Một loạt chữ "Ninh Vi" hiện lên khiến Trần Thu Trì sợ hãi không dám để Huyền Linh tinh thể hiển thị tiếp nữa.

Chưởng môn và các trưởng lão trên khán đài đều đứng dậy.

Đám đệ tử nội môn đến xem cũng bắt đầu ồn ào xôn xao.

Ninh Vi chết lặng:

"Đã thế này rồi, sao không để nó hiển thị luôn đối thủ của ta?"

Ngươi cũng muốn đánh với Ninh Vi à? Ánh mắt bốn người Yến Nghiêu đổ dồn về Ninh Vi, khiến nàng cảm thấy áp lực chưa từng có.

Trần Thu Trì lần đầu gặp tình huống này, đợi Ninh Vân Phồn lên tiếng.

"Thì ra là vậy? Khỏi cần ta gian lận, vậy để Yến Nghiêu và Ninh Vi lên trước đi."

Đoàn Tố Dư kinh ngạc, sau đó khóe miệng hiện lên nụ cười.

Ninh Vân Phồn cạn lời:

"Ta còn đứng ngay đây, sư muội có thể kiềm chế một chút không?"

Đoàn Tố Dư nghe lời, đoan trang nghiêm túc nói:

"Để Ninh Vi đánh tơi bời Yến Nghiêu đi, cảm ơn."

Các trưởng lão: "..."

Diệp Quan Tiêu không nhìn nổi nữa, vẫy tay gọi Dịch Thù Mẫn:

"Thi đấu xong đưa con bé lên đỉnh núi của dược tu mà chữa, không chữa khỏi đừng đưa về."

Dịch Thù Mẫn yếu ớt:

"Nhỡ con bé đánh ta thì sao?"

Dược tu yếu đuối đánh không lại bất cứ ai.

Ninh Vân Phồn không muốn để ý sư đệ, sư muội, đưa mắt ra hiệu cho Trần Thu Trì rằng đại hội thi kiếm cứ tiếp tục tiến hành như thường.

Như mong muốn của Đoàn Tố Dư, trận đầu là Yến Nghiêu đấu với Ninh Vi.

Nhưng không ai nghĩ Ninh Vi sẽ thắng, kể cả chính bản thân nàng.

Thiên Thần kiếm lại được đưa tới tay Ninh Vi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, gặp ánh mắt bình thản mà đầy tin tưởng của Ninh Vân Phồn.

Con à, muốn chơi thì chơi, kết quả không quan trọng.

Ninh Vi bất giác mỉm cười, trở nên nghiêm túc hẳn.

"Chúng ta đánh không có kịch tính, chi bằng giữ sức đấu với bọn họ, ngươi xác định vẫn muốn thử vài chiêu?"

Yến Nghiêu xoay kiếm, thoải mái hỏi Ninh Vi.

Ninh Vi cười:

"Yến Nghiêu, bộ dạng này của ngươi là dễ ăn đòn nhất đấy."

Dứt lời, Thiên Thần kiếm xuất chiêu.

Yến Nghiêu khẽ lắc đầu, chê nàng không biết tự lượng sức, nhưng vẫn dốc toàn lực ứng chiến, dành cho nàng sự tôn trọng với đối thủ mà nàng mong muốn.

Hai người từng đấu nhiều lần trên Kiếm Tiên Đài, hiểu nhau khá rõ.

Nhưng lần này, Yến Nghiêu không áp chế tu vi, cũng đồng nghĩa với đây là kiểu đối kháng mà linh lực của một bên có thể nghiền ép bên còn lại.

Phụng Dạ và Thiên Thần va chạm tạo ra tinh hà lấp lánh, mọi người không thấy rõ chi tiết trên võ đài.

Trần Thu Trì kinh hãi:

"Sư huynh, ngươi thật nỡ lòng?"

Ninh Vân Phồn:

"Qua được chiêu nào tính chiêu đó."

Luyện Khí đấu với Kim Đan vốn đã là chuyện khó tin, dù Ninh Vi không phải tu sĩ Luyện Khí bình thường đi nữa, cũng không thể nào đánh thắng được, đỡ được một chiêu đã rất đáng tự hào rồi.

Thẩm Hàm Thanh gặp Yến Nghiêu nhiều nhất là chịu được mười chiêu, trong khi đồng chí Ninh Vi kì quái này đã đỡ ba chiêu rồi.

Trong trung tâm vòng xoáy kiếm khí, Yến Nghiêu thấy Ninh Vi mặt không biến sắc thì lòng dậy sóng.

Không bình thường đến mức ấy sao? Nàng rốt cuộc có nội tình gì?

Yến Nghiêu hít sâu một hơi, dùng tới bản lĩnh thật sự, bắt đầu bày kiếm trận.

"Hả?!"

Mí mắt Ninh Vi lại giật.

Mỗi lần như vậy, chứng minh nàng sắp gặp nạn.

Kiếm trận hùng vĩ phát động, Ninh Vi nhìn sát khí ngập trời mà đầu đầy chấm hỏi.

Sao không ra tấn công thường mà đã xài tuyệt chiêu rồi? Thế này thì đánh sao được nữa?

Thấy vô số kiếm phong sắp ập tới, Ninh Vi không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ôm kiếm ngồi xếp bằng, vẻ mặt thản nhiên nhìn Yến Nghiêu.

Chờ chết.

Vẻ vang chờ chết.

Yến Nghiêu mất bình tĩnh, không phải chứ tỷ tỷ?

Trời xanh biến thành màu mực, kiếm ý cuốn theo gió lốc.

Kiếm trận đã sẵn sàng, Yến Nghiêu lo lắng nhìn Ninh Vi, nhưng nàng rất bình thản.

Trong chớp mắt, tàn ảnh của Phụng Dạ rơi xuống, chĩa thẳng vào Ninh Vi.

Khi lưỡi kiếm dừng cách Ninh Vi một sợi tóc, trận pháp bỗng nổ tung.

Uỳnh!!!

Phải mất một lúc lâu khói mới tan hết, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người.

Đệ tử dưới đài nín thở, tò mò không biết kết quả thế nào.

Ninh Vi chớp mắt, bình yên vô sự ngồi yên tại chỗ, thứ duy nhất rối loạn chỉ có kiểu tóc.

Còn Yến Nghiêu vì bị chính kiếm trận của mình cắn trả mà chống kiếm quỳ xuống đất, khóe miệng dính máu, thở hồng hộc.

"Yến Nghiêu!"

Ninh Vi kinh ngạc, không ngờ thằng nhãi này lại có lương tâm như thế, vội chạy lại đỡ hắn.

Yến Nghiêu không cần, hất tay nàng ra đứng dậy, nghiến răng:

"Còn đánh với ngươi nữa thì ta là chó!"

Nếu chiêu này giáng xuống, Ninh Vi chắc chắn toi mạng.

Người ở bên dưới không biết chuyện gì, chỉ thấy được hiện tượng bề ngoài.

Trần Thu Trì thấy kiếm trận ập xuống, định ra tay bảo vệ Ninh Vi, ai ngờ thằng nhóc Yến Nghiêu này còn sốt sắng hơn, tự kiềm chế kiếm trận gây trọng thương cho chính mình.

Trần Thu Trì bước tới, hết nhìn trái lại nhìn phải, khó tin hỏi Yến Nghiêu:

"Ninh Vi đút tiền cho con rồi à? Đổi tính từ khi nào vậy?"

Yến Nghiêu mím môi, quay người đi luôn.

Hắn còn biết làm sao, chỉ coi như mình xui xẻo.

Đoàn Tố Dư khá hài lòng, dù quá trình không như dự tính, nhưng vẫn xem như đạt được mục đích.

Ninh Vi và Yến Nghiêu bị thương nặng, không thể tiếp tục thi đấu nữa. Ninh Vi tự mình lên ghế giám khảo trả kiếm, có đi ngang Đoàn Tố Dư.

Đoàn Tố Dư nói:

"Trừ khi đấu với trưởng bối, đây là lần bại trận duy nhất của Yến Nghiêu."

Ninh Vi:

"Sư thúc rất muốn hắn thua à?"

Ninh Vân Phồn:

"Tố Dư dùng con làm đá mài, áp chế đứa đệ tử kiêu ngạo kia một phen. Kiếm tu có chấp niệm quá nặng cũng không tốt, cần tĩnh tâm nhìn lại tông môn và người bên cạnh."

Yến Nghiêu thì có chấp niệm gì?

Ninh Vi lâm vào trầm tư, Diệp Quan Tiêu bèn chen mồm:

"Con không thấy Yến Nghiêu không biết phối hợp người khác sao? Lúc nào cũng đánh một mình, không quan tâm sư đệ sư muội. Khi sư tôn đầu tiên của nó đọa ma, thằng nhóc này một mình giết xuyên Độ Hà Tháp."

Ninh Vi:

"Sư tôn đầu tiên đọa ma đó là?"

Đoàn Tố Dư rũ mắt, khẽ cười:

"Là ca ca ta."

Bầu không khí chùng xuống, các trưởng lão im lặng.

Ninh Vân Phồn bảo Ninh Vi:

"Con về nghỉ đi, trận sau không cần đánh nữa, đỡ được hai chiêu kia rất giỏi."

Ninh Vi khẽ gật đầu, liếc Đoàn Tố Dư một cái rồi mang theo suy nghĩ rời khán đài.

Vân Thần Tông này còn nhiều bí mật nàng không biết, liên quan đến đệ tử thân truyền, đến trưởng lão, đến cả chính mình.

Quay về chỗ ngồi, Dịch Thù Mẫn đang chữa thương cho Yến Nghiêu, Lục Du Bạch và Thẩm Hàm Thanh đã lên sàn, chỉ còn Sở Anh ở lại.

Sở Anh trêu:

"Yến sư huynh quý hóa quá, trước kia sao lại nỡ ra tay với bọn ta?"

Yến Nghiêu:

"Ngươi cũng phế như nàng ta?"

Sở Anh:

"Ngươi phải cho tiểu sư tỷ thời gian, với thiên phú học tập như sư tỷ, tương lai ắt có thành tựu vượt bậc."

Ninh Vi ngồi xuống, bình thản như mặt nước phẳng lặng, Yến Nghiêu lặng lẽ liếc trộm nàng một cái.

Hắn biết Ninh Vi có thiên phú, nhưng không quen thừa nhận người khác giỏi hơn mình.

Mấy ngày qua, hắn có thể cứu nàng, giúp nàng, duy nhất không muốn cúi đầu.

Đại hội thi kiếm vẫn tiếp tục, Ninh Vi vận công tự chữa một lát thấy không hiệu quả, chợt nghĩ ra điều gì, quay đầu hỏi:

"Ta có thể về sớm, đi động phủ bế quan không?"

Trong động phủ lúc này, chỉ có tiểu ma long Nhiếp Tuyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện