"Đương nhiên là được."
Dịch Thù Mẫn nói:
"Tình trạng của con và Yến Nghiêu thế này, ta không khuyên các con tiếp tục thi đấu với bọn Du Bạch nữa. Hai ngày tới hãy dưỡng thương cho tốt, đừng nổi giận."
Một người sống sờ sờ chịu đựng ba kiếm của kiếm tu Kim Đan, một người bị kiếm trận của mình cắn trả, đều không phải vết thương nhẹ.
Ninh Vi khẽ gật đầu, vẫy tay với Sở Anh và Yến Nghiêu, không nhờ ai đỡ hay đi theo, một mình rời xa chốn ồn ào, chạy tới động phủ Ảnh Phong.
Lần trước nàng đến đây là khi nhờ Lục Du Bạch phối hợp dùng Ly Hồn Thảo.
Nơi Nhiếp Tuyền bế quan bị ma khí bao phủ, hung hãn xảo trá, không hề che giấu bản tính của ma long.
Ninh Vi thử giơ tay, chạm vào một tầng chướng ngại.
"Nếu không nhầm, ba ngàn năm trước trong bốn kiếm tiên cũng có người đọa ma..."
Ninh Vi không hiểu vì sao Thánh Tông Tiên Môn lại nuôi ma long. Luân hồi trần thế đã thay đổi nàng quá nhiều, nhưng định kiến với ma tộc vẫn tồn tại.
Như thể nỗi đau năm xưa đã khắc cốt ghi tâm, khiến sau này trở thành phản ứng nhạy cảm quá khích.
Ninh Vi nhíu mày, ngực nặng trĩu, quyết định tìm một động phủ bế quan.
Ở Vân Thần Tông đã một thời gian, nàng bây giờ đã là tu sĩ đạt tiêu chuẩn, vận công tu luyện đều dùng phương pháp tiêu chuẩn của Vân Thần Tông.
Nhưng Ninh Vi hiểu rõ thân thể mình không như người thường, cảnh giới thực sự vẫn cần xem xét.
...
Đại hội thi kiếm kéo dài đến tối, ngày thi đấu đầu tiên mới kết thúc.
Bốn người đều mệt mỏi, nhưng vẫn muốn đi thăm Ninh Vi.
Trưởng lão Ảnh Phong lần đầu thấy nhiều đệ tử theo mình về nhà như thế, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ảnh Phong vốn quỷ dị, ít người lui tới, hoạt động tập thể như thế này hiếm khi xảy ra, lần gần đây nhất vẫn là do trưởng lão nội chiến, đánh từ Thần Cung sang đến Ảnh Phong.
"Nhìn mấy đứa như lũ trộm vậy."
Mộ Dung Ảnh nhìn đám sư điệt đằng sau, bình luận đúng sự thật.
Lục Du Bạch đẩy Mộ Dung Ảnh ra, đi lên phía trước:
"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này kỳ lạ thế nào đâu."
Trong mắt Mộ Dung Ảnh có thêm hai phần ghét bỏ:
"Ta hiểu, ta có hai sư tỷ."
Thẩm Hàm Thanh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh một cái:
"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này bệnh hoạn thế nào đâu."
Trong mắt Mộ Dung Ảnh nhiều thêm bốn phần ghét bỏ:
“Ta hiểu, từng hân hạnh chứng kiến.”
Sở Anh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh cái nữa:
"Sư thúc không hiểu chơi với sinh vật tên sư tỷ này vui thế nào đâu.”
Trong mắt Mộ Dung Ảnh nhiều thêm sáu phần ghét bỏ:
"Vậy thì ta thực không hiểu, vì ta là đứa bị chơi."
Đến lượt Yến Nghiêu, Mộ Dung Ảnh khôn ngoan lùi về sau một bước, bị đẩy nữa là hắn sẽ rớt xuống vực.
Yến Nghiêu và hắn nhìn nhau, im lặng một lát, lúc đi ngang qua Mộ Dung Ảnh dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái…
"..."
Mộ Dung Ảnh vô cùng ghét bỏ:
"Sao không có lời thoại?"
Đêm tối gió lộng, sau khi đánh tiếng với phong chủ Ảnh Phong, đệ tử thân truyền xâm nhập Ảnh Phong.
"Có phải sư tỷ đã nhập định rồi không? Bây giờ chúng ta gọi tỷ ấy có quấy rầy không?”
Sở Anh hoạt bát nhảy nhót đi ở đầu hàng.
"Đến cũng đến rồi, đi xem đi."
Thẩm Hàm Thanh vẫn tò mò chuyện Ninh Vi:
"Đánh xong Yến Nghiêu nàng bỏ đi không nói gì, còn chưa hỏi kinh nghiệm đâu."
Bình tĩnh chờ chết ấy hả? Kinh nghiệm này sợ là không học được.
"Ê hê, động phủ này quen quá, là chỗ này à?”
Thẩm Hàm Thanh cười toe toét bước tới, bất ngờ đập phải chướng ngại, ôm mặt kêu đau.
Lục Du Bạch cạn lời:
"Đó là Nhiếp Tuyền, đồ ngốc."
Thẩm Hàm Thanh:
"Hu hu... tiểu sư muội đánh người từ xa!”
Sở Anh đảo mắt:
"Tự mình mắt mù đâm vào còn trách ai, Nhiếp Tuyền có bao giờ chủ động tấn công ngươi?”
Vừa dứt lời, một luồng ma khí bắn ra uỳnh uỳnh, hất Thẩm Hàm Thanh bay xa.
Yến Nghiêu, Sở Anh, Lục Du Bạch: "...?"
Ngay sau đó, động phủ của Nhiếp Tuyền rung chuyển, ma khí tràn ra tứ phía.
Thẩm Hàm Thanh bò dậy, nhìn thấy cảnh này thì suýt ngất:
"Ta hận các ngươi!”
Theo sư huynh sư tỷ toàn bị đánh.
...
Động phủ của Ninh Vi.
Nơi linh khí dồi dào này chẳng hiểu sao lại lẫn vào một tia ma khí, lượn lờ quanh nàng một hồi sau đó nhắm thẳng về phía ấn đường của nàng mà xông tới.
Ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng nâng lên, ma khí nơi ấn đường lập tức tan biến.
Ninh Vi khẽ ngẩng mắt, đáy mắt lạnh lẽo đầy sương giá.
Vẫn là nàng, nhưng khí chất lạnh lùng hơn rất nhiều.
Nàng thản nhiên đứng dậy, tay vuốt một cái, trước mặt xuất hiện một hình ảnh: Ảnh Phong dưới đêm trăng nguy hiểm khôn lường, đám kiếm tu thân truyền mà nàng quen biết đang ra sức chống cự.
Ninh Vi đột nhiên thở dài, từ khi quay về tu chân giới đến nay, cứ mở mắt là đánh đánh giết giết, vấn đề là phần lớn thời gian nàng còn rất yếu ớt, bất lực.
Nhưng bây giờ thì…
Ninh Vi mỉm cười, cảm nhận linh lực Độ Kiếp kỳ chảy trong cơ thể đã lâu không thấy.
...
Ma khí trong động phủ của Nhiếp Tuyền đột ngột bùng phát, vô cùng ngang ngược.
Mà kiếm quang loạn vũ, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.
"Tính sai rồi, nên dẫn sư thúc theo, hôm nay đánh nhau bên thi kiếm xong còn chưa kịp nghỉ ngơi đâu.”
Thẩm Hàm Thanh rất tức giận, u oán càu nhàu.
Sở Anh cũng bất lực:
"Ngày nào cũng bị đòn hiểm, rốt cuộc là do đâu?!"
"Nói nhảm ít thôi."
Yến Nghiêu chịu đựng nội thương, lạnh lùng chém một kiếm vào động phủ, kiếm ý vô cùng sắc bén.
Ầm…!!
Cùng với nhát kiếm này, động phủ tối tăm lóe sáng lạnh lẽo, chiếu rọi cả một vùng.
Ma khí như bị tịnh hóa, dần dần tan biến.
Ảnh Phong trở lại yên tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mọi người rất kinh ngạc, nhất thời ngây người.
"Ngươi lén tiến hóa sau lưng bọn ta đấy à?"
Thẩm Hàm Thanh ghét nhất người khác nội quyển, vì hắn là con hàng lười biếng.
Yến Nghiêu ngẩn ra, hắn căn bản chẳng còn bao sức lực.
Sở Anh mặc định Yến Nghiêu không nói gì chính là đang làm màu, lập tức xách kiếm chỉ trỏ:
"Giỏi lắm, bị thương còn mạnh như thế! Ngươi là phản đồ, kẻ phản bội tổ chức!”
Không muốn huynh đệ chịu khổ, lại sợ huynh đệ quá giỏi.
Họ cãi nhau ầm ĩ, Lục Du Bạch vuốt cằm suy nghĩ.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, Ninh Vi lặng lẽ xuất hiện.
Lục Du Bạch giật mình, hoảng hốt nhìn Ninh Vi, chỉ thấy tiểu sư tỷ cười nhạt châm chọc:
"Hốt hoảng thế này, làm sao làm đồng lõa tốt được?"
"Ngươi xuất hiện như là quỷ ấy!"
Lục Du Bạch nhỏ giọng khiển trách.
Ninh Vi cười tươi hơn, đây đúng là lời ca ngợi
Lục Du Bạch nhìn nàng một lúc, nhíu mày phát hiện bất thường:
"Ma khí của Nhiếp Tuyền vừa rồi, là do ngươi áp chế sao?"
Ninh Vi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lười nói dối:
"Ma tu trước nay vốn khó kiểm soát, nàng điên lên suýt nữa đoạt xá ta, ta đành phải áp chế ngược lại.”
Lục Du Bạch:
"Vậy ngài bây giờ là?"
Ninh Vi:
"Là tổ tông của ngươi."
Lục Du Bạch: "..."
Sao nàng lại chửi người rồi?
Bọn Sở Anh thấy Ninh Vi tới thì tạm gác lại hiềm khích cá nhân, túm tụm vây quanh nàng.
Yến Nghiêu xoa chuôi kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Vi.
Nhưng Ninh Vi không để ý, nàng kéo Sở Anh, trêu chọc hai sư đệ:
"Ôi chao, đây không phải Yến sư đệ và Thẩm sư đệ sao? Nửa ngày không gặp sao lại thảm thương thế?"
Sở Anh:
"Nói ra thì dài dòng lắm, một kẻ đánh bay ma khí, một kẻ bị ma khí đánh bay. Nhưng kẻ đánh bay ma khí có thực lực rất đáng ghen tị, nên bị kẻ bị ma khí đánh bay kia đánh bay rồi."
Não mấy người đã chết máy, phải mất một lúc để xử lý thông tin.
Bỗng nhiên, đâu đó vang lên tiếng vỗ tay.
Mộ Dung Ảnh không biết từ đâu xuất hiện.
Hắn vỗ tay chậm rãi, trong nụ cười ẩn chứa một vẻ quỷ quyệt:
"Ta hiểu, ta rất hiểu."
Dịch Thù Mẫn nói:
"Tình trạng của con và Yến Nghiêu thế này, ta không khuyên các con tiếp tục thi đấu với bọn Du Bạch nữa. Hai ngày tới hãy dưỡng thương cho tốt, đừng nổi giận."
Một người sống sờ sờ chịu đựng ba kiếm của kiếm tu Kim Đan, một người bị kiếm trận của mình cắn trả, đều không phải vết thương nhẹ.
Ninh Vi khẽ gật đầu, vẫy tay với Sở Anh và Yến Nghiêu, không nhờ ai đỡ hay đi theo, một mình rời xa chốn ồn ào, chạy tới động phủ Ảnh Phong.
Lần trước nàng đến đây là khi nhờ Lục Du Bạch phối hợp dùng Ly Hồn Thảo.
Nơi Nhiếp Tuyền bế quan bị ma khí bao phủ, hung hãn xảo trá, không hề che giấu bản tính của ma long.
Ninh Vi thử giơ tay, chạm vào một tầng chướng ngại.
"Nếu không nhầm, ba ngàn năm trước trong bốn kiếm tiên cũng có người đọa ma..."
Ninh Vi không hiểu vì sao Thánh Tông Tiên Môn lại nuôi ma long. Luân hồi trần thế đã thay đổi nàng quá nhiều, nhưng định kiến với ma tộc vẫn tồn tại.
Như thể nỗi đau năm xưa đã khắc cốt ghi tâm, khiến sau này trở thành phản ứng nhạy cảm quá khích.
Ninh Vi nhíu mày, ngực nặng trĩu, quyết định tìm một động phủ bế quan.
Ở Vân Thần Tông đã một thời gian, nàng bây giờ đã là tu sĩ đạt tiêu chuẩn, vận công tu luyện đều dùng phương pháp tiêu chuẩn của Vân Thần Tông.
Nhưng Ninh Vi hiểu rõ thân thể mình không như người thường, cảnh giới thực sự vẫn cần xem xét.
...
Đại hội thi kiếm kéo dài đến tối, ngày thi đấu đầu tiên mới kết thúc.
Bốn người đều mệt mỏi, nhưng vẫn muốn đi thăm Ninh Vi.
Trưởng lão Ảnh Phong lần đầu thấy nhiều đệ tử theo mình về nhà như thế, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Ảnh Phong vốn quỷ dị, ít người lui tới, hoạt động tập thể như thế này hiếm khi xảy ra, lần gần đây nhất vẫn là do trưởng lão nội chiến, đánh từ Thần Cung sang đến Ảnh Phong.
"Nhìn mấy đứa như lũ trộm vậy."
Mộ Dung Ảnh nhìn đám sư điệt đằng sau, bình luận đúng sự thật.
Lục Du Bạch đẩy Mộ Dung Ảnh ra, đi lên phía trước:
"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này kỳ lạ thế nào đâu."
Trong mắt Mộ Dung Ảnh có thêm hai phần ghét bỏ:
"Ta hiểu, ta có hai sư tỷ."
Thẩm Hàm Thanh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh một cái:
"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này bệnh hoạn thế nào đâu."
Trong mắt Mộ Dung Ảnh nhiều thêm bốn phần ghét bỏ:
“Ta hiểu, từng hân hạnh chứng kiến.”
Sở Anh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh cái nữa:
"Sư thúc không hiểu chơi với sinh vật tên sư tỷ này vui thế nào đâu.”
Trong mắt Mộ Dung Ảnh nhiều thêm sáu phần ghét bỏ:
"Vậy thì ta thực không hiểu, vì ta là đứa bị chơi."
Đến lượt Yến Nghiêu, Mộ Dung Ảnh khôn ngoan lùi về sau một bước, bị đẩy nữa là hắn sẽ rớt xuống vực.
Yến Nghiêu và hắn nhìn nhau, im lặng một lát, lúc đi ngang qua Mộ Dung Ảnh dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái…
"..."
Mộ Dung Ảnh vô cùng ghét bỏ:
"Sao không có lời thoại?"
Đêm tối gió lộng, sau khi đánh tiếng với phong chủ Ảnh Phong, đệ tử thân truyền xâm nhập Ảnh Phong.
"Có phải sư tỷ đã nhập định rồi không? Bây giờ chúng ta gọi tỷ ấy có quấy rầy không?”
Sở Anh hoạt bát nhảy nhót đi ở đầu hàng.
"Đến cũng đến rồi, đi xem đi."
Thẩm Hàm Thanh vẫn tò mò chuyện Ninh Vi:
"Đánh xong Yến Nghiêu nàng bỏ đi không nói gì, còn chưa hỏi kinh nghiệm đâu."
Bình tĩnh chờ chết ấy hả? Kinh nghiệm này sợ là không học được.
"Ê hê, động phủ này quen quá, là chỗ này à?”
Thẩm Hàm Thanh cười toe toét bước tới, bất ngờ đập phải chướng ngại, ôm mặt kêu đau.
Lục Du Bạch cạn lời:
"Đó là Nhiếp Tuyền, đồ ngốc."
Thẩm Hàm Thanh:
"Hu hu... tiểu sư muội đánh người từ xa!”
Sở Anh đảo mắt:
"Tự mình mắt mù đâm vào còn trách ai, Nhiếp Tuyền có bao giờ chủ động tấn công ngươi?”
Vừa dứt lời, một luồng ma khí bắn ra uỳnh uỳnh, hất Thẩm Hàm Thanh bay xa.
Yến Nghiêu, Sở Anh, Lục Du Bạch: "...?"
Ngay sau đó, động phủ của Nhiếp Tuyền rung chuyển, ma khí tràn ra tứ phía.
Thẩm Hàm Thanh bò dậy, nhìn thấy cảnh này thì suýt ngất:
"Ta hận các ngươi!”
Theo sư huynh sư tỷ toàn bị đánh.
...
Động phủ của Ninh Vi.
Nơi linh khí dồi dào này chẳng hiểu sao lại lẫn vào một tia ma khí, lượn lờ quanh nàng một hồi sau đó nhắm thẳng về phía ấn đường của nàng mà xông tới.
Ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng nâng lên, ma khí nơi ấn đường lập tức tan biến.
Ninh Vi khẽ ngẩng mắt, đáy mắt lạnh lẽo đầy sương giá.
Vẫn là nàng, nhưng khí chất lạnh lùng hơn rất nhiều.
Nàng thản nhiên đứng dậy, tay vuốt một cái, trước mặt xuất hiện một hình ảnh: Ảnh Phong dưới đêm trăng nguy hiểm khôn lường, đám kiếm tu thân truyền mà nàng quen biết đang ra sức chống cự.
Ninh Vi đột nhiên thở dài, từ khi quay về tu chân giới đến nay, cứ mở mắt là đánh đánh giết giết, vấn đề là phần lớn thời gian nàng còn rất yếu ớt, bất lực.
Nhưng bây giờ thì…
Ninh Vi mỉm cười, cảm nhận linh lực Độ Kiếp kỳ chảy trong cơ thể đã lâu không thấy.
...
Ma khí trong động phủ của Nhiếp Tuyền đột ngột bùng phát, vô cùng ngang ngược.
Mà kiếm quang loạn vũ, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.
"Tính sai rồi, nên dẫn sư thúc theo, hôm nay đánh nhau bên thi kiếm xong còn chưa kịp nghỉ ngơi đâu.”
Thẩm Hàm Thanh rất tức giận, u oán càu nhàu.
Sở Anh cũng bất lực:
"Ngày nào cũng bị đòn hiểm, rốt cuộc là do đâu?!"
"Nói nhảm ít thôi."
Yến Nghiêu chịu đựng nội thương, lạnh lùng chém một kiếm vào động phủ, kiếm ý vô cùng sắc bén.
Ầm…!!
Cùng với nhát kiếm này, động phủ tối tăm lóe sáng lạnh lẽo, chiếu rọi cả một vùng.
Ma khí như bị tịnh hóa, dần dần tan biến.
Ảnh Phong trở lại yên tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mọi người rất kinh ngạc, nhất thời ngây người.
"Ngươi lén tiến hóa sau lưng bọn ta đấy à?"
Thẩm Hàm Thanh ghét nhất người khác nội quyển, vì hắn là con hàng lười biếng.
Yến Nghiêu ngẩn ra, hắn căn bản chẳng còn bao sức lực.
Sở Anh mặc định Yến Nghiêu không nói gì chính là đang làm màu, lập tức xách kiếm chỉ trỏ:
"Giỏi lắm, bị thương còn mạnh như thế! Ngươi là phản đồ, kẻ phản bội tổ chức!”
Không muốn huynh đệ chịu khổ, lại sợ huynh đệ quá giỏi.
Họ cãi nhau ầm ĩ, Lục Du Bạch vuốt cằm suy nghĩ.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, Ninh Vi lặng lẽ xuất hiện.
Lục Du Bạch giật mình, hoảng hốt nhìn Ninh Vi, chỉ thấy tiểu sư tỷ cười nhạt châm chọc:
"Hốt hoảng thế này, làm sao làm đồng lõa tốt được?"
"Ngươi xuất hiện như là quỷ ấy!"
Lục Du Bạch nhỏ giọng khiển trách.
Ninh Vi cười tươi hơn, đây đúng là lời ca ngợi
Lục Du Bạch nhìn nàng một lúc, nhíu mày phát hiện bất thường:
"Ma khí của Nhiếp Tuyền vừa rồi, là do ngươi áp chế sao?"
Ninh Vi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lười nói dối:
"Ma tu trước nay vốn khó kiểm soát, nàng điên lên suýt nữa đoạt xá ta, ta đành phải áp chế ngược lại.”
Lục Du Bạch:
"Vậy ngài bây giờ là?"
Ninh Vi:
"Là tổ tông của ngươi."
Lục Du Bạch: "..."
Sao nàng lại chửi người rồi?
Bọn Sở Anh thấy Ninh Vi tới thì tạm gác lại hiềm khích cá nhân, túm tụm vây quanh nàng.
Yến Nghiêu xoa chuôi kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Vi.
Nhưng Ninh Vi không để ý, nàng kéo Sở Anh, trêu chọc hai sư đệ:
"Ôi chao, đây không phải Yến sư đệ và Thẩm sư đệ sao? Nửa ngày không gặp sao lại thảm thương thế?"
Sở Anh:
"Nói ra thì dài dòng lắm, một kẻ đánh bay ma khí, một kẻ bị ma khí đánh bay. Nhưng kẻ đánh bay ma khí có thực lực rất đáng ghen tị, nên bị kẻ bị ma khí đánh bay kia đánh bay rồi."
Não mấy người đã chết máy, phải mất một lúc để xử lý thông tin.
Bỗng nhiên, đâu đó vang lên tiếng vỗ tay.
Mộ Dung Ảnh không biết từ đâu xuất hiện.
Hắn vỗ tay chậm rãi, trong nụ cười ẩn chứa một vẻ quỷ quyệt:
"Ta hiểu, ta rất hiểu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương