn năng, còn các ngươi chỉ giỏi mỗi tấn công.
Tiêu Doãn Phong với tư cách đại sư huynh, đứng dậy hành lễ với Ninh Vi:
"Đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông, hân hạnh gặp Ninh đạo hữu."
Ninh Vi đáp lễ:
"Ninh Vi Vân Thần Tông, hân hạnh."
Sư huynh sư tỷ khách khí xã giao, sư đệ sư muội ngồi trong nhà lao ngơ ngác, đầu đầy chấm hỏi.
Ê, rốt cuộc là hân hạnh chỗ nào vậy???
Thành thật mà nói, Ninh Vân Phồn gặp chưởng môn Lăng Tiên Tông cũng chưa chắc đã khách sáo thế này, Tiêu Doãn Phong quá chính trực hiền lành và lương thiện.
Còn Ninh Vi... Ninh Vi đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nhạc nào nàng cũng nhảy được.
Nhưng không thể nhận người quen mà quên việc chính, Phạm Dục và đám đàn em ma tu đang đợi bên ngoài.
Ninh Vi còn phải nhanh chóng "giải quyết" đám đệ tử thân truyền.
Nàng không thân với mấy người Lăng Tiên Tông, nên chọn một đứa đáng tin cậy trong đám sư đệ sư muội nhà mình.
Ninh Vi nói ngắn gọn, hỏi Lục Du Bạch trước:
"Ngươi có đan dược giả chết không? Ít nhất phải lừa được gã Phạm Dục kia."
Lục Du Bạch lập tức hiểu ý, đáp ngay:
"Có, sư tỷ. Giả chết mười ha canh giờ không thành vấn đề."
Thực ra chuyên ngành của hắn là dược tu, nhưng chẳng hiểu tại sao cứ phải đánh đánh giết giết.
Ninh Vi gật đầu, tiếp tục dặn dò:
"Lát nữa các ngươi uống thuốc, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Tỉnh dậy đi tìm Diệp trưởng lão báo cáo tình hình ở đây, và nói với tiên môn, ma tôn đang tìm Văn Lan."
Dù đã dặn Nhiếp Tuyền một lần, nàng vẫn không yên tâm, không biết tiểu ma nữ truyền đạt được bao nhiêu.
Hai cái tên ma tôn và Văn Lan vừa xuất hiện, mọi người đều giật mình.
Lục Du Bạch trầm mặc, nhanh chóng tiêu hóa thông tin, hỏi ngược lại:
"Vậy sư tỷ và Nhiếp Tuyền thì sao? Khi nào thoát thân?"
Ninh Vi nói:
"Ở đây còn có việc ta cần làm rõ."
"Sư tỷ, Phạm Dục có thực sự tin ngươi và Nhiếp Tuyền không? Hai người ở lại có nguy hiểm không?"
Sở Anh lo lắng.
Ninh Vi khẽ lắc đầu:
"Hoặc là phục tùng ta, hoặc bị ta đánh đến phục tùng, chỉ vậy thôi."
Các đệ tử thân truyền còn nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều, Ninh Vi phải đi rồi.
Lục Du Bạch lấy ra bảy viên đan dược từ nhẫn trữ linh, liếc nhìn mọi người, mỉm cười nói:
"Chư vị, xin mời... chết đi."
Trong ngục tối ẩm thấp, Tiêu Doãn Phong nghiêm túc thốt ra câu hỏi, khiến không khí thêm phần hài hước u ám.
Hiện tại tình cảnh của họ quả thực rất ảo ma, chưa lập công đã bị đại sư tỷ Vân Thần Tông bắt giam tại đây.
Sư tỷ này không đáng tin cậy, không thể dựa vào!
"Dù thế nào, Ninh sư tỷ cũng không phản bội."
Lục Du Bạch nói, ôn hòa mà kiên định.
Về điểm này, các đệ tử Vân Thần Tông đều không có ý kiến.
Nếu Ánh Vi Kiếm Tiên mà đứng về phe ma tộc, lão tổ Văn Lan tất sẽ ra tay giúp đỡ, vậy tu chân giới chắc chắn xong đời.
Nhưng chuyện đó không thể xảy ra.
Thẩm Hàm Thanh lại có suy nghĩ khác, hắn để ý đến một khía cạnh khác hẳn:
"Ta chỉ muốn biết, dựa vào đâu mà nàng ta đột nhiên thành thủ lĩnh ma tu? Lên chức kiểu gì vậy? Tiểu sư muội theo nàng một ngày mà linh tính hẳn lên."
Không có việc gì khó, chỉ sợ mặt chưa đủ dày.
Niềm tin quan trọng lắm.
Lâm Dao phân tích rất tỉnh táo:
"Chính các ngươi nói nàng ta là thủ lĩnh ma tu, lại bảo nàng ta không phản bội? Hơn nữa, ma khí trên người tiểu sư muội kia sắp tràn ra ngoài rồi đấy."
Ma long mà không có tí ma khí thì mất giá lắm.
Sở Anh ngược lại lấy làm tự hào:
"Đặc sắc Vân Thần Tông các ngươi không hiểu đâu, đây là một phần của nghệ thuật."
Kỳ Tư Dương châm chọc:
"Vậy bây giờ bị bắt cũng là nghệ thuật à?"
Sở Anh nhíu mày liếc hắn.
Yến Nghiêu dựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi, thay sư muội đáp:
"Ừ."
...
Bắt mấy vị "tiểu tổ tông" này về, Ninh Vi cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đáng ghét nhất là Phạm Dục cứ nhìn nàng chằm chằm, buộc nàng phải diễn tròn vai, khen một câu "ờ mây zing, gút chóp."
"Ninh đại nhân, mấy đứa đệ tử thân truyền này có thân phận đặc biệt, nếu thả về ắt sẽ hỏng kế lớn của chủ thượng. Tu sĩ nhân tộc lắm âm mưu quỷ kế, tuyệt đối không thể mềm lòng!"
Ninh Vi gật đầu, thở dài.
Khỏi phải nói phiền muộn nhường nào.
Đúng lúc này, Nhiếp Tuyền chạy đến, hoảng hốt tìm sư tỷ để bày tỏ sự khiếp sợ của mình, nhưng lại bắt gặp cảnh sư tỷ sát phạt quyết đoán.
Ninh Vi mặt không biểu cảm, giọng điệu bình thản:
"Vậy tuyên bố với bên ngoài là đệ tử thân truyền Tiên Môn háo thắng xông vào ma giới, gây thương tích cho nhiều ma tộc, sau đó tự chuốc lấy hậu quả, tử vong trong hỗn chiến."
Phạm Dục và Nhiếp Tuyền đều há hốc mồm sững sờ.
Ninh đại nhân, ngươi mưu mô đến thế ư? Sư tỷ, ngươi điên thật rồi ư?
Ninh Vi liếc nhìn hai người, vỗ vai Phạm Dục, càng lúc càng ra dáng thủ trưởng:
"Mấy người này giao cho ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Phạm Dục do dự:
"Nhưng... như vậy có ổn không? Có cần xin chỉ thị chủ thượng không?"
"Việc của ta, chưa đến lượt ngươi lo."
Ánh mắt Ninh Vi lạnh băng, tay đè lên vai Phạm Dục càng dùng sức.
Phạm Dục run sợ, cúi đầu vâng lệnh.
Ninh Vi mới nhìn sang tiểu sư muội đầu óc đơn giản nhà mình, thu tay về, chậm rãi đi tới trước mặt Nhiếp Tuyền, cố ý để Phạm Dục nghe rõ:
"Ngươi đi báo tin cho chủ thượng."
Nhiếp Tuyền chớp mắt nhìn sư tỷ.
Nội dung còn lại, Ninh Vi cúi người sát tai nói nhỏ:
"Liên lạc với các trưởng lão, kể rõ chuyện ở đây. Cẩn thận khi truyền tin."
Phạm Dục liếc nhìn qua, nhưng đừng hòng đọc được gì từ gương mặt ngây thơ của Nhiếp Tuyền.
Đứa bé ngốc có lợi thế của đứa bé ngốc, ngây thơ hồn nhiên.
Phạm Dục nhíu mày, đành rút lui.
Cứ cảm thấy có gì đó không ổn...
...
Trong nhà lao.
Dù bị nhốt trong sào huyệt ma tu, nhưng sau khi biết chủ nhân ở đây là Ninh Vi, bọn họ yên tâm ngủ ngon.
Một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, những người bị giam giữ lập tức cảm nhận được.
Ban đầu, họ không thèm để ý.
Cho đến khi nghe đàn em ma tu hô "Ninh đại nhân", mọi người lần lượt ngồi dậy, tỉnh táo hẳn.
Ninh Vi mặt lạnh như tiền đi tới trước song sắt, lạnh lùng quan sát từng người.
Trông vô cùng tàn nhẫn vô tình.
Thế là, Thẩm Hàm Thanh hắng giọng.
Hắn lên giọng the thé:
"Ninh đại nhân ~~"
Ninh Vi giật mình: "...?"
Sở Anh cũng bắt chước, giả bộ yếu đuối:
"Ninh đại nhân ~ lòng ta đau quá ~"
Lục Du Bạch thong thả, mỉm cười kéo dài giọng:
"Ninh đại nhân tính xử trí bọn ta thế nào nha…"
"... Dừng, dừng, dừng!"
Ninh Vi nổi da gà, vội vàng ngắt lời.
Mọi người cuối cùng cũng thấy được chút "hơi người" từ vị thủ lĩnh ma tu lạnh lùng xa cách này.
Yến Nghiêu dựa lưng vào tường, khóe miệng nhếch lên:
"Không dừng được đâu, Ninh đại nhân. Bọn ta cần một lời giải thích."
Rõ ràng là bị giam trong ngục, nhưng lại bày ra thái độ "chủ nhà", Ninh Vi cũng không làm gì được.
Cứ ỷ vào việc nàng không nỡ ra tay.
Ba đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông trố mắt, mấy người còn có bộ dạng này nữa à?
Người này lên giọng kêu nũng nịu, yêu kiều hơn người kia.
Đột nhiên, chẳng hiểu sao họ lại dấy lên sự kính nể với vị sư tỷ ma tu này.
Trước giờ ai bảo đệ tử thân truyền danh tiếng không tốt?
Bởi ở bên ngoài, hình tượng của họ vốn là những kiếm tu lòng dạ đen tối đủ thói hư tật xấu, không chỉ mưu mô mà còn có sức chiến đấu kinh người, hiếm khi thấy họ hòa hợp, huống chi là... nũng nịu.
Ninh Vi cảm nhận được ba ánh mắt nóng bỏng, bèn hỏi người nhà:
"Đây là đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông?"
Sở Anh giới thiệu:
"Tiêu Doãn Phong, Kỳ Tư Dương, Lâm Dao: đánh đàn, vẽ bùa, chơi dù, đều là tu sĩ Kim Đan."
Ninh Vi nhướng mày, nghiêm túc quan sát kỹ ba người.
Nàng lẩm bẩm:
"Trông có vẻ không biết đánh nhau bằng các ngươi."
Đương nhiên, họ là chiến sĩ toàn năng, còn các ngươi chỉ giỏi mỗi tấn công.
Tiêu Doãn Phong với tư cách đại sư huynh, đứng dậy hành lễ với Ninh Vi:
"Đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông, hân hạnh gặp Ninh đạo hữu."
Ninh Vi đáp lễ:
"Ninh Vi Vân Thần Tông, hân hạnh."
Sư huynh sư tỷ khách khí xã giao, sư đệ sư muội ngồi trong nhà lao ngơ ngác, đầu đầy chấm hỏi.
Ê, rốt cuộc là hân hạnh chỗ nào vậy???
Thành thật mà nói, Ninh Vân Phồn gặp chưởng môn Lăng Tiên Tông cũng chưa chắc đã khách sáo thế này, Tiêu Doãn Phong quá chính trực hiền lành và lương thiện.
Còn Ninh Vi... Ninh Vi đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nhạc nào nàng cũng nhảy được.
Nhưng không thể nhận người quen mà quên việc chính, Phạm Dục và đám đàn em ma tu đang đợi bên ngoài.
Ninh Vi còn phải nhanh chóng "giải quyết" đám đệ tử thân truyền.
Nàng không thân với mấy người Lăng Tiên Tông, nên chọn một đứa đáng tin cậy trong đám sư đệ sư muội nhà mình.
Ninh Vi nói ngắn gọn, hỏi Lục Du Bạch trước:
"Ngươi có đan dược giả chết không? Ít nhất phải lừa được gã Phạm Dục kia."
Lục Du Bạch lập tức hiểu ý, đáp ngay:
"Có, sư tỷ. Giả chết mười ha canh giờ không thành vấn đề."
Thực ra chuyên ngành của hắn là dược tu, nhưng chẳng hiểu tại sao cứ phải đánh đánh giết giết.
Ninh Vi gật đầu, tiếp tục dặn dò:
"Lát nữa các ngươi uống thuốc, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Tỉnh dậy đi tìm Diệp trưởng lão báo cáo tình hình ở đây, và nói với tiên môn, ma tôn đang tìm Văn Lan."
Dù đã dặn Nhiếp Tuyền một lần, nàng vẫn không yên tâm, không biết tiểu ma nữ truyền đạt được bao nhiêu.
Hai cái tên ma tôn và Văn Lan vừa xuất hiện, mọi người đều giật mình.
Lục Du Bạch trầm mặc, nhanh chóng tiêu hóa thông tin, hỏi ngược lại:
"Vậy sư tỷ và Nhiếp Tuyền thì sao? Khi nào thoát thân?"
Ninh Vi nói:
"Ở đây còn có việc ta cần làm rõ."
"Sư tỷ, Phạm Dục có thực sự tin ngươi và Nhiếp Tuyền không? Hai người ở lại có nguy hiểm không?"
Sở Anh lo lắng.
Ninh Vi khẽ lắc đầu:
"Hoặc là phục tùng ta, hoặc bị ta đánh đến phục tùng, chỉ vậy thôi."
Các đệ tử thân truyền còn nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều, Ninh Vi phải đi rồi.
Lục Du Bạch lấy ra bảy viên đan dược từ nhẫn trữ linh, liếc nhìn mọi người, mỉm cười nói:
"Chư vị, xin mời... chết đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương