Người Vân Thần Tông các ngươi luôn khôi hài như vậy.

Ninh Vi đứng dậy, vươn vai một cái, chỉnh đốn tinh thần rồi hỏi hai người:

"Biết Yến Nghiêu đang làm gì không? Sư phụ hắn có phải là trưởng lão Đoàn Tố Dư không?"

Sở Anh gật đầu:

"Nếu không có việc gì khác, Yến Nghiêu ngoài luyện kiếm ra chỉ có bế quan. Đoàn sư thúc thường sẽ... phát điên trong Lâm Uyển".

"Ta nhớ Đoàn sư thúc rất tao nhã mà".

Ninh Vi nhớ lại lần gặp tại Hồ Thủy Kính.

"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong chứ tiểu sư tỷ!”

Sở Anh phủ nhận, chui ra sau lưng Lục Du Bạch, chỉ vào hắn:

"Tỷ nhìn Lục sư huynh đạo mạo thế này, nhưng hắn có phải người tốt không? Có phải không?”

Ninh Vi lắc đầu - đây là cách nàng công nhận năng lực của “đồng lõa” nhà mình.

Lục Du Bạch:

"."

Các ngươi cút ngay cho ta.

Chuyện Thiên Thu Các và Phong Thanh Ngưng có thể tạm gác lại, còn vài ngày nữa, không cần vội.

Vì cảm thấy hơi chột dạ về sự cố trong thí luyện Hồ Thủy Kính, Ninh Vi muốn gặp vị Đoàn trưởng lão bị cấm túc này, nhưng không thể quá lộ liễu.

Thế là nàng vin vào cớ:

"Đến ngắm Yến Nghiêu".

Sở Anh nghi ngờ:

"Sao muội có cảm giác như không coi Yến sư huynh là người vậy?"

Ninh Vi xua tan nghi ngờ của nàng:

"Muội nói không sai".

...

Vân Thần Tông, sau núi Lâm Uyển.

Nơi đây cây cối um tùm, vốn là cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Nhưng nữ tử áo trắng đang lặng lẽ nhảy múa trong sân nhỏ lại khiến nơi này toát lên vẻ âm u quỷ dị.

Đoàn Tố Dư tóc dài thướt tha, dáng người mềm mại, tự ngâm nga hát và nhảy múa.

Thấy ba sư điệt đến đây, ngón tay khẽ cong, linh kiếm hiện ra, nàng xoay hai vòng, nhẹ nhàng mở khóa cổng.

"Chuyện gì?"

Đoàn Tố Dư thu kiếm, nhìn họ thản nhiên.

Sở Anh:

"Tụi con tìm… tìm Yến Nghiêu sư huynh".

Vị nữ trưởng lão này tính tình quái đản, các đệ tử thân truyền rất ít tiếp xúc với nàng nên có chút e dè.

Đoàn Tố Dư liếc Sở Anh, hạ mình chỉ tay về một hướng.

"Đằng kia…"

"Vâng".

Bệnh điên của trưởng lão Đoàn có vẻ lại nặng thêm, Sở Anh sởn gai ốc, túm lấy tay sư huynh sư tỷ định bỏ đi.

Ninh Vi do dự ngoái lại, không ngờ Đoàn Tố Dư cũng đang nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau một chớp mắt, Đoàn Tố Dư đột nhiên lên tiếng.

"Ninh sư điệt, ta có chuyện muốn nói với con".

Lục Du Bạch và Sở Anh giật mình, cùng quay sang nhìn Ninh Vi... Sao lại tìm tiểu sư tỷ? Ninh Vi lại rất bình tĩnh, đi thẳng tới.

Nàng dặn hai người:

"Hai người đi tìm Yến Nghiêu trước, lát nữa ta sẽ tới".

Thế là Ninh Vi cùng Đoàn Tố Dư vào nhà.

Lục Du Bạch và Sở Anh nhìn nhau, cảm thấy không yên lòng.

Trong gian nhà trúc.

Đoàn Tố Dư mời Ninh Vi ngồi, rót hai chén trà.

"Trong thí luyện Hồ Thủy Kính khiến con gặp nguy hiểm là lỗi của ta, ta xin lỗi".

Ninh Vi ngạc nhiên:

"Sư thúc quá lời rồi".

Đoàn Tố Dư nhìn nàng, bật cười:

"Nhưng con chủ động tìm ta, vậy trong thí luyện vừa rồi hẳn là có vấn đề".

Ninh Vi hứng thú:

"Sao sư thúc lại khẳng định con tới tìm ngài?"

Đoàn Tố Dư khẽ cười:

"Ai rỗi hơi đi tìm Yến Nghiêu? Thằng nhóc đó tính nết khó chịu chẳng ai ưa, sư đệ sư muội đều không chịu chơi với nó, cái cớ của Sở Anh quá vụng về".

"Còn chuyện thí luyện… ta đã nghe được sự tích huy hoàng của con thắng đệ tử Vọng Trần Tông, Luyện Khí thắng Trúc Cơ, lại sử dụng được Thiên Thần Kiếm, sao có thể bình thường?"

Nếu đệ tử thân truyền trong thí luyện không có vấn đề, thì người có vấn đề chỉ có thể là Ninh Vi.

Đoàn Tố Dư vừa nói vừa đảo mắt nhìn Ninh Vi, ghế bập bênh đung đưa, nước trong chén trà cầm trong tay lại chẳng hề sánh ra một giọt.

Ninh Vi nghe xong im lặng, người Vân Thần Tông các ngươi quá mưu mẹo, đọc nàng như đọc một cuốn sách thế này.

"Vậy ngài nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn gì?"

"Yên tâm, chưởng môn sư huynh đã cảnh cáo rồi, ta không làm gì con đâu".

Đoàn Tố Dư nhấp ngụm trà, tay vân vê lọn tóc.

"Ngược lại, ta có việc nhờ con”.

Ninh Vi ngẩng mắt, bàn tay xoay chén trà khựng lại.

Đoàn Tố Dư nói:

"Hai ngày sau có đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền, ta muốn con tham gia, đấu với Yến Nghiêu".

Nghe như muốn gián tiếp giết nàng.

Ninh Vi lập tức xị mặt, trợn mắt cá chết nhìn Đoàn Tố Dư.

"Đoàn sư thúc, ngài muốn trị con thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo con vẫn hiểu mà”.

Đoàn Tố Dư lắc đầu:

"Con hiểu lầm rồi, ta nói vòng vo không phải vì muốn trị con, mà là muốn trị Yến Nghiêu".

Ninh Vi:

"...?!"

...

Vân Thần Tông, rừng cây sau núi.

Hai bóng kiếm quấn lấy nhau, nhất định phải phân thắng bại.

Ở bên ngoài nơi kiếm khí không quét tới, Sở Anh ngồi khoanh chân trong khiên lửa, tay nâng một con linh điệp truyền tin.

"Ta đã bảo hai ngày nữa có đại hội thi kiếm, huynh không thể hẹn vào lúc khác hợp lý hơn à?"

Đầu bên kia của linh điệp là giọng một thiếu niên:

"Vân Thần Tông các muội bận, Lăng Tiên Tông chúng ta không bận sao? Nửa tháng không gặp, ta vừa mới có thời gian rảnh".

Sở Anh đang tranh cãi với người kia thì Ninh Vi tìm tới.

Thấy tiểu sư tỷ, Sở Anh quyết định dao sắc chặt đay rối, dứt khoát từ biệt.

"Không chịu nổi thì chia tay đi! Huynh tìm tiểu tiên tử của huynh, ta tìm tiểu bạch kiểm của ta!"

Y hệt cặp đôi trẻ yêu xa cãi nhau đòi chia tay.

Ninh Vi đến sau lưng Sở Anh, tò mò:

"Anh Tử còn có tiểu bạch kiểm cơ à?"

Sở Anh ho khan:

"Chỉ là vật ngoài thân thôi".

Nàng đứng dậy vung kiếm tạo dáng ngầu lòi, nghiêm túc tuyên bố:

"Nam nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ta, soái ca, mỹ nữ biết điều mới có thể nuôi dưỡng tinh thần ta".

"Ồ…"

Ninh Vi tiếp tục tò mò:

"Là vị nào của Lăng Tiên Tông vậy?"

Khóe miệng Sở Anh giật giật, mất hết khí thế, túm lấy tay áo của Ninh Vi nũng nịu:

"Ây da… sư tỷ đừng hỏi nữa mà..."

Ninh Vi tới nơi, Lục Du Bạch và Yến Nghiêu cũng ngừng đấu.

Hai người tiến lại nhìn chằm chằm hai sư tỷ muội.

Lục Du Bạch cười:

"Sở Anh sư muội chỉ giống con gái khi đứng trước tiểu tình nhân và tiểu sư tỷ, bình thường suốt ngày đuổi theo người khác đòi đánh nhau".

"Huynh tưởng ta muốn thế à? Trước toàn lăn lộn với ba sư huynh đệ các người, có sư tỷ ta mới có bạn nha".

Sở Anh ôm chặt Ninh Vi, không muốn xa rời.

Ninh Vi:

"Không phải có... Nhiếp Tuyền sao?"

Sở Anh u oán đáp:

"Tiểu ma nữ còn không hiểu tiếng người bằng Yến Nghiêu!"

Yến Nghiêu đang hóng hớt, nghe vậy lập tức đen mặt, vung kiếm dọa:

"Ngươi mắng ai đó?"

"Nhìn huynh lại nổi đóa kìa".

Ninh Vi đẩy lưỡi kiếm của Yến Nghiêu ra, vỗ về Sở Anh đang bám lấy mình như an ủi.

"Ta muốn hỏi đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền là gì, quy tắc thế nào?"

Nghe nàng đột ngột nhắc đến đại hội thi kiếm, ba người đều ngây ra.

"Tiểu sư tỷ cũng muốn tham gia sao?"

"Hôm nay là đại hội thi kiếm của nội môn, trưởng lão Diệp Quan Tiêu làm giám khảo, ở ngay Kiếm Tiên Nhai, ngươi muốn đi xem không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện