"Ta hiểu, ta quá hiểu."
Mộ Dung Ảnh bước tới, đứng trước mặt đám sư điệt, giữ một khoảng cách an toàn.
Ánh mắt hắn quét qua mọi người rồi dừng lại ở Ninh Vi.
Ninh Vi giữ vẻ mặt bình thản, thì thầm hỏi Sở Anh:
"Quý ngài Hiểu Biết này là ai vậy?"
Trông rất trẻ, lại có chút quen quen, chắc đã gặp đôi lần.
Sở Anh do dự:
"À... vị này là tiểu sư thúc."
Ninh Vi:
"Tiểu sư thúc sao chạy lung tung thế, giữa đêm đến Ảnh Phong làm gì?"
Các đệ tử thân truyền: "."
Mộ Dung Ảnh nghe thấy hết, chắp tay sau lưng, ngắm trăng trên bầu trời Ảnh Phong cảm thán:
"Nếu không nhầm thì đây hình như là nhà ta."
Ninh Vi: "??"
Ánh mắt nàng chất vấn: Các ngươi sao không nhắc ta!
Bốn đệ tử thân truyền vô tội: Ngươi có hỏi đâu!
Mộ Dung Ảnh cười khẽ, trong chớp mắt đã kề kiếm vào cổ Ninh Vi.
"Tiểu sư thúc!"
Mọi người kinh hãi, Ninh Vi không phản kháng.
Ánh mắt Mộ Dung Ảnh rất nghiêm túc, không chút biểu cảm hỏi:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bầu không khí đột ngột căng thẳng, Ảnh Phong dường như lại âm u hơn, chỉ có ánh trăng như sương phủ lên người họ, lưỡi kiếm sắc bén chói mắt cực kì
Hẳn là hắn đã thấy hết, vậy Ninh Vi không cần giả vờ nữa.
Ninh Vi đối mặt Mộ Dung Ảnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, linh khí vờn quanh.
Sở Anh bước tới, đẩy kiếm của Mộ Dung Ảnh ra:
"Ninh Vi là tiểu sư tỷ chưởng môn nuôi dưỡng, mới đón về tông môn dạo trước, tiểu sư thúc không nhận ra sao?"
Mộ Dung Ảnh trầm mặc, sau đó vỡ lẽ, lập tức thu kiếm:
"Ồ, là Ninh Vi à. Xin lỗi làm con sợ rồi."
Ninh Vi: "???!"
Lục Du Bạch giải thích:
"Tiểu sư thúc bị mù mặt."
Ninh Vi: "Hả?"
Nàng thực sự muốn thêm dấu hỏi nữa, không thể bình thường một chút sao, đùa kiểu này thì ai mà đỡ được? Dù là hiểu lầm, nhưng chuyện chưa kết thúc.
Mộ Dung Ảnh phân trần:
"Khí tức của con ta không nhận ra, mỗi lần gặp dường như đều hơi khác, lần này lại càng đặc biệt..."
Được rồi, lại nhắc đến khí tức, ánh mắt nghi ngờ của Yến Nghiêu và Thẩm Hàm Thanh sắp xuyên thấu Ninh Vi.
Nói tiếp nữa thì sẽ đổ bể mất, Ninh Vi chọn ngất trước để tỏ lòng tôn kính.
"Á! Tiểu sư tỷ!"
Sở Anh đỡ lấy Ninh Vi, Yến Nghiêu và Thẩm Hàm Thanh luống cuống.
Sau khi đã nảy sinh tình nghĩa, hoảng hốt thường đến trước nghi ngờ.
Mỗi khi Ninh Vi vận dụng thần hồn đều ngất một lúc, Lục Du Bạch đã quen, thực sự có phong thái ung dung của kẻ làm đồng lõa.
Mộ Dung Ảnh: "Hả?"
Ninh sư điệt này yếu đuối thế à?
Mộ Dung Ảnh dùng vỏ kiếm chọc Yến Nghiêu, dặn dò:
"Du Bạch à, đưa con bé lên đỉnh núi của dược tu đi, đừng nói với người khác các con đã gặp ta, đặc biệt là chưởng môn đại nhân."
Yến Nghiêu:
"Tiểu sư thúc, con là Yến Nghiêu."
Mộ Dung Ảnh khựng lại:
"Cũng được."
Thực ra đến cả khí tức hắn cũng không phân biệt được.
Tục ngữ nói đúng lắm, nhân vô thập toàn, người Vân Thần Tông bọn họ luôn thiếu một thứ gì đó.
Ví dụ như tiết tháo, thể diện, đầu óc…
Khi các sư điệt lục tục rời đi, Mộ Dung Ảnh nghiêm mặt, đi thẳng đến động phủ của Nhiếp Tuyền.
Mở phong ấn, cửa động mở ra.
Cảnh tượng trong động hiện ra, vẻ mặt Mộ Dung Ảnh cũng trở nên vi diệu.
...
Vân Thần Tông, Thần Cung.
Ninh Vi ngủ liền ba ngày, lực lượng của thần hồn luôn hao tổn quá nhiều sức lực của nàng.
Đại hội thi kiếm đã kết thúc, do bị Ninh Vi liên lụy, Yến Nghiêu cuối cùng xếp hạng hai, Lục Du Bạch lần đầu đoạt quán quân.
Nhưng Lục Du Bạch không hề đắc ý đến quên mất mình là ai, Yến Nghiêu cũng bình thản chấp nhận, hai thiếu niên đều đang trưởng thành.
Hôm nay, chính là ngày Ninh Vân Phồn đưa nàng về Thiên Thu Các nhận tổ tiên.
"Có cần tĩnh dưỡng thêm đôi ngày không?"
Ninh Vân Phồn vẫn quan tâm đồ đệ, không tò mò vì sao nàng ngất ba ngày, cũng không vội về Thiên Thu Các.
Ninh Vi ngồi dậy, ước lượng thời gian: "Không cần đâu sư tôn, hôm nay phải về Thiên Thu Các rồi đúng không ạ?"
Thần hồn nhiều lần hiện ra, nàng còn tò mò hơn ai hết về Thiên Thu Các.
Nếu câu trả lời cho thân thế xa xưa và ngàn năm luân hồi nằm ở đó, thì Thiên Thu Các là nơi nàng bắt buộc phải đến.
"... Ừ."
Ninh Vân Phồn không ngờ nàng lại sốt ruột, do dự gật đầu.
Ninh Vi hỏi:
"Có ai muốn đi cùng không ạ?"
Trước đó ở Vấn Kiếm Đài, Ninh Vân Phồn từng hứa với đệ tử thân truyền, nhưng nhắc đến vụ này ông lại đau đầu.
Ninh Vân Phồn cười khổ:
"Bốn đứa nhóc đều tranh nhau đi, Đoàn Tố Dư cũng phát rồ đòi đi, ngăn cũng ngăn không nổi."
Ông lúc nào cũng ôn hòa trước mặt Ninh Vi, khiến nàng nhớ lại vị sư tôn nghiêm khắc trong giấc mơ của mình.
Ninh Vi thành tâm nói:
"Sư tôn quá khoan dung, chỉ cần uy nghiêm một chút bọn họ sẽ không dám quậy như thế."
Ninh Vân Phồn không cho là đúng:
"Uy phong ở bên ngoài là đủ, về Vân Thần Tông không muốn ra oai, đều là sư điệt sư muội nhà mình cả, không cần khắt khe với người nhà."
Ninh Vi sững sờ, cổ họng nghẹn lại.
Vậy giấc mơ kia của nàng là gì?
Bị sư tôn nghiêm khắc quản thúc, suốt ngày luyện kiếm, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng sống lâu hơn cả sư tôn.
Ninh Vân Phồn tiếp tục:
"Mấy đứa nó muốn đi thì đi, nhưng con đến đó phải bình tĩnh, bất kể chuyện gì xảy ra, con đường là do chính con chọn đấy!”
Hàm ý Ninh Vi hiểu được, vị sư tôn này thực sự đối đãi nàng không bạc.
Đã nói đến mức này, nàng mạnh dạn hỏi:
"Nếu con không phải đồ đệ của ngài, ngài còn che chở con nữa không?"
Vừa thẳng thắn trực tiếp vừa thực tế.
Hai người nhìn nhau, thế giới như ngừng lại.
Ninh Vân Phồn trầm mặc một lúc, nghiêm túc trả lời:
"Xem con chọn thế nào, ta sẽ che chở đồ đệ của ta, chưởng môn sẽ che chở mọi người trong tông môn."
...
Thiên Thu Các bí ẩn, nhưng không quá xa.
Các kiếm tu nhất trí quyết định ngự kiếm tới đó, nhanh thì nửa ngày là đến.
Trước cổng Vân Thần Tông, khi sáu kiếm tu đồng loạt ngự kiếm bay lên, Ninh Vi biết mình đã tin lầm người.
Linh kiếm lưu quang, khí thế ngút trời.
Ninh Vi đứng một mình dưới đất, biểu cảm càng thêm chết lặng.
Bây giờ nàng chọn kiếm có kịp không, tiểu sư muội ở Ảnh Phong kia có thể làm thú cưỡi không?
Thẩm Hàm Thanh cười hì hì, tung cành ô liu với Ninh Vi:
"Tiểu sư tỷ, cầu ta, ta chở tỷ đi?"
Quá hèn hạ.
Ninh Vi thà chết không khuất phục, suy nghĩ mãi vẫn thấy Sở Anh an toàn nhất, những người khác sẽ chỉ hại nàng.
"Đi với ta đi…”
Đoàn Tố Dư âm trầm đưa ra lời mời.
Đây là điều không ai ngờ, Đoàn Tố Dư lại chủ động mời Ninh Vi cùng đi.
Xét về độ thân thiết, dù sao cũng không đến lượt nàng.
Các đệ tử thân truyền nhìn về phía Yến Nghiêu, ánh mắt như nói, sư tôn ngươi lại phát điên à?
Yến Nghiêu: Không quen.
Ninh Vân Phồn sợ hết hồn:
"Đừng chơi chết đồ đệ của ta."
Đoàn Tố Dư đảo mắt, nhẹ nhàng hạ xuống, đón Ninh Vi lên kiếm.
Trưởng lão nể mặt như vậy, không có lý do từ chối.
Ninh Vi quan sát Đoàn Tố Dư, do dự lên kiếm.
"Cho rằng ta uống nhầm thuốc?"
Đoàn Tố Dư thấu hiểu suy nghĩ mọi người, sau đó cười đầy khinh thường:
"Thực ra hôm nay ta không hề uống thuốc."
Ninh Vi: "..."
Tuyệt vời.
Ninh Vân Phồn xác nhận không vấn đề mới dẫn đoàn xuất phát.
Tất cả sự vụ lớn nhỏ ở Vân Thần Tông, ông đẩy hết cho trưởng lão Trần Thu Trì.
Đành vậy thôi, Diệp Quan Tiêu không sai khiến được.
Trong tông chỉ có Trần Thu Trì là gánh được việc, ngày ngày bắt một người mù xử lý công văn, Ninh Vân Phồn cũng áy náy lắm, nhưng cảm giác không phải tự mình xử lý lại thoải mái cực kì.
Trần Thu Trì: Ai vừa nói không khắt khe với người nhà mà?
Vị chưởng môn vô lương tâm kia đã đi tận hưởng thế giới rồi.
Ồ dê!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ninh Vân Phồn cũng rất tận tâm.
Trên đường đến Thiên Thu Các, ông không ngừng để ý Đoàn Tố Dư và Ninh Vi.
Kết quả là, bốn sư điệt của ông chẳng hiểu sao lại bắt đầu so kè, xem ai ngự kiếm đẹp trai hơn, ai kỹ thuật tốt hơn, cuối cùng không tranh được liền chửi nhau, náo loạn.
"Thẩm Hàm Thanh ngươi dám đẩy ta!"
"Đậu móa? Rõ ràng là Lục Du Bạch đẩy ngươi!"
"Vậy hai ngươi đâm vào ta là ý gì?"
"Không chịu nổi, vừa nãy có kẻ trộm nào đó đụng phải ta, là ai thật là khó đoán quá à."
Trong khi đó Ninh Vi có Đoàn Tố Dư bên cạnh, bốn đứa đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy kia căn bản không dám mạo phạm.
Năm tháng tĩnh hảo, không hề bị quấy nhiễu bởi thế tục hỗn loạn.
...
Buổi tối đến Ninh Sơn, trăng non đầu tháng, tìm đến Thiên Thu Các ẩn sâu trong mây mù.
Ninh Vi nhìn thấy đoàn người ra đón, người đứng đầu có dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt trần, đôi mắt mang năm phần khí khái hào hùng, uy phong lẫm liệt.
Nếu không phải tóc trắng như tuyết, vẻ ngoài trẻ trung nhường ấy khó có thể nhận ra tuổi tác.
Đoàn Tố Dư và Ninh Vân Phồn đều nhận ra bà ta, nhìn ra trong mắt đối phương thấp thoáng kinh ngạc, không thể tin được
"Tiền bối Phong Thanh Ngưng sao lại tự mình đến?"
Mộ Dung Ảnh bước tới, đứng trước mặt đám sư điệt, giữ một khoảng cách an toàn.
Ánh mắt hắn quét qua mọi người rồi dừng lại ở Ninh Vi.
Ninh Vi giữ vẻ mặt bình thản, thì thầm hỏi Sở Anh:
"Quý ngài Hiểu Biết này là ai vậy?"
Trông rất trẻ, lại có chút quen quen, chắc đã gặp đôi lần.
Sở Anh do dự:
"À... vị này là tiểu sư thúc."
Ninh Vi:
"Tiểu sư thúc sao chạy lung tung thế, giữa đêm đến Ảnh Phong làm gì?"
Các đệ tử thân truyền: "."
Mộ Dung Ảnh nghe thấy hết, chắp tay sau lưng, ngắm trăng trên bầu trời Ảnh Phong cảm thán:
"Nếu không nhầm thì đây hình như là nhà ta."
Ninh Vi: "??"
Ánh mắt nàng chất vấn: Các ngươi sao không nhắc ta!
Bốn đệ tử thân truyền vô tội: Ngươi có hỏi đâu!
Mộ Dung Ảnh cười khẽ, trong chớp mắt đã kề kiếm vào cổ Ninh Vi.
"Tiểu sư thúc!"
Mọi người kinh hãi, Ninh Vi không phản kháng.
Ánh mắt Mộ Dung Ảnh rất nghiêm túc, không chút biểu cảm hỏi:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bầu không khí đột ngột căng thẳng, Ảnh Phong dường như lại âm u hơn, chỉ có ánh trăng như sương phủ lên người họ, lưỡi kiếm sắc bén chói mắt cực kì
Hẳn là hắn đã thấy hết, vậy Ninh Vi không cần giả vờ nữa.
Ninh Vi đối mặt Mộ Dung Ảnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, linh khí vờn quanh.
Sở Anh bước tới, đẩy kiếm của Mộ Dung Ảnh ra:
"Ninh Vi là tiểu sư tỷ chưởng môn nuôi dưỡng, mới đón về tông môn dạo trước, tiểu sư thúc không nhận ra sao?"
Mộ Dung Ảnh trầm mặc, sau đó vỡ lẽ, lập tức thu kiếm:
"Ồ, là Ninh Vi à. Xin lỗi làm con sợ rồi."
Ninh Vi: "???!"
Lục Du Bạch giải thích:
"Tiểu sư thúc bị mù mặt."
Ninh Vi: "Hả?"
Nàng thực sự muốn thêm dấu hỏi nữa, không thể bình thường một chút sao, đùa kiểu này thì ai mà đỡ được? Dù là hiểu lầm, nhưng chuyện chưa kết thúc.
Mộ Dung Ảnh phân trần:
"Khí tức của con ta không nhận ra, mỗi lần gặp dường như đều hơi khác, lần này lại càng đặc biệt..."
Được rồi, lại nhắc đến khí tức, ánh mắt nghi ngờ của Yến Nghiêu và Thẩm Hàm Thanh sắp xuyên thấu Ninh Vi.
Nói tiếp nữa thì sẽ đổ bể mất, Ninh Vi chọn ngất trước để tỏ lòng tôn kính.
"Á! Tiểu sư tỷ!"
Sở Anh đỡ lấy Ninh Vi, Yến Nghiêu và Thẩm Hàm Thanh luống cuống.
Sau khi đã nảy sinh tình nghĩa, hoảng hốt thường đến trước nghi ngờ.
Mỗi khi Ninh Vi vận dụng thần hồn đều ngất một lúc, Lục Du Bạch đã quen, thực sự có phong thái ung dung của kẻ làm đồng lõa.
Mộ Dung Ảnh: "Hả?"
Ninh sư điệt này yếu đuối thế à?
Mộ Dung Ảnh dùng vỏ kiếm chọc Yến Nghiêu, dặn dò:
"Du Bạch à, đưa con bé lên đỉnh núi của dược tu đi, đừng nói với người khác các con đã gặp ta, đặc biệt là chưởng môn đại nhân."
Yến Nghiêu:
"Tiểu sư thúc, con là Yến Nghiêu."
Mộ Dung Ảnh khựng lại:
"Cũng được."
Thực ra đến cả khí tức hắn cũng không phân biệt được.
Tục ngữ nói đúng lắm, nhân vô thập toàn, người Vân Thần Tông bọn họ luôn thiếu một thứ gì đó.
Ví dụ như tiết tháo, thể diện, đầu óc…
Khi các sư điệt lục tục rời đi, Mộ Dung Ảnh nghiêm mặt, đi thẳng đến động phủ của Nhiếp Tuyền.
Mở phong ấn, cửa động mở ra.
Cảnh tượng trong động hiện ra, vẻ mặt Mộ Dung Ảnh cũng trở nên vi diệu.
...
Vân Thần Tông, Thần Cung.
Ninh Vi ngủ liền ba ngày, lực lượng của thần hồn luôn hao tổn quá nhiều sức lực của nàng.
Đại hội thi kiếm đã kết thúc, do bị Ninh Vi liên lụy, Yến Nghiêu cuối cùng xếp hạng hai, Lục Du Bạch lần đầu đoạt quán quân.
Nhưng Lục Du Bạch không hề đắc ý đến quên mất mình là ai, Yến Nghiêu cũng bình thản chấp nhận, hai thiếu niên đều đang trưởng thành.
Hôm nay, chính là ngày Ninh Vân Phồn đưa nàng về Thiên Thu Các nhận tổ tiên.
"Có cần tĩnh dưỡng thêm đôi ngày không?"
Ninh Vân Phồn vẫn quan tâm đồ đệ, không tò mò vì sao nàng ngất ba ngày, cũng không vội về Thiên Thu Các.
Ninh Vi ngồi dậy, ước lượng thời gian: "Không cần đâu sư tôn, hôm nay phải về Thiên Thu Các rồi đúng không ạ?"
Thần hồn nhiều lần hiện ra, nàng còn tò mò hơn ai hết về Thiên Thu Các.
Nếu câu trả lời cho thân thế xa xưa và ngàn năm luân hồi nằm ở đó, thì Thiên Thu Các là nơi nàng bắt buộc phải đến.
"... Ừ."
Ninh Vân Phồn không ngờ nàng lại sốt ruột, do dự gật đầu.
Ninh Vi hỏi:
"Có ai muốn đi cùng không ạ?"
Trước đó ở Vấn Kiếm Đài, Ninh Vân Phồn từng hứa với đệ tử thân truyền, nhưng nhắc đến vụ này ông lại đau đầu.
Ninh Vân Phồn cười khổ:
"Bốn đứa nhóc đều tranh nhau đi, Đoàn Tố Dư cũng phát rồ đòi đi, ngăn cũng ngăn không nổi."
Ông lúc nào cũng ôn hòa trước mặt Ninh Vi, khiến nàng nhớ lại vị sư tôn nghiêm khắc trong giấc mơ của mình.
Ninh Vi thành tâm nói:
"Sư tôn quá khoan dung, chỉ cần uy nghiêm một chút bọn họ sẽ không dám quậy như thế."
Ninh Vân Phồn không cho là đúng:
"Uy phong ở bên ngoài là đủ, về Vân Thần Tông không muốn ra oai, đều là sư điệt sư muội nhà mình cả, không cần khắt khe với người nhà."
Ninh Vi sững sờ, cổ họng nghẹn lại.
Vậy giấc mơ kia của nàng là gì?
Bị sư tôn nghiêm khắc quản thúc, suốt ngày luyện kiếm, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng sống lâu hơn cả sư tôn.
Ninh Vân Phồn tiếp tục:
"Mấy đứa nó muốn đi thì đi, nhưng con đến đó phải bình tĩnh, bất kể chuyện gì xảy ra, con đường là do chính con chọn đấy!”
Hàm ý Ninh Vi hiểu được, vị sư tôn này thực sự đối đãi nàng không bạc.
Đã nói đến mức này, nàng mạnh dạn hỏi:
"Nếu con không phải đồ đệ của ngài, ngài còn che chở con nữa không?"
Vừa thẳng thắn trực tiếp vừa thực tế.
Hai người nhìn nhau, thế giới như ngừng lại.
Ninh Vân Phồn trầm mặc một lúc, nghiêm túc trả lời:
"Xem con chọn thế nào, ta sẽ che chở đồ đệ của ta, chưởng môn sẽ che chở mọi người trong tông môn."
...
Thiên Thu Các bí ẩn, nhưng không quá xa.
Các kiếm tu nhất trí quyết định ngự kiếm tới đó, nhanh thì nửa ngày là đến.
Trước cổng Vân Thần Tông, khi sáu kiếm tu đồng loạt ngự kiếm bay lên, Ninh Vi biết mình đã tin lầm người.
Linh kiếm lưu quang, khí thế ngút trời.
Ninh Vi đứng một mình dưới đất, biểu cảm càng thêm chết lặng.
Bây giờ nàng chọn kiếm có kịp không, tiểu sư muội ở Ảnh Phong kia có thể làm thú cưỡi không?
Thẩm Hàm Thanh cười hì hì, tung cành ô liu với Ninh Vi:
"Tiểu sư tỷ, cầu ta, ta chở tỷ đi?"
Quá hèn hạ.
Ninh Vi thà chết không khuất phục, suy nghĩ mãi vẫn thấy Sở Anh an toàn nhất, những người khác sẽ chỉ hại nàng.
"Đi với ta đi…”
Đoàn Tố Dư âm trầm đưa ra lời mời.
Đây là điều không ai ngờ, Đoàn Tố Dư lại chủ động mời Ninh Vi cùng đi.
Xét về độ thân thiết, dù sao cũng không đến lượt nàng.
Các đệ tử thân truyền nhìn về phía Yến Nghiêu, ánh mắt như nói, sư tôn ngươi lại phát điên à?
Yến Nghiêu: Không quen.
Ninh Vân Phồn sợ hết hồn:
"Đừng chơi chết đồ đệ của ta."
Đoàn Tố Dư đảo mắt, nhẹ nhàng hạ xuống, đón Ninh Vi lên kiếm.
Trưởng lão nể mặt như vậy, không có lý do từ chối.
Ninh Vi quan sát Đoàn Tố Dư, do dự lên kiếm.
"Cho rằng ta uống nhầm thuốc?"
Đoàn Tố Dư thấu hiểu suy nghĩ mọi người, sau đó cười đầy khinh thường:
"Thực ra hôm nay ta không hề uống thuốc."
Ninh Vi: "..."
Tuyệt vời.
Ninh Vân Phồn xác nhận không vấn đề mới dẫn đoàn xuất phát.
Tất cả sự vụ lớn nhỏ ở Vân Thần Tông, ông đẩy hết cho trưởng lão Trần Thu Trì.
Đành vậy thôi, Diệp Quan Tiêu không sai khiến được.
Trong tông chỉ có Trần Thu Trì là gánh được việc, ngày ngày bắt một người mù xử lý công văn, Ninh Vân Phồn cũng áy náy lắm, nhưng cảm giác không phải tự mình xử lý lại thoải mái cực kì.
Trần Thu Trì: Ai vừa nói không khắt khe với người nhà mà?
Vị chưởng môn vô lương tâm kia đã đi tận hưởng thế giới rồi.
Ồ dê!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ninh Vân Phồn cũng rất tận tâm.
Trên đường đến Thiên Thu Các, ông không ngừng để ý Đoàn Tố Dư và Ninh Vi.
Kết quả là, bốn sư điệt của ông chẳng hiểu sao lại bắt đầu so kè, xem ai ngự kiếm đẹp trai hơn, ai kỹ thuật tốt hơn, cuối cùng không tranh được liền chửi nhau, náo loạn.
"Thẩm Hàm Thanh ngươi dám đẩy ta!"
"Đậu móa? Rõ ràng là Lục Du Bạch đẩy ngươi!"
"Vậy hai ngươi đâm vào ta là ý gì?"
"Không chịu nổi, vừa nãy có kẻ trộm nào đó đụng phải ta, là ai thật là khó đoán quá à."
Trong khi đó Ninh Vi có Đoàn Tố Dư bên cạnh, bốn đứa đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy kia căn bản không dám mạo phạm.
Năm tháng tĩnh hảo, không hề bị quấy nhiễu bởi thế tục hỗn loạn.
...
Buổi tối đến Ninh Sơn, trăng non đầu tháng, tìm đến Thiên Thu Các ẩn sâu trong mây mù.
Ninh Vi nhìn thấy đoàn người ra đón, người đứng đầu có dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt trần, đôi mắt mang năm phần khí khái hào hùng, uy phong lẫm liệt.
Nếu không phải tóc trắng như tuyết, vẻ ngoài trẻ trung nhường ấy khó có thể nhận ra tuổi tác.
Đoàn Tố Dư và Ninh Vân Phồn đều nhận ra bà ta, nhìn ra trong mắt đối phương thấp thoáng kinh ngạc, không thể tin được
"Tiền bối Phong Thanh Ngưng sao lại tự mình đến?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương