"Ngươi đã nghe thấy gì?"
Ninh Vi giật lại kiếm, kề lên cổ Thẩm Hàm Thanh, động tác dứt khoát liền mạch.
Khóe miệng Thẩm Hàm Thanh giật giật, giơ hai tay lên đỉnh đầu rồi đổ sang một bên
"Ui cha~ ta ngất xỉu rồi~"
"……"
Ninh Vi lặng lẽ liếc Lục Du Bạch một cái, Lục Du Bạch nhẹ nhàng lấy lại Tống Tuyết từ tay nàng, chỉ vào Thẩm Hàm Thanh nói:
"Con hàng này biết điều lắm, sư tỷ không cần phải dọa hắn đâu."
Thẩm Hàm Thanh bịt chặt tai, từ từ dịch mông rời đi.
... Đúng là rất biết điều.
Ninh Vi nhíu mày ngồi xuống, mân mê mấy chiếc ly rượu vương vãi trên đất, có chút bực bội.
Lục Du Bạch ngồi xuống cạnh nàng:
"Sao thế?"
Ninh Vi:
"Ta có cảm giác, từ trưởng lão đến đệ tử thân truyền Vân Thần Tông các ngươi đều biết thân phận ta không đơn giản."
Lục Du Bạch an ủi:
"Không sao đâu tiểu sư tỷ, ít nhất bây giờ bọn ta vẫn để ngươi sống sót mà."
"...?"
Đây là tiếng người à? Ninh Vi trừng mắt nhìn hắn, bóp nát một chiếc ly.
Thẩm Hàm Thanh nghe tiếng liền bò lại, mặt đầy oán trách nhìn Ninh Vi, ấm ức đổi hai ly mới, còn rót đầy rượu.
Sở Anh say đến thần trí không rõ, bám lấy người Ninh Vi, hướng về phía không có người hét vào không khí:
"Yến Nghiêu sư huynh! Lại đây uống rượu, không say không về…!"
Yến Nghiêu bất lực, từ hướng khác đi tới ngồi xuống, dùng vỏ kiếm vỗ nhẹ vào mặt Sở Anh.
"Ta ở đây cơ mà, ma men."
Sở Anh ngừng một giây, lập tức đá lại:
"Ngươi dám vỗ mặt ta, ngươi xong đời rồi!"
Người say rồi, tính khí còn nguyên.
Ninh Vi lặng lẽ uống cạn ly rượu, đột nhiên hiểu tại sao mấy người này không hay tụ tập, nếu thêm con tiểu ma long nữa thì còn ra sao?
...
Cuối cùng, sau mấy tuần rượu chỉ còn Ninh Vi và Thẩm Hàm Thanh chưa gục.
Thực ra Ninh Vi cũng không còn tỉnh táo lắm, nàng nhất quyết không chịu buông bình rượu, Thẩm Hàm Thanh giằng co với nàng mà không dám giật mạnh.
"Tiểu sư tỷ say rồi, đưa ta đi?"
Ninh Vi nhìn Thẩm Hàm Thanh, lẩm bẩm:
"Sư đệ, ta không muốn như vậy..."
Thẩm Hàm Thanh gật đầu:
"Ừ ừ, được rồi, đưa bình rượu cho ta."
Ninh Vi:
"Cạn ly rượu này xong, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thẩm Hàm Thanh:
"Hả??"
Ninh Vi lảo đảo đứng dậy, vịn tường loạng choạng:
"Ngươi đi đi, A Ngưng còn đợi ta ở sau núi."
Thẩm Hàm Thanh thấy không bình thường, bèn đứng lên theo nàng vài bước, Ninh Vi đột ngột quay đầu, chĩa bình rượu về phía hắn, ánh mắt hung dữ.
"Ngươi đã bị trục xuất khỏi Vân Thần Tông rồi!"
Thẩm Hàm Thanh méo miệng, giơ tay đầu hàng, chiều theo ý nàng:
"Được... được rồi."
Thấy hắn nghe lời như thế, Ninh Vi lại buồn bã:
"Ngươi đi rồi, ta cũng sắp đi, sư huynh và A Ngưng phải làm sao? Vân Thần Tông phải làm sao?"
Nàng nói nhảm, càng lúc càng lộn xộn.
Nhưng Thẩm Hàm Thanh nghe ra một tia khác thường, nhíu mày suy nghĩ thoáng qua rồi hỏi:
"Sư tỷ, còn nhớ ta là ai không?"
Ninh Vi đờ đẫn nhìn Thẩm Hàm Thanh, cái tên chôn vùi ngàn năm suýt buột ra miệng, nhưng đợi mãi vẫn không thốt thành lời, lại tiếp tục giấu kín.
Vấn Kiếm Đài trống vắng, góc nào đó nằm đầy đệ tử thân truyền say khướt.
Ngược lại, Thẩm Hàm Thanh ngày càng tỉnh táo, nhìn Ninh Vi không biết phải làm sao.
Thà đừng nghe còn hơn, rợn hết cả người.
Tận chiều hôm sau Ninh Vi mới tỉnh, Thẩm Hàm Thanh chuyên môn đến một chuyến để hỏi chuyện đêm qua.
Nhưng con hàng Ninh Vi này chẳng nhớ gì cả.
Thẩm Hàm Thanh bĩu môi:
"Sư tỷ đáng sợ thật."
Ninh Vi xoa trán, nhìn hắn chằm chằm:
"Ngươi lại nghe thấy cái gì không nên nghe rồi phải không?"
"A ha ha~ thời tiết đẹp quá~"
Thẩm Hàm Thanh cười gượng lùi về phía cửa ra vào.
Ninh Vi liếc ra ngoài, mặt trời sắp lặn.
"Ngày mai gặp lại ở đại hội thi kiếm nhé."
Nói xong câu đó, Thẩm Hàm Thanh không dám ở lại thêm giây nào, chuồn nhanh như chớp.
"..."
Ninh Vi bực bội bứt tóc, Lục Du Bạch và Thẩm Hàm Thanh khiến nàng có quá nhiều ảo giác, cảm thấy mình thực sự sắp biến thành một đại ma đầu nào đó đầu thai chuyển thế thật rồi.
Nàng cố nhớ lại những lời buột miệng khi say, nhưng chỉ thấy đau đầu như búa bổ.
Tiêu rồi, chuyện ngay cả nàng còn không biết, vậy mà lại để cho Thẩm Hàm Thanh biết được.
Ninh - Ma Đầu - Vi: Vậy tên Thẩm Hàm Thanh này không thể giữ lại.
Không biết có phải do có người bảo kê hay không, dù Ninh Vi lộ quá nhiều sơ hở, vẫn không một ai đến gây khó dễ. Hoặc có lẽ người Vân Thần Tông không rỗi hơi như vậy, độ thả lỏng phải nói là đỉnh nóc kịch trần.
Đêm đó.
Khi Ninh Vi đang tu luyện, Ninh Vân Phồn lại tới thăm.
Thành thật mà nói giống kiểu quản sinh đi kiểm tra ký túc xá.
Chưởng môn trước giờ vẫn luôn lén lút tới xem một chuyến, như thể sợ người lại chạy mất.
Hôm sau, Kiếm Tiên Nhai.
Đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền khai mạc, đệ tử Vân Thần Tông đều tụ tập đến xem.
Ai không mơ ước làm đệ tử thân truyền? Ai không tò mò về đệ tử thân truyền? Họ bàn tán sôi nổi, có kẻ còn đặt cược ở chỗ Thẩm Hàm Thanh.
Chưởng môn và năm vị trưởng lão Vân Thần Tông đều có mặt, ngồi trên ghế giám khảo ở khán đài cao.
Ninh Vi đã quen mặt gần hết, duy chỉ có nữ quỷ váy trắng thanh nhã kia là khiến nàng lạnh gáy, quay ra hỏi Sở Anh:
"Trưởng lão Đoàn Tố Dư không phải bị cấm túc một năm sao?"
Sở Anh đã nhìn thấu từ lâu:
"Thú vui của trưởng bối ấy mà, mấy vị ấy thân đến mức có thể ở chung một ngọn núi."
Vốn dĩ cũng từng ở chung một núi.
Ninh Vi lại hỏi:
"Lát nữa trình tự thế nào?"
"Pháp khí của Trần sư thúc sẽ phân chia đối thủ, tổng cộng bốn vòng, tính điểm."
Sở Anh nói xong cười với Ninh Vi:
"Sư tỷ, muội sẽ không nhường đâu, Thiên Thu Các muội nhất định phải đi một chuyến!"
Đi đi, đi hết đi, cùng xem Ninh Vi lộ tẩy.
Ninh Vi không nói gì, chỉ một lòng muốn chết.
Mọi người gần như đã tề tựu, ba người bọn Yến Nghiêu lần lượt ngồi xuống cạnh Ninh Vi và Sở Anh. Trừ Ninh Vi và Sở Anh ngồi sát nhau, thì ba sư huynh đệ đều cách nhau một đoạn.
Trước khi phân chia lịch đấu, có thể nghe thấy đệ tử phía dưới bàn tán.
"Nghe nói đệ tử thân truyền không ưa gì nhau, gặp mặt là đánh nhau, quan hệ rất tệ."
Năm người nhìn nhau, gần đúng, bốn mươi phần trăm.
"Tối hôm trước hình như họ ở Vấn Kiếm Đài, nửa đêm ta đi vệ sinh nghe thấy tiếng đánh nhau, xong còn cười man rợ, kinh khủng lắm, đáng sợ lắm!"
Năm người nhăn mặt, tỏ vẻ ghét bỏ, mỗi người đều quay đi hướng khác.
"Vậy lần đại hội thi kiếm này có thể xem nữa không, cảm giác sẽ rất tàn khốc máu tanh đó! Không phải bọn họ còn có tiếng xấu truyền khắp bên ngoài sao?"
Đề tài ngày càng đi xa, đã phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước, đệ tử thân truyền dần biến thành hình tượng dã nhân điên loạn, còn là bầy dã nhân thường xuyên nội chiến, hành hung lẫn nhau.
Ninh Vi kịch liệt lên án:
"Các ngươi rốt cuộc có tiếng xấu gì bên ngoài? Theo các ngươi lăn lộn hai ngày, ta cũng bị liên lụy rồi đây này."
Thẩm Hàm Thanh trợn mắt, chất vấn:
"Tổ tông, tỷ oan lắm à?"
Ninh Vi: "Ta là người thuần khiết không một tì vết thế này cơ mà.”
Mấy đệ tử thân truyền ghé mắt nhìn sang: "...?"
Người mặt dày nhất tông môn xuất hiện rồi.
Trong lúc họ tán gẫu, pháp khí của Trần Thu Trì đã sẵn sàng, chỉ chờ đệ tử thân truyền lên sàn chọn đối thủ.
Trên khán đài.
Diệp Quan Tiêu thấy Ninh Vi cũng tới, bèn nghiêng người hỏi Ninh Vân Phồn:
"Lát nữa con bé cũng tham gia sao?"
"Vốn dĩ không nhắc chuyện này với ta."
Ninh Vân Phồn nheo mắt liếc Đoàn Tố Dư:
"Hai hôm trước con bé vào rừng trúc một chuyến, về bắt đầu luyện kiếm đến quỷ khóc sói gào, đêm không về nhà ngủ."
Ông biết hết tất cả, nhưng không thèm quản.
Đoàn Tố Dư quấn lọn tóc trong tay, rũ mắt thản nhiên nói:
"Chuyện này cũng đổ tại ta à, ta có thể ép nó sao?"
Ninh Vân Phồn:
"Ta có trách gì đâu, ta tin Tố Dư sư muội sẽ giữ lời hứa."
Đoàn Tố Dư khẽ hừ một tiếng, nhìn xuống Trần Thu Trì phân nhóm đấu ở dưới kia.
Trần Thu Trì là một pháp khí cao cấp để chia nhóm, sẽ ngẫu nhiên chọn ra đối thủ xứng tầm với đệ tử thân truyền, không tồn tại bất cứ hành vi cố tình gian lận nào.
Huyền Linh tinh thể trong tay Trần Thu Trì sáng lên, trên không trung hiện ra trình tự thi đấu như sau:
Yến Nghiêu - Ninh Vi
Lục Du Bạch - Ninh Vi
Sở Anh - Ninh Vi
Thẩm Hàm Thanh - Ninh Vi
……………………
"Khoan đã?!"
Ninh Vi giật lại kiếm, kề lên cổ Thẩm Hàm Thanh, động tác dứt khoát liền mạch.
Khóe miệng Thẩm Hàm Thanh giật giật, giơ hai tay lên đỉnh đầu rồi đổ sang một bên
"Ui cha~ ta ngất xỉu rồi~"
"……"
Ninh Vi lặng lẽ liếc Lục Du Bạch một cái, Lục Du Bạch nhẹ nhàng lấy lại Tống Tuyết từ tay nàng, chỉ vào Thẩm Hàm Thanh nói:
"Con hàng này biết điều lắm, sư tỷ không cần phải dọa hắn đâu."
Thẩm Hàm Thanh bịt chặt tai, từ từ dịch mông rời đi.
... Đúng là rất biết điều.
Ninh Vi nhíu mày ngồi xuống, mân mê mấy chiếc ly rượu vương vãi trên đất, có chút bực bội.
Lục Du Bạch ngồi xuống cạnh nàng:
"Sao thế?"
Ninh Vi:
"Ta có cảm giác, từ trưởng lão đến đệ tử thân truyền Vân Thần Tông các ngươi đều biết thân phận ta không đơn giản."
Lục Du Bạch an ủi:
"Không sao đâu tiểu sư tỷ, ít nhất bây giờ bọn ta vẫn để ngươi sống sót mà."
"...?"
Đây là tiếng người à? Ninh Vi trừng mắt nhìn hắn, bóp nát một chiếc ly.
Thẩm Hàm Thanh nghe tiếng liền bò lại, mặt đầy oán trách nhìn Ninh Vi, ấm ức đổi hai ly mới, còn rót đầy rượu.
Sở Anh say đến thần trí không rõ, bám lấy người Ninh Vi, hướng về phía không có người hét vào không khí:
"Yến Nghiêu sư huynh! Lại đây uống rượu, không say không về…!"
Yến Nghiêu bất lực, từ hướng khác đi tới ngồi xuống, dùng vỏ kiếm vỗ nhẹ vào mặt Sở Anh.
"Ta ở đây cơ mà, ma men."
Sở Anh ngừng một giây, lập tức đá lại:
"Ngươi dám vỗ mặt ta, ngươi xong đời rồi!"
Người say rồi, tính khí còn nguyên.
Ninh Vi lặng lẽ uống cạn ly rượu, đột nhiên hiểu tại sao mấy người này không hay tụ tập, nếu thêm con tiểu ma long nữa thì còn ra sao?
...
Cuối cùng, sau mấy tuần rượu chỉ còn Ninh Vi và Thẩm Hàm Thanh chưa gục.
Thực ra Ninh Vi cũng không còn tỉnh táo lắm, nàng nhất quyết không chịu buông bình rượu, Thẩm Hàm Thanh giằng co với nàng mà không dám giật mạnh.
"Tiểu sư tỷ say rồi, đưa ta đi?"
Ninh Vi nhìn Thẩm Hàm Thanh, lẩm bẩm:
"Sư đệ, ta không muốn như vậy..."
Thẩm Hàm Thanh gật đầu:
"Ừ ừ, được rồi, đưa bình rượu cho ta."
Ninh Vi:
"Cạn ly rượu này xong, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Thẩm Hàm Thanh:
"Hả??"
Ninh Vi lảo đảo đứng dậy, vịn tường loạng choạng:
"Ngươi đi đi, A Ngưng còn đợi ta ở sau núi."
Thẩm Hàm Thanh thấy không bình thường, bèn đứng lên theo nàng vài bước, Ninh Vi đột ngột quay đầu, chĩa bình rượu về phía hắn, ánh mắt hung dữ.
"Ngươi đã bị trục xuất khỏi Vân Thần Tông rồi!"
Thẩm Hàm Thanh méo miệng, giơ tay đầu hàng, chiều theo ý nàng:
"Được... được rồi."
Thấy hắn nghe lời như thế, Ninh Vi lại buồn bã:
"Ngươi đi rồi, ta cũng sắp đi, sư huynh và A Ngưng phải làm sao? Vân Thần Tông phải làm sao?"
Nàng nói nhảm, càng lúc càng lộn xộn.
Nhưng Thẩm Hàm Thanh nghe ra một tia khác thường, nhíu mày suy nghĩ thoáng qua rồi hỏi:
"Sư tỷ, còn nhớ ta là ai không?"
Ninh Vi đờ đẫn nhìn Thẩm Hàm Thanh, cái tên chôn vùi ngàn năm suýt buột ra miệng, nhưng đợi mãi vẫn không thốt thành lời, lại tiếp tục giấu kín.
Vấn Kiếm Đài trống vắng, góc nào đó nằm đầy đệ tử thân truyền say khướt.
Ngược lại, Thẩm Hàm Thanh ngày càng tỉnh táo, nhìn Ninh Vi không biết phải làm sao.
Thà đừng nghe còn hơn, rợn hết cả người.
Tận chiều hôm sau Ninh Vi mới tỉnh, Thẩm Hàm Thanh chuyên môn đến một chuyến để hỏi chuyện đêm qua.
Nhưng con hàng Ninh Vi này chẳng nhớ gì cả.
Thẩm Hàm Thanh bĩu môi:
"Sư tỷ đáng sợ thật."
Ninh Vi xoa trán, nhìn hắn chằm chằm:
"Ngươi lại nghe thấy cái gì không nên nghe rồi phải không?"
"A ha ha~ thời tiết đẹp quá~"
Thẩm Hàm Thanh cười gượng lùi về phía cửa ra vào.
Ninh Vi liếc ra ngoài, mặt trời sắp lặn.
"Ngày mai gặp lại ở đại hội thi kiếm nhé."
Nói xong câu đó, Thẩm Hàm Thanh không dám ở lại thêm giây nào, chuồn nhanh như chớp.
"..."
Ninh Vi bực bội bứt tóc, Lục Du Bạch và Thẩm Hàm Thanh khiến nàng có quá nhiều ảo giác, cảm thấy mình thực sự sắp biến thành một đại ma đầu nào đó đầu thai chuyển thế thật rồi.
Nàng cố nhớ lại những lời buột miệng khi say, nhưng chỉ thấy đau đầu như búa bổ.
Tiêu rồi, chuyện ngay cả nàng còn không biết, vậy mà lại để cho Thẩm Hàm Thanh biết được.
Ninh - Ma Đầu - Vi: Vậy tên Thẩm Hàm Thanh này không thể giữ lại.
Không biết có phải do có người bảo kê hay không, dù Ninh Vi lộ quá nhiều sơ hở, vẫn không một ai đến gây khó dễ. Hoặc có lẽ người Vân Thần Tông không rỗi hơi như vậy, độ thả lỏng phải nói là đỉnh nóc kịch trần.
Đêm đó.
Khi Ninh Vi đang tu luyện, Ninh Vân Phồn lại tới thăm.
Thành thật mà nói giống kiểu quản sinh đi kiểm tra ký túc xá.
Chưởng môn trước giờ vẫn luôn lén lút tới xem một chuyến, như thể sợ người lại chạy mất.
Hôm sau, Kiếm Tiên Nhai.
Đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền khai mạc, đệ tử Vân Thần Tông đều tụ tập đến xem.
Ai không mơ ước làm đệ tử thân truyền? Ai không tò mò về đệ tử thân truyền? Họ bàn tán sôi nổi, có kẻ còn đặt cược ở chỗ Thẩm Hàm Thanh.
Chưởng môn và năm vị trưởng lão Vân Thần Tông đều có mặt, ngồi trên ghế giám khảo ở khán đài cao.
Ninh Vi đã quen mặt gần hết, duy chỉ có nữ quỷ váy trắng thanh nhã kia là khiến nàng lạnh gáy, quay ra hỏi Sở Anh:
"Trưởng lão Đoàn Tố Dư không phải bị cấm túc một năm sao?"
Sở Anh đã nhìn thấu từ lâu:
"Thú vui của trưởng bối ấy mà, mấy vị ấy thân đến mức có thể ở chung một ngọn núi."
Vốn dĩ cũng từng ở chung một núi.
Ninh Vi lại hỏi:
"Lát nữa trình tự thế nào?"
"Pháp khí của Trần sư thúc sẽ phân chia đối thủ, tổng cộng bốn vòng, tính điểm."
Sở Anh nói xong cười với Ninh Vi:
"Sư tỷ, muội sẽ không nhường đâu, Thiên Thu Các muội nhất định phải đi một chuyến!"
Đi đi, đi hết đi, cùng xem Ninh Vi lộ tẩy.
Ninh Vi không nói gì, chỉ một lòng muốn chết.
Mọi người gần như đã tề tựu, ba người bọn Yến Nghiêu lần lượt ngồi xuống cạnh Ninh Vi và Sở Anh. Trừ Ninh Vi và Sở Anh ngồi sát nhau, thì ba sư huynh đệ đều cách nhau một đoạn.
Trước khi phân chia lịch đấu, có thể nghe thấy đệ tử phía dưới bàn tán.
"Nghe nói đệ tử thân truyền không ưa gì nhau, gặp mặt là đánh nhau, quan hệ rất tệ."
Năm người nhìn nhau, gần đúng, bốn mươi phần trăm.
"Tối hôm trước hình như họ ở Vấn Kiếm Đài, nửa đêm ta đi vệ sinh nghe thấy tiếng đánh nhau, xong còn cười man rợ, kinh khủng lắm, đáng sợ lắm!"
Năm người nhăn mặt, tỏ vẻ ghét bỏ, mỗi người đều quay đi hướng khác.
"Vậy lần đại hội thi kiếm này có thể xem nữa không, cảm giác sẽ rất tàn khốc máu tanh đó! Không phải bọn họ còn có tiếng xấu truyền khắp bên ngoài sao?"
Đề tài ngày càng đi xa, đã phát triển theo chiều hướng không thể đoán trước, đệ tử thân truyền dần biến thành hình tượng dã nhân điên loạn, còn là bầy dã nhân thường xuyên nội chiến, hành hung lẫn nhau.
Ninh Vi kịch liệt lên án:
"Các ngươi rốt cuộc có tiếng xấu gì bên ngoài? Theo các ngươi lăn lộn hai ngày, ta cũng bị liên lụy rồi đây này."
Thẩm Hàm Thanh trợn mắt, chất vấn:
"Tổ tông, tỷ oan lắm à?"
Ninh Vi: "Ta là người thuần khiết không một tì vết thế này cơ mà.”
Mấy đệ tử thân truyền ghé mắt nhìn sang: "...?"
Người mặt dày nhất tông môn xuất hiện rồi.
Trong lúc họ tán gẫu, pháp khí của Trần Thu Trì đã sẵn sàng, chỉ chờ đệ tử thân truyền lên sàn chọn đối thủ.
Trên khán đài.
Diệp Quan Tiêu thấy Ninh Vi cũng tới, bèn nghiêng người hỏi Ninh Vân Phồn:
"Lát nữa con bé cũng tham gia sao?"
"Vốn dĩ không nhắc chuyện này với ta."
Ninh Vân Phồn nheo mắt liếc Đoàn Tố Dư:
"Hai hôm trước con bé vào rừng trúc một chuyến, về bắt đầu luyện kiếm đến quỷ khóc sói gào, đêm không về nhà ngủ."
Ông biết hết tất cả, nhưng không thèm quản.
Đoàn Tố Dư quấn lọn tóc trong tay, rũ mắt thản nhiên nói:
"Chuyện này cũng đổ tại ta à, ta có thể ép nó sao?"
Ninh Vân Phồn:
"Ta có trách gì đâu, ta tin Tố Dư sư muội sẽ giữ lời hứa."
Đoàn Tố Dư khẽ hừ một tiếng, nhìn xuống Trần Thu Trì phân nhóm đấu ở dưới kia.
Trần Thu Trì là một pháp khí cao cấp để chia nhóm, sẽ ngẫu nhiên chọn ra đối thủ xứng tầm với đệ tử thân truyền, không tồn tại bất cứ hành vi cố tình gian lận nào.
Huyền Linh tinh thể trong tay Trần Thu Trì sáng lên, trên không trung hiện ra trình tự thi đấu như sau:
Yến Nghiêu - Ninh Vi
Lục Du Bạch - Ninh Vi
Sở Anh - Ninh Vi
Thẩm Hàm Thanh - Ninh Vi
……………………
"Khoan đã?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương