Vân Thần Tông chưa bao giờ keo kiệt trong việc bồi dưỡng đệ tử, thậm chí đệ tử thân truyền ai nấy đều có một thanh linh kiếm thiên phẩm.
Điều này không có nghĩa linh kiếm cao cấp là thứ tầm thường, mà đây chính là đẳng cấp của Kiếm Tông có lịch sử vạn năm, căn bản Vân Thần Tông không bao giờ thiếu tài nguyên.
Thanh trường kiếm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt, Ninh Vi nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý cuồn cuộn xuyên thẳng vào lòng bàn tay, nàng bình thản vung kiếm, kiếm ý gợn sóng lăn tăn.
"Trước là Thiên Thần, giờ lại là Tống Tuyết, sao kiếm của ai nàng cũng dùng được?"
Thẩm Hàm Thanh ngừng đánh, kinh ngạc nhìn sang phía bên kia Vấn Kiếm Đài.
Sở Anh nói:
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Sư tỷ căn bản không thể coi là tu sĩ bình thường, các trưởng lão đối với nàng cũng giữ thái độ dè chừng, không biết chưởng môn có tính toán gì".
"Tính toán gì ta không rõ, nhưng chưởng môn và Lục sư huynh sẵn lòng cho nàng mượn kiếm, ý nghĩa chẳng tầm thường chút nào".
Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh liếc nhau, đều tập trung vào Ninh Vi.
Giữa Vấn Kiếm Đài.
Hai luồng kiếm khí đen trắng va chạm, tầng tầng lớp lớp, dư uy lan tỏa ra ngoài.
Yến Nghiêu không biết nên dùng mấy phần lực, nhìn Ninh Vi đứng gần trong gang tấc mà do dự, trong khi ánh mắt lạnh lùng như băng sương của nàng lại như đâm thẳng vào mắt hắn.
"Mất tập trung?"
Nhân lúc hắn sơ hở, Ninh Vi nắm lấy cơ hội tập trung kiếm khí đẩy lùi hắn, trong làn gió cuốn, hai người lùi lại mấy trượng trên Vấn Kiếm Đài.
Nhưng với Yến Nghiêu mà nói, điều này thật không nên.
Cảnh giới là vực sâu mà tu sĩ không thể vượt qua, huống chi chênh lệch tu vi giữa bọn họ quá lớn, dù Yến Nghiêu không dùng bao nhiêu lực, để Ninh Vi chiếm được chút lợi thế cũng là điều đáng xấu hổ.
"Ê, ai bảo ngươi được khinh địch thế hả?"
Ninh Vi không nhịn được cười, cố ý khiêu khích:
"Kiếm tu đệ nhất chỉ có trình độ này, Vân Thần Tông cũng sắp xong đời rồi".
Yến Nghiêu nghiến răng, lập tức lao tới.
Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng kiếm.
Hắn áp chế tu vi xuống Luyện Khí đỉnh phong, công bằng tỉ thí với Ninh Vi, hai người đánh có đi có về.
Sở Anh không hiểu:
"Ninh Vi muốn làm gì? Khiêu khích Yến Nghiêu có lợi gì cho nàng?"
Thẩm Hàm Thanh lại cười:
"Thế này còn chưa có lợi à? Giờ Yến Nghiêu chỉ nghĩ đến nàng, kiếm tu đệ nhất nhìn chằm chằm vào nàng, còn đặc biệt áp chế tu vi, sẵn sàng luyện kiếm cùng nàng đến thiên hoang địa lão…”
Sau khi nghiên cứu xong chiêu thức của mỗi người, trực tiếp túm Yến Nghiêu làm bạn luyện, khó mà không hiệu quả.
Lục Du Bạch có nỗi lo khác, oán thán:
"Ninh Vi dùng kiếm chẳng dịu dàng chút nào, khổ thân Tống Tuyết của ta…"
...
Ninh Vi và Yến Nghiêu tỉ thí đến tận đêm khuya, ba sư đệ sư muội đã ngủ gục dưới chân tường.
Hai người cùng kiệt sức nằm vật xuống nền nhà, ánh trăng nghiêng chiếu, phủ lên một tầng sa mỏng.
"Mấy người ít khi tụ tập cùng nhau lắm à?"
Ninh Vi liếc sang, đột nhiên hỏi.
Yến Nghiêu nói:
"Không cần thiết tụ tập, lấy tu luyện làm đầu, không thì đến loại gà mờ như ngươi cũng đánh không lại mất".
Ninh Vi:
"Vậy ngươi vô thức đi theo bọn ta làm gì? Mỗi lần gặp mặt, chưa bao giờ chủ động tách đoàn, miệng nói xê ra nhưng thân thể rất thật thà".
Yến Nghiêu:
"..."
Ninh Vi ngồi dậy, chăm chú nhìn hắn:
"Yến Nghiêu, một mình luyện kiếm trong rừng sau núi chắc chán lắm nhỉ?"
Tuổi trẻ ngông cuồng, cần gì phải trầm mặc như vậy.
Hắn vốn là thiên tài vạn người chưa chắc đã được một người, đáng lẽ nên tiêu dao phóng khoáng giữa trời đất, nếu không bị ảnh hưởng bởi "chuyện kia", thì cuộc đời này của hắn hẳn là rất tiêu dao sống động.
Hiện giờ, vị trí đệ nhất đều thuộc về hắn, nhưng hắn cũng chẳng vui mấy, chết vẫn sĩ diện.
Yến Nghiêu đặt tay lên mắt, không đáp lời Ninh Vi, rất lâu sau mới thẹn quá hóa giận:
"Ninh tiểu sư tỷ, ngươi thật phiền phức".
Ninh Vi khép mắt, giọng thản nhiên:
"Đừng gọi sư tỷ, ngươi chưa bao giờ khách khí với vị tiểu sư tỷ này".
Yến Nghiêu mở hé một mắt, nhìn thẳng Ninh Vi.
Vút!
Kiếm của Yến Nghiêu bay lên lơ lửng, thiếu niên áo đen đứng thẳng người, nắm lấy trường kiếm xoay tròn.
Mặt không đổi sắc, mắt ánh lên hào quang, hắn khởi thế với chút cợt nhả:
"Tiểu sư tỷ, tiếp tục nào".
Ninh Vi nghiêng đầu, nhếch môi nhấc Tống Tuyết kiếm lên.
Trong góc tường, ba kẻ xem biểu diễn vừa ngủ một giấc đã tỉnh.
Sở Anh ngáp dài:
"Hai người họ sao nhiều năng lượng thế?"
Lục Du Bạch:
"Kẻ mạnh không tự nhiên mà mạnh, dù hai người này có tác phong hèn hạ thế nào, cũng không thể phủ nhận thiên phú và nghị lực của bọn họ”.
Thẩm Hàm Thanh mặc kệ, lấy từ trữ linh giới ra một bình rượu và mấy chén nhỏ.
Ba người bắt đầu nhấm nháp.
Vui vẻ cụng ly, cười xem sư huynh sư tỷ đánh đến đầu rơi máu chảy.
Không biết từ lúc nào, Vấn Kiếm Đài đã có thêm một người, nhưng không ai nhận ra sự xuất hiện của ông.
Ninh Vân Phồn lặng lẽ tiến lại gần, dừng ở khoảng cách không xa, mặt không biểu cảm nhìn một bên đánh đánh đấm đấm, một bên rượu chè ca hát.
Tối hôm đó, ông chỉ bảo Ninh Vi đi tìm đệ tử thân truyền chơi, kết quả hai ngày liền không thấy con bé quay về Thần Cung.
Sau quá trình hỏi thăm, tổng kết lại thì: hai ngày này Ninh Vi bị Lục Du Bạch cho uống độc dược, bị Yến Nghiêu ném khỏi kiếm.
Bây giờ nửa đêm canh ba, lại cười đùa đánh nhau với Yến Nghiêu, Lục Du Bạch và những đứa khác cười ngây ngô nâng ly chè chén.
"Hỏng rồi... hỏng rồi..."
Ninh Vân Phồn lẩm bẩm, lòng đầy phiền muộn.
Đứa bé ngây thơ nhà ta bị các ngươi đồng hóa rồi.
Ninh Vân Phồn lắc đầu định lặng lẽ rời đi, một giọng nữ say khướt gọi lại:
"Chưởng môn sư bá, ngài uống rượu không ạ?"
Sở Anh cười hì hì, giơ ly khẩn khoản mời Ninh Vân Phồn.
Một câu này khiến tất cả đệ tử thân truyền đều tỉnh táo lại.
Thẩm Hàm Thanh sặc gần chết, bò cũng phải bò đến sau lưng Lục Du Bạch để trốn, tên này nhát chết cực kỳ.
Ninh Vi ngừng tay, đối mặt với Ninh Vân Phồn từ xa, tim đập thình thịch.
Ninh Vân Phồn nói:
"Các con tiếp tục đi, ta chỉ đến xem thôi."
Cách kết giao của người trẻ ông không hiểu nổi, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Lục Du Bạch hỏi:
"Chưởng môn sư bá, ngài đưa Ninh Vi về Thiên Thu Các, bọn con có thể đi cùng không?"
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
...Thiên Thu Các ư? Thiên Thu Các không chỉ là Thiên Thu Các của Ninh gia, mà còn có quan hệ mật thiết với Vân Thần Tông. Quá nửa số đại năng Vân Thần Tông mỗi thời đại đều sẽ ẩn cư ở đó.
Vì thế câu hỏi của Lục Du Bạch không hề đột ngột, đây thực sự là nơi các đệ tử thân truyền đều rất tò mò.
Vấn Kiếm Đài yên tĩnh một lúc lâu, Ninh Vân Phồn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng gật đầu.
"Nếu đại hội thi kiếm thể hiện tốt, ta sẽ dẫn các con đi”.
Lời này vừa ra, mấy đệ tử thân truyền đều không thể ngồi yên.
"Đến Thiên Thu Các, chẳng phải chúng ta có thể gặp tiền bối Phong Thanh Ngưng sao?!"
"Không chỉ có thế, nơi đó còn lưu giữ linh kiếm của tứ đại Kiếm Tiên Vân Thần Tông, trừ vị phi thăng kia đã mang kiếm đi, còn lại đều ở Thiên Thu Các”.
Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh hứng khởi, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Ninh Vi, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch không có phản ứng gì lớn, toát lên một vẻ ai nấy đều có ý đồ riêng.
Ninh Vân Phồn liếc nhìn, gật đầu với Ninh Vi rồi quay đi.
"Thiên Thu Các, hẳn là nhà ngươi?"
Yến Nghiêu tra kiếm vào vỏ, cúi mắt hỏi.
Ninh Vi làm sao mà biết được, quay đi trả kiếm cho Lục Du Bạch.
"Ngươi hãy lo cho bản thân ở đại hội thi kiếm đi đã”.
Nàng quay lưng vẫy tay, để lại cho Yến Nghiêu bóng lưng khó hiểu.
Đến trước mặt Lục Du Bạch, nhìn bộ mặt cười toe toét của hắn, Ninh Vi không nhịn được đấm cho một cái.
"Tên đồng lõa nhà ngươi sao dám tự ý hành động, hả?"
Lục Du Bạch vẫn cười:
"Muốn xem kịch mà tiểu sư tỷ, nếu ta đã đồng lõa thì ít ra cũng phải hỗ trợ tại chỗ chứ?"
Ma quỷ mới tin ngươi.
Loại thư sinh trắng trẻo hay cười tủm tỉm này mới là tâm cơ thâm trầm nhất.
Thẩm Hàm Thanh đúng lúc lên tiếng, yếu ớt giơ tay:
"Cái kia... ta còn chưa say, hai người bàn chuyện bí mật có thể nhỏ giọng một chút không?"
Bọn họ vẫn uống rượu ở ngay đây, đứng bên cạnh hắn nói chuyện đồng lõa gì đó có ổn không?
Điều này không có nghĩa linh kiếm cao cấp là thứ tầm thường, mà đây chính là đẳng cấp của Kiếm Tông có lịch sử vạn năm, căn bản Vân Thần Tông không bao giờ thiếu tài nguyên.
Thanh trường kiếm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt, Ninh Vi nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý cuồn cuộn xuyên thẳng vào lòng bàn tay, nàng bình thản vung kiếm, kiếm ý gợn sóng lăn tăn.
"Trước là Thiên Thần, giờ lại là Tống Tuyết, sao kiếm của ai nàng cũng dùng được?"
Thẩm Hàm Thanh ngừng đánh, kinh ngạc nhìn sang phía bên kia Vấn Kiếm Đài.
Sở Anh nói:
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Sư tỷ căn bản không thể coi là tu sĩ bình thường, các trưởng lão đối với nàng cũng giữ thái độ dè chừng, không biết chưởng môn có tính toán gì".
"Tính toán gì ta không rõ, nhưng chưởng môn và Lục sư huynh sẵn lòng cho nàng mượn kiếm, ý nghĩa chẳng tầm thường chút nào".
Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh liếc nhau, đều tập trung vào Ninh Vi.
Giữa Vấn Kiếm Đài.
Hai luồng kiếm khí đen trắng va chạm, tầng tầng lớp lớp, dư uy lan tỏa ra ngoài.
Yến Nghiêu không biết nên dùng mấy phần lực, nhìn Ninh Vi đứng gần trong gang tấc mà do dự, trong khi ánh mắt lạnh lùng như băng sương của nàng lại như đâm thẳng vào mắt hắn.
"Mất tập trung?"
Nhân lúc hắn sơ hở, Ninh Vi nắm lấy cơ hội tập trung kiếm khí đẩy lùi hắn, trong làn gió cuốn, hai người lùi lại mấy trượng trên Vấn Kiếm Đài.
Nhưng với Yến Nghiêu mà nói, điều này thật không nên.
Cảnh giới là vực sâu mà tu sĩ không thể vượt qua, huống chi chênh lệch tu vi giữa bọn họ quá lớn, dù Yến Nghiêu không dùng bao nhiêu lực, để Ninh Vi chiếm được chút lợi thế cũng là điều đáng xấu hổ.
"Ê, ai bảo ngươi được khinh địch thế hả?"
Ninh Vi không nhịn được cười, cố ý khiêu khích:
"Kiếm tu đệ nhất chỉ có trình độ này, Vân Thần Tông cũng sắp xong đời rồi".
Yến Nghiêu nghiến răng, lập tức lao tới.
Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng kiếm.
Hắn áp chế tu vi xuống Luyện Khí đỉnh phong, công bằng tỉ thí với Ninh Vi, hai người đánh có đi có về.
Sở Anh không hiểu:
"Ninh Vi muốn làm gì? Khiêu khích Yến Nghiêu có lợi gì cho nàng?"
Thẩm Hàm Thanh lại cười:
"Thế này còn chưa có lợi à? Giờ Yến Nghiêu chỉ nghĩ đến nàng, kiếm tu đệ nhất nhìn chằm chằm vào nàng, còn đặc biệt áp chế tu vi, sẵn sàng luyện kiếm cùng nàng đến thiên hoang địa lão…”
Sau khi nghiên cứu xong chiêu thức của mỗi người, trực tiếp túm Yến Nghiêu làm bạn luyện, khó mà không hiệu quả.
Lục Du Bạch có nỗi lo khác, oán thán:
"Ninh Vi dùng kiếm chẳng dịu dàng chút nào, khổ thân Tống Tuyết của ta…"
...
Ninh Vi và Yến Nghiêu tỉ thí đến tận đêm khuya, ba sư đệ sư muội đã ngủ gục dưới chân tường.
Hai người cùng kiệt sức nằm vật xuống nền nhà, ánh trăng nghiêng chiếu, phủ lên một tầng sa mỏng.
"Mấy người ít khi tụ tập cùng nhau lắm à?"
Ninh Vi liếc sang, đột nhiên hỏi.
Yến Nghiêu nói:
"Không cần thiết tụ tập, lấy tu luyện làm đầu, không thì đến loại gà mờ như ngươi cũng đánh không lại mất".
Ninh Vi:
"Vậy ngươi vô thức đi theo bọn ta làm gì? Mỗi lần gặp mặt, chưa bao giờ chủ động tách đoàn, miệng nói xê ra nhưng thân thể rất thật thà".
Yến Nghiêu:
"..."
Ninh Vi ngồi dậy, chăm chú nhìn hắn:
"Yến Nghiêu, một mình luyện kiếm trong rừng sau núi chắc chán lắm nhỉ?"
Tuổi trẻ ngông cuồng, cần gì phải trầm mặc như vậy.
Hắn vốn là thiên tài vạn người chưa chắc đã được một người, đáng lẽ nên tiêu dao phóng khoáng giữa trời đất, nếu không bị ảnh hưởng bởi "chuyện kia", thì cuộc đời này của hắn hẳn là rất tiêu dao sống động.
Hiện giờ, vị trí đệ nhất đều thuộc về hắn, nhưng hắn cũng chẳng vui mấy, chết vẫn sĩ diện.
Yến Nghiêu đặt tay lên mắt, không đáp lời Ninh Vi, rất lâu sau mới thẹn quá hóa giận:
"Ninh tiểu sư tỷ, ngươi thật phiền phức".
Ninh Vi khép mắt, giọng thản nhiên:
"Đừng gọi sư tỷ, ngươi chưa bao giờ khách khí với vị tiểu sư tỷ này".
Yến Nghiêu mở hé một mắt, nhìn thẳng Ninh Vi.
Vút!
Kiếm của Yến Nghiêu bay lên lơ lửng, thiếu niên áo đen đứng thẳng người, nắm lấy trường kiếm xoay tròn.
Mặt không đổi sắc, mắt ánh lên hào quang, hắn khởi thế với chút cợt nhả:
"Tiểu sư tỷ, tiếp tục nào".
Ninh Vi nghiêng đầu, nhếch môi nhấc Tống Tuyết kiếm lên.
Trong góc tường, ba kẻ xem biểu diễn vừa ngủ một giấc đã tỉnh.
Sở Anh ngáp dài:
"Hai người họ sao nhiều năng lượng thế?"
Lục Du Bạch:
"Kẻ mạnh không tự nhiên mà mạnh, dù hai người này có tác phong hèn hạ thế nào, cũng không thể phủ nhận thiên phú và nghị lực của bọn họ”.
Thẩm Hàm Thanh mặc kệ, lấy từ trữ linh giới ra một bình rượu và mấy chén nhỏ.
Ba người bắt đầu nhấm nháp.
Vui vẻ cụng ly, cười xem sư huynh sư tỷ đánh đến đầu rơi máu chảy.
Không biết từ lúc nào, Vấn Kiếm Đài đã có thêm một người, nhưng không ai nhận ra sự xuất hiện của ông.
Ninh Vân Phồn lặng lẽ tiến lại gần, dừng ở khoảng cách không xa, mặt không biểu cảm nhìn một bên đánh đánh đấm đấm, một bên rượu chè ca hát.
Tối hôm đó, ông chỉ bảo Ninh Vi đi tìm đệ tử thân truyền chơi, kết quả hai ngày liền không thấy con bé quay về Thần Cung.
Sau quá trình hỏi thăm, tổng kết lại thì: hai ngày này Ninh Vi bị Lục Du Bạch cho uống độc dược, bị Yến Nghiêu ném khỏi kiếm.
Bây giờ nửa đêm canh ba, lại cười đùa đánh nhau với Yến Nghiêu, Lục Du Bạch và những đứa khác cười ngây ngô nâng ly chè chén.
"Hỏng rồi... hỏng rồi..."
Ninh Vân Phồn lẩm bẩm, lòng đầy phiền muộn.
Đứa bé ngây thơ nhà ta bị các ngươi đồng hóa rồi.
Ninh Vân Phồn lắc đầu định lặng lẽ rời đi, một giọng nữ say khướt gọi lại:
"Chưởng môn sư bá, ngài uống rượu không ạ?"
Sở Anh cười hì hì, giơ ly khẩn khoản mời Ninh Vân Phồn.
Một câu này khiến tất cả đệ tử thân truyền đều tỉnh táo lại.
Thẩm Hàm Thanh sặc gần chết, bò cũng phải bò đến sau lưng Lục Du Bạch để trốn, tên này nhát chết cực kỳ.
Ninh Vi ngừng tay, đối mặt với Ninh Vân Phồn từ xa, tim đập thình thịch.
Ninh Vân Phồn nói:
"Các con tiếp tục đi, ta chỉ đến xem thôi."
Cách kết giao của người trẻ ông không hiểu nổi, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Lục Du Bạch hỏi:
"Chưởng môn sư bá, ngài đưa Ninh Vi về Thiên Thu Các, bọn con có thể đi cùng không?"
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
...Thiên Thu Các ư? Thiên Thu Các không chỉ là Thiên Thu Các của Ninh gia, mà còn có quan hệ mật thiết với Vân Thần Tông. Quá nửa số đại năng Vân Thần Tông mỗi thời đại đều sẽ ẩn cư ở đó.
Vì thế câu hỏi của Lục Du Bạch không hề đột ngột, đây thực sự là nơi các đệ tử thân truyền đều rất tò mò.
Vấn Kiếm Đài yên tĩnh một lúc lâu, Ninh Vân Phồn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng gật đầu.
"Nếu đại hội thi kiếm thể hiện tốt, ta sẽ dẫn các con đi”.
Lời này vừa ra, mấy đệ tử thân truyền đều không thể ngồi yên.
"Đến Thiên Thu Các, chẳng phải chúng ta có thể gặp tiền bối Phong Thanh Ngưng sao?!"
"Không chỉ có thế, nơi đó còn lưu giữ linh kiếm của tứ đại Kiếm Tiên Vân Thần Tông, trừ vị phi thăng kia đã mang kiếm đi, còn lại đều ở Thiên Thu Các”.
Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh hứng khởi, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Ninh Vi, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch không có phản ứng gì lớn, toát lên một vẻ ai nấy đều có ý đồ riêng.
Ninh Vân Phồn liếc nhìn, gật đầu với Ninh Vi rồi quay đi.
"Thiên Thu Các, hẳn là nhà ngươi?"
Yến Nghiêu tra kiếm vào vỏ, cúi mắt hỏi.
Ninh Vi làm sao mà biết được, quay đi trả kiếm cho Lục Du Bạch.
"Ngươi hãy lo cho bản thân ở đại hội thi kiếm đi đã”.
Nàng quay lưng vẫy tay, để lại cho Yến Nghiêu bóng lưng khó hiểu.
Đến trước mặt Lục Du Bạch, nhìn bộ mặt cười toe toét của hắn, Ninh Vi không nhịn được đấm cho một cái.
"Tên đồng lõa nhà ngươi sao dám tự ý hành động, hả?"
Lục Du Bạch vẫn cười:
"Muốn xem kịch mà tiểu sư tỷ, nếu ta đã đồng lõa thì ít ra cũng phải hỗ trợ tại chỗ chứ?"
Ma quỷ mới tin ngươi.
Loại thư sinh trắng trẻo hay cười tủm tỉm này mới là tâm cơ thâm trầm nhất.
Thẩm Hàm Thanh đúng lúc lên tiếng, yếu ớt giơ tay:
"Cái kia... ta còn chưa say, hai người bàn chuyện bí mật có thể nhỏ giọng một chút không?"
Bọn họ vẫn uống rượu ở ngay đây, đứng bên cạnh hắn nói chuyện đồng lõa gì đó có ổn không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương