Ninh Vi đáp lại bằng ánh mắt hỏi thăm: "?"
Hiện tại nàng đang rất tập trung cho sự nghiệp ma đầu của mình.
A Đài bất đắc dĩ:
"Sư đệ sư muội của ngươi chắc đang tìm ngươi đấy."
Ninh Vi đưa tay lên trán, cân nhắc:
"A, ngươi nhắc ta mới nhớ... sao ta có cảm giác bất ổn thế này?"
...
Trên đường phố Vân Hà Trấn.
Về nguyên tắc, Diệp Quan Tiêu sẽ không ra tay nếu không cần thiết, Tiên Môn muốn để các đệ tử thân truyền rèn luyện trưởng thành là chủ yếu.
Nhưng sau khi nhận được mật hàm của Ninh Vân Phồn, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, nghiêm túc rời đi.
Có việc quan trọng hơn cần nàng xử lý.
Một bên khác, Cố Thời Hàn trở về quán trọ tìm hai tên ma tộc bị bắt, ba người Lăng Tiên Tông bơ vơ.
Kỳ Tư Dương cùng hai người kia tuân thủ tinh thần hợp tác, đuổi theo bốn đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông.
Không lý nào lại bị đánh một trận nữa, đúng không? Chỉ cần nội bộ không bất hòa, bọn họ chính là những kiếm tu cực kì mang lại cảm giác an toàn.
"Nhiếp Tuyền ta từng nghe qua, nghe nói là một con rồng nhỏ, nhưng sư tỷ của các ngươi rốt cuộc là người thế nào?"
Kỳ Tư Dương kiên trì hỏi thăm.
Không ai không tò mò về đệ tử của chưởng môn Kiếm tông.
Yến Nghiêu bận tìm người không quan tâm chuyện khác, Lục Du Bạch không thân với hắn, Sở Anh lười đáp lại.
Thẩm Hàm Thanh xua tay:
"Ây da, đơn giản là một vị sư tỷ đặc biệt... tổ tông, trên đủ mọi phương diện."
Kỳ Tư Dương chưa từng nghe cách hình dung kỳ lạ như vậy, Tiêu Doãn Phong và Lâm Dao ngơ ngác nhìn Thẩm Hàm Thanh.
Đạo hữu, "tổ tông" ở đây là ý gì vậy?
Sư huynh sư tỷ đều đang chăm chỉ tìm người, Thẩm Hàm Thanh cũng không lải nhải thêm.
Hắn nói:
"Việc cấp bách bây giờ là tìm được người, gặp mặt rồi các ngươi sẽ tự biết."
Ba người Lăng Tiên Tông thấy họ sốt ruột như vậy, tiếp tục truy hỏi sẽ bất lịch sự, bèn cùng nhau tìm kiếm.
Có thể khiến bốn tên kiếm tu lòng dạ đen tối này nhớ nhung như vậy, hai sư tỷ muội này hẳn là người rất tốt.
Trong đầu tự động tưởng tượng ra hình ảnh một nữ kiếm tu dịu dàng lương thiện.
Họ đến Vân Hà Trấn vì tà ma làm loạn, Lăng Tiên Tông đến trước Vân Thần Tông một bước.
Nhưng từ khi Tiên Môn can thiệp vào chuyện ở Vân Hà Trấn, bọn tà ma ở đây lập tức án binh bất động.
Lăng Tiên Tông chỉ bắt được hai sứ giả ma giới.
Hai sứ giả đó xem ra còn là quan văn, còn tà ma khác thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng…
Không rõ vì nguyên nhân gì, khi các thân truyền đi đến biên giới Vân Hà Trấn, đột nhiên đụng độ một lần mấy chục ma tu.
Phạm Dục đối mặt với bảy đệ tử thân truyền chính đạo.
C M N?
Hai bên đều giật nảy mình, lập tức bày ra trận thế, trong sự cảnh giác lộ ra chút hoang mang.
Lục Du Bạch do dự, liếc Yến Nghiêu:
"Đây là cái gọi là “tán tu ma tộc không có gì đáng sợ” của ngươi à?"
Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh đồng thời khinh bỉ Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu: "..."
Kỳ Tư Dương hít sâu một hơi, nhìn sang trái thấy Tiêu Doãn Phong trấn định, nhìn sang phải thấy Lâm Dao khí thế bèn vội ép mình bình tĩnh.
Dù không rõ thực lực đối phương, nhưng Phạm Dục có ưu thế về quân số, xem ra đang chiếm thượng phong.
Phạm Dục lấy lại bình tĩnh trước, quát lớn:
"Lên! Bắt sống chúng!"
Bắt về báo cáo kết quả công tác với Ninh đại nhân!
Tiếng đàn trầm bổng, Tiêu Doãn Phong mặt không đổi sắc đặt tay lên Tử Hoa Cầm, một trận sóng âm tỏa ra, hiệu quả tăng thêm cho tất cả mọi người.
Yến Nghiêu xuất kiếm trước, hung hãn phi thường
Kiếm trận của Lục Du Bạch theo sau, vô số kiếm ảnh từ không trung giáng xuống.
Mũi kiếm của Sở Anh mang theo lửa cháy, lưỡi kiếm nóng bỏng thiêu đốt tim gan.
Thẩm Hàm Thanh xuyên qua như gió, sắc bén mà nhanh nhẹn.
Kỳ Tư Dương ngự phù, Lâm Dao dùng ô làm vũ khí, chiêu thức biến hóa khôn lường, uy lực rất đáng kể.
Bảy người này đều xuất thân từ tam đại Thánh Tông.
Phe bọn họ ít người, nhưng ai nấy đều là thiên tài.
Chiến đấu kịch liệt bùng nổ nơi biên giới Vân Hà Trấn, gây ra chấn động lớn.
Yến Nghiêu sử dụng bộ kiếm pháp Lâm Uyên kia, ép Phạm Dục liên tục lùi về sau, thực lực của hắn không phải nói suông, vô địch cùng cấp, vượt cấp cũng có thể đánh một trận.
Đương nhiên, tên này cũng không khiêm tốn.
"Không đáng sợ chính là không đáng sợ…"
"..."
Phạm Dục chưa từng đấu với người nào khó chịu như vậy, không thể nhận ra quy luật kiếm chiêu của đối phương.
Ma tu thất thế liên tục, cứ thế này không ổn.
Phạm Dục lùi lại một đoạn, trong tay xuất hiện một vật, sắc mặt cũng thay đổi.
Đó là pháp khí ma tôn ban cho hắn.
"Thừng Ngự Tiên, khóa linh trói xác! Đi!"
"??!"
Tố cáo, hắn bật hack!
...
Sào huyệt ma tu.
Ninh Vi mắt giật liên hồi, xem xong hết đống tư liệu của ma tu vẫn thấy bồn chồn.
Cho đến khi Phạm Dục trở về báo cáo.
Đám đàn em ma tu mặt mũi bầm dập dẫn theo bảy tu sĩ trẻ măng bị trói gô đến trước mặt Ninh Vi.
Có ba gương mặt lạ mặc áo bào trắng thêu tơ vàng, họa tiết đại diện Lăng Tiên Tông, Ninh Vi lập tức đoán ra thân phận bọn họ.
Về phần bốn người còn lại…
Bốn người còn lại cực kỳ quen mắt, quen không thể quen hơn.
Ninh Vi cúi mắt: "..."
Bốn người ngẩng đầu: "..."
Đầu óc nổi gió lốc, chết máy một lúc lâu.
Ánh mắt chạm nhau, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Thế giới chợt yên tĩnh.
Đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông nhìn trái lại nhìn phải.
Các ngươi liếc mắt đưa tình với thủ lĩnh ma tu làm gì vậy?
"Ninh đại nhân, đây là chính đạo tu sĩ bọn ta vừa bắt được, thực lực không thể xem thường, hẳn là đệ tử thân truyền của đại tông môn, mời đại nhân xử lý."
Phạm Dục bước đến trước mặt Ninh Vi hành lễ theo kiểu ma tộc, tư thái đoan chính, cúi đầu xin chỉ thị.
Bốn người Vân Thần Tông trợn mắt chất vấn Ninh Vi.
Ánh mắt sáng quắc như muốn xuyên thủng nàng.
Thế này là thế nào, hỡi sư tỷ Ninh thân yêu?
Ninh Vi ho khan, chột dạ quay đi, lạnh lùng ra lệnh:
"Tạm giam lại đã, chờ xử lý."
Bốn thân truyền: "???"
Phạm Dục vâng lời, đàn em ma tu dẫn người đi.
"..."
Yến Nghiêu không phục giãy giụa, lập tức bị Phạm Dục đá một cái.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt.
Phạm Dục quát:
"Trước mặt Ninh đại nhân cũng dám giương oai?"
Yến Nghiêu tức đến bật cười, nhếch môi nhìn Ninh Vi.
Ninh Vi lặng lẽ quay lưng.
Đàn em ma tu áp giải người đi thẳng đến nhà lao.
Trên đường áp giải, bốn đệ tử thân truyền Vân Thần Tông vẫn chưa hoàn hồn.
Nhiếp Tuyền bị vài đàn em ma tu vây quanh đi qua.
"Ủa? Bắt được gì thế?"
Nhiếp Tuyền nhảy nhót tò mò tiến lại, nghiêng đầu nhìn mặt Lục Du Bạch.
Lục Du Bạch hơi ngẩng đầu, ném cho nó một ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhiếp Tuyền: "?!"
Ba người Lăng Tiên Tông mặt lộ vẻ không hiểu, người Vân Thần Tông lại liếc mắt đưa tình với tiểu ma nữ làm gì nữa vậy?
Bọn họ chưa gặp tiểu sư muội của Vân Thần Tông bao giờ, nhưng không khó để phát hiện Nhiếp Tuyền là một thiếu nữ ma tộc.
Chỉ thấy tiểu ma nữ vạch mặt từng người kiểm tra, sau khi xem xong há hốc miệng buông tay.
"Sư sư sư sư..."
Đàn em ma tu hỏi: "Sư gì?"
Nhiếp Tuyền giật mình, lập tức trừng mắt lạnh lùng:
"Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, bọn tu sĩ này dùng ánh mắt đe dọa ta, mau nhốt chúng lại! Mau lên, mau lên!"
*Người quân tử có thể nhẫn nhịn nhiều điều, nhưng có những thứ tuyệt đối không thể tha thứ
Sư huynh sư tỷ: ... Ngươi cứ đợi đấy.
Nhiếp Tuyền hoảng hồn, nội tâm đã nổi điên.
Nó cố gắng ra vẻ bình tĩnh bước qua đám đệ tử thân truyền, sau đó nhanh chân đi tìm Ninh Vi.
Ối giời ơi lão đại à lão đại, sao ngươi lại bắt bọn họ!
...
Cửa nhà lao đóng lại, khóa chặt.
Các thiếu niên chính đạo tuyên dương cái thiện, đả đảo cái ác đã được ăn cơm tù, còn là cơm do người nhà ban cho.
Kỳ Tư Dương bị áp giải khó chịu, hoạt động chân tay.
"Thủ lĩnh ma tu kia đúng là xinh đẹp thật, nhưng các ngươi có cần phải nhìn chằm chằm đến thế không? Hay nàng dùng loại mê thuật gì mê hoặc các ngươi à?"
Dù mặt mày xinh đẹp, nhưng cũng là một kẻ lạnh lùng.
Hơn nữa trừ Sở Anh, những người khác đâu có háo sắc.
Nghe vậy, Tiêu Doãn Phong và Lâm Dao cũng nghi hoặc nhìn về phía mấy người Vân Thần Tông.
"Phắn đê, đó là sư tỷ nhà ta!"
Hiện tại nàng đang rất tập trung cho sự nghiệp ma đầu của mình.
A Đài bất đắc dĩ:
"Sư đệ sư muội của ngươi chắc đang tìm ngươi đấy."
Ninh Vi đưa tay lên trán, cân nhắc:
"A, ngươi nhắc ta mới nhớ... sao ta có cảm giác bất ổn thế này?"
...
Trên đường phố Vân Hà Trấn.
Về nguyên tắc, Diệp Quan Tiêu sẽ không ra tay nếu không cần thiết, Tiên Môn muốn để các đệ tử thân truyền rèn luyện trưởng thành là chủ yếu.
Nhưng sau khi nhận được mật hàm của Ninh Vân Phồn, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, nghiêm túc rời đi.
Có việc quan trọng hơn cần nàng xử lý.
Một bên khác, Cố Thời Hàn trở về quán trọ tìm hai tên ma tộc bị bắt, ba người Lăng Tiên Tông bơ vơ.
Kỳ Tư Dương cùng hai người kia tuân thủ tinh thần hợp tác, đuổi theo bốn đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông.
Không lý nào lại bị đánh một trận nữa, đúng không? Chỉ cần nội bộ không bất hòa, bọn họ chính là những kiếm tu cực kì mang lại cảm giác an toàn.
"Nhiếp Tuyền ta từng nghe qua, nghe nói là một con rồng nhỏ, nhưng sư tỷ của các ngươi rốt cuộc là người thế nào?"
Kỳ Tư Dương kiên trì hỏi thăm.
Không ai không tò mò về đệ tử của chưởng môn Kiếm tông.
Yến Nghiêu bận tìm người không quan tâm chuyện khác, Lục Du Bạch không thân với hắn, Sở Anh lười đáp lại.
Thẩm Hàm Thanh xua tay:
"Ây da, đơn giản là một vị sư tỷ đặc biệt... tổ tông, trên đủ mọi phương diện."
Kỳ Tư Dương chưa từng nghe cách hình dung kỳ lạ như vậy, Tiêu Doãn Phong và Lâm Dao ngơ ngác nhìn Thẩm Hàm Thanh.
Đạo hữu, "tổ tông" ở đây là ý gì vậy?
Sư huynh sư tỷ đều đang chăm chỉ tìm người, Thẩm Hàm Thanh cũng không lải nhải thêm.
Hắn nói:
"Việc cấp bách bây giờ là tìm được người, gặp mặt rồi các ngươi sẽ tự biết."
Ba người Lăng Tiên Tông thấy họ sốt ruột như vậy, tiếp tục truy hỏi sẽ bất lịch sự, bèn cùng nhau tìm kiếm.
Có thể khiến bốn tên kiếm tu lòng dạ đen tối này nhớ nhung như vậy, hai sư tỷ muội này hẳn là người rất tốt.
Trong đầu tự động tưởng tượng ra hình ảnh một nữ kiếm tu dịu dàng lương thiện.
Họ đến Vân Hà Trấn vì tà ma làm loạn, Lăng Tiên Tông đến trước Vân Thần Tông một bước.
Nhưng từ khi Tiên Môn can thiệp vào chuyện ở Vân Hà Trấn, bọn tà ma ở đây lập tức án binh bất động.
Lăng Tiên Tông chỉ bắt được hai sứ giả ma giới.
Hai sứ giả đó xem ra còn là quan văn, còn tà ma khác thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nhưng…
Không rõ vì nguyên nhân gì, khi các thân truyền đi đến biên giới Vân Hà Trấn, đột nhiên đụng độ một lần mấy chục ma tu.
Phạm Dục đối mặt với bảy đệ tử thân truyền chính đạo.
C M N?
Hai bên đều giật nảy mình, lập tức bày ra trận thế, trong sự cảnh giác lộ ra chút hoang mang.
Lục Du Bạch do dự, liếc Yến Nghiêu:
"Đây là cái gọi là “tán tu ma tộc không có gì đáng sợ” của ngươi à?"
Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh đồng thời khinh bỉ Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu: "..."
Kỳ Tư Dương hít sâu một hơi, nhìn sang trái thấy Tiêu Doãn Phong trấn định, nhìn sang phải thấy Lâm Dao khí thế bèn vội ép mình bình tĩnh.
Dù không rõ thực lực đối phương, nhưng Phạm Dục có ưu thế về quân số, xem ra đang chiếm thượng phong.
Phạm Dục lấy lại bình tĩnh trước, quát lớn:
"Lên! Bắt sống chúng!"
Bắt về báo cáo kết quả công tác với Ninh đại nhân!
Tiếng đàn trầm bổng, Tiêu Doãn Phong mặt không đổi sắc đặt tay lên Tử Hoa Cầm, một trận sóng âm tỏa ra, hiệu quả tăng thêm cho tất cả mọi người.
Yến Nghiêu xuất kiếm trước, hung hãn phi thường
Kiếm trận của Lục Du Bạch theo sau, vô số kiếm ảnh từ không trung giáng xuống.
Mũi kiếm của Sở Anh mang theo lửa cháy, lưỡi kiếm nóng bỏng thiêu đốt tim gan.
Thẩm Hàm Thanh xuyên qua như gió, sắc bén mà nhanh nhẹn.
Kỳ Tư Dương ngự phù, Lâm Dao dùng ô làm vũ khí, chiêu thức biến hóa khôn lường, uy lực rất đáng kể.
Bảy người này đều xuất thân từ tam đại Thánh Tông.
Phe bọn họ ít người, nhưng ai nấy đều là thiên tài.
Chiến đấu kịch liệt bùng nổ nơi biên giới Vân Hà Trấn, gây ra chấn động lớn.
Yến Nghiêu sử dụng bộ kiếm pháp Lâm Uyên kia, ép Phạm Dục liên tục lùi về sau, thực lực của hắn không phải nói suông, vô địch cùng cấp, vượt cấp cũng có thể đánh một trận.
Đương nhiên, tên này cũng không khiêm tốn.
"Không đáng sợ chính là không đáng sợ…"
"..."
Phạm Dục chưa từng đấu với người nào khó chịu như vậy, không thể nhận ra quy luật kiếm chiêu của đối phương.
Ma tu thất thế liên tục, cứ thế này không ổn.
Phạm Dục lùi lại một đoạn, trong tay xuất hiện một vật, sắc mặt cũng thay đổi.
Đó là pháp khí ma tôn ban cho hắn.
"Thừng Ngự Tiên, khóa linh trói xác! Đi!"
"??!"
Tố cáo, hắn bật hack!
...
Sào huyệt ma tu.
Ninh Vi mắt giật liên hồi, xem xong hết đống tư liệu của ma tu vẫn thấy bồn chồn.
Cho đến khi Phạm Dục trở về báo cáo.
Đám đàn em ma tu mặt mũi bầm dập dẫn theo bảy tu sĩ trẻ măng bị trói gô đến trước mặt Ninh Vi.
Có ba gương mặt lạ mặc áo bào trắng thêu tơ vàng, họa tiết đại diện Lăng Tiên Tông, Ninh Vi lập tức đoán ra thân phận bọn họ.
Về phần bốn người còn lại…
Bốn người còn lại cực kỳ quen mắt, quen không thể quen hơn.
Ninh Vi cúi mắt: "..."
Bốn người ngẩng đầu: "..."
Đầu óc nổi gió lốc, chết máy một lúc lâu.
Ánh mắt chạm nhau, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Thế giới chợt yên tĩnh.
Đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông nhìn trái lại nhìn phải.
Các ngươi liếc mắt đưa tình với thủ lĩnh ma tu làm gì vậy?
"Ninh đại nhân, đây là chính đạo tu sĩ bọn ta vừa bắt được, thực lực không thể xem thường, hẳn là đệ tử thân truyền của đại tông môn, mời đại nhân xử lý."
Phạm Dục bước đến trước mặt Ninh Vi hành lễ theo kiểu ma tộc, tư thái đoan chính, cúi đầu xin chỉ thị.
Bốn người Vân Thần Tông trợn mắt chất vấn Ninh Vi.
Ánh mắt sáng quắc như muốn xuyên thủng nàng.
Thế này là thế nào, hỡi sư tỷ Ninh thân yêu?
Ninh Vi ho khan, chột dạ quay đi, lạnh lùng ra lệnh:
"Tạm giam lại đã, chờ xử lý."
Bốn thân truyền: "???"
Phạm Dục vâng lời, đàn em ma tu dẫn người đi.
"..."
Yến Nghiêu không phục giãy giụa, lập tức bị Phạm Dục đá một cái.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt.
Phạm Dục quát:
"Trước mặt Ninh đại nhân cũng dám giương oai?"
Yến Nghiêu tức đến bật cười, nhếch môi nhìn Ninh Vi.
Ninh Vi lặng lẽ quay lưng.
Đàn em ma tu áp giải người đi thẳng đến nhà lao.
Trên đường áp giải, bốn đệ tử thân truyền Vân Thần Tông vẫn chưa hoàn hồn.
Nhiếp Tuyền bị vài đàn em ma tu vây quanh đi qua.
"Ủa? Bắt được gì thế?"
Nhiếp Tuyền nhảy nhót tò mò tiến lại, nghiêng đầu nhìn mặt Lục Du Bạch.
Lục Du Bạch hơi ngẩng đầu, ném cho nó một ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhiếp Tuyền: "?!"
Ba người Lăng Tiên Tông mặt lộ vẻ không hiểu, người Vân Thần Tông lại liếc mắt đưa tình với tiểu ma nữ làm gì nữa vậy?
Bọn họ chưa gặp tiểu sư muội của Vân Thần Tông bao giờ, nhưng không khó để phát hiện Nhiếp Tuyền là một thiếu nữ ma tộc.
Chỉ thấy tiểu ma nữ vạch mặt từng người kiểm tra, sau khi xem xong há hốc miệng buông tay.
"Sư sư sư sư..."
Đàn em ma tu hỏi: "Sư gì?"
Nhiếp Tuyền giật mình, lập tức trừng mắt lạnh lùng:
"Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, bọn tu sĩ này dùng ánh mắt đe dọa ta, mau nhốt chúng lại! Mau lên, mau lên!"
*Người quân tử có thể nhẫn nhịn nhiều điều, nhưng có những thứ tuyệt đối không thể tha thứ
Sư huynh sư tỷ: ... Ngươi cứ đợi đấy.
Nhiếp Tuyền hoảng hồn, nội tâm đã nổi điên.
Nó cố gắng ra vẻ bình tĩnh bước qua đám đệ tử thân truyền, sau đó nhanh chân đi tìm Ninh Vi.
Ối giời ơi lão đại à lão đại, sao ngươi lại bắt bọn họ!
...
Cửa nhà lao đóng lại, khóa chặt.
Các thiếu niên chính đạo tuyên dương cái thiện, đả đảo cái ác đã được ăn cơm tù, còn là cơm do người nhà ban cho.
Kỳ Tư Dương bị áp giải khó chịu, hoạt động chân tay.
"Thủ lĩnh ma tu kia đúng là xinh đẹp thật, nhưng các ngươi có cần phải nhìn chằm chằm đến thế không? Hay nàng dùng loại mê thuật gì mê hoặc các ngươi à?"
Dù mặt mày xinh đẹp, nhưng cũng là một kẻ lạnh lùng.
Hơn nữa trừ Sở Anh, những người khác đâu có háo sắc.
Nghe vậy, Tiêu Doãn Phong và Lâm Dao cũng nghi hoặc nhìn về phía mấy người Vân Thần Tông.
"Phắn đê, đó là sư tỷ nhà ta!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương