Cảm giác khi sư phụ và đệ tử gặp lại nhau sẽ thế nào? ...
Ninh Vân Phồn muốn quỳ xuống trước mặt Ninh Vi.
Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu.
Khi ánh mắt Ninh Vân Phồn và Ninh Vi chạm nhau, chẳng hiểu sao chân Ninh Vân Phồn đột nhiên mềm nhũn, như thể thiếu nữ trước mặt là vị đại năng tu tiên nào đó, hoặc là… lão tổ nhà ông.
Tương tự, Ninh Vi cũng hoảng hốt. Khi Ninh Vân Phồn suýt quỳ xuống trước mặt mình, nàng cũng không thấy kỳ lạ, thậm chí còn định đưa tay ra đỡ ông dậy.
“E hèm!"
Trần Thu Trì ra sức ho một cái.
Hai người bừng tỉnh, nhận ra mình đang làm gì. Ninh Vi rút lui chiến thuật, hỏi một câu với vẻ thăm dò:
"Con nhớ... ngài là sư tôn đúng không?"
Ninh Vân Phồn:
"..."
Ta cũng không chắc nữa.
Mấy trưởng lão chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, bèn dịch mông kéo ghế lại gần hóng hớt, truyền âm:
[Có ai mang hạt dưa không?]
[Đùa à? Chúng ta đường đường trưởng lão Thánh Tông đấy, xin ngươi hãy nghiêm túc chút đê! Thế nên là thích vị gì? Ngũ vị hương hay vị nguyên bản?]
[Ta muốn ăn lạc rang.]
[...?]
Tiếng nhấm hạt dưa vang lên rôm rả, khiến Ninh Vân Phồn vốn đang lúng túng lập tức nổi giận.
Ông rút kiếm đuổi người, năm vị trưởng lão hớt hải chạy trốn:
"Ra ngoài đi, ra ngoài hết đi! Các ngươi rảnh rỗi thế này, sao không đi quản đồ đệ các ngươi ấy? Thượng bất chính, hạ tắc loạn!"
"Ôi! Sư huynh đừng đánh! Mắng đệ tử thân truyền thì mắng, mắng bọn ta làm gì?”
"Đúng đấy! Đã mắng đệ tử rồi thì không được mắng bọn ta nữa!"
Ninh Vân Phồn càng nghe càng bực mình, đuổi theo đám sư đệ sư muội tới khi bọn họ vừa lăn vừa bò ra khỏi Thần Cung mới thôi.
Ninh Vi ngồi trên giường khiếp sợ không thôi, tông môn pha kè gì mà tác phong dị hợm thế này?
"E hèm..."
Ninh Vân Phồn chỉnh lại áo xống, khi quay sang Ninh Vi, ông lập tức biến trở về bộ dạng hiền từ, xen lẫn căng thẳng.
Ông bước qua mấy cái ghế úp úp ngửa ngửa, ngồi xuống cạnh Ninh Vi, ngập ngừng hỏi:
"Có phải bị dọa sợ rồi không? Sư phụ biết con mới tỉnh, khả năng còn chưa kịp thích nghi, nhưng..."
“Con đã chấp nhận rồi".
Ninh Vi ngắt lời.
Ninh Vân Phồn sững sờ:
"Hả?"
Ninh Vi nhìn thẳng vào ông, chân thành nói:
"Con thấy rất tốt. Dù chúng ta gặp nhau ở thế giới này quá đột nhiên, nhưng con đã có cảm giác mình thuộc về nơi này”.
Ninh Vân Phồn khó tin:
"Thật sao?"
Tiểu đồ đệ của ông thật sự có thể trở về bên cạnh ông, không chút xa cách nào, như thể chưa từng rời đi sao?
Ninh Vi gật đầu, ánh mắt kiên đinh:
"Thật mà sư tôn. Nhưng con có một yêu cầu khẩn cấp”.
"Cứ nói".
Ninh Vân Phồn đồng ý ngay. Dù đệ tử muốn gì, ông cũng sẽ đáp ứng. Năm xưa đứa bé này đi theo ông chịu khổ, tình huống trước mắt dù là loại cơ duyên nào, Ninh Vân Phồn cũng sẽ đối xử tốt với con bé.
Thấy ông dễ nói chuyện như vậy, Ninh Vi cũng đi thẳng vào vấn đề. Luân hồi một ngàn năm rồi, làm ơn ai đó tới xử lý nàng đi.
Ninh Vi hai mắt sáng rực, vẻ mặt tràn đầy mong đợi:
“Xin sư tôn giúp con hồn phi phách tán được không ạ? Là kiểu không thể phục sinh kia ấy".
Ninh Vân Phồn:
"...?"
Ừm, người thì đã trở về rồi, nhưng đầu óc… vẫn ổn chứ?
Ninh Vi trông mong nhìn chăm chú vào Ninh Vân Phồn, ông mím chặt môi, lặng lẽ đưa tay che mắt Ninh Vi lại:
"Ngoan nào, con còn có bệnh, chúng ta còn nhiều thời gian”.
Ninh Vi:
"..."
Ủa ổng chửi xéo mình đó hả?
Từ lúc “đội mồ sống dậy” đến nay, Ninh Vi trông lúc nào cũng dở sống dở chết, ngoại trừ lúc tìm cách chết còn có vẻ hăng hái ra thì ngày thường vẫn phảng phất một vẻ số khổ.
Điều này khiến người khác cảm thấy nàng rất vô hại.
Nhưng giờ có vẻ nàng không nhịn được nữa, nheo mắt suy ngẫm điều gì, sau đó hỏi khẽ:
"Sư tôn, con sống lại một cách kỳ quặc như thế, ngài thực sự không nghi ngờ con là thứ gì sao?"
Ninh Vân Phồn hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng chỉ an ủi:
"Tất cả đều là số mệnh. Đừng lo lắng quá, con cứ làm chính mình là được”.
Vẻ mặt Ninh Vi rất phức tạp, ngẩn người nhìn Ninh Vân Phồn.
Thế giới này quá bao dung nàng rồi.
Nàng dần bình tâm, nhận ra chuyện này không thể vội vàng, có lẽ mình cần ở lại đây một thời gian. Tu Chân giới là nơi không bao giờ thiếu thời gian và cơ hội.
...
Đêm đó, Ninh Vi mơ một giấc mơ khá dài.
Ngọn núi trong mơ vẫn là Vân Thần Tiên Sơn, nàng mặc một bộ y phục trắng, ngồi thẫn thờ bên vách núi, tay vuốt lưỡi kiếm, chỉ cần bước về trước một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn biến thành biển lửa, vô số tiếng than khóc rên rỉ như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Nàng vẫn thờ ơ, tiếp tục làm việc của mình, cho đến khi một thanh niên máu me đầm đìa xuất hiện ở sau lưng, cất tiếng gọi nàng:
"Sư tỷ... sư tỷ..."
Cuối cùng, Ninh Vi cũng ngẩng lên, mặt lạnh như băng.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Một nhát, đâm xuyên ngực thanh niên.
Khi thanh niên kia ngã xuống, ngọn lửa và tiếng kêu cũng biến mất, chỉ còn vết máu thấm đẫm y phục trắng toát của Ninh Vi.
Khi nàng ý thức được điều gì, cầm kiếm quỳ một chân xuống, định đưa tay ra với thanh niên kia…
Trời đất đột nhiên quay cuồng, trước mắt là màn đêm đen kịt.
Khi Ninh Vi tỉnh dậy, vẫn là phòng ngủ ở Thần Cung.
"Ôi”.
Ninh Vi nâng trán đứng dậy, lông mày nhíu chặt. Đầu đau như búa bổ làm nàng thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng chưa kịp suy ngẫm về nội dung giấc mơ kia, đã nghe tiếng gõ cửa đều đều vang lên.
Ninh Vi khựng lại, tiện tay khoác áo ngoài ra mở cửa, thấy Trần Thu Trì đứng ngay trước cửa, khóe miệng hàm chứa ý cười.
Ninh Vi tựa cửa, vẻ mặt mỏi mệt chờ hắn lên tiếng.
Trần Thu Trì:
"Ngủ ngon không? Sư huynh bận việc, dặn ta dẫn con đi tham quan để làm quen với tông môn”.
Ninh Vi đã hiểu, sau này mình cũng sẽ là đệ tử của nơi này, làm quen hoàn cảnh là việc cần thiết. Chẳng qua nhìn tấm lụa đen bịt mắt của Trần Thu Trì, nàng không nén được tò mò, đoạn hỏi:
"Hôm qua may mắn được gặp các vị trưởng lão, thấy bọn họ đều có vẻ rảnh rỗi, vì sao sư tôn lại chọn Trần sư thúc dẫn đường cho con?”
Trần Thu Trì cười tươi thêm:
"Vì sư thúc con chỉ có hai mắt bị mù, còn bọn họ là đầu óc có bệnh”.
Ninh Vi nhìn Trần Thu Trì một lát đầy hoài nghi, sau đó lắc đầu thở dài, đi thay đồ.
Tương lai tông môn này thật đáng lo.
Vì Ninh Vi "sống lại" đột ngột, chỉ có đồng phục của đệ tử nội môn cho nàng mặc. Bộ váy đơn giản trang nhã kết hợp với khí chất xem nhẹ chuyện sinh tử của nàng, có vẻ rất ra gì và này nọ.
Trần Thu Trì nhìn qua, bình luận:
"Có vẻ đẹp của đồ đệ để tang sư tôn”.
Ninh Vi:
"Sư thúc, ngài là người tôn trọng sư huynh đệ nhất trong tông môn mà con từng gặp".
Trần Thu Trì cười:
"Vậy thì quá vinh hạnh cho bọn họ rồi.”
Ninh Vi âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng hắn.
Sau đó, hai người dạo quanh Vân Thần Sơn, vị sư thúc mù Trần Thu Trì này đã giới thiệu cho nàng về lịch sử và hiện trạng của tông môn.
Tổng kết ngắn gọn thì là: Tiền bối vĩ đại, hậu bối thảm hại.
Ninh Vi hỏi:
"Không khoa trương đến mức ấy chứ, nếu thế thì làm sao giữ được vị trí tam đại Thánh Tông?”
Bỏ qua tố chất ngoại giao thảm họa của chưởng môn, trạng thái tinh thần bất ổn đến mức nghịch thiên của trưởng lão, thanh danh bia miệng thúi như phân chó của đệ tử thân truyền... thì Vân Thần Tông vẫn xứng với danh hiệu Kiếm Tông đệ nhất.
Trần Thu Trì rất kiêu ngạo:
"Vì bọn ta mặt dày!”
Ninh Vi trầm trồ:
“Thế mà con cũng nhìn ra được”.
Trần Thu Trì lại nhoẻn miệng cười, dẫn Ninh Vi tới một hồ nước có núi đá vây quanh.
Trên tấm bia đá có khắc ba chữ “Hồ Thủy Kính”.
Trên mặt hồ có vài ba người đang đứng, nhìn cách ăn mặc là biết thân phận không đơn giản, một trong số đó là nữ trưởng lão mà Ninh Vi đã gặp hôm qua.
Khi lại gần, Trần Thu Trì nói với Ninh Vi:
“Hôm nay có đệ tử thân truyền tham gia thí luyện ở đây, ta dẫn con đi gặp mặt làm quen một chút trước đã”.
Ninh Vi gật đầu, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh. Trước mặt nàng có hai thiếu niên, một nam một nữ đang tiến về phía mình, bọn họ dùng ánh mắt tò mò không hề che giấu nhìn Ninh Vi.
Tin tức về “đệ tử chưởng môn từ trên trời rơi xuống" đã lan truyền khắp Vân Thần Tông chỉ trong một đêm. Vì nội bộ Vân Thần Tông không đưa ra lời giải thích thống nhất, dẫn đến có tới tám trăm cách giải thích khác nhau đối với người ngoài tông.
Đương nhiên, ngay nội bộ tông môn cũng có bảy trăm chín mươi chính cách giải thích khác nhau. Ví dụ như:
"Đây là tiểu sư tỷ do chưởng môn tự sinh cho chúng ta à?”
Ninh Vân Phồn muốn quỳ xuống trước mặt Ninh Vi.
Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu.
Khi ánh mắt Ninh Vân Phồn và Ninh Vi chạm nhau, chẳng hiểu sao chân Ninh Vân Phồn đột nhiên mềm nhũn, như thể thiếu nữ trước mặt là vị đại năng tu tiên nào đó, hoặc là… lão tổ nhà ông.
Tương tự, Ninh Vi cũng hoảng hốt. Khi Ninh Vân Phồn suýt quỳ xuống trước mặt mình, nàng cũng không thấy kỳ lạ, thậm chí còn định đưa tay ra đỡ ông dậy.
“E hèm!"
Trần Thu Trì ra sức ho một cái.
Hai người bừng tỉnh, nhận ra mình đang làm gì. Ninh Vi rút lui chiến thuật, hỏi một câu với vẻ thăm dò:
"Con nhớ... ngài là sư tôn đúng không?"
Ninh Vân Phồn:
"..."
Ta cũng không chắc nữa.
Mấy trưởng lão chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, bèn dịch mông kéo ghế lại gần hóng hớt, truyền âm:
[Có ai mang hạt dưa không?]
[Đùa à? Chúng ta đường đường trưởng lão Thánh Tông đấy, xin ngươi hãy nghiêm túc chút đê! Thế nên là thích vị gì? Ngũ vị hương hay vị nguyên bản?]
[Ta muốn ăn lạc rang.]
[...?]
Tiếng nhấm hạt dưa vang lên rôm rả, khiến Ninh Vân Phồn vốn đang lúng túng lập tức nổi giận.
Ông rút kiếm đuổi người, năm vị trưởng lão hớt hải chạy trốn:
"Ra ngoài đi, ra ngoài hết đi! Các ngươi rảnh rỗi thế này, sao không đi quản đồ đệ các ngươi ấy? Thượng bất chính, hạ tắc loạn!"
"Ôi! Sư huynh đừng đánh! Mắng đệ tử thân truyền thì mắng, mắng bọn ta làm gì?”
"Đúng đấy! Đã mắng đệ tử rồi thì không được mắng bọn ta nữa!"
Ninh Vân Phồn càng nghe càng bực mình, đuổi theo đám sư đệ sư muội tới khi bọn họ vừa lăn vừa bò ra khỏi Thần Cung mới thôi.
Ninh Vi ngồi trên giường khiếp sợ không thôi, tông môn pha kè gì mà tác phong dị hợm thế này?
"E hèm..."
Ninh Vân Phồn chỉnh lại áo xống, khi quay sang Ninh Vi, ông lập tức biến trở về bộ dạng hiền từ, xen lẫn căng thẳng.
Ông bước qua mấy cái ghế úp úp ngửa ngửa, ngồi xuống cạnh Ninh Vi, ngập ngừng hỏi:
"Có phải bị dọa sợ rồi không? Sư phụ biết con mới tỉnh, khả năng còn chưa kịp thích nghi, nhưng..."
“Con đã chấp nhận rồi".
Ninh Vi ngắt lời.
Ninh Vân Phồn sững sờ:
"Hả?"
Ninh Vi nhìn thẳng vào ông, chân thành nói:
"Con thấy rất tốt. Dù chúng ta gặp nhau ở thế giới này quá đột nhiên, nhưng con đã có cảm giác mình thuộc về nơi này”.
Ninh Vân Phồn khó tin:
"Thật sao?"
Tiểu đồ đệ của ông thật sự có thể trở về bên cạnh ông, không chút xa cách nào, như thể chưa từng rời đi sao?
Ninh Vi gật đầu, ánh mắt kiên đinh:
"Thật mà sư tôn. Nhưng con có một yêu cầu khẩn cấp”.
"Cứ nói".
Ninh Vân Phồn đồng ý ngay. Dù đệ tử muốn gì, ông cũng sẽ đáp ứng. Năm xưa đứa bé này đi theo ông chịu khổ, tình huống trước mắt dù là loại cơ duyên nào, Ninh Vân Phồn cũng sẽ đối xử tốt với con bé.
Thấy ông dễ nói chuyện như vậy, Ninh Vi cũng đi thẳng vào vấn đề. Luân hồi một ngàn năm rồi, làm ơn ai đó tới xử lý nàng đi.
Ninh Vi hai mắt sáng rực, vẻ mặt tràn đầy mong đợi:
“Xin sư tôn giúp con hồn phi phách tán được không ạ? Là kiểu không thể phục sinh kia ấy".
Ninh Vân Phồn:
"...?"
Ừm, người thì đã trở về rồi, nhưng đầu óc… vẫn ổn chứ?
Ninh Vi trông mong nhìn chăm chú vào Ninh Vân Phồn, ông mím chặt môi, lặng lẽ đưa tay che mắt Ninh Vi lại:
"Ngoan nào, con còn có bệnh, chúng ta còn nhiều thời gian”.
Ninh Vi:
"..."
Ủa ổng chửi xéo mình đó hả?
Từ lúc “đội mồ sống dậy” đến nay, Ninh Vi trông lúc nào cũng dở sống dở chết, ngoại trừ lúc tìm cách chết còn có vẻ hăng hái ra thì ngày thường vẫn phảng phất một vẻ số khổ.
Điều này khiến người khác cảm thấy nàng rất vô hại.
Nhưng giờ có vẻ nàng không nhịn được nữa, nheo mắt suy ngẫm điều gì, sau đó hỏi khẽ:
"Sư tôn, con sống lại một cách kỳ quặc như thế, ngài thực sự không nghi ngờ con là thứ gì sao?"
Ninh Vân Phồn hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng chỉ an ủi:
"Tất cả đều là số mệnh. Đừng lo lắng quá, con cứ làm chính mình là được”.
Vẻ mặt Ninh Vi rất phức tạp, ngẩn người nhìn Ninh Vân Phồn.
Thế giới này quá bao dung nàng rồi.
Nàng dần bình tâm, nhận ra chuyện này không thể vội vàng, có lẽ mình cần ở lại đây một thời gian. Tu Chân giới là nơi không bao giờ thiếu thời gian và cơ hội.
...
Đêm đó, Ninh Vi mơ một giấc mơ khá dài.
Ngọn núi trong mơ vẫn là Vân Thần Tiên Sơn, nàng mặc một bộ y phục trắng, ngồi thẫn thờ bên vách núi, tay vuốt lưỡi kiếm, chỉ cần bước về trước một bước sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn biến thành biển lửa, vô số tiếng than khóc rên rỉ như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Nàng vẫn thờ ơ, tiếp tục làm việc của mình, cho đến khi một thanh niên máu me đầm đìa xuất hiện ở sau lưng, cất tiếng gọi nàng:
"Sư tỷ... sư tỷ..."
Cuối cùng, Ninh Vi cũng ngẩng lên, mặt lạnh như băng.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Một nhát, đâm xuyên ngực thanh niên.
Khi thanh niên kia ngã xuống, ngọn lửa và tiếng kêu cũng biến mất, chỉ còn vết máu thấm đẫm y phục trắng toát của Ninh Vi.
Khi nàng ý thức được điều gì, cầm kiếm quỳ một chân xuống, định đưa tay ra với thanh niên kia…
Trời đất đột nhiên quay cuồng, trước mắt là màn đêm đen kịt.
Khi Ninh Vi tỉnh dậy, vẫn là phòng ngủ ở Thần Cung.
"Ôi”.
Ninh Vi nâng trán đứng dậy, lông mày nhíu chặt. Đầu đau như búa bổ làm nàng thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng chưa kịp suy ngẫm về nội dung giấc mơ kia, đã nghe tiếng gõ cửa đều đều vang lên.
Ninh Vi khựng lại, tiện tay khoác áo ngoài ra mở cửa, thấy Trần Thu Trì đứng ngay trước cửa, khóe miệng hàm chứa ý cười.
Ninh Vi tựa cửa, vẻ mặt mỏi mệt chờ hắn lên tiếng.
Trần Thu Trì:
"Ngủ ngon không? Sư huynh bận việc, dặn ta dẫn con đi tham quan để làm quen với tông môn”.
Ninh Vi đã hiểu, sau này mình cũng sẽ là đệ tử của nơi này, làm quen hoàn cảnh là việc cần thiết. Chẳng qua nhìn tấm lụa đen bịt mắt của Trần Thu Trì, nàng không nén được tò mò, đoạn hỏi:
"Hôm qua may mắn được gặp các vị trưởng lão, thấy bọn họ đều có vẻ rảnh rỗi, vì sao sư tôn lại chọn Trần sư thúc dẫn đường cho con?”
Trần Thu Trì cười tươi thêm:
"Vì sư thúc con chỉ có hai mắt bị mù, còn bọn họ là đầu óc có bệnh”.
Ninh Vi nhìn Trần Thu Trì một lát đầy hoài nghi, sau đó lắc đầu thở dài, đi thay đồ.
Tương lai tông môn này thật đáng lo.
Vì Ninh Vi "sống lại" đột ngột, chỉ có đồng phục của đệ tử nội môn cho nàng mặc. Bộ váy đơn giản trang nhã kết hợp với khí chất xem nhẹ chuyện sinh tử của nàng, có vẻ rất ra gì và này nọ.
Trần Thu Trì nhìn qua, bình luận:
"Có vẻ đẹp của đồ đệ để tang sư tôn”.
Ninh Vi:
"Sư thúc, ngài là người tôn trọng sư huynh đệ nhất trong tông môn mà con từng gặp".
Trần Thu Trì cười:
"Vậy thì quá vinh hạnh cho bọn họ rồi.”
Ninh Vi âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng hắn.
Sau đó, hai người dạo quanh Vân Thần Sơn, vị sư thúc mù Trần Thu Trì này đã giới thiệu cho nàng về lịch sử và hiện trạng của tông môn.
Tổng kết ngắn gọn thì là: Tiền bối vĩ đại, hậu bối thảm hại.
Ninh Vi hỏi:
"Không khoa trương đến mức ấy chứ, nếu thế thì làm sao giữ được vị trí tam đại Thánh Tông?”
Bỏ qua tố chất ngoại giao thảm họa của chưởng môn, trạng thái tinh thần bất ổn đến mức nghịch thiên của trưởng lão, thanh danh bia miệng thúi như phân chó của đệ tử thân truyền... thì Vân Thần Tông vẫn xứng với danh hiệu Kiếm Tông đệ nhất.
Trần Thu Trì rất kiêu ngạo:
"Vì bọn ta mặt dày!”
Ninh Vi trầm trồ:
“Thế mà con cũng nhìn ra được”.
Trần Thu Trì lại nhoẻn miệng cười, dẫn Ninh Vi tới một hồ nước có núi đá vây quanh.
Trên tấm bia đá có khắc ba chữ “Hồ Thủy Kính”.
Trên mặt hồ có vài ba người đang đứng, nhìn cách ăn mặc là biết thân phận không đơn giản, một trong số đó là nữ trưởng lão mà Ninh Vi đã gặp hôm qua.
Khi lại gần, Trần Thu Trì nói với Ninh Vi:
“Hôm nay có đệ tử thân truyền tham gia thí luyện ở đây, ta dẫn con đi gặp mặt làm quen một chút trước đã”.
Ninh Vi gật đầu, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh. Trước mặt nàng có hai thiếu niên, một nam một nữ đang tiến về phía mình, bọn họ dùng ánh mắt tò mò không hề che giấu nhìn Ninh Vi.
Tin tức về “đệ tử chưởng môn từ trên trời rơi xuống" đã lan truyền khắp Vân Thần Tông chỉ trong một đêm. Vì nội bộ Vân Thần Tông không đưa ra lời giải thích thống nhất, dẫn đến có tới tám trăm cách giải thích khác nhau đối với người ngoài tông.
Đương nhiên, ngay nội bộ tông môn cũng có bảy trăm chín mươi chính cách giải thích khác nhau. Ví dụ như:
"Đây là tiểu sư tỷ do chưởng môn tự sinh cho chúng ta à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương