Lăng Tiên Tông là một thế lực ra sao? Một tông môn đã thống nhất Tiên Môn, bằng năng lực bản thân vượt qua Vân Thần Tông có bề dày lịch sử, trở thành đại tông tu chân đệ nhất trong các Thánh Tông hiện nay.
Lăng Tiên Tông dung hợp nhiều loại công pháp, thành tựu sâu rộng trên nhiều lĩnh vực, ngoại trừ Kiếm đạo và Dược đạo, họ gần như bao trọn nhân tài đứng đầu của các đạo khác.
Nhưng...
Điều này không ngăn được đám người Vân Thần Tông đánh hội đồng bọn họ
Ba đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông vừa ngủ dậy ra đường, mấy kẻ kia đã cầm kiếm nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
Áo bào phất phới, khí thế hung hăng.
Ban đầu Lăng Tiên Tông còn chưa nhận ra họ.
"Ma tộc?"
"Không đúng!"
Là lũ đệ tử thân truyền ác độc của Vân Thần Tông!
Bên phía Lăng Tiên Tông có một cầm tu, một phù tu, một tán tu*, luận về lực công kích đánh không lại bốn người này, họ rút lui chiến thuật, co giò bỏ chạy.
*tán ở đây là ô/dù, không phải từ “tán tu” chỉ tu sĩ không thuộc môn phái.
Trưởng lão Cố Thời Hàn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhìn theo đệ tử thân truyền nhà mình chạy mất dép, phía sau là bốn kiếm tu Vân Thần Tông đuổi theo chém giết.
Tuổi trẻ thích thật.
Hắn mỉm cười nhẹ nhõm, sau đó cảm nhận một luồng sát khí nồng đậm từ phía sau.
Nụ cười của Cố Thời Hàn cứng đờ: "Hả?"
Đã thấy Diệp Quan Tiêu tuổi già vung kiếm chém tới.
"Chịu chết đi!"
...
Nửa canh giờ sau, trong khách sạn.
Đệ tử Vân Thần Tông kiêu ngạo và đệ tử Lăng Tiên Tông u oán ngồi chung bàn, đối mặt nhìn nhau.
Kỳ Tư Dương cầm trứng gà lăn mặt, oán trách:
“Đánh người sao lại đánh mặt, chỉ là một chiếc phi thuyền, ra tay chẳng nhớ tình cũ gì cả…”
Hắn đặc biệt liếc Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh.
Sở Anh cười lạnh:
"Không để ngươi cùng phi thuyền chung một số phận đã là hết tình hết nghĩa rồi đó."
Kỳ Tư Dương nhìn chằm chằm nàng một lúc, nhếch môi, đánh giá nghiêm túc:
"Vô tình."
Lâm Dao thở dài:
"Các ngươi quá thô bạo, kiếm tu không nên như Cố sư thúc nhà ta sao? Như trăng thanh gió mát, hiên ngang phơi phới."
Cố Thời Hàn mỉm cười hài lòng.
Diệp Quan Tiêu thủng thẳng nói:
"Vì vậy hắn mới là kẻ bị đánh."
Nụ cười của Cố Thời Hàn tắt ngúm.
Văn hóa kiếm tu Vân Thần Tông vẫn quá hoang dã.
Lục Du Bạch lên tiếng hỏi:
"Giờ chúng ta đã hội hợp, có phải nên làm chính sự rồi không?”
Yến Nghiêu nhướng mày:
"Đi tìm Ninh sư tỷ và tiểu sư muội trước chứ?"
Bốn đệ tử thân truyền Vân Thần Tông liếc nhau, dứt khoát đứng dậy rời đi, vô cùng quyết đoán.
Đúng là đến cũng vội đi cũng vội.
"Từ bao giờ chúng nó lại ăn ý thế?"
Diệp Quan Tiêu kinh ngạc hai giây, đuổi theo.
Cố Thời Hàn sửng sốt, không phải hai tông hợp tác sao?
Các ngươi đánh bọn ta một trận rồi bỏ đi?
Tình hữu nghị giữa các tông môn làm bằng nhựa.
Kỳ Tư Dương nhíu mày:
"Bọn họ như bị bệnh ấy!"
"Sư huynh, lúc họ ở đây sao ngươi không mắng?"
Lâm Dao nhìn thấu tất cả.
Kỳ Tư Dương xòe hai ngón tay gọi ra một tấm hỏa phù, cho Lâm Dao một ánh mắt nguy hiểm.
Đệ tử thân truyền thủ tịch của Lăng Tiên Tông là Tiêu Doãn Phong im lặng suốt, giờ mới lên tiếng.
"Yến Nghiêu có sư tỷ từ bao giờ vậy?"
"Dạo trước nghe Sở Anh nói, là đệ tử Ninh chưởng môn thu mười ba năm trước, gần đây mới về tông."
Kỳ Tư Dương búng tay, hỏa phù biến mất.
Lâm Dao tò mò:
"Lợi hại không? Đại hội Linh Sơn chúng ta sẽ đối đầu với họ chứ?"
Kỳ Tư Dương do dự:
"Nghe nói là Luyện Khí kỳ."
Cố Thời Hàn, Tiêu Doãn Phong, Lâm Dao: "???"
Đệ tử thân truyền của Ninh Vân Phồn sao có thể chỉ là Luyện Khí kỳ, dù không bằng Yến Nghiêu, Lục Du Bạch, cũng không nên thua vua lười như Thẩm Hàm Thanh.
Cố Thời Hàn chợt nhớ ra một chuyện, đứng dậy:
"Khoan đã, hai tu sĩ ma tộc chúng ta bắt đêm qua còn ở quán trọ, ta về xem thử."
Về phần hai tu sĩ ma tộc đó là ai?
Là sứ giả thật mà Ninh Vi và Nhiếp Tuyền đã mạo danh.
...
Sào huyệt ma tu.
Hơn trăm ma tu xếp hàng ngay ngắn, ưỡn ngực ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn.
Họ đã bị Ninh Vi thuần hóa từng người một.
Nhiếp Tuyền đứng trên bàn chỉ đạo động tác.
"Muốn thành công! Phải nổi điên! Liều lĩnh xông lên!”
Các đàn em ma tu đồng thanh hô to, không ai không phục.
"Khặc khặc khặc khặc…"
Nhiếp Tuyền cảm nhận được niềm vui của giai cấp thống trị, chống nạnh cười to.
Đàn em ma tu:
"Khặc khặc khặc khặc…"
Về báo với Ninh chưởng môn đi, Nhiếp Tuyền không về Vân Thần Tông nữa, làm cướp ở ma giới quá cmn sướng.
Ninh Vi ngồi trên ghế xem tài liệu, thỉnh thoảng bị bọn họ ồn ào làm phiền, bực mình liếc Nhiếp Tuyền cảnh cáo.
Nàng là người duy nhất trấn áp được tiểu ma long, Nhiếp Tuyền sẽ tạm thời cụp đuôi, nhưng không chịu bỏ dáng vẻ ngang ngược kia.
Ma long kiêu ngạo tung hoành,
Kiếm tiên sư tỷ cũng đành bó tay.
Phạm Dục hầu hạ bên cạnh Ninh Vi, lựa lời hỏi:
"Ninh đại nhân, cục cưng của ngài luôn như vậy sao?"
"..."
Ninh Vi suy nghĩ, Ninh Vi trầm mặc, Ninh Vi tránh né.
Nàng nói chuyện chính:
"Trận pháp truyền tống ở Vân Hà Trấn thật sự đi thông Thiên Phạt Chi Địa, không phải Văn Lan bị giam ở đó sao, hẳn là hắn tự lưu lại đường lui."
Phạm Dục nói:
"Chủ thượng vẫn một mực tìm kiếm Thiên Phạt Chi Địa, đáng tiếc Tiên Môn đang chú ý trọng điểm vào Vân Hà Trấn, không thể thăm dò quá nhiều, không biết họ phái bao nhiêu người."
Thực ra không nhiều.
Ninh Vi ngồi tùy ý, chống cằm tựa vào ghế.
Ma tôn tìm Thiên Phạt Chi Địa chắc chắn liên quan Văn Lan.
Nhưng nàng phi thăng quá sớm, thực sự không rõ Văn Lan và Thiên Phạt Chi Địa là chuyện thế nào.
Hồi ở Thiên Thu Các, Quân Phàm và A Đài chỉ giúp nàng khôi phục ký ức thời Ninh Thanh Dã, nàng không biết gì về chuyện sau phi thăng, đoạn ký ức đó không dễ mở ra.
Nếu nói ấn tượng cuối cùng về Văn Lan, đó là cảnh nàng tự tay đâm kiếm xuyên người hắn.
Không lâu sau, Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã công đức viên mãn, đắc đạo phi thăng.
Ninh Vi đổi tư thế thoải mái, đầy tự tin ra lệnh:
"Tiếp tục làm đi, có ta trấn thủ, tu sĩ chính đạo không có gì phải sợ."
Phạm Dục kinh ngạc, cung kính nhận lệnh.
Quả nhiên là Ninh đại nhân!
Mấy đứa Vân Thần Tông mà còn không tìm thấy bọn họ, thì hai tỷ muội sẽ thực sự ngấm vị mất.
Khi Phạm Dục dẫn người rời hang động, Ninh Vi mới gọi A Đài ra.
Kiếm linh vừa xuất hiện đã buông một câu châm chọc:
"Ôi, Ninh đại nhân!”
Khiến Ninh Vi nổi hết da gà.
Ninh Vi bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi:
"Văn Lan vì sao ở Thiên Phạt Chi Địa, chắc ngươi phải biết chứ?"
A Đài dừng lại, đi quanh nàng một vòng.
"Ngươi nói xem Thiên Phạt Chi Địa để làm gì?"
Ninh Vi nhíu mày:
"Giam giữ kẻ phản nghịch thiên đạo, là nơi thi hành lôi hình."
A Đài tựa vào lưng ghế của Ninh Vi:
"Đúng vậy, nên hắn chắc chắn phạm tội, còn cụ thể là gì thì đừng hỏi kiếm linh, lần cuối ta gặp hắn là khi hắn đột nhiên xuất hiện giao thần hồn của ngươi cho ta."
Bốn Kiếm Tiên thế hệ đó, sống đến giờ đều là tổ tông khó chơi.
Vị tổ tông Ninh Vi này cảm thấy mình bị người khác gài bẫy, càng nghĩ càng phiền, đành lấy Thập Châu Xuân chém rồng.
Nhiếp Tuyền: "?!!"
Bỏ qua ân oán giữa nàng và Văn Lan, ma tôn tìm hắn chắc chắn không phải chuyện tốt.
Ngàn năm trước đã là lão tổ ma tu, bây giờ thực lực chắc chắn khó lường.
A Đài thấy nàng trầm tư, nhắc nhở:
"Ninh đại nhân, có phải ngài đã quên gì không?"
Lăng Tiên Tông dung hợp nhiều loại công pháp, thành tựu sâu rộng trên nhiều lĩnh vực, ngoại trừ Kiếm đạo và Dược đạo, họ gần như bao trọn nhân tài đứng đầu của các đạo khác.
Nhưng...
Điều này không ngăn được đám người Vân Thần Tông đánh hội đồng bọn họ
Ba đệ tử thân truyền Lăng Tiên Tông vừa ngủ dậy ra đường, mấy kẻ kia đã cầm kiếm nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống.
Áo bào phất phới, khí thế hung hăng.
Ban đầu Lăng Tiên Tông còn chưa nhận ra họ.
"Ma tộc?"
"Không đúng!"
Là lũ đệ tử thân truyền ác độc của Vân Thần Tông!
Bên phía Lăng Tiên Tông có một cầm tu, một phù tu, một tán tu*, luận về lực công kích đánh không lại bốn người này, họ rút lui chiến thuật, co giò bỏ chạy.
*tán ở đây là ô/dù, không phải từ “tán tu” chỉ tu sĩ không thuộc môn phái.
Trưởng lão Cố Thời Hàn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhìn theo đệ tử thân truyền nhà mình chạy mất dép, phía sau là bốn kiếm tu Vân Thần Tông đuổi theo chém giết.
Tuổi trẻ thích thật.
Hắn mỉm cười nhẹ nhõm, sau đó cảm nhận một luồng sát khí nồng đậm từ phía sau.
Nụ cười của Cố Thời Hàn cứng đờ: "Hả?"
Đã thấy Diệp Quan Tiêu tuổi già vung kiếm chém tới.
"Chịu chết đi!"
...
Nửa canh giờ sau, trong khách sạn.
Đệ tử Vân Thần Tông kiêu ngạo và đệ tử Lăng Tiên Tông u oán ngồi chung bàn, đối mặt nhìn nhau.
Kỳ Tư Dương cầm trứng gà lăn mặt, oán trách:
“Đánh người sao lại đánh mặt, chỉ là một chiếc phi thuyền, ra tay chẳng nhớ tình cũ gì cả…”
Hắn đặc biệt liếc Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh.
Sở Anh cười lạnh:
"Không để ngươi cùng phi thuyền chung một số phận đã là hết tình hết nghĩa rồi đó."
Kỳ Tư Dương nhìn chằm chằm nàng một lúc, nhếch môi, đánh giá nghiêm túc:
"Vô tình."
Lâm Dao thở dài:
"Các ngươi quá thô bạo, kiếm tu không nên như Cố sư thúc nhà ta sao? Như trăng thanh gió mát, hiên ngang phơi phới."
Cố Thời Hàn mỉm cười hài lòng.
Diệp Quan Tiêu thủng thẳng nói:
"Vì vậy hắn mới là kẻ bị đánh."
Nụ cười của Cố Thời Hàn tắt ngúm.
Văn hóa kiếm tu Vân Thần Tông vẫn quá hoang dã.
Lục Du Bạch lên tiếng hỏi:
"Giờ chúng ta đã hội hợp, có phải nên làm chính sự rồi không?”
Yến Nghiêu nhướng mày:
"Đi tìm Ninh sư tỷ và tiểu sư muội trước chứ?"
Bốn đệ tử thân truyền Vân Thần Tông liếc nhau, dứt khoát đứng dậy rời đi, vô cùng quyết đoán.
Đúng là đến cũng vội đi cũng vội.
"Từ bao giờ chúng nó lại ăn ý thế?"
Diệp Quan Tiêu kinh ngạc hai giây, đuổi theo.
Cố Thời Hàn sửng sốt, không phải hai tông hợp tác sao?
Các ngươi đánh bọn ta một trận rồi bỏ đi?
Tình hữu nghị giữa các tông môn làm bằng nhựa.
Kỳ Tư Dương nhíu mày:
"Bọn họ như bị bệnh ấy!"
"Sư huynh, lúc họ ở đây sao ngươi không mắng?"
Lâm Dao nhìn thấu tất cả.
Kỳ Tư Dương xòe hai ngón tay gọi ra một tấm hỏa phù, cho Lâm Dao một ánh mắt nguy hiểm.
Đệ tử thân truyền thủ tịch của Lăng Tiên Tông là Tiêu Doãn Phong im lặng suốt, giờ mới lên tiếng.
"Yến Nghiêu có sư tỷ từ bao giờ vậy?"
"Dạo trước nghe Sở Anh nói, là đệ tử Ninh chưởng môn thu mười ba năm trước, gần đây mới về tông."
Kỳ Tư Dương búng tay, hỏa phù biến mất.
Lâm Dao tò mò:
"Lợi hại không? Đại hội Linh Sơn chúng ta sẽ đối đầu với họ chứ?"
Kỳ Tư Dương do dự:
"Nghe nói là Luyện Khí kỳ."
Cố Thời Hàn, Tiêu Doãn Phong, Lâm Dao: "???"
Đệ tử thân truyền của Ninh Vân Phồn sao có thể chỉ là Luyện Khí kỳ, dù không bằng Yến Nghiêu, Lục Du Bạch, cũng không nên thua vua lười như Thẩm Hàm Thanh.
Cố Thời Hàn chợt nhớ ra một chuyện, đứng dậy:
"Khoan đã, hai tu sĩ ma tộc chúng ta bắt đêm qua còn ở quán trọ, ta về xem thử."
Về phần hai tu sĩ ma tộc đó là ai?
Là sứ giả thật mà Ninh Vi và Nhiếp Tuyền đã mạo danh.
...
Sào huyệt ma tu.
Hơn trăm ma tu xếp hàng ngay ngắn, ưỡn ngực ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn.
Họ đã bị Ninh Vi thuần hóa từng người một.
Nhiếp Tuyền đứng trên bàn chỉ đạo động tác.
"Muốn thành công! Phải nổi điên! Liều lĩnh xông lên!”
Các đàn em ma tu đồng thanh hô to, không ai không phục.
"Khặc khặc khặc khặc…"
Nhiếp Tuyền cảm nhận được niềm vui của giai cấp thống trị, chống nạnh cười to.
Đàn em ma tu:
"Khặc khặc khặc khặc…"
Về báo với Ninh chưởng môn đi, Nhiếp Tuyền không về Vân Thần Tông nữa, làm cướp ở ma giới quá cmn sướng.
Ninh Vi ngồi trên ghế xem tài liệu, thỉnh thoảng bị bọn họ ồn ào làm phiền, bực mình liếc Nhiếp Tuyền cảnh cáo.
Nàng là người duy nhất trấn áp được tiểu ma long, Nhiếp Tuyền sẽ tạm thời cụp đuôi, nhưng không chịu bỏ dáng vẻ ngang ngược kia.
Ma long kiêu ngạo tung hoành,
Kiếm tiên sư tỷ cũng đành bó tay.
Phạm Dục hầu hạ bên cạnh Ninh Vi, lựa lời hỏi:
"Ninh đại nhân, cục cưng của ngài luôn như vậy sao?"
"..."
Ninh Vi suy nghĩ, Ninh Vi trầm mặc, Ninh Vi tránh né.
Nàng nói chuyện chính:
"Trận pháp truyền tống ở Vân Hà Trấn thật sự đi thông Thiên Phạt Chi Địa, không phải Văn Lan bị giam ở đó sao, hẳn là hắn tự lưu lại đường lui."
Phạm Dục nói:
"Chủ thượng vẫn một mực tìm kiếm Thiên Phạt Chi Địa, đáng tiếc Tiên Môn đang chú ý trọng điểm vào Vân Hà Trấn, không thể thăm dò quá nhiều, không biết họ phái bao nhiêu người."
Thực ra không nhiều.
Ninh Vi ngồi tùy ý, chống cằm tựa vào ghế.
Ma tôn tìm Thiên Phạt Chi Địa chắc chắn liên quan Văn Lan.
Nhưng nàng phi thăng quá sớm, thực sự không rõ Văn Lan và Thiên Phạt Chi Địa là chuyện thế nào.
Hồi ở Thiên Thu Các, Quân Phàm và A Đài chỉ giúp nàng khôi phục ký ức thời Ninh Thanh Dã, nàng không biết gì về chuyện sau phi thăng, đoạn ký ức đó không dễ mở ra.
Nếu nói ấn tượng cuối cùng về Văn Lan, đó là cảnh nàng tự tay đâm kiếm xuyên người hắn.
Không lâu sau, Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã công đức viên mãn, đắc đạo phi thăng.
Ninh Vi đổi tư thế thoải mái, đầy tự tin ra lệnh:
"Tiếp tục làm đi, có ta trấn thủ, tu sĩ chính đạo không có gì phải sợ."
Phạm Dục kinh ngạc, cung kính nhận lệnh.
Quả nhiên là Ninh đại nhân!
Mấy đứa Vân Thần Tông mà còn không tìm thấy bọn họ, thì hai tỷ muội sẽ thực sự ngấm vị mất.
Khi Phạm Dục dẫn người rời hang động, Ninh Vi mới gọi A Đài ra.
Kiếm linh vừa xuất hiện đã buông một câu châm chọc:
"Ôi, Ninh đại nhân!”
Khiến Ninh Vi nổi hết da gà.
Ninh Vi bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi:
"Văn Lan vì sao ở Thiên Phạt Chi Địa, chắc ngươi phải biết chứ?"
A Đài dừng lại, đi quanh nàng một vòng.
"Ngươi nói xem Thiên Phạt Chi Địa để làm gì?"
Ninh Vi nhíu mày:
"Giam giữ kẻ phản nghịch thiên đạo, là nơi thi hành lôi hình."
A Đài tựa vào lưng ghế của Ninh Vi:
"Đúng vậy, nên hắn chắc chắn phạm tội, còn cụ thể là gì thì đừng hỏi kiếm linh, lần cuối ta gặp hắn là khi hắn đột nhiên xuất hiện giao thần hồn của ngươi cho ta."
Bốn Kiếm Tiên thế hệ đó, sống đến giờ đều là tổ tông khó chơi.
Vị tổ tông Ninh Vi này cảm thấy mình bị người khác gài bẫy, càng nghĩ càng phiền, đành lấy Thập Châu Xuân chém rồng.
Nhiếp Tuyền: "?!!"
Bỏ qua ân oán giữa nàng và Văn Lan, ma tôn tìm hắn chắc chắn không phải chuyện tốt.
Ngàn năm trước đã là lão tổ ma tu, bây giờ thực lực chắc chắn khó lường.
A Đài thấy nàng trầm tư, nhắc nhở:
"Ninh đại nhân, có phải ngài đã quên gì không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương