"Ngươi không cần biết."
Ninh Vi không kỳ vọng gì vào trí khôn của Nhiếp Tuyền.
Quả nhiên được cái này mất cái kia, mấy đứa Lục Du Bạch thông minh như thể đã ăn mất não Nhiếp Tuyền vậy.
Định luật bảo toàn IQ.
Đi theo A Đài dẫn đường vào trong, khi qua một hang động sâu thẳm, bỗng thấy ánh lửa lập lòe nơi góc tường rộng rãi.
Nhiếp Tuyền chớp mắt:
"Ma khí nồng ghê."
Ninh Vi cũng cảm nhận được, một người, một ma, một linh dừng bước, cảnh giác cao độ.
Tiên Môn nói có tà ma xuất hiện ở Vân Hà Trấn, ngọn núi này lại rất gần ma giới và trấn nhỏ, lẽ nào chúng ẩn náu ở đây...
Ninh Vi đang suy nghĩ, mí mắt bỗng giật một cái
"Ai đó?!"
Từ sâu trong hang núi vang lên tiếng quát tháo, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Bỗng chốc xuất hiện mấy chục ma tu, cầm binh khí vây quanh Ninh Vi và Nhiếp Tuyền, khí thế hung hãn, phía sau dường như còn nhiều ma tu khác.
Ninh Vi và Nhiếp Tuyền: "..."
A Đài lặng lẽ trốn về Thập Châu Xuân.
Nhiếp Tuyền toát mồ hôi:
"Sư... sư tỷ, sao phe họ nhiều ma thế?"
Ninh Vi há miệng, muốn nói lại thôi.
Làm sao ta biết được? Có ai báo với ta đâu!
Tên ma tu cầm đầu trông tinh nhanh lão luyện, cầm ma đao chỉ vào Ninh Vi, liếc nhìn hai người rồi nheo mắt, giọng đầy nguy hiểm:
"Tu sĩ nhân tộc?"
Nhiếp Tuyền kéo áo Ninh Vi cuống quýt:
"Xong rồi sư tỷ!"
Ninh Vi dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một luồng ma khí, lông mày hơi nhướng lên, bình tĩnh nói:
"Chư vị, ta là ma tu."
Nhiếp Tuyền và đám ma tu: "???"
Ở đây chỉ có mình ngươi không phải Ma tộc thôi đấy? Ninh Vi sống hơn ba ngàn năm, những chuyện từng trải qua lúc luân hồi còn nhiều hơn gạo Nhiếp Tuyền từng ăn, khả năng ứng biến vô cùng kinh khủng.
Chỗ ma khí hấp thụ ở Ảnh Phong giờ đã phát huy tác dụng, ngụy trang hoàn hảo, biểu hiện còn bình tĩnh hơn cả tiểu ma long.
Thủ lĩnh ma tu dù nghi ngờ nhưng không buông đao, nghiêm túc chất vấn:
"Nói bậy! Trên người ngươi không hề có khí tức Ma tộc!"
Ninh Vi cười lạnh khiến Nhiếp Tuyền sợ hãi.
Nàng khinh khỉnh nói:
"Khí tức của ta ngươi chưa xứng cảm nhận. Nhưng khí tức của đứa bé này thì ngươi có thể thử."
Nhiếp Tuyền bị đẩy ra đằng trước, đôi mắt mở to đầy hoang mang.
Sư tỷ muốn làm gì?!
Chưa kịp phản ứng, Nhiếp Tuyền cảm nhận hàng chục ánh mắt đổ dồn vào mình.
Thủ lĩnh ma tu không tin lời Ninh Vi, nhưng khi cảm nhận được khí tức ma long trên người Nhiếp Tuyền thì sửng sốt mất mấy giây.
"Ma... ma long không phải tuyệt tích rồi sao?"
Nhiếp Tuyền ngây thơ nhìn hắn.
Ta chết rồi làm sao ta không biết?
Thực tế ma giới từng có nhiều long tộc, nhưng do họa loạn khắp nơi, ba ngàn năm trước gần như tuyệt tích. Long tộc là chí tôn của thú tộc, cả tu sĩ nhân tộc lẫn Ma tộc đều muốn lợi dụng.
Ma long cuối cùng mà người đời biết đến chính là thanh kiếm sau khi Văn Lan nhập ma.
Từ đó về sau không còn xuất hiện thêm, cho đến khi Mộ Dung Ảnh mang về Vân Thần Tông một quả trứng rồng.
Ninh Vi mượn thế ma long, hỏi như trêu tức:
"Sao, còn nghi ngờ gì nữa không?"
Huyết thống cao quý như ma long ắt không tầm thường, nữ tử này này lại không thể thăm dò sâu cạn, hẳn là cao thủ giấu tài.
Tên thủ lĩnh ma tu đầu óc quay cuồng:
"Hai vị... hai vị là người của chủ thượng?"
Chủ thượng nhà gã dặn sẽ phái người tới.
Ồ, còn có chủ cơ à.
Ninh Vi thuận nước đẩy thuyền:
"Ngộ tính không tệ. Chủ thượng chê các ngươi làm việc lề mề, phái chúng ta tới hỗ trợ."
"Đã thất lễ với hai vị rồi, tiểu nhân Phạm Dục đã cung kính đợi từ lâu, xin hỏi chủ thượng lần này có chỉ thị gì?"
Ninh Vi phất tay tùy ý:
"Chúng ta đi đường mệt rồi, vào trong ngồi từ từ nói."
Phạm Dục khựng lại, cung kính đáp:
"Vâng."
Nhiếp Tuyền chưa từng thấy diễn xuất đỉnh cao như vậy, hoàn toàn không theo kịp kịch bản của Ninh Vi, đành gật đầu phụ họa.
Không trách là sư tỷ, đạo hạnh quá cao.
Họ được mời vào trong, tên thủ lĩnh ma tu Phạm Dục kia rất kính trọng Ninh Vi.
Đi sâu vào hàng động là một không gian khác, đèn đuốc xung quanh càng sáng, trống trải mà sâu thẳm.
Bố trí cực kỳ tinh xảo, có thể sánh ngang ma cung.
Ninh Vi bình tĩnh đảo mắt nhìn sào huyệt ma tu, thẳng tiến đến chiếc ghế bằng xương khô bọc da thú, thoải mái ngồi lên vắt chân chữ ngũ.
Ánh mắt nàng lặng lẽ quan sát nơi này.
Bản đồ trận pháp, văn tự ma tộc, mấy người dân trấn bất tỉnh trong góc, và hai hàng ma tu tiểu đệ đứng nghiêm chỉnh.
Nhiếp Tuyền hấp tấp đi đến đứng cạnh Ninh Vi.
Đầu mọc ra hai cái sừng rồng, trông như linh vật.
Một đàn em ma tu biết ý lên rót trà, Ninh Vi nhận chén nhìn qua, nhấp một ngụm.
Thân thể nàng làm bằng Chí Thuần Thiên Linh Tinh, độc cũng không chết được
Phạm Dục quan sát một lúc, vào chủ đề chính:
"Không biết chủ thượng Ma Tôn có chỉ thị gì?"
Ai? Ma Tôn??
Ninh Vi sặc trà, quay mặt đi che giấu biểu cảm.
Người anh em à, chủ thượng của ngươi hóa ra là Ma Tôn à?
Tiên Môn tình báo sai quá sai, nói tà ma tán tu không đáng sợ là sao?
Nhiếp Tuyền liếc sư tỷ, tức giận đập bàn, chỉ mặt Phạm Dục:
"Trước mặc kệ ma tôn có chỉ thị gì, tỷ tỷ nhà ta không thích trà này không thấy à? Mau đổi chén mới cho tỷ tỷ nhà ta!"
Ninh Vi: "..."
Sao đúng lúc này ngươi lại nhập vai?
Phạm Dục nghẹn lời, ra hiệu cho đàn em, ma tu vội vàng đi đổi trà.
Phối hợp tốt đấy.
Ninh Vi ho khan, đành cố gắng diễn tiếp.
Nàng điều chỉnh trạng thái, vẻ mặt thâm trầm hỏi:
"Các ngươi làm việc thế nào rồi?"
Phạm Dục do dự:
"Vẫn đang tìm manh mối, nhưng Tiên Môn tăng nhân số tới Vân Hà Trấn, bọn thuộc hạ khó lòng hành động."
Bề ngoài, hai giới không can thiệp lẫn nhau, ma tộc vượt giới là thất tín.
Sau lưng bọn ma tu này là ma tôn, một khi Tiên Môn truy cứu, sự tình sẽ càng lớn.
Nhiếp Tuyền nhập vai, chê trách gã không được tích sự gì:
"Đồ vô dụng, việc nhỏ ấy cũng không nên cơm cháo gì!"
Ninh Vi kinh ngạc liếc tiểu sư muội, quay mặt đi chỗ khác, hậm hực uống trà.
Nàng diễn kịch, còn Nhiếp Tuyền biểu diễn đúng bản sắc.
Lúc ngẩng lên nhìn những phù văn trận pháp khắc trên vách đá.
Những thứ này vừa được vẽ lên, có lẽ là manh mối mà Phạm Dục nói.
"Chủ thượng phái hai chúng ta tiếp quản các ngươi, từ nay nghe lệnh ta làm việc. Nếu có gì không hiểu về nhiệm vụ lúc trước, có thể hỏi ngay bây giờ."
Ninh Vi bày ra khí phách tông sư.
Nàng từng là Kiếm Tiên nên mới có khí chất đó, chỉ là giờ biến thành tông sư ma tộc.
Chơi lớn vậy luôn?
Phạm Dục nghe vậy bèn lấy ra một cuộn văn tự ma tộc.
Đây đúng là chỗ gã không hiểu, nhưng cũng muốn mượn cái này thử thách Ninh Vi.
Vì từng thân cận với Văn Lan, Ninh Vi thực sự đọc hiểu.
Ánh mắt nàng thâm trầm khó lường, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ:
"Thiên Phạt Chi Địa."
Phạm Dục kinh ngạc, không thể tin nhìn Ninh Vi.
Nàng thực sự hiểu! Lẽ nào thực sự là đại lão?
Lúc này lòng kính sợ tràn đầy.
Phạm Dục không còn nghi ngờ, khẳng định Ninh Vi là cao thủ bên cạnh ma tôn, Nhiếp Tuyền là tùy tùng ma long. Được bọn họ tiếp quản là vinh dự lớn của gã.
...
Trên Vân Hà Trấn, bọn Sở Anh sau khi tìm được chỗ nghỉ ngơi lại không liên lạc được Ninh Vi và Nhiếp Tuyền.
Trời bắt đầu hửng sáng, một đêm đã qua.
Diệp Quan Tiêu lo lắng:
"Hai đứa nó gặp chuyện rồi sao?"
Yên tâm đi, sư điệt thân yêu của ngài đã thăng chức ở ma tộc rồi.
Mấy đệ tử thân truyền trầm tư, suy đoán các loại khả năng.
Đêm qua tất cả đều nghỉ ngơi ở đây, trị an ở Vân Hà Trấn không tốt, dân cũng không coi kinh doanh làm nghề chính, cơ sở hạ tầng dịch vụ khá tệ, bọn họ chỉ có thể chen chúc trong một gian phòng.
Đột nhiên, Thẩm Hàm Thanh chỉ ra cửa sổ hét to:
"Lũ chó Lăng Tiên Tông kia rồi!"
Ninh Vi không kỳ vọng gì vào trí khôn của Nhiếp Tuyền.
Quả nhiên được cái này mất cái kia, mấy đứa Lục Du Bạch thông minh như thể đã ăn mất não Nhiếp Tuyền vậy.
Định luật bảo toàn IQ.
Đi theo A Đài dẫn đường vào trong, khi qua một hang động sâu thẳm, bỗng thấy ánh lửa lập lòe nơi góc tường rộng rãi.
Nhiếp Tuyền chớp mắt:
"Ma khí nồng ghê."
Ninh Vi cũng cảm nhận được, một người, một ma, một linh dừng bước, cảnh giác cao độ.
Tiên Môn nói có tà ma xuất hiện ở Vân Hà Trấn, ngọn núi này lại rất gần ma giới và trấn nhỏ, lẽ nào chúng ẩn náu ở đây...
Ninh Vi đang suy nghĩ, mí mắt bỗng giật một cái
"Ai đó?!"
Từ sâu trong hang núi vang lên tiếng quát tháo, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Bỗng chốc xuất hiện mấy chục ma tu, cầm binh khí vây quanh Ninh Vi và Nhiếp Tuyền, khí thế hung hãn, phía sau dường như còn nhiều ma tu khác.
Ninh Vi và Nhiếp Tuyền: "..."
A Đài lặng lẽ trốn về Thập Châu Xuân.
Nhiếp Tuyền toát mồ hôi:
"Sư... sư tỷ, sao phe họ nhiều ma thế?"
Ninh Vi há miệng, muốn nói lại thôi.
Làm sao ta biết được? Có ai báo với ta đâu!
Tên ma tu cầm đầu trông tinh nhanh lão luyện, cầm ma đao chỉ vào Ninh Vi, liếc nhìn hai người rồi nheo mắt, giọng đầy nguy hiểm:
"Tu sĩ nhân tộc?"
Nhiếp Tuyền kéo áo Ninh Vi cuống quýt:
"Xong rồi sư tỷ!"
Ninh Vi dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một luồng ma khí, lông mày hơi nhướng lên, bình tĩnh nói:
"Chư vị, ta là ma tu."
Nhiếp Tuyền và đám ma tu: "???"
Ở đây chỉ có mình ngươi không phải Ma tộc thôi đấy? Ninh Vi sống hơn ba ngàn năm, những chuyện từng trải qua lúc luân hồi còn nhiều hơn gạo Nhiếp Tuyền từng ăn, khả năng ứng biến vô cùng kinh khủng.
Chỗ ma khí hấp thụ ở Ảnh Phong giờ đã phát huy tác dụng, ngụy trang hoàn hảo, biểu hiện còn bình tĩnh hơn cả tiểu ma long.
Thủ lĩnh ma tu dù nghi ngờ nhưng không buông đao, nghiêm túc chất vấn:
"Nói bậy! Trên người ngươi không hề có khí tức Ma tộc!"
Ninh Vi cười lạnh khiến Nhiếp Tuyền sợ hãi.
Nàng khinh khỉnh nói:
"Khí tức của ta ngươi chưa xứng cảm nhận. Nhưng khí tức của đứa bé này thì ngươi có thể thử."
Nhiếp Tuyền bị đẩy ra đằng trước, đôi mắt mở to đầy hoang mang.
Sư tỷ muốn làm gì?!
Chưa kịp phản ứng, Nhiếp Tuyền cảm nhận hàng chục ánh mắt đổ dồn vào mình.
Thủ lĩnh ma tu không tin lời Ninh Vi, nhưng khi cảm nhận được khí tức ma long trên người Nhiếp Tuyền thì sửng sốt mất mấy giây.
"Ma... ma long không phải tuyệt tích rồi sao?"
Nhiếp Tuyền ngây thơ nhìn hắn.
Ta chết rồi làm sao ta không biết?
Thực tế ma giới từng có nhiều long tộc, nhưng do họa loạn khắp nơi, ba ngàn năm trước gần như tuyệt tích. Long tộc là chí tôn của thú tộc, cả tu sĩ nhân tộc lẫn Ma tộc đều muốn lợi dụng.
Ma long cuối cùng mà người đời biết đến chính là thanh kiếm sau khi Văn Lan nhập ma.
Từ đó về sau không còn xuất hiện thêm, cho đến khi Mộ Dung Ảnh mang về Vân Thần Tông một quả trứng rồng.
Ninh Vi mượn thế ma long, hỏi như trêu tức:
"Sao, còn nghi ngờ gì nữa không?"
Huyết thống cao quý như ma long ắt không tầm thường, nữ tử này này lại không thể thăm dò sâu cạn, hẳn là cao thủ giấu tài.
Tên thủ lĩnh ma tu đầu óc quay cuồng:
"Hai vị... hai vị là người của chủ thượng?"
Chủ thượng nhà gã dặn sẽ phái người tới.
Ồ, còn có chủ cơ à.
Ninh Vi thuận nước đẩy thuyền:
"Ngộ tính không tệ. Chủ thượng chê các ngươi làm việc lề mề, phái chúng ta tới hỗ trợ."
"Đã thất lễ với hai vị rồi, tiểu nhân Phạm Dục đã cung kính đợi từ lâu, xin hỏi chủ thượng lần này có chỉ thị gì?"
Ninh Vi phất tay tùy ý:
"Chúng ta đi đường mệt rồi, vào trong ngồi từ từ nói."
Phạm Dục khựng lại, cung kính đáp:
"Vâng."
Nhiếp Tuyền chưa từng thấy diễn xuất đỉnh cao như vậy, hoàn toàn không theo kịp kịch bản của Ninh Vi, đành gật đầu phụ họa.
Không trách là sư tỷ, đạo hạnh quá cao.
Họ được mời vào trong, tên thủ lĩnh ma tu Phạm Dục kia rất kính trọng Ninh Vi.
Đi sâu vào hàng động là một không gian khác, đèn đuốc xung quanh càng sáng, trống trải mà sâu thẳm.
Bố trí cực kỳ tinh xảo, có thể sánh ngang ma cung.
Ninh Vi bình tĩnh đảo mắt nhìn sào huyệt ma tu, thẳng tiến đến chiếc ghế bằng xương khô bọc da thú, thoải mái ngồi lên vắt chân chữ ngũ.
Ánh mắt nàng lặng lẽ quan sát nơi này.
Bản đồ trận pháp, văn tự ma tộc, mấy người dân trấn bất tỉnh trong góc, và hai hàng ma tu tiểu đệ đứng nghiêm chỉnh.
Nhiếp Tuyền hấp tấp đi đến đứng cạnh Ninh Vi.
Đầu mọc ra hai cái sừng rồng, trông như linh vật.
Một đàn em ma tu biết ý lên rót trà, Ninh Vi nhận chén nhìn qua, nhấp một ngụm.
Thân thể nàng làm bằng Chí Thuần Thiên Linh Tinh, độc cũng không chết được
Phạm Dục quan sát một lúc, vào chủ đề chính:
"Không biết chủ thượng Ma Tôn có chỉ thị gì?"
Ai? Ma Tôn??
Ninh Vi sặc trà, quay mặt đi che giấu biểu cảm.
Người anh em à, chủ thượng của ngươi hóa ra là Ma Tôn à?
Tiên Môn tình báo sai quá sai, nói tà ma tán tu không đáng sợ là sao?
Nhiếp Tuyền liếc sư tỷ, tức giận đập bàn, chỉ mặt Phạm Dục:
"Trước mặc kệ ma tôn có chỉ thị gì, tỷ tỷ nhà ta không thích trà này không thấy à? Mau đổi chén mới cho tỷ tỷ nhà ta!"
Ninh Vi: "..."
Sao đúng lúc này ngươi lại nhập vai?
Phạm Dục nghẹn lời, ra hiệu cho đàn em, ma tu vội vàng đi đổi trà.
Phối hợp tốt đấy.
Ninh Vi ho khan, đành cố gắng diễn tiếp.
Nàng điều chỉnh trạng thái, vẻ mặt thâm trầm hỏi:
"Các ngươi làm việc thế nào rồi?"
Phạm Dục do dự:
"Vẫn đang tìm manh mối, nhưng Tiên Môn tăng nhân số tới Vân Hà Trấn, bọn thuộc hạ khó lòng hành động."
Bề ngoài, hai giới không can thiệp lẫn nhau, ma tộc vượt giới là thất tín.
Sau lưng bọn ma tu này là ma tôn, một khi Tiên Môn truy cứu, sự tình sẽ càng lớn.
Nhiếp Tuyền nhập vai, chê trách gã không được tích sự gì:
"Đồ vô dụng, việc nhỏ ấy cũng không nên cơm cháo gì!"
Ninh Vi kinh ngạc liếc tiểu sư muội, quay mặt đi chỗ khác, hậm hực uống trà.
Nàng diễn kịch, còn Nhiếp Tuyền biểu diễn đúng bản sắc.
Lúc ngẩng lên nhìn những phù văn trận pháp khắc trên vách đá.
Những thứ này vừa được vẽ lên, có lẽ là manh mối mà Phạm Dục nói.
"Chủ thượng phái hai chúng ta tiếp quản các ngươi, từ nay nghe lệnh ta làm việc. Nếu có gì không hiểu về nhiệm vụ lúc trước, có thể hỏi ngay bây giờ."
Ninh Vi bày ra khí phách tông sư.
Nàng từng là Kiếm Tiên nên mới có khí chất đó, chỉ là giờ biến thành tông sư ma tộc.
Chơi lớn vậy luôn?
Phạm Dục nghe vậy bèn lấy ra một cuộn văn tự ma tộc.
Đây đúng là chỗ gã không hiểu, nhưng cũng muốn mượn cái này thử thách Ninh Vi.
Vì từng thân cận với Văn Lan, Ninh Vi thực sự đọc hiểu.
Ánh mắt nàng thâm trầm khó lường, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ:
"Thiên Phạt Chi Địa."
Phạm Dục kinh ngạc, không thể tin nhìn Ninh Vi.
Nàng thực sự hiểu! Lẽ nào thực sự là đại lão?
Lúc này lòng kính sợ tràn đầy.
Phạm Dục không còn nghi ngờ, khẳng định Ninh Vi là cao thủ bên cạnh ma tôn, Nhiếp Tuyền là tùy tùng ma long. Được bọn họ tiếp quản là vinh dự lớn của gã.
...
Trên Vân Hà Trấn, bọn Sở Anh sau khi tìm được chỗ nghỉ ngơi lại không liên lạc được Ninh Vi và Nhiếp Tuyền.
Trời bắt đầu hửng sáng, một đêm đã qua.
Diệp Quan Tiêu lo lắng:
"Hai đứa nó gặp chuyện rồi sao?"
Yên tâm đi, sư điệt thân yêu của ngài đã thăng chức ở ma tộc rồi.
Mấy đệ tử thân truyền trầm tư, suy đoán các loại khả năng.
Đêm qua tất cả đều nghỉ ngơi ở đây, trị an ở Vân Hà Trấn không tốt, dân cũng không coi kinh doanh làm nghề chính, cơ sở hạ tầng dịch vụ khá tệ, bọn họ chỉ có thể chen chúc trong một gian phòng.
Đột nhiên, Thẩm Hàm Thanh chỉ ra cửa sổ hét to:
"Lũ chó Lăng Tiên Tông kia rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương