"Đây chính là tiểu sư tỷ do chưởng môn tự sinh cho chúng ta à?"
Sở Anh nhẹ nhàng đi quanh Ninh Vi hai vòng, váy đỏ phấp phới, người cũng rực rỡ.
Ninh Vi đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, sau đó dựa vào khả năng thích nghi mạnh mẽ mà tiêu hóa hết thông tin này.
"Ừ, có lẽ vậy".
Dù sao nàng cũng không rõ lắm mình và chưởng môn trở thành sư đồ như thế nào, nếu đệ tử thân truyền đã nói như vậy, khả năng cũng có chút căn cứ nhất định.
"Tiểu sư tỷ nói đùa, sư muội Sở Anh không hiểu chuyện, mong tiểu sư tỷ bỏ quá cho".
Lục Du Bạch mỉm cười giải thích, khí chất ôn hòa, nụ cười như gió xuân ấm áp.
"Tại hạ là Lục Du Bạch, đệ tử của trưởng lão Dịch Thù Mẫn".
Ninh Vi khẽ gật đầu, nàng rất có cảm tình với Lục Du Bạch, người này trông rất có phong độ, cũng có đầu óc.
Nhưng mà Lục Du Bạch cũng không buông tha Ninh Vi.
Lục Du Bạch:
"Nghe sư tôn nói, tiểu sư tỷ đi Dược Tiên Cốc chữa bệnh mới về tông môn, chắc hẳn sư tỷ đã có thành tựu nhất định về y dược, chẳng hay lát nữa chúng ta thí luyện, sư tỷ có thể đồng hành trợ giúp không?"
Ninh Vi nghi hoặc, nàng lại thành người trở về từ Dược Tiên Cốc rồi? Vậy... vậy cũng có thể lắm.
Nhưng đồng hành trợ giúp là nghiêm túc ư? Chỉ bằng nàng, vậy khác gì đi chịu chết?
Ninh Vi dừng lại, chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt dừng lại trên người Sở Anh và Lục Du Bạch, khóe miệng dần dần nhếch lên.
Hê hê...
Cùng lúc đó, Trần Thu Trì gặp vị trưởng lão phụ trách thí luyện khảo hạch, hai người đi cùng nhau, nữ trưởng lão kia liếc nhìn Ninh Vi một cái như có như không.
Đoàn Tố Dư nhỏ giọng hỏi:
"Nhóc con kia cũng tham gia khảo hạch à?"
Trần Thu Trì cười lớn:
"Con bé còn không có tu vi, vào đó làm gì? Huyễn thú của Thủy Kính Hồ gặp may rồi, có thể nuốt chửng cả đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông".
Đoàn Tố Dư:
"Tu vi của đứa bé 4 tuổi không phải là tu vi sao?"
Ngươi để một bé gái 4 tuổi đi thí luyện với đệ tử kiếm tu nửa bước Kim Đan, ngươi còn là người sao?
Trần Thu Trì đờ đẫn, hơi do dự, ánh mắt mang chút xét nét nhìn Đoàn Tố Dư:
"Sư muội, muội lại cắn nấm rồi à?"
Đoàn Tố Dư liếc nhìn Thủy Kính một cái, lại cùng Trần Thu Trì đối mặt hai giây, thanh nhã trợn trắng mắt rồi phất tay áo bỏ đi.
"Ê! Cái con người kia!"
Trần Thu Trì chỉ trỏ.
Hắn quay đầu tìm Ninh Vi, phát hiện sau lưng không một bóng người.
Trên hồ Thủy Kính đã không còn ai, chỉ có hắn và Đoàn Tố Dư, mà trong Thủy Kính ở giữa hồ, linh quang lóe lên, hiện ra hình ảnh ba thiếu niên.
Khoảnh khắc này, Trần Thu Trì đầu óc tê liệt.
Trời sập rồi…
Chưởng môn sư huynh mà biết sẽ chém chết hắn…
Đoàn Tố Dư tìm một tảng băng bằng phẳng ngồi xuống, thong thả chải tóc, ung dung nhìn Trần Thu Trì.
"Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống mới có thể tiến vào không gian Thủy Kính, ngồi yên xem tạo hóa của Ninh Vi đi".
Trần Thu Trì thấy thái độ của nàng như vậy, tức đến thở không ra hơi.
"Muội thấy vậy mà không ngăn lại, không sợ con bé thật sự gặp chuyện à? Đến lúc đó làm sao ăn nói với chưởng môn!"
"Có Lục Du Bạch và Sở Anh đi cùng mà”.
Đoàn Tố Dư khẽ cười, sau đó chuyển giọng:
"Lẽ nào huynh không tò mò trên người Ninh Vi có bí mật gì à?"
Chuyện xảy ra trên người Ninh Vi vốn là một câu đố, bọn họ hoàn toàn không biết gì về người sư điệt này.
Nếu không phải nể mặt Ninh Vân Phồn, tuyệt đối không thể để con bé tiêu dao tự tại ở Vân Thần Tông như thế được.
"Nhưng Ninh Vi bây giờ không khác gì phàm nhân, dù muội nghi ngờ nó, thăm dò bằng cách này cũng quá tàn nhẫn..."
Trần Thu Trì nói đến đây, đột nhiên im bặt, dường như nghĩ đến chuyện cũ năm nào, nhớ đến thiên tài đọa ma trong địa lao của tiên môn kia.
"Sư muội đúng là đồ điên..."
Trần Thu Trì chửi thầm, sắc mặt không được tốt lắm. Hắn quay sang nhìn Thủy Kính mà lòng nặng trĩu, quan sát hình ảnh của Ninh Vi.
Không gian Thủy Kính.
Tựa như khe núi của tiên tông, dây leo xanh rờn quấn quanh, kính hồ ngược dòng ánh sáng
Điểm truyền tống của Ninh Vi và bọn Lục Du Bạch, Sở Anh không giống nhau, trước khi hội hợp, cần phải một mình đối mặt với huyễn thú sinh trưởng ở nơi này.
Nàng xuất hiện trong một khu rừng, sau khi nhìn quanh một vòng thì chạy thẳng đến một cụm nấm.
Linh thực trong này trong suốt lấp lánh, trông đẹp như vậy, nhất định là nấm độc.
Ninh Vi cúi người xuống, phát hiện khi nàng đến gần, những cây nấm này sẽ phân liệt ra một số ảo ảnh phản chiếu, tựa như có linh trí, hung dữ nhìn chằm chằm vào kẻ ngoại lai là nàng.
Nhìn là biết nhất định là nấm độc.
Ninh Vi cười đầy tà ác, nhổ lên ăn luôn.
Ảo ảnh nấm hoảng sợ:
"Á á á!!"
Trần Thu Trì bên ngoài không gian Thủy Kính cũng phát ra tiếng thét y hệt.
"Xong rồi! Nấm U Linh ăn vào sẽ chảy máu thất khiếu mà chết…"
Trần Thu Trì hoảng sợ ngã quỵ, cuống cuồng chạy đến trước Thủy Kính hòng tiến vào trong.
Khoảnh khắc đó, hắn nghĩ đến tất cả hậu quả của việc cưỡng ép tiến vào không gian Thủy Kính.
Đoàn Tố Dư cũng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Thế nhưng Ninh Vi trong Thủy Kính chỉ nhíu mày một cái, sau đó toàn thân tỏa ra một đạo linh quang.
Tu vi của nàng đã đột phá.
Đoàn Tố Dư:
"?"
Trần Thu Trì:
"??"
Đúng không? Hợp lý không?
Trong không gian Thủy Kính, Ninh Vi cũng có chút bối rối.
Nàng nhìn bản thân, lại nhìn nấm mọc lan tràn trên đất, lẩm bẩm:
"Thì ra là linh thực nâng cao tu vi à?”
Ninh Vi rất thất vọng:
"Nhìn lầm nấm lành thành nấm độc".
Đoàn Tố Dư, Trần Thu Trì:
"…………"
Sau đó, Ninh Vi lại bắt đầu cuộc tìm kiếm mới, suốt đường đều tự mình thử độc, giống như Thần Nông nếm bách thảo.
Chua, ngọt, đắng, cay, mặn... ăn ra đa dạng sinh học.
Mà trong mắt trưởng lão, những thứ nàng ăn đều là… độc nhẹ, độc vừa, độc mạnh, kịch độc.
Ninh Vi hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm.
Khó khăn lắm mới có một con huyễn xà nhỏ cấp hai định tiếp cận nàng, Ninh Vi ăn no ngồi phịch xuống, đè chết con rắn nhỏ này, biến nguy thành an.
Ở đây nàng an toàn một cách bất ngờ.
"Tiểu sư tỷ…"
Một giọng nữ từ đỉnh đầu truyền đến.
Kiếm phong như lửa, mãnh liệt xé gió.
Sở Anh từ chân trời bay tới, ngự kiếm trên không trung biểu diễn mấy chiêu, vui vẻ chào hỏi Ninh Vi.
Sau đó nàng ta thu kiếm hạ xuống, mắt cười cong cong dừng trước mặt Ninh Vi, dùng vỏ kiếm nâng cằm Ninh Vi lên, khẽ nhướng mày:
"Vừa nãy ở ngoài Thủy Kính đã thấy sư tỷ không đeo kiếm, bộ dạng liễu yếu đào tơ. Nếu thế, hãy để ta bảo vệ sư tỷ được không?"
Ninh Vi thản nhiên cụp mắt, đưa hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm của Sở Anh ra:
"Sư muội, có lẽ ta hướng tới nguy hiểm thì sao?"
Sở Anh không quan tâm những thứ này, nàng tra kiếm vào vỏ, lại tiến lên một bước, cúi người cười nói:
"Tiểu sư tỷ hợp nhãn ta, ta rất có hứng thú với sư tỷ”.
Năm đệ tử thân truyền ban đầu của Vân Thần Tông, danh tiếng đều không tốt lắm. Ví dụ như vị Sở Anh này, tình sử dài dằng dặc, mỗi đại tông môn đều có tình nhân của nàng.
Nàng gặp người đẹp nào cũng vậy, thích trêu chọc, thích thân cận, ngoại trừ ba sư huynh đệ của nàng.
Ninh Vi liếc Sở Anh một cái kỳ quặc, đứng dậy ngang tầm mắt Sở Anh, chuyển đề tài hỏi:
"Thí luyện này khi nào kết thúc, có huyễn thú nào đặc biệt nguy hiểm không, nhất là loại có thể hút hồn phách của con người ấy?"
Sở Anh cảm thấy nửa sau câu hỏi của nàng rất xảo trá, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Chúng ta và Lục Du Bạch tiến vào thí luyện trước thời gian, còn phải đợi thí luyện chính thức bắt đầu mới có huyễn thú mạnh xuất hiện. Còn huyễn thú ăn mòn hồn phách thì..."
Nàng dừng lại, sau đó chỉ vào một con huyễn xà nhỏ chết tức tưởi trên mặt đất:
"Chính là loại này, nhưng không biết tại sao trông nó hơi dẹt".
Ninh Vi xoa cằm trầm tư:
"Quả nhiên là loại rắn có thể tổn thương linh hồn, nhìn nó bẹp dí như vậy, khiến ta tự dưng nảy sinh một tia áy náy”.
Tiểu huyễn xà: Ê... đừng có ức hiếp rắn quá đáng!
Ninh Vi sám hối xong, lại hỏi:
"Thí luyện khi nào chính thức bắt đầu?"
Sở Anh nghe tiếng gió, nhìn về phía mặt trời trong không gian Thủy Kính, thong thả nói:
"Thẩm ma men giả chết, tiểu ma nữ ấp trứng, chỉ cần đợi Yến Nghiêu sư huynh vào Thủy Kính, thí luyện sẽ chính thức bắt đầu”.
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm đen kịt từ trên trời giáng xuống, ổn định rơi xuống trước mặt Ninh Vi và Sở Anh, mặt đất nứt toác, bụi mù cuồn cuộn, kiếm khí sắc bén uốn cong thân cây, cũng tặng Sở Anh đầy mặt tro bụi.
"Yến Nghiêu ta xxx ngươi!"
Sở Anh nhẹ nhàng đi quanh Ninh Vi hai vòng, váy đỏ phấp phới, người cũng rực rỡ.
Ninh Vi đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, sau đó dựa vào khả năng thích nghi mạnh mẽ mà tiêu hóa hết thông tin này.
"Ừ, có lẽ vậy".
Dù sao nàng cũng không rõ lắm mình và chưởng môn trở thành sư đồ như thế nào, nếu đệ tử thân truyền đã nói như vậy, khả năng cũng có chút căn cứ nhất định.
"Tiểu sư tỷ nói đùa, sư muội Sở Anh không hiểu chuyện, mong tiểu sư tỷ bỏ quá cho".
Lục Du Bạch mỉm cười giải thích, khí chất ôn hòa, nụ cười như gió xuân ấm áp.
"Tại hạ là Lục Du Bạch, đệ tử của trưởng lão Dịch Thù Mẫn".
Ninh Vi khẽ gật đầu, nàng rất có cảm tình với Lục Du Bạch, người này trông rất có phong độ, cũng có đầu óc.
Nhưng mà Lục Du Bạch cũng không buông tha Ninh Vi.
Lục Du Bạch:
"Nghe sư tôn nói, tiểu sư tỷ đi Dược Tiên Cốc chữa bệnh mới về tông môn, chắc hẳn sư tỷ đã có thành tựu nhất định về y dược, chẳng hay lát nữa chúng ta thí luyện, sư tỷ có thể đồng hành trợ giúp không?"
Ninh Vi nghi hoặc, nàng lại thành người trở về từ Dược Tiên Cốc rồi? Vậy... vậy cũng có thể lắm.
Nhưng đồng hành trợ giúp là nghiêm túc ư? Chỉ bằng nàng, vậy khác gì đi chịu chết?
Ninh Vi dừng lại, chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt dừng lại trên người Sở Anh và Lục Du Bạch, khóe miệng dần dần nhếch lên.
Hê hê...
Cùng lúc đó, Trần Thu Trì gặp vị trưởng lão phụ trách thí luyện khảo hạch, hai người đi cùng nhau, nữ trưởng lão kia liếc nhìn Ninh Vi một cái như có như không.
Đoàn Tố Dư nhỏ giọng hỏi:
"Nhóc con kia cũng tham gia khảo hạch à?"
Trần Thu Trì cười lớn:
"Con bé còn không có tu vi, vào đó làm gì? Huyễn thú của Thủy Kính Hồ gặp may rồi, có thể nuốt chửng cả đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông".
Đoàn Tố Dư:
"Tu vi của đứa bé 4 tuổi không phải là tu vi sao?"
Ngươi để một bé gái 4 tuổi đi thí luyện với đệ tử kiếm tu nửa bước Kim Đan, ngươi còn là người sao?
Trần Thu Trì đờ đẫn, hơi do dự, ánh mắt mang chút xét nét nhìn Đoàn Tố Dư:
"Sư muội, muội lại cắn nấm rồi à?"
Đoàn Tố Dư liếc nhìn Thủy Kính một cái, lại cùng Trần Thu Trì đối mặt hai giây, thanh nhã trợn trắng mắt rồi phất tay áo bỏ đi.
"Ê! Cái con người kia!"
Trần Thu Trì chỉ trỏ.
Hắn quay đầu tìm Ninh Vi, phát hiện sau lưng không một bóng người.
Trên hồ Thủy Kính đã không còn ai, chỉ có hắn và Đoàn Tố Dư, mà trong Thủy Kính ở giữa hồ, linh quang lóe lên, hiện ra hình ảnh ba thiếu niên.
Khoảnh khắc này, Trần Thu Trì đầu óc tê liệt.
Trời sập rồi…
Chưởng môn sư huynh mà biết sẽ chém chết hắn…
Đoàn Tố Dư tìm một tảng băng bằng phẳng ngồi xuống, thong thả chải tóc, ung dung nhìn Trần Thu Trì.
"Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống mới có thể tiến vào không gian Thủy Kính, ngồi yên xem tạo hóa của Ninh Vi đi".
Trần Thu Trì thấy thái độ của nàng như vậy, tức đến thở không ra hơi.
"Muội thấy vậy mà không ngăn lại, không sợ con bé thật sự gặp chuyện à? Đến lúc đó làm sao ăn nói với chưởng môn!"
"Có Lục Du Bạch và Sở Anh đi cùng mà”.
Đoàn Tố Dư khẽ cười, sau đó chuyển giọng:
"Lẽ nào huynh không tò mò trên người Ninh Vi có bí mật gì à?"
Chuyện xảy ra trên người Ninh Vi vốn là một câu đố, bọn họ hoàn toàn không biết gì về người sư điệt này.
Nếu không phải nể mặt Ninh Vân Phồn, tuyệt đối không thể để con bé tiêu dao tự tại ở Vân Thần Tông như thế được.
"Nhưng Ninh Vi bây giờ không khác gì phàm nhân, dù muội nghi ngờ nó, thăm dò bằng cách này cũng quá tàn nhẫn..."
Trần Thu Trì nói đến đây, đột nhiên im bặt, dường như nghĩ đến chuyện cũ năm nào, nhớ đến thiên tài đọa ma trong địa lao của tiên môn kia.
"Sư muội đúng là đồ điên..."
Trần Thu Trì chửi thầm, sắc mặt không được tốt lắm. Hắn quay sang nhìn Thủy Kính mà lòng nặng trĩu, quan sát hình ảnh của Ninh Vi.
Không gian Thủy Kính.
Tựa như khe núi của tiên tông, dây leo xanh rờn quấn quanh, kính hồ ngược dòng ánh sáng
Điểm truyền tống của Ninh Vi và bọn Lục Du Bạch, Sở Anh không giống nhau, trước khi hội hợp, cần phải một mình đối mặt với huyễn thú sinh trưởng ở nơi này.
Nàng xuất hiện trong một khu rừng, sau khi nhìn quanh một vòng thì chạy thẳng đến một cụm nấm.
Linh thực trong này trong suốt lấp lánh, trông đẹp như vậy, nhất định là nấm độc.
Ninh Vi cúi người xuống, phát hiện khi nàng đến gần, những cây nấm này sẽ phân liệt ra một số ảo ảnh phản chiếu, tựa như có linh trí, hung dữ nhìn chằm chằm vào kẻ ngoại lai là nàng.
Nhìn là biết nhất định là nấm độc.
Ninh Vi cười đầy tà ác, nhổ lên ăn luôn.
Ảo ảnh nấm hoảng sợ:
"Á á á!!"
Trần Thu Trì bên ngoài không gian Thủy Kính cũng phát ra tiếng thét y hệt.
"Xong rồi! Nấm U Linh ăn vào sẽ chảy máu thất khiếu mà chết…"
Trần Thu Trì hoảng sợ ngã quỵ, cuống cuồng chạy đến trước Thủy Kính hòng tiến vào trong.
Khoảnh khắc đó, hắn nghĩ đến tất cả hậu quả của việc cưỡng ép tiến vào không gian Thủy Kính.
Đoàn Tố Dư cũng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Thế nhưng Ninh Vi trong Thủy Kính chỉ nhíu mày một cái, sau đó toàn thân tỏa ra một đạo linh quang.
Tu vi của nàng đã đột phá.
Đoàn Tố Dư:
"?"
Trần Thu Trì:
"??"
Đúng không? Hợp lý không?
Trong không gian Thủy Kính, Ninh Vi cũng có chút bối rối.
Nàng nhìn bản thân, lại nhìn nấm mọc lan tràn trên đất, lẩm bẩm:
"Thì ra là linh thực nâng cao tu vi à?”
Ninh Vi rất thất vọng:
"Nhìn lầm nấm lành thành nấm độc".
Đoàn Tố Dư, Trần Thu Trì:
"…………"
Sau đó, Ninh Vi lại bắt đầu cuộc tìm kiếm mới, suốt đường đều tự mình thử độc, giống như Thần Nông nếm bách thảo.
Chua, ngọt, đắng, cay, mặn... ăn ra đa dạng sinh học.
Mà trong mắt trưởng lão, những thứ nàng ăn đều là… độc nhẹ, độc vừa, độc mạnh, kịch độc.
Ninh Vi hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm.
Khó khăn lắm mới có một con huyễn xà nhỏ cấp hai định tiếp cận nàng, Ninh Vi ăn no ngồi phịch xuống, đè chết con rắn nhỏ này, biến nguy thành an.
Ở đây nàng an toàn một cách bất ngờ.
"Tiểu sư tỷ…"
Một giọng nữ từ đỉnh đầu truyền đến.
Kiếm phong như lửa, mãnh liệt xé gió.
Sở Anh từ chân trời bay tới, ngự kiếm trên không trung biểu diễn mấy chiêu, vui vẻ chào hỏi Ninh Vi.
Sau đó nàng ta thu kiếm hạ xuống, mắt cười cong cong dừng trước mặt Ninh Vi, dùng vỏ kiếm nâng cằm Ninh Vi lên, khẽ nhướng mày:
"Vừa nãy ở ngoài Thủy Kính đã thấy sư tỷ không đeo kiếm, bộ dạng liễu yếu đào tơ. Nếu thế, hãy để ta bảo vệ sư tỷ được không?"
Ninh Vi thản nhiên cụp mắt, đưa hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm của Sở Anh ra:
"Sư muội, có lẽ ta hướng tới nguy hiểm thì sao?"
Sở Anh không quan tâm những thứ này, nàng tra kiếm vào vỏ, lại tiến lên một bước, cúi người cười nói:
"Tiểu sư tỷ hợp nhãn ta, ta rất có hứng thú với sư tỷ”.
Năm đệ tử thân truyền ban đầu của Vân Thần Tông, danh tiếng đều không tốt lắm. Ví dụ như vị Sở Anh này, tình sử dài dằng dặc, mỗi đại tông môn đều có tình nhân của nàng.
Nàng gặp người đẹp nào cũng vậy, thích trêu chọc, thích thân cận, ngoại trừ ba sư huynh đệ của nàng.
Ninh Vi liếc Sở Anh một cái kỳ quặc, đứng dậy ngang tầm mắt Sở Anh, chuyển đề tài hỏi:
"Thí luyện này khi nào kết thúc, có huyễn thú nào đặc biệt nguy hiểm không, nhất là loại có thể hút hồn phách của con người ấy?"
Sở Anh cảm thấy nửa sau câu hỏi của nàng rất xảo trá, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Chúng ta và Lục Du Bạch tiến vào thí luyện trước thời gian, còn phải đợi thí luyện chính thức bắt đầu mới có huyễn thú mạnh xuất hiện. Còn huyễn thú ăn mòn hồn phách thì..."
Nàng dừng lại, sau đó chỉ vào một con huyễn xà nhỏ chết tức tưởi trên mặt đất:
"Chính là loại này, nhưng không biết tại sao trông nó hơi dẹt".
Ninh Vi xoa cằm trầm tư:
"Quả nhiên là loại rắn có thể tổn thương linh hồn, nhìn nó bẹp dí như vậy, khiến ta tự dưng nảy sinh một tia áy náy”.
Tiểu huyễn xà: Ê... đừng có ức hiếp rắn quá đáng!
Ninh Vi sám hối xong, lại hỏi:
"Thí luyện khi nào chính thức bắt đầu?"
Sở Anh nghe tiếng gió, nhìn về phía mặt trời trong không gian Thủy Kính, thong thả nói:
"Thẩm ma men giả chết, tiểu ma nữ ấp trứng, chỉ cần đợi Yến Nghiêu sư huynh vào Thủy Kính, thí luyện sẽ chính thức bắt đầu”.
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm đen kịt từ trên trời giáng xuống, ổn định rơi xuống trước mặt Ninh Vi và Sở Anh, mặt đất nứt toác, bụi mù cuồn cuộn, kiếm khí sắc bén uốn cong thân cây, cũng tặng Sở Anh đầy mặt tro bụi.
"Yến Nghiêu ta xxx ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương