Về chuyện của Ninh Vi, ngay cả các lão Thiên Thu Các cũng biết rất ít.
"Nó có phải huyết mạch Ninh gia không mà tế tổ? Đứa bé này căn bản không biết từ đâu đến."
"Nhỏ tiếng thôi, đây là người do lão tổ và Ninh Vân Phồn chọn, họ Ninh là được rồi, ngươi để ý làm gì nó có phải người họ ta không?”
"Nhưng chúng ta đang tế tổ Ninh gia, trên văn bia có tổ tiên của nó không? Năm xưa lão tổ đưa nó đến Vân Thần Tông ta đã thấy không ổn, không cha không mẹ lại còn lai lịch không rõ."
"Đừng nói nữa, Ninh Vân Phồn đến rồi!"
Thời khắc sắp đến, người cần có mặt đều đã đến đủ.
Ninh Phù Xuân và Ninh Vân Phồn cùng xuất hiện, Ninh Vân Phồn vừa đến, ánh mắt đã dán chặt vào Ninh Vi.
Trước mắt mọi người, không hề che giấu sự quan tâm và thiên vị từ tận đáy lòng.
Ninh Phù Xuân cười:
"Chưởng môn rất yêu thương Ninh Vi nhỉ."
Ninh Vân Phồn mỉm cười:
"Các chủ cứ đùa, đứa bé do ta nuôi dưỡng tự nhiên phải để ý, không thì đứa bé không còn, đêm ngày khó ngủ vẫn là chính mình."
Nếu là người khác, ông đã lười đến chẳng thèm liếc.
Hai người này sánh vai bước đi, bất kỳ trưởng lão hay các lão nào cũng phải nhường đường, bao gồm cả gia chủ Ninh Quy Thanh.
Bởi một người đại diện Thiên Thu Các, một người có cả Vân Thần Tông đứng sau, còn Ninh gia chỉ là một thế gia vọng tộc hùng mạnh, rốt cuộc không thể sánh bằng.
Bên cạnh Bia Trường Thanh, Ninh Vi tỉnh táo lại, liếc nhìn tình hình hiện trường, lặng lẽ lùi vào đám đông.
"Ôi, chạy gì thế, lại đây nào."
Ninh Vân Phồn đi đến trước Bia Trường Thanh, quay đầu gọi Ninh Vi.
Ninh Vi chớp mắt, nghe lời lại đến gần.
Ninh Vân Phồn đặt tay lên vai nàng, nghiêng người nói:
"Lát nữa cần con làm phép, nhỏ một giọt máu vào Bia Trường Thanh, nếu được tổ tiên Ninh gia công nhận, Bia Trường Thanh sẽ lóe lên linh quang."
Bia Trường Thanh phản ứng càng lớn, chứng tỏ người nhỏ máu càng được đánh giá cao. Đây là điều khiến người Ninh gia vô cùng tự hào.
Nàng nhìn vô số cái tên trên Bia Trường Thanh, cuối cùng bối phận cao nhất vẫn là Ninh Thanh Dã.
Hóa ra Bia Trường Thanh này là xây cho Ninh Thanh Dã.
"Nếu linh quang không xuất hiện, con có bị đuổi khỏi Ninh gia không?"
Ninh Vi nói đùa.
Ninh Vân Phồn nhướng mày:
"Vậy thì theo ta về Vân Thần Tông."
Đến đây là để làm rõ ràng chân tướng, đâu phải kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Ninh Vi cong môi, nhìn Bia Trường Thanh hằm hè xoa cổ tay.
Ninh Vân Phồn khựng một cái:
"Ta không mong tấm bia này công nhận con, nhưng con cũng đừng động thủ với nó, hỏng rồi khó mà đền."
Ninh Vi giơ tay ra hiệu OK, Ninh Vân Phồn suy đoán nàng đang làm yêu pháp gì.
Nghi thức sắp bắt đầu, người dự lễ đứng đúng vị trí được định sẵn của mình.
Ninh Phù Xuân và Ninh Quy Thanh đứng gần Bia Trường Thanh nhất, tiếp theo là một hàng trưởng lão Ninh gia, rồi đến những nhân vật cốt cán có thực lực và danh vọng.
Ninh Vi và Ninh Vân Phồn đứng giữa, là nhân vật chính của nghi thức tế tổ.
Sau khi gia chủ hoàn thành phần nghi thức, đến lượt Ninh Vi tế tổ.
Nàng vừa nhúc nhích, ánh mắt mọi người đã đổ dồn lên.
Đệ tử không biết chuyện thì tò mò linh quang nàng tỏa ra bao nhiêu, trưởng lão biết một nửa thì hiếu kỳ trên người nàng có bao nhiêu huyết mạch Ninh gia, chưởng môn và các chủ biết hết mọi chuyện thì tò mò nàng rốt cuộc là tồn tại thế nào.
"Ninh Vi này sao trông khác hôm qua thế nhỉ?"
Ninh Sương Duệ đứng trong đám đông thắc mắc, nữ kiếm tu áo đỏ đánh nàng ta hôm qua đâu? Vị trưởng lão đứng trước nàng ta chính là người có thành kiến với Ninh Vi.
Trưởng lão thở dài, thì thầm mắng:
"Ai biết được, mèo hoang chó dại nào cũng có thể đến Bia Trường Thanh tế tổ! Ninh Vân Phồn cũng vậy, từ khi làm chưởng môn Thánh Tông bắt đầu ăn cây táo rào cây sung, có còn là người Ninh gia nữa không biết?"
Nghe vậy, Ninh Sương Duệ không khỏi nhíu mày.
"Ninh gia chúng ta thì cao quý hơn ai? Nếu không phải Vân Thần Tông bồi dưỡng ra Ánh Vi Kiếm Tiên, Ninh gia cũng không được hưởng sái vinh dự này, trưởng lão ở Thiên Thu Các lâu rồi ngu người luôn à?”
Tính cách nàng ta rất đơn giản bộc trực, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Trưởng lão tức giận đến mức râu tóc dựng đứng.
"Chuyện trang nghiêm như tế tổ thế này mà…”
"Chuyện trang nghiêm như tế tổ thế này mà ngươi làm loạn gì vậy?"
Ninh Vân Phồn nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao đâm tới.
Ông vừa lên tiếng, Ninh Phù Xuân và Ninh Quy Thanh cũng nhìn sang, sắc mặt khó coi.
Không chọc nổi, một người cũng không chọc nổi.
Trưởng lão xấu hổ cúi đầu, bụng đầy bất mãn.
Ninh Vi lạnh nhạt liếc qua, mặt Ninh Vân Phồn dịu lại, ra hiệu nàng tiếp tục.
"Haiz..."
Ninh Vi thở dài, nhìn cái tên nổi bật nhất trên Bia Trường Thanh, từ đầu ngón tay dẫn ra một giọt máu, được linh khí bao bọc, chảy vào Bia Trường Thanh.
Vô số cặp mắt tập trung nhìn chằm chằm giọt máu này.
Khi giọt máu biến mất, tim Ninh Vi đột nhiên lỡ nhịp.
Ngay sau đó…
Mười hai luồng kim quang tràn ngập Bia Trường Thanh!
Ánh sáng chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt, dường như bị mù.
Chưa từng có ai tạo ra linh quang sáng chói như vậy, ba ngàn năm nay đây là lần đầu.
"Ninh... Ninh Vi!"
Ninh Quy Thanh che tay áo, muốn Ninh Vi giải trừ ánh sáng này.
"..."
Ninh Vi im lặng giây lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay vỗ lên Bia Trường Thanh.
Uỳnh!!!
Một luồng bạch quang xuyên thủng bầu trời, chiếu cho cả gia tộc Ninh gia sáng rực lên.
Bia Trường Thanh rung chuyển dữ dội, khiến mặt đất bắt đầu nứt ra.
Ninh Quy Thanh:
"Chết tiệt!"
Ai bảo huyết mạch nàng ta không thuần chủng? Thế này thì mẹ nó thuần chủng không thể thuần chủng hơn ấy chứ!
Cùng lúc đó tại Thanh Phong Đài…
Phong Thanh Ngưng đột nhiên bị ánh sáng chói một cái, nghi hoặc nhìn về Bia Trường Thanh, thấy được luồng linh quang chọc thủng bầu trời kia.
Đất rung núi lắc, một đám tu sĩ che mắt bỏ chạy.
Cảnh tượng này...
Không phải tế tổ sao?
Sao giống như tổ tiên “xuất thổ” vậy.
Bà ta kinh ngạc quan sát một lúc, tiện tay gọi một con linh điệp, truyền âm cho Ninh Phù Xuân.
...
Bia Trường Thanh tiếp tục như vậy một lúc.
Ninh Vân Phồn và Ninh Phù Xuân tu vi cao thâm, không đến nỗi bị linh quang chói mắt, bình tĩnh đợi hiệu ứng thể hiện đủ rồi cùng nhau hợp tác thu hồi thần thông.
Mọi người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, như hồn xiêu phách lạc một lúc lâu.
Ninh Vi xoa xoa tay, từng bước đi đến vị trưởng lão nói nhiều vừa nãy.
Nàng khoanh tay nghiêng người, mắt cong cong cười hỏi:
"Trưởng lão, ngài xem ta có được không, thế này đã được công nhận hay chưa?”
Trưởng lão: "..."
Trưởng lão không nói, chỉ lặng lẽ vái chào nàng.
Kiếm Tiên tuyển chọn, hắn không dám ý kiến.
Ninh Vi cười, hạ giọng nói thật:
"Xuất thân Ninh gia không phải bá quyền, hôm nay ngài tôn trọng ta, cũng xin ngài tôn trọng Ninh gia và Vân Thần Tông."
Nàng không đợi trưởng lão trả lời, lạnh lùng xoay người.
Ninh Vân Phồn nhìn thấy hết tất cả, lại liếc nhìn Bia Trường Thanh đầy vết nứt.
Đồ đệ này còn đáng sợ hơn ông tưởng.
Ninh Vân Phồn nhìn Ninh Vi trở về đứng bên cạnh, như thu lại móng vuốt sắc bén.
Ông không nhịn được trêu nàng một câu.
"Lợi hại quá à, Vi Vi…”
Ninh Vi ngẩng mặt, ánh mắt lạnh giá như băng lập tức hóa thành bất đắc dĩ.
"Sư tôn ngài bình thường một chút đi."
Ninh Vân Phồn cong môi, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
Lần này, không chỉ lòng ông đã được thanh thản, mà bất kỳ ai trong Thiên Thu Các cũng không dám chất vấn Ninh Vi nữa.
Ninh Phù Xuân:
"Ninh Vi, lão tổ truyền lời, muốn con kết thúc tế tổ xong đến gặp bà ấy."
Ồ, còn vị tổ tông này nữa.
Ninh Vi liếc nhìn linh điệp trên tay Ninh Phù Xuân, rồi nhìn về hướng Thanh Phong Đài.
"Nó có phải huyết mạch Ninh gia không mà tế tổ? Đứa bé này căn bản không biết từ đâu đến."
"Nhỏ tiếng thôi, đây là người do lão tổ và Ninh Vân Phồn chọn, họ Ninh là được rồi, ngươi để ý làm gì nó có phải người họ ta không?”
"Nhưng chúng ta đang tế tổ Ninh gia, trên văn bia có tổ tiên của nó không? Năm xưa lão tổ đưa nó đến Vân Thần Tông ta đã thấy không ổn, không cha không mẹ lại còn lai lịch không rõ."
"Đừng nói nữa, Ninh Vân Phồn đến rồi!"
Thời khắc sắp đến, người cần có mặt đều đã đến đủ.
Ninh Phù Xuân và Ninh Vân Phồn cùng xuất hiện, Ninh Vân Phồn vừa đến, ánh mắt đã dán chặt vào Ninh Vi.
Trước mắt mọi người, không hề che giấu sự quan tâm và thiên vị từ tận đáy lòng.
Ninh Phù Xuân cười:
"Chưởng môn rất yêu thương Ninh Vi nhỉ."
Ninh Vân Phồn mỉm cười:
"Các chủ cứ đùa, đứa bé do ta nuôi dưỡng tự nhiên phải để ý, không thì đứa bé không còn, đêm ngày khó ngủ vẫn là chính mình."
Nếu là người khác, ông đã lười đến chẳng thèm liếc.
Hai người này sánh vai bước đi, bất kỳ trưởng lão hay các lão nào cũng phải nhường đường, bao gồm cả gia chủ Ninh Quy Thanh.
Bởi một người đại diện Thiên Thu Các, một người có cả Vân Thần Tông đứng sau, còn Ninh gia chỉ là một thế gia vọng tộc hùng mạnh, rốt cuộc không thể sánh bằng.
Bên cạnh Bia Trường Thanh, Ninh Vi tỉnh táo lại, liếc nhìn tình hình hiện trường, lặng lẽ lùi vào đám đông.
"Ôi, chạy gì thế, lại đây nào."
Ninh Vân Phồn đi đến trước Bia Trường Thanh, quay đầu gọi Ninh Vi.
Ninh Vi chớp mắt, nghe lời lại đến gần.
Ninh Vân Phồn đặt tay lên vai nàng, nghiêng người nói:
"Lát nữa cần con làm phép, nhỏ một giọt máu vào Bia Trường Thanh, nếu được tổ tiên Ninh gia công nhận, Bia Trường Thanh sẽ lóe lên linh quang."
Bia Trường Thanh phản ứng càng lớn, chứng tỏ người nhỏ máu càng được đánh giá cao. Đây là điều khiến người Ninh gia vô cùng tự hào.
Nàng nhìn vô số cái tên trên Bia Trường Thanh, cuối cùng bối phận cao nhất vẫn là Ninh Thanh Dã.
Hóa ra Bia Trường Thanh này là xây cho Ninh Thanh Dã.
"Nếu linh quang không xuất hiện, con có bị đuổi khỏi Ninh gia không?"
Ninh Vi nói đùa.
Ninh Vân Phồn nhướng mày:
"Vậy thì theo ta về Vân Thần Tông."
Đến đây là để làm rõ ràng chân tướng, đâu phải kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Ninh Vi cong môi, nhìn Bia Trường Thanh hằm hè xoa cổ tay.
Ninh Vân Phồn khựng một cái:
"Ta không mong tấm bia này công nhận con, nhưng con cũng đừng động thủ với nó, hỏng rồi khó mà đền."
Ninh Vi giơ tay ra hiệu OK, Ninh Vân Phồn suy đoán nàng đang làm yêu pháp gì.
Nghi thức sắp bắt đầu, người dự lễ đứng đúng vị trí được định sẵn của mình.
Ninh Phù Xuân và Ninh Quy Thanh đứng gần Bia Trường Thanh nhất, tiếp theo là một hàng trưởng lão Ninh gia, rồi đến những nhân vật cốt cán có thực lực và danh vọng.
Ninh Vi và Ninh Vân Phồn đứng giữa, là nhân vật chính của nghi thức tế tổ.
Sau khi gia chủ hoàn thành phần nghi thức, đến lượt Ninh Vi tế tổ.
Nàng vừa nhúc nhích, ánh mắt mọi người đã đổ dồn lên.
Đệ tử không biết chuyện thì tò mò linh quang nàng tỏa ra bao nhiêu, trưởng lão biết một nửa thì hiếu kỳ trên người nàng có bao nhiêu huyết mạch Ninh gia, chưởng môn và các chủ biết hết mọi chuyện thì tò mò nàng rốt cuộc là tồn tại thế nào.
"Ninh Vi này sao trông khác hôm qua thế nhỉ?"
Ninh Sương Duệ đứng trong đám đông thắc mắc, nữ kiếm tu áo đỏ đánh nàng ta hôm qua đâu? Vị trưởng lão đứng trước nàng ta chính là người có thành kiến với Ninh Vi.
Trưởng lão thở dài, thì thầm mắng:
"Ai biết được, mèo hoang chó dại nào cũng có thể đến Bia Trường Thanh tế tổ! Ninh Vân Phồn cũng vậy, từ khi làm chưởng môn Thánh Tông bắt đầu ăn cây táo rào cây sung, có còn là người Ninh gia nữa không biết?"
Nghe vậy, Ninh Sương Duệ không khỏi nhíu mày.
"Ninh gia chúng ta thì cao quý hơn ai? Nếu không phải Vân Thần Tông bồi dưỡng ra Ánh Vi Kiếm Tiên, Ninh gia cũng không được hưởng sái vinh dự này, trưởng lão ở Thiên Thu Các lâu rồi ngu người luôn à?”
Tính cách nàng ta rất đơn giản bộc trực, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Trưởng lão tức giận đến mức râu tóc dựng đứng.
"Chuyện trang nghiêm như tế tổ thế này mà…”
"Chuyện trang nghiêm như tế tổ thế này mà ngươi làm loạn gì vậy?"
Ninh Vân Phồn nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao đâm tới.
Ông vừa lên tiếng, Ninh Phù Xuân và Ninh Quy Thanh cũng nhìn sang, sắc mặt khó coi.
Không chọc nổi, một người cũng không chọc nổi.
Trưởng lão xấu hổ cúi đầu, bụng đầy bất mãn.
Ninh Vi lạnh nhạt liếc qua, mặt Ninh Vân Phồn dịu lại, ra hiệu nàng tiếp tục.
"Haiz..."
Ninh Vi thở dài, nhìn cái tên nổi bật nhất trên Bia Trường Thanh, từ đầu ngón tay dẫn ra một giọt máu, được linh khí bao bọc, chảy vào Bia Trường Thanh.
Vô số cặp mắt tập trung nhìn chằm chằm giọt máu này.
Khi giọt máu biến mất, tim Ninh Vi đột nhiên lỡ nhịp.
Ngay sau đó…
Mười hai luồng kim quang tràn ngập Bia Trường Thanh!
Ánh sáng chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt, dường như bị mù.
Chưa từng có ai tạo ra linh quang sáng chói như vậy, ba ngàn năm nay đây là lần đầu.
"Ninh... Ninh Vi!"
Ninh Quy Thanh che tay áo, muốn Ninh Vi giải trừ ánh sáng này.
"..."
Ninh Vi im lặng giây lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay vỗ lên Bia Trường Thanh.
Uỳnh!!!
Một luồng bạch quang xuyên thủng bầu trời, chiếu cho cả gia tộc Ninh gia sáng rực lên.
Bia Trường Thanh rung chuyển dữ dội, khiến mặt đất bắt đầu nứt ra.
Ninh Quy Thanh:
"Chết tiệt!"
Ai bảo huyết mạch nàng ta không thuần chủng? Thế này thì mẹ nó thuần chủng không thể thuần chủng hơn ấy chứ!
Cùng lúc đó tại Thanh Phong Đài…
Phong Thanh Ngưng đột nhiên bị ánh sáng chói một cái, nghi hoặc nhìn về Bia Trường Thanh, thấy được luồng linh quang chọc thủng bầu trời kia.
Đất rung núi lắc, một đám tu sĩ che mắt bỏ chạy.
Cảnh tượng này...
Không phải tế tổ sao?
Sao giống như tổ tiên “xuất thổ” vậy.
Bà ta kinh ngạc quan sát một lúc, tiện tay gọi một con linh điệp, truyền âm cho Ninh Phù Xuân.
...
Bia Trường Thanh tiếp tục như vậy một lúc.
Ninh Vân Phồn và Ninh Phù Xuân tu vi cao thâm, không đến nỗi bị linh quang chói mắt, bình tĩnh đợi hiệu ứng thể hiện đủ rồi cùng nhau hợp tác thu hồi thần thông.
Mọi người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, như hồn xiêu phách lạc một lúc lâu.
Ninh Vi xoa xoa tay, từng bước đi đến vị trưởng lão nói nhiều vừa nãy.
Nàng khoanh tay nghiêng người, mắt cong cong cười hỏi:
"Trưởng lão, ngài xem ta có được không, thế này đã được công nhận hay chưa?”
Trưởng lão: "..."
Trưởng lão không nói, chỉ lặng lẽ vái chào nàng.
Kiếm Tiên tuyển chọn, hắn không dám ý kiến.
Ninh Vi cười, hạ giọng nói thật:
"Xuất thân Ninh gia không phải bá quyền, hôm nay ngài tôn trọng ta, cũng xin ngài tôn trọng Ninh gia và Vân Thần Tông."
Nàng không đợi trưởng lão trả lời, lạnh lùng xoay người.
Ninh Vân Phồn nhìn thấy hết tất cả, lại liếc nhìn Bia Trường Thanh đầy vết nứt.
Đồ đệ này còn đáng sợ hơn ông tưởng.
Ninh Vân Phồn nhìn Ninh Vi trở về đứng bên cạnh, như thu lại móng vuốt sắc bén.
Ông không nhịn được trêu nàng một câu.
"Lợi hại quá à, Vi Vi…”
Ninh Vi ngẩng mặt, ánh mắt lạnh giá như băng lập tức hóa thành bất đắc dĩ.
"Sư tôn ngài bình thường một chút đi."
Ninh Vân Phồn cong môi, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
Lần này, không chỉ lòng ông đã được thanh thản, mà bất kỳ ai trong Thiên Thu Các cũng không dám chất vấn Ninh Vi nữa.
Ninh Phù Xuân:
"Ninh Vi, lão tổ truyền lời, muốn con kết thúc tế tổ xong đến gặp bà ấy."
Ồ, còn vị tổ tông này nữa.
Ninh Vi liếc nhìn linh điệp trên tay Ninh Phù Xuân, rồi nhìn về hướng Thanh Phong Đài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương