"Ngươi gặp nàng rồi à?"
Phong Thanh Ngưng liếc kiếm linh một cái rồi bước tới bờ kiếm trì, ngắm nhìn một thanh linh kiếm khác màu xanh nhạt trong hồ.
"Gặp rồi, giống y hệt người kia."
Kiếm linh lập tức hứng thú, nói với Phong Thanh Ngưng:
"Cho nàng tới Thanh Phong Đài, ta muốn gặp."
Phong Thanh Ngưng đột ngột quay đầu, cảnh cáo:
"Chuyện thần hồn của Ánh Vi ta còn chưa truy cứu ngươi, đừng có giở mánh khóe.”
Kiếm linh nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười.
Điều này không do ngươi quyết định.
Sau đại nạn, Kiếm Tiên đã không còn là Kiếm Tiên năm xưa, nhưng kiếm linh vẫn là Thập Châu Xuân ngày trước.
Phong Thanh Ngưng quá hiểu kiếm linh, chỉ cần liếc mắt là biết trong lòng kiếm linh này có quỷ kế.
"Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ khiến Ninh Vi hồn phi phách tán."
Kiếm linh biến sắc:
"Ngươi điên rồi, trên người nàng có thần hồn của sư tỷ ngươi!"
"Vậy thì sao!"
Mắt Phong Thanh Ngưng đỏ ngầu.
Bà ta chỉ vào thanh kiếm màu xanh nhạt trong hồ, chất vấn kiếm linh:
"Thần hồn của Ánh Vi có thể khiến đại sư huynh sống lại, hay có thể để những tiền bối Vân Thần Tông kia trở về?!"
"Ánh Vi lợi hại thì có ích gì, thậm chí không bằng chủ nhân đọa ma kia của ngươi, ít ra hắn còn biết nhớ tình xưa."
Kiếm linh nhíu mày nghe bà ta phàn nàn thì nhíu mày, quay về đáy kiếm trì, không nhịn được lẩm bẩm:
"Đã ghét nàng như vậy, mười bảy năm trước sao không bóp chết nàng đi, còn đặc biệt đặt cho nàng chữ “Vi”? Loài người các ngươi thật cứng miệng mà khó hiểu..."
Phong Thanh Ngưng mím môi, móng tay cấu vào lòng bàn tay, đột nhiên giơ tay vung một chưởng, nước trong kiếm trì bắn lên chín thước.
Tóc của ta…? Kiếm linh nổi giận, nhảy ra chỉ trỏ mắng nhiếc.
"Phong Thanh Ngưng ngươi ****!!!"
...
Đèn đuốc rực rỡ, lầu các như mây.
Ninh Vi cùng người Vân Thần Tông nghỉ lại ở Thiên Thu Các, có đệ tử nơi này dẫn họ tới phòng nghỉ riêng.
Sở Anh và Ninh Vi ở cùng nhau, đi giữa chừng Ninh Vi đột nhiên dừng ở lan can, ngắm nhìn một nơi xa nào đó.
"Sao không đi nữa tiểu sư tỷ?"
Ninh Vi mí mắt giật giật:
"Theo kinh nghiệm, hẳn là có sát khí hướng tới ta."
Đệ tử Thiên Thu Các theo ánh mắt nàng nhìn ra, thấy rõ tòa kiến trúc kia bèn mỉm cười:
"Đạo hữu nói đùa rồi, đó là Thanh Phong Đài của lão tổ Phong Thanh Ngưng, sao lại có sát khí được?"
"Ồ…"
Ninh Vi bừng tỉnh, lùi một bước ra sau lưng Sở Anh:
"Vậy càng có khả năng."
Sở Anh cảm thấy lưng lạnh toát, nếu Thẩm Hàm Thanh dùng nàng làm khiên thịt thế này, nàng sẽ đạp bay hắn:
"Thanh Phong Đài? Mấy thanh linh kiếm của Kiếm Tiên có phải cũng ở đó không?"
Đệ tử Thiên Thu Các nói:
"Túy Vân Thiên và Thập Châu Xuân đều ở đó, còn Đoạn Thủy Hàn thì lão tổ luôn mang theo bên mình."
Những tên kiếm quen thuộc ấy làm Ninh Vi đau đầu.
Bốn thanh kiếm thành danh lại thiếu một, chính là Thiên Hà Khuynh của Ánh Vi Kiếm Tiên.
"Tiểu sư tỷ có tâm sự à?"
Ba người tiếp tục lên lầu, Sở Anh vỗ lưng Ninh Vi.
Trong khoảnh khắc, Ninh Vi ngược ánh đèn nhìn về phía Sở Anh, đôi mắt hạnh của thiếu nữ vô cùng sáng ngời.
Ninh Vi nói:
"Đệ tử thân truyền Vân Thần Tông các ngươi đều thích suy đoán chuyện của ta."
Sở Anh lắc ngón tay:
"Sai rồi sai rồi, là Vân Thần Tông của chúng ta, tỷ cũng là người của chúng ta."
Nàng cười đắc ý, rất ấm áp.
Ninh Vi không chống cự nổi:
"Phải phải, muội nói chí phải."
"Hì hì…"
Sở Anh kéo Ninh Vi bất chấp lao về phòng khách.
Đệ tử dẫn đường của Thiên Thu Các kinh ngạc nhìn họ chạy vào phòng Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch.
"Á á á á á——!!"
Thiếu niên ra ngoài phải biết bảo vệ bản thân.
Nghe tiếng hét kinh hoàng trong phòng, đệ tử Thiên Thu Các này do dự không biết có nên đi qua không. Đột nhiên sau lưng có người, khiến nàng cũng kinh hô một tiếng.
Yến Nghiêu khoanh tay dựa lan can, nhìn về phía phòng khách:
"Kỷ luật chỗ này của các ngươi cũng không nghiêm lắm, giống hệt lũ ngốc Vân Thần Tông kia."
Đệ tử Thiên Thu Các nhìn Yến Nghiêu, có câu không biết nên nói hay không.
"Ui da!"
Đột nhiên, một thứ màu xanh bay ra từ phòng cho khách.
Yến Nghiêu nhướng mày:
"Ô, đồ ngốc đấy à?"
Thẩm Hàm Thanh ngã dưới chân Yến Nghiêu, ngửa mặt thấy vẻ mặt khinh bỉ của hắn, vừa sợ hãi vừa không do dự bò tới sau lưng nữ đệ tử lạ mặt, kéo vạt áo nàng ta than thở.
"Tổn thọ quá! Cô nương à, Thiên Thu Các các vị có thiếu người không? Ta đi ăn máng khác sang đây nhé?”
Nữ đệ tử hoảng hốt:
"Hả?? Không được đâu? Sư huynh ngươi còn đang nhìn kìa?”
Yến Nghiêu vẫn thư thái dựa lan can, hắn từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hàm Thanh, nói với nữ đệ tử:
"Không sao, hai mươi linh thạch bán cho các ngươi."
Nữ đệ tử kinh ngạc, sao lại còn bán đứt thế?
"Đạo hữu đừng đùa, chuyện này…"
Yến Nghiêu:
"Mười lăm linh thạch, không thể ít hơn."
Nữ đệ tử: "..."
Sư huynh dòng chính có thể phát mại sư đệ dòng thứ.
Thực ra đây không phải lần đầu Thẩm Hàm Thanh đi ăn máng khác, trong năm đại Tiên Môn của tu chân giới, trừ Dược Tiên Cốc không hợp chuyên ngành ra, các tông môn khác hắn đều từng làm đệ tử, kinh nghiệm phong phú.
Ban đầu ở Vân Thần Tông, sư huynh sư tỷ đều là thiên tài kiếm tu, áp lực đổ dồn lên tiểu sư đệ là hắn, nhưng hắn không phải hạt giống nỗ lực, sống rất khổ sở.
Sau đó, tông môn có thêm một tiểu sư muội, Thẩm Hàm Thanh tưởng có người đồng cam cộng khổ, kết quả bạn đoán xem? Tiểu sư muội là một con rồng ngốc.
Thẩm Hàm Thanh mở ra con đường đi ăn máng khác, sau khi rời khỏi Vân Thần Tông, phát hiện bên ngoài căn bản không mưa.
Nhưng tên này không chịu được khổ, ở tông môn khác dậy sớm ba ngày đã không chịu nổi, chạy về Vân Thần Tiên Sơn ngay trong đêm.
"Ê… Thẩm sư đệ làm gì đó, lại chui rúc sau lưng người khác thế kia?"
Ninh Vi và Sở Anh ra khỏi phòng, kéo theo Lục Du Bạch mặt mũi vô hồn.
Yến Nghiêu nói:
"Giờ hắn không còn là sư đệ ngươi nữa, bán cho Thiên Thu Các rồi."
Ninh Vi hiểu ý:
"Phân xác hay toàn thây? Bán tay trước hay chân trước?"
Thẩm Hàm Thanh:
"Không phải đâu, mấy người?!"
Quá âm phủ rồi đấy.
Nữ đệ tử Thiên Thu Các sợ hãi, thấy năm người họ tụ tập không hiểu sao hoảng sợ, mấy đệ tử thân truyền Vân Thần Tông này không bình thường, nàng ta nên chạy trước thì hơn.
"Cáo... cáo từ! Các vị từ từ nói chuyện!"
Nữ đệ tử chuồn mất, Thẩm Hàm Thanh cô độc ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn sư huynh sư tỷ thân yêu nhà mình.
Lục Du Bạch chỉnh lại áo, lấy ra một miếng linh thạch ném cho hắn.
Bố thí ăn mày đấy à?
Thẩm Hàm Thanh: "..."
Quá đáng, hắn sắp nổi giận rồi.
Thẩm Hàm Thanh trừng mắt với mọi người, rồi cúi xuống nhặt mảnh linh thạch bỏ túi.
"Không đủ, nữa cơ."
"Có thể có tiền đồ một chút được không?"
Lục Du Bạch vừa nói vừa lấy thêm hai miếng linh thạch dỗ hắn.
Thẩm Hàm Thanh lập tức vui vẻ, đứng dậy hai tay đón lấy linh thạch, cười hì hì:
"Tiền đồ lớn nhất của ta là ở Vân Thần Tông ăn no chờ chết, cảm ơn Lục sư huynh ban thưởng!"
Ninh Vi xoa trán, vẫn khó tưởng tượng người như vậy lại là đệ tử thân truyền Thánh Tông.
Người khác khao khát lừng danh thiên hạ, còn Thẩm Hàm Thanh chỉ muốn sống sung sướng cả đời.
Năm người tụm năm tụm ba, ăn mặc đủ màu sặc sỡ, đứng giữa hành lang vô cùng nổi bật bắt mắt.
Cách đó không xa có người nhìn họ.
"Nàng ta chính là Ninh Vi?"
Phong Thanh Ngưng liếc kiếm linh một cái rồi bước tới bờ kiếm trì, ngắm nhìn một thanh linh kiếm khác màu xanh nhạt trong hồ.
"Gặp rồi, giống y hệt người kia."
Kiếm linh lập tức hứng thú, nói với Phong Thanh Ngưng:
"Cho nàng tới Thanh Phong Đài, ta muốn gặp."
Phong Thanh Ngưng đột ngột quay đầu, cảnh cáo:
"Chuyện thần hồn của Ánh Vi ta còn chưa truy cứu ngươi, đừng có giở mánh khóe.”
Kiếm linh nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười.
Điều này không do ngươi quyết định.
Sau đại nạn, Kiếm Tiên đã không còn là Kiếm Tiên năm xưa, nhưng kiếm linh vẫn là Thập Châu Xuân ngày trước.
Phong Thanh Ngưng quá hiểu kiếm linh, chỉ cần liếc mắt là biết trong lòng kiếm linh này có quỷ kế.
"Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ khiến Ninh Vi hồn phi phách tán."
Kiếm linh biến sắc:
"Ngươi điên rồi, trên người nàng có thần hồn của sư tỷ ngươi!"
"Vậy thì sao!"
Mắt Phong Thanh Ngưng đỏ ngầu.
Bà ta chỉ vào thanh kiếm màu xanh nhạt trong hồ, chất vấn kiếm linh:
"Thần hồn của Ánh Vi có thể khiến đại sư huynh sống lại, hay có thể để những tiền bối Vân Thần Tông kia trở về?!"
"Ánh Vi lợi hại thì có ích gì, thậm chí không bằng chủ nhân đọa ma kia của ngươi, ít ra hắn còn biết nhớ tình xưa."
Kiếm linh nhíu mày nghe bà ta phàn nàn thì nhíu mày, quay về đáy kiếm trì, không nhịn được lẩm bẩm:
"Đã ghét nàng như vậy, mười bảy năm trước sao không bóp chết nàng đi, còn đặc biệt đặt cho nàng chữ “Vi”? Loài người các ngươi thật cứng miệng mà khó hiểu..."
Phong Thanh Ngưng mím môi, móng tay cấu vào lòng bàn tay, đột nhiên giơ tay vung một chưởng, nước trong kiếm trì bắn lên chín thước.
Tóc của ta…? Kiếm linh nổi giận, nhảy ra chỉ trỏ mắng nhiếc.
"Phong Thanh Ngưng ngươi ****!!!"
...
Đèn đuốc rực rỡ, lầu các như mây.
Ninh Vi cùng người Vân Thần Tông nghỉ lại ở Thiên Thu Các, có đệ tử nơi này dẫn họ tới phòng nghỉ riêng.
Sở Anh và Ninh Vi ở cùng nhau, đi giữa chừng Ninh Vi đột nhiên dừng ở lan can, ngắm nhìn một nơi xa nào đó.
"Sao không đi nữa tiểu sư tỷ?"
Ninh Vi mí mắt giật giật:
"Theo kinh nghiệm, hẳn là có sát khí hướng tới ta."
Đệ tử Thiên Thu Các theo ánh mắt nàng nhìn ra, thấy rõ tòa kiến trúc kia bèn mỉm cười:
"Đạo hữu nói đùa rồi, đó là Thanh Phong Đài của lão tổ Phong Thanh Ngưng, sao lại có sát khí được?"
"Ồ…"
Ninh Vi bừng tỉnh, lùi một bước ra sau lưng Sở Anh:
"Vậy càng có khả năng."
Sở Anh cảm thấy lưng lạnh toát, nếu Thẩm Hàm Thanh dùng nàng làm khiên thịt thế này, nàng sẽ đạp bay hắn:
"Thanh Phong Đài? Mấy thanh linh kiếm của Kiếm Tiên có phải cũng ở đó không?"
Đệ tử Thiên Thu Các nói:
"Túy Vân Thiên và Thập Châu Xuân đều ở đó, còn Đoạn Thủy Hàn thì lão tổ luôn mang theo bên mình."
Những tên kiếm quen thuộc ấy làm Ninh Vi đau đầu.
Bốn thanh kiếm thành danh lại thiếu một, chính là Thiên Hà Khuynh của Ánh Vi Kiếm Tiên.
"Tiểu sư tỷ có tâm sự à?"
Ba người tiếp tục lên lầu, Sở Anh vỗ lưng Ninh Vi.
Trong khoảnh khắc, Ninh Vi ngược ánh đèn nhìn về phía Sở Anh, đôi mắt hạnh của thiếu nữ vô cùng sáng ngời.
Ninh Vi nói:
"Đệ tử thân truyền Vân Thần Tông các ngươi đều thích suy đoán chuyện của ta."
Sở Anh lắc ngón tay:
"Sai rồi sai rồi, là Vân Thần Tông của chúng ta, tỷ cũng là người của chúng ta."
Nàng cười đắc ý, rất ấm áp.
Ninh Vi không chống cự nổi:
"Phải phải, muội nói chí phải."
"Hì hì…"
Sở Anh kéo Ninh Vi bất chấp lao về phòng khách.
Đệ tử dẫn đường của Thiên Thu Các kinh ngạc nhìn họ chạy vào phòng Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch.
"Á á á á á——!!"
Thiếu niên ra ngoài phải biết bảo vệ bản thân.
Nghe tiếng hét kinh hoàng trong phòng, đệ tử Thiên Thu Các này do dự không biết có nên đi qua không. Đột nhiên sau lưng có người, khiến nàng cũng kinh hô một tiếng.
Yến Nghiêu khoanh tay dựa lan can, nhìn về phía phòng khách:
"Kỷ luật chỗ này của các ngươi cũng không nghiêm lắm, giống hệt lũ ngốc Vân Thần Tông kia."
Đệ tử Thiên Thu Các nhìn Yến Nghiêu, có câu không biết nên nói hay không.
"Ui da!"
Đột nhiên, một thứ màu xanh bay ra từ phòng cho khách.
Yến Nghiêu nhướng mày:
"Ô, đồ ngốc đấy à?"
Thẩm Hàm Thanh ngã dưới chân Yến Nghiêu, ngửa mặt thấy vẻ mặt khinh bỉ của hắn, vừa sợ hãi vừa không do dự bò tới sau lưng nữ đệ tử lạ mặt, kéo vạt áo nàng ta than thở.
"Tổn thọ quá! Cô nương à, Thiên Thu Các các vị có thiếu người không? Ta đi ăn máng khác sang đây nhé?”
Nữ đệ tử hoảng hốt:
"Hả?? Không được đâu? Sư huynh ngươi còn đang nhìn kìa?”
Yến Nghiêu vẫn thư thái dựa lan can, hắn từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hàm Thanh, nói với nữ đệ tử:
"Không sao, hai mươi linh thạch bán cho các ngươi."
Nữ đệ tử kinh ngạc, sao lại còn bán đứt thế?
"Đạo hữu đừng đùa, chuyện này…"
Yến Nghiêu:
"Mười lăm linh thạch, không thể ít hơn."
Nữ đệ tử: "..."
Sư huynh dòng chính có thể phát mại sư đệ dòng thứ.
Thực ra đây không phải lần đầu Thẩm Hàm Thanh đi ăn máng khác, trong năm đại Tiên Môn của tu chân giới, trừ Dược Tiên Cốc không hợp chuyên ngành ra, các tông môn khác hắn đều từng làm đệ tử, kinh nghiệm phong phú.
Ban đầu ở Vân Thần Tông, sư huynh sư tỷ đều là thiên tài kiếm tu, áp lực đổ dồn lên tiểu sư đệ là hắn, nhưng hắn không phải hạt giống nỗ lực, sống rất khổ sở.
Sau đó, tông môn có thêm một tiểu sư muội, Thẩm Hàm Thanh tưởng có người đồng cam cộng khổ, kết quả bạn đoán xem? Tiểu sư muội là một con rồng ngốc.
Thẩm Hàm Thanh mở ra con đường đi ăn máng khác, sau khi rời khỏi Vân Thần Tông, phát hiện bên ngoài căn bản không mưa.
Nhưng tên này không chịu được khổ, ở tông môn khác dậy sớm ba ngày đã không chịu nổi, chạy về Vân Thần Tiên Sơn ngay trong đêm.
"Ê… Thẩm sư đệ làm gì đó, lại chui rúc sau lưng người khác thế kia?"
Ninh Vi và Sở Anh ra khỏi phòng, kéo theo Lục Du Bạch mặt mũi vô hồn.
Yến Nghiêu nói:
"Giờ hắn không còn là sư đệ ngươi nữa, bán cho Thiên Thu Các rồi."
Ninh Vi hiểu ý:
"Phân xác hay toàn thây? Bán tay trước hay chân trước?"
Thẩm Hàm Thanh:
"Không phải đâu, mấy người?!"
Quá âm phủ rồi đấy.
Nữ đệ tử Thiên Thu Các sợ hãi, thấy năm người họ tụ tập không hiểu sao hoảng sợ, mấy đệ tử thân truyền Vân Thần Tông này không bình thường, nàng ta nên chạy trước thì hơn.
"Cáo... cáo từ! Các vị từ từ nói chuyện!"
Nữ đệ tử chuồn mất, Thẩm Hàm Thanh cô độc ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn sư huynh sư tỷ thân yêu nhà mình.
Lục Du Bạch chỉnh lại áo, lấy ra một miếng linh thạch ném cho hắn.
Bố thí ăn mày đấy à?
Thẩm Hàm Thanh: "..."
Quá đáng, hắn sắp nổi giận rồi.
Thẩm Hàm Thanh trừng mắt với mọi người, rồi cúi xuống nhặt mảnh linh thạch bỏ túi.
"Không đủ, nữa cơ."
"Có thể có tiền đồ một chút được không?"
Lục Du Bạch vừa nói vừa lấy thêm hai miếng linh thạch dỗ hắn.
Thẩm Hàm Thanh lập tức vui vẻ, đứng dậy hai tay đón lấy linh thạch, cười hì hì:
"Tiền đồ lớn nhất của ta là ở Vân Thần Tông ăn no chờ chết, cảm ơn Lục sư huynh ban thưởng!"
Ninh Vi xoa trán, vẫn khó tưởng tượng người như vậy lại là đệ tử thân truyền Thánh Tông.
Người khác khao khát lừng danh thiên hạ, còn Thẩm Hàm Thanh chỉ muốn sống sung sướng cả đời.
Năm người tụm năm tụm ba, ăn mặc đủ màu sặc sỡ, đứng giữa hành lang vô cùng nổi bật bắt mắt.
Cách đó không xa có người nhìn họ.
"Nàng ta chính là Ninh Vi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương