"Nàng ta chính là Ninh Vi?"
Lời này do một nữ tu sĩ trẻ tuổi nói ra.
Trong mắt người của Thiên Thu Các, Ninh Vi là đứa trẻ do Kiếm Tiên lão tổ tự tay chọn, đưa đến Vân Thần Tông làm đệ tử thân truyền của chưởng môn, ngay cả tên cũng là sự thiên vị của Kiếm Tiên dành cho nàng.
Ninh Sương Duệ là đệ tử trực hệ của Ninh gia, được coi là đại tiểu thư Ninh gia, tám chín phần mười sẽ trở thành gia chủ Ninh gia đời tiếp theo.
Nàng ta sinh ra ở Thiên Thu Các, lớn lên ở Thiên Thu Các, từ nhỏ muốn gì được nấy, bản thân cũng nỗ lực, trở thành người xuất chúng trong số bạn cùng trang lứa.
Nhưng Ninh Sương Duệ luôn nhớ về Ninh Vi, không thể quên đứa trẻ vừa sinh ra đã được Phong Thanh Ngưng chọn trúng ấy.
Nhân cơ hội này, Ninh Sương Duệ lên lầu, thẳng tiến đến năm người Vân Thần Tông.
Nàng ta vừa đến, các đệ tử thân truyền lập tức đứng sát vào nhau.
Phân chia ranh giới rõ ràng.
Ninh Sương Duệ dùng ánh mắt đầy uy hiếp lướt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Sở Anh:
"Ngươi là Ninh Vi?"
Sở Anh: "?"
Ninh Vi cũng sửng sốt, ngay lập tức gật đầu:
"Ừ, là nàng."
Sở Anh trợn mắt chất vấn Ninh Vi, Ninh Vi ngẩng mặt nhìn trời, mím chặt môi, lặng lẽ lùi hai bước.
Ôi, đêm nay trăng đẹp quá.
Sở Anh cạn lời quay đầu, miễn cưỡng mở lời:
"Ngươi có chuyện gì sao?"
Ninh Sương Duệ rất thẳng thắn:
"Ta tên Ninh Sương Duệ, ta không phục ngươi, mời tỷ thí với ta một trận."
Thiên Thu Các lánh đời, tiểu bối Ninh gia chưa từng rời khỏi Ẩn Sơn, cách đối nhân xử thế đều vô cùng đơn thuần.
Sở Anh nhìn nàng, thấy thanh linh kiếm bên hông bèn cười vui vẻ.
"Được được được, ta đánh với ngươi!"
Nàng khoác vai Ninh Sương Duệ thân thiết đi tìm địa điểm, thái độ siêu cấp hướng ngoại khiến Ninh Sương Duệ ngượng ngùng e ấp trong lòng nàng.
Đi được hai bước Sở Anh đột nhiên quay đầu, cười rất tinh nghịch:
"Yến sư đệ, Lục sư đệ, Thẩm sư đệ, cùng với vị sư muội nào đó ơi, nhìn cho kỹ sư tỷ ra chiêu mà học hỏi nhé…”
Ồ quao…
Lục Du Bạch nói:
"Vị tiểu sư tỷ này thật hèn hạ."
Ninh Vi: "..."
Nàng nghi ngờ tên bánh trôi nhân mè đen* này một lần mắng hai người, nhưng nàng không có chứng cứ.
*đoạn này chơi chữ mắng Lục Du Bạch trông thư sinh trắng trẻo mà lòng dạ đen tối
Sở Anh và Ninh Sương Duệ đấu ở dưới lầu, những người khác tìm chỗ có tầm nhìn đẹp vịn lan can quan sát.
Như thái độ phóng khoáng của Sở Anh, nàng có thể thắng nữ kiếm tu trẻ tuổi kia rất dễ dàng.
Dù ngươi có đến từ Thiên Thu Các đi chăng nữa.
Ninh Vi cùng ba sư huynh đệ bày ra tư thế thoải mái, không ai cảm thấy sẽ xảy ra bất ngờ, nhưng kiếm pháp của Ninh Sương Duệ lại khiến mắt mọi người sáng lên.
Thẩm Hàm Thanh:
"Giống hệt kiếm pháp Vân Thần Tông!"
Ninh Vi dùng ngón tay gõ nhịp lên lan can, chiêu thức của Ninh Sương Duệ thực sự quen thuộc.
Yến Nghiêu khinh bỉ:
"Ánh Vi Kiếm Tiên vốn là người Ninh gia, Thiên Thu Các lại do Phong tiền bối trấn thủ, kiếm pháp tương tự có gì lạ?"
"Có lẽ kiếm pháp Thiên Thu Các còn thuần túy hơn, dù sao có Phong tiền bối ẩn cư ở đây."
Ninh Vi khựng lại khi nghe bốn chữ "Ánh Vi Kiếm Tiên", liếc nhìn Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu nhìn nàng:
"Làm gì?"
Ninh Vi mở miệng, đổi cách nói:
"Sao ta cảm giác từ khi đến Thiên Thu Các, ngươi nói nhiều hơn hẳn nhỉ?"
"Là nói nhiều hơn hay chọc trúng tim đen ngươi?"
Yến Nghiêu dựa lan can nghiêng đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn Ninh Vi.
Ninh Vi: "..."
Trời ơi, Vân Thần Tông này còn ai không nghi ngờ nàng? Nhưng nàng phải giải thích thế nào đây?
Bản thân nàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch cũng nhìn sang, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
"Đừng ép ta nhảy xuống đây!"
Ninh Vi không chịu nổi ba người này, nơi đây không có đất dung thân cho nàng.
Nàng tuyên bố rất kiên quyết, dũng cảm và dứt khoát, không thể nghi ngờ.
Thẩm Hàm Thanh không hiểu lắm:
"Nhảy đi, tầng một mà."
Không hiểu, nhưng tôn trọng.
Ninh Vi: "..."
Ninh Vi hít một hơi, mắt u oán nhìn ai đó.
"Đồng lõa, ngươi không hộ giá sao?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần là dược tu."
Lục Du Bạch ôn hòa cười, giấu kiếm đi.
Ninh Vi: 666, diễn cũng không diễn nữa.
Trong lúc họ thăm dò, phía dưới Sở Anh đã đấu xong, không ngoài dự đoán đã thắng Ninh Sương Duệ.
Hai người lễ phép chào hỏi, sau trận đấu còn chắp tay hành lễ.
Ninh Sương Duệ thừa nhận Sở Anh xuất sắc, nhưng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Còn Sở Anh sau khi đấu xong liền chú ý đến cầu thang, thấy mấy sư huynh đệ đều vây quanh tiểu sư tỷ.
Ninh Sương Duệ nhìn theo, không khỏi cảm thán:
"Quan hệ đồng môn của các ngươi không tệ, lão tổ triệu ngươi về, lại có nhiều người đi cùng đến vậy."
Sở Anh cười, nhập vai Ninh Vi nói:
"Tuổi trẻ chẳng phải nên như vậy sao, giao lưu bằng hữu cũng phải oanh oanh liệt liệt chứ. Dù quen biết muộn, nhưng mọi người chơi với nhau rất vui!"
Ninh Sương Duệ:
"Ngươi từ nhỏ nuôi dưỡng ở Vân Thần Tông, lớn lên ở Vân Thần Tông, sao lại quen biết muộn?"
Sở Anh ngây người, não chết máy hai giây, nhanh chóng điều chỉnh lại nở nụ cười:
"Thuận miệng nói ra thôi, chuyện khác không quan trọng, biết hiện tại quan hệ của bọn ta rất tốt là được."
Nói xong, Sở Anh định đi tìm Ninh Vi, lại bị Ninh Sương Duệ gọi lại.
"Ngày mai tế tổ, ta chờ ngươi cùng đi."
Đây hẳn là thỏa thuận giữa chưởng môn và các lão.
Sở Anh dừng bước, khẽ gật đầu.
Về chuyện của tiểu sư tỷ, nàng không muốn hỏi nhiều, nếu Ninh Vi không chủ động mở lời, nàng coi như không biết gì.
Kể cả lúc ở Vân Thần Tông, Sở Anh luôn giữ thái độ này, gặp chuyện khác thường thì cảm thán là đủ, đào sâu chỉ thêm phiền não, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Trên lầu.
"Tiểu sư tỷ chuyện gì cũng giấu bọn ta, bọn ta chẳng hiểu gì về tỷ."
Thẩm Hàm Thanh nói với giọng trách móc.
Ninh Vi dở khóc dở cười, ăn ngay nói thật:
"Khả năng các ngươi còn hiểu ta hơn chính ta đấy.”
Tha cho nàng đi, nàng chỉ là một linh hồn trí nhớ không tốt lắm.
Bốn người nhìn nhau, không ai nhường ai.
Mãi đến khi Sở Anh vui vẻ lên lầu, hãnh diện khoe chiến tích mới kết thúc cuộc đối chất kỳ quặc này.
"Hê hê! Các ngươi không biết ta xuất sắc thế nào đâu, từng chiêu của nàng ta, ta đều đoán trước được, dễ dàng giải quyết! Dễ đánh hơn các ngươi nhiều!"
Sở Anh không nhắc đến chủ đề nhạy cảm, tên đồng lõa Lục Du Bạch cuối cùng cũng vào việc, ra mặt hòa giải, kéo bầu không khí trở lại.
Dù trang này đã tạm lật qua.
Nhưng cuối cùng, Ninh Vi vẫn hứa với họ:
"Đợi ta tìm hiểu rõ ràng rồi nhất định sẽ nói cho các ngươi biết."
Không ngờ nàng chủ động thổ lộ, mọi người đều sửng sốt.
Các đệ tử thân truyền nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả.
...
Sáng hôm sau.
Như lời Ninh Sương Duệ, Ninh Vi cần đi tế tổ.
Đây là việc nội bộ Ninh gia, không liên quan các đệ tử thân truyền khác, chỉ cần Ninh Vi đến một mình.
Bia Trường Thanh nằm ở trung tâm lãnh địa Thiên Thu Các, được mười hai luồng kim quang bao bọc, khắc đầy tên tiền bối Ninh gia qua các thế hệ, người cống hiến càng nhiều thì càng nổi bật.
Trưởng bối Ninh gia đều có mặt, đứng tách biệt, chỉ đợi thời khắc bắt đầu nghi thức.
Ninh Vi lần đầu đến đây, nhìn thấy tên trên tấm bia kia, khoảnh khắc đó như có ngọn lửa thốc lên trong lòng, toàn thân tê dại, nhìn lâu mới đọc ra:
"... Ninh Thanh Dã."
"Đúng vậy, Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã, ba ngàn năm trước phi thăng."
Thấy Ninh Vi đứng trước bia không nhúc nhích, gia chủ Ninh gia Ninh Quy Thanh bước tới đầy tự hào nói.
Lời nói lọt vào tai Ninh Vi, vang vọng trong đầu.
Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã, ba ngàn năm trước phi thăng.
Ninh Vi mặt mày tái nhợt, trong đầu chỉ còn câu này.
Ninh Quy Thanh:
"Ninh chưởng môn hẳn đã nhắc với ngươi, lúc đó có lẽ là thời kỳ huy hoàng nhất của Vân Thần Tông, trước đây Thiên Thu Các còn có tranh của bà ấy, tiếc là bị Phong lão tổ cất đi rồi."
Lại là Phong Thanh Ngưng...
Ninh Vi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cảm xúc này, hít sâu một hơi, thở ra nỗi cay đắng và tang thương.
Nàng đã hiểu ra rồi.
Lời này do một nữ tu sĩ trẻ tuổi nói ra.
Trong mắt người của Thiên Thu Các, Ninh Vi là đứa trẻ do Kiếm Tiên lão tổ tự tay chọn, đưa đến Vân Thần Tông làm đệ tử thân truyền của chưởng môn, ngay cả tên cũng là sự thiên vị của Kiếm Tiên dành cho nàng.
Ninh Sương Duệ là đệ tử trực hệ của Ninh gia, được coi là đại tiểu thư Ninh gia, tám chín phần mười sẽ trở thành gia chủ Ninh gia đời tiếp theo.
Nàng ta sinh ra ở Thiên Thu Các, lớn lên ở Thiên Thu Các, từ nhỏ muốn gì được nấy, bản thân cũng nỗ lực, trở thành người xuất chúng trong số bạn cùng trang lứa.
Nhưng Ninh Sương Duệ luôn nhớ về Ninh Vi, không thể quên đứa trẻ vừa sinh ra đã được Phong Thanh Ngưng chọn trúng ấy.
Nhân cơ hội này, Ninh Sương Duệ lên lầu, thẳng tiến đến năm người Vân Thần Tông.
Nàng ta vừa đến, các đệ tử thân truyền lập tức đứng sát vào nhau.
Phân chia ranh giới rõ ràng.
Ninh Sương Duệ dùng ánh mắt đầy uy hiếp lướt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Sở Anh:
"Ngươi là Ninh Vi?"
Sở Anh: "?"
Ninh Vi cũng sửng sốt, ngay lập tức gật đầu:
"Ừ, là nàng."
Sở Anh trợn mắt chất vấn Ninh Vi, Ninh Vi ngẩng mặt nhìn trời, mím chặt môi, lặng lẽ lùi hai bước.
Ôi, đêm nay trăng đẹp quá.
Sở Anh cạn lời quay đầu, miễn cưỡng mở lời:
"Ngươi có chuyện gì sao?"
Ninh Sương Duệ rất thẳng thắn:
"Ta tên Ninh Sương Duệ, ta không phục ngươi, mời tỷ thí với ta một trận."
Thiên Thu Các lánh đời, tiểu bối Ninh gia chưa từng rời khỏi Ẩn Sơn, cách đối nhân xử thế đều vô cùng đơn thuần.
Sở Anh nhìn nàng, thấy thanh linh kiếm bên hông bèn cười vui vẻ.
"Được được được, ta đánh với ngươi!"
Nàng khoác vai Ninh Sương Duệ thân thiết đi tìm địa điểm, thái độ siêu cấp hướng ngoại khiến Ninh Sương Duệ ngượng ngùng e ấp trong lòng nàng.
Đi được hai bước Sở Anh đột nhiên quay đầu, cười rất tinh nghịch:
"Yến sư đệ, Lục sư đệ, Thẩm sư đệ, cùng với vị sư muội nào đó ơi, nhìn cho kỹ sư tỷ ra chiêu mà học hỏi nhé…”
Ồ quao…
Lục Du Bạch nói:
"Vị tiểu sư tỷ này thật hèn hạ."
Ninh Vi: "..."
Nàng nghi ngờ tên bánh trôi nhân mè đen* này một lần mắng hai người, nhưng nàng không có chứng cứ.
*đoạn này chơi chữ mắng Lục Du Bạch trông thư sinh trắng trẻo mà lòng dạ đen tối
Sở Anh và Ninh Sương Duệ đấu ở dưới lầu, những người khác tìm chỗ có tầm nhìn đẹp vịn lan can quan sát.
Như thái độ phóng khoáng của Sở Anh, nàng có thể thắng nữ kiếm tu trẻ tuổi kia rất dễ dàng.
Dù ngươi có đến từ Thiên Thu Các đi chăng nữa.
Ninh Vi cùng ba sư huynh đệ bày ra tư thế thoải mái, không ai cảm thấy sẽ xảy ra bất ngờ, nhưng kiếm pháp của Ninh Sương Duệ lại khiến mắt mọi người sáng lên.
Thẩm Hàm Thanh:
"Giống hệt kiếm pháp Vân Thần Tông!"
Ninh Vi dùng ngón tay gõ nhịp lên lan can, chiêu thức của Ninh Sương Duệ thực sự quen thuộc.
Yến Nghiêu khinh bỉ:
"Ánh Vi Kiếm Tiên vốn là người Ninh gia, Thiên Thu Các lại do Phong tiền bối trấn thủ, kiếm pháp tương tự có gì lạ?"
"Có lẽ kiếm pháp Thiên Thu Các còn thuần túy hơn, dù sao có Phong tiền bối ẩn cư ở đây."
Ninh Vi khựng lại khi nghe bốn chữ "Ánh Vi Kiếm Tiên", liếc nhìn Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu nhìn nàng:
"Làm gì?"
Ninh Vi mở miệng, đổi cách nói:
"Sao ta cảm giác từ khi đến Thiên Thu Các, ngươi nói nhiều hơn hẳn nhỉ?"
"Là nói nhiều hơn hay chọc trúng tim đen ngươi?"
Yến Nghiêu dựa lan can nghiêng đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn Ninh Vi.
Ninh Vi: "..."
Trời ơi, Vân Thần Tông này còn ai không nghi ngờ nàng? Nhưng nàng phải giải thích thế nào đây?
Bản thân nàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch cũng nhìn sang, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa.
"Đừng ép ta nhảy xuống đây!"
Ninh Vi không chịu nổi ba người này, nơi đây không có đất dung thân cho nàng.
Nàng tuyên bố rất kiên quyết, dũng cảm và dứt khoát, không thể nghi ngờ.
Thẩm Hàm Thanh không hiểu lắm:
"Nhảy đi, tầng một mà."
Không hiểu, nhưng tôn trọng.
Ninh Vi: "..."
Ninh Vi hít một hơi, mắt u oán nhìn ai đó.
"Đồng lõa, ngươi không hộ giá sao?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần là dược tu."
Lục Du Bạch ôn hòa cười, giấu kiếm đi.
Ninh Vi: 666, diễn cũng không diễn nữa.
Trong lúc họ thăm dò, phía dưới Sở Anh đã đấu xong, không ngoài dự đoán đã thắng Ninh Sương Duệ.
Hai người lễ phép chào hỏi, sau trận đấu còn chắp tay hành lễ.
Ninh Sương Duệ thừa nhận Sở Anh xuất sắc, nhưng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Còn Sở Anh sau khi đấu xong liền chú ý đến cầu thang, thấy mấy sư huynh đệ đều vây quanh tiểu sư tỷ.
Ninh Sương Duệ nhìn theo, không khỏi cảm thán:
"Quan hệ đồng môn của các ngươi không tệ, lão tổ triệu ngươi về, lại có nhiều người đi cùng đến vậy."
Sở Anh cười, nhập vai Ninh Vi nói:
"Tuổi trẻ chẳng phải nên như vậy sao, giao lưu bằng hữu cũng phải oanh oanh liệt liệt chứ. Dù quen biết muộn, nhưng mọi người chơi với nhau rất vui!"
Ninh Sương Duệ:
"Ngươi từ nhỏ nuôi dưỡng ở Vân Thần Tông, lớn lên ở Vân Thần Tông, sao lại quen biết muộn?"
Sở Anh ngây người, não chết máy hai giây, nhanh chóng điều chỉnh lại nở nụ cười:
"Thuận miệng nói ra thôi, chuyện khác không quan trọng, biết hiện tại quan hệ của bọn ta rất tốt là được."
Nói xong, Sở Anh định đi tìm Ninh Vi, lại bị Ninh Sương Duệ gọi lại.
"Ngày mai tế tổ, ta chờ ngươi cùng đi."
Đây hẳn là thỏa thuận giữa chưởng môn và các lão.
Sở Anh dừng bước, khẽ gật đầu.
Về chuyện của tiểu sư tỷ, nàng không muốn hỏi nhiều, nếu Ninh Vi không chủ động mở lời, nàng coi như không biết gì.
Kể cả lúc ở Vân Thần Tông, Sở Anh luôn giữ thái độ này, gặp chuyện khác thường thì cảm thán là đủ, đào sâu chỉ thêm phiền não, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Trên lầu.
"Tiểu sư tỷ chuyện gì cũng giấu bọn ta, bọn ta chẳng hiểu gì về tỷ."
Thẩm Hàm Thanh nói với giọng trách móc.
Ninh Vi dở khóc dở cười, ăn ngay nói thật:
"Khả năng các ngươi còn hiểu ta hơn chính ta đấy.”
Tha cho nàng đi, nàng chỉ là một linh hồn trí nhớ không tốt lắm.
Bốn người nhìn nhau, không ai nhường ai.
Mãi đến khi Sở Anh vui vẻ lên lầu, hãnh diện khoe chiến tích mới kết thúc cuộc đối chất kỳ quặc này.
"Hê hê! Các ngươi không biết ta xuất sắc thế nào đâu, từng chiêu của nàng ta, ta đều đoán trước được, dễ dàng giải quyết! Dễ đánh hơn các ngươi nhiều!"
Sở Anh không nhắc đến chủ đề nhạy cảm, tên đồng lõa Lục Du Bạch cuối cùng cũng vào việc, ra mặt hòa giải, kéo bầu không khí trở lại.
Dù trang này đã tạm lật qua.
Nhưng cuối cùng, Ninh Vi vẫn hứa với họ:
"Đợi ta tìm hiểu rõ ràng rồi nhất định sẽ nói cho các ngươi biết."
Không ngờ nàng chủ động thổ lộ, mọi người đều sửng sốt.
Các đệ tử thân truyền nhìn nhau, ánh mắt nói lên tất cả.
...
Sáng hôm sau.
Như lời Ninh Sương Duệ, Ninh Vi cần đi tế tổ.
Đây là việc nội bộ Ninh gia, không liên quan các đệ tử thân truyền khác, chỉ cần Ninh Vi đến một mình.
Bia Trường Thanh nằm ở trung tâm lãnh địa Thiên Thu Các, được mười hai luồng kim quang bao bọc, khắc đầy tên tiền bối Ninh gia qua các thế hệ, người cống hiến càng nhiều thì càng nổi bật.
Trưởng bối Ninh gia đều có mặt, đứng tách biệt, chỉ đợi thời khắc bắt đầu nghi thức.
Ninh Vi lần đầu đến đây, nhìn thấy tên trên tấm bia kia, khoảnh khắc đó như có ngọn lửa thốc lên trong lòng, toàn thân tê dại, nhìn lâu mới đọc ra:
"... Ninh Thanh Dã."
"Đúng vậy, Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã, ba ngàn năm trước phi thăng."
Thấy Ninh Vi đứng trước bia không nhúc nhích, gia chủ Ninh gia Ninh Quy Thanh bước tới đầy tự hào nói.
Lời nói lọt vào tai Ninh Vi, vang vọng trong đầu.
Ánh Vi Kiếm Tiên Ninh Thanh Dã, ba ngàn năm trước phi thăng.
Ninh Vi mặt mày tái nhợt, trong đầu chỉ còn câu này.
Ninh Quy Thanh:
"Ninh chưởng môn hẳn đã nhắc với ngươi, lúc đó có lẽ là thời kỳ huy hoàng nhất của Vân Thần Tông, trước đây Thiên Thu Các còn có tranh của bà ấy, tiếc là bị Phong lão tổ cất đi rồi."
Lại là Phong Thanh Ngưng...
Ninh Vi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cảm xúc này, hít sâu một hơi, thở ra nỗi cay đắng và tang thương.
Nàng đã hiểu ra rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương