Hồn phách đã định trước là không thể tồn tại lâu dài.
Ninh Vi không biết khi tỉnh dậy mình sẽ nhớ được bao nhiêu, chỉ kịp dặn Lục Du Bạch trước khi hồi hồn:
"Thiên Thu Các nhất định phải đi, nhưng phải cẩn thận Phong Thanh Ngưng, nhớ nhắc ta”.
Lục Du Bạch gật đầu, chân thành nói:
"Tiểu sư tỷ, trông tỷ giống như một đại ma đầu đoạt xá người khác ấy, phải đề phòng đại năng tu chân chính đạo nhìn thấu".
Nghe cũng có lý.
Ninh Vi cười khẩy:
"Vậy mà ngươi còn nghe lời ta?"
Lục Du Bạch ngập ngừng, không đáp lại, chỉ lấy Hoàn Hồn Đan từ hộp thuốc, ngồi dựa vào bệ ngọc nơi bản thể Ninh Vi đang nằm, chờ đút thuốc giải.
Ninh Vi đặt tay lên vai Lục Du Bạch, nhìn thân thể mình nói:
"Giữ bí mật giúp ta, vất vả rồi".
Lục Du Bạch do dự, sau đó đút giải vào miệng nàng.
...
Hồn phách tách khỏi bản thể gây tổn hại lớn cho thân thể. May mắn là lần này Ninh Vi không vận dụng quá nhiều lực lượng thần hồn, nhưng chỉ với nửa khắc ly hồn như thế cũng khiến nàng mê man cả ngày.
Lục Du Bạch lén lút đưa nàng về đỉnh núi của dược tu.
Tối đó, Ninh Vân Phồn về Thần Cung không tìm thấy người, đã tìm đến tận chỗ dược tu.
"Tiểu sư tỷ hôm nay ở chỗ bọn ta, chỉ là lỡ ăn nhầm linh thực nên ngủ quên thôi, chưởng môn sư bá đừng lo".
Lục Du Bạch nở nụ cười ôn hòa, vẻ mặt thành khẩn.
Không thành khẩn cũng không được, nếu chưởng môn biết được chuyện hai bọn họ đã làm, hắn cũng toi đời.
Ninh Vân Phồn:
"Thế sao không chữa cho tỉnh lại?"
"Thuốc nào cũng có ba phần độc, đợi sư tỷ tỉnh dậy là được".
Lục Du Bạch trả lời, cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Ninh Vân Phồn biết rất rõ đệ tử thân truyền nhà mình là hạng người gì, tuyệt nhiên không tin vào vẻ ngoài của Lục Du Bạch, thằng nhóc này tâm địa đen tối cực kỳ.
Ông phất tay áo bước vào phòng, tìm Dịch Thù Mẫn:
"Sư phụ con đâu, sao không thấy?"
Nghe vậy, Lục Du Bạch ngẩn ra.
Ninh Vân Phồn quay lại nhìn hắn:
"?"
Lục Du Bạch:
"..."
Toi rồi, lần này hắn thật sự quên Dịch Thù Mẫn trong dược phòng.
Dịch Thù Mẫn: QAQ
Nhưng cho dù Ninh Vân Phồn có hỏi Dịch Thù Mẫn cũng chỉ biết được Ninh Vi hôm nay thực sự ăn rất nhiều linh thực.
Còn cụ thể là ăn cái gì, vậy thì ngươi đừng hỏi.
Sau khi xác nhận nhiều lần Ninh Vi không sao, Ninh Vân Phồn mới thỏa hiệp, không truy cứu nữa, sau đó túc trực bên giường nàng cả đêm.
Ngoài cửa, Lục Du Bạch và Dịch Thù Mẫn liếc nhau.
Lục Du Bạch ngạc nhiên:
"Chưởng môn sư bá quan tâm tiểu sư tỷ thế sao?"
Dịch Thù Mẫn thở dài:
"Nuôi từ nhỏ, đến bốn tuổi mới không ở bên người".
Lục Du Bạch:
"Sao lại không ở bên người?"
Bởi vì chết rồi.
Dịch Thù Mẫn nghẹn lời, đổi chủ đề:
"Ầy, dù không ở bên người, nhưng sư huynh luôn để dành một thanh linh kiếm thiên phẩm cho Ninh Vi, chọn sẵn từ mười ba năm trước, rất tâm huyết đấy, hề hề…”
Món quà không thể trao đi - là thanh kiếm của mười ba năm trước.
Kẻ tự dối lòng - là con người của mười ba năm sau.
...
Sáng hôm sau, trời vừa sáng.
Ninh Vi tỉnh dậy thấy một người ngồi bên giường, khuôn mặt hơi tiều tụy của Ninh Vân Phồn dần hiện rõ trước mắt.
"Sư tôn?!"
Nàng bật dậy, hơi hoảng hốt.
"Ừ."
Ninh Vân Phồn vuốt tóc nàng:
"Không có gì, con ổn rồi thì ta cũng phải đi đây, Tiên Môn bên kia thúc giục gấp lắm".
Từ yến hội trên Tiên Môn mười ngày trước, Ninh Vân Phồn đã bận rộn không ngừng.
"Ngài... đừng quá vất vả".
Ninh Vi ngượng ngùng quan tâm.
Trong mảnh ký ức còn sót lại, hình tượng của sư tôn trong lòng nàng luôn cổ hủ mà uy nghiêm, không giống như Ninh Vân Phồn, cũng không gióng như trưởng lão Vân Thần Tông.
Ám ảnh tâm lý khiến nàng không thể nào mở lòng với Ninh Vân Phồn được.
Ninh Vân Phồn không bận tâm, mỉm cười xoa đầu nàng, sau đó hít sâu rời khỏi phòng.
Nét mặt ông trở nên nghiêm nghị ngay khi bước qua cửa, hai ngón tay triệu hồi Thiên Thần Kiếm, ngự kiếm bay vào mây xanh.
Sau khi chưởng môn đi, Lục Du Bạch bước vào.
Hắn kiểm tra mạch cho Ninh Vi, thuật lại lời hồn phách đã nói.
Thực ra, Ninh Vi nhớ được một nửa chuyện hôm qua.
Điều mà nàng muốn biết hơn là lai lịch thật sự của mình, chuyện đã xảy ra với mình, và tại sao trở thành bộ dạng như hiện tại.
Ninh Vi hỏi:
"Thiên Thu Các không phải của Ninh gia sao? Tại sao người nắm quyền lại tên là Phong Thanh Ngưng, bà ta là ai?"
Lục Du Bạch sửng sốt:
"Ngươi không biết bà ấy?"
Trước tiên, chưa cần nói đến danh tiếng của Phong Thanh Ngưng trong Tu Chân giới này hiển hách nhường nào, chẳng phải ngươi còn mắng bà ta là "lão bất tử" sao? Ninh Vi cãi lại:
"Vậy ta hỏi ngươi, thần hồn ta có thể dùng tay không xé không gian, ngươi thấy bây giờ ta làm được không?"
Hồn phách biết thì liên quan gì đến bản thể?
Ninh Vi luân hồi ngàn năm đã quên hết nhiều chuyện, chỉ sau khi đến tu chân giới mới thức tỉnh một luồng thần hồn như thế, có được ký ức hoàn chỉnh, còn thần thông quảng đại.
"Cho nên... Hồ Thủy Kính là do sư tỷ phá hủy hả?"
Lục Du Bạch nheo mắt, phát hiện manh mối.
Ninh Vi nhướng mày ngạc nhiên, sao lại còn lập luận gián tiếp nữa hả?
Nhìn biểu cảm của nàng, Lục Du Bạch biết mình đoán đúng. Vậy là bí ẩn về huyễn thú cấp cao chưa từng thấy lại xuất hiện ở Hồ Thủy Kính cũng đã có lời giải.
Tiểu sư tỷ Luyện Khí kỳ cái nỗi gì chứ.
Đây rõ ràng là đại ma đầu ở ẩn.
Nhưng thành thật mà nói, Lục Du Bạch không cảm thấy Ninh Vi là mối đe dọa đối với Vân Thần Tông. Nhìn toàn bộ trạng thái sinh mệnh của nàng mà nói, thậm chí còn có vẻ số khổ.
Một đại năng tu chân thất thế.
Ninh Vi thúc giục:
"Được rồi, đừng nghiên cứu ta nữa, mau nói cho ta biết quan hệ giữa Phong Thanh Ngưng và Thiên Thu Các đi, chuyện này rất quan trọng với ta".
Mấy ngày nữa phải đi Thiên Thu Các, còn chưa biết là sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Lục Du Bạch liếc nàng một cái, thật sự coi hắn là thuộc hạ rồi?
"Thời kỳ hưng thịnh nhất, Vân Thần Tông có tứ đại Kiếm Tiên, Phong Thanh Ngưng là một trong số đó".
Khi ấy Vân Thần Tông gọi là đệ nhất Tiên Môn cũng không quá, giờ chỉ còn là một trong tam đại Thánh Tông, thậm chí có phần tụt hạng.
"Sau đại nạn ngàn năm trước, trong số các tiền bối của Vân Thần Tông chỉ có Phong Thanh Ngưng còn sống. Về sau, Thiên Thu Các phục hưng Vân Thần Tông, bà ấy lui về Thiên Thu Các ở ẩn".
Nghe xong, Ninh Vi đờ người hồi lâu.
Mãi về sau, nàng mới tìm lại giọng nói của mình:
"Ba vị Kiếm Tiên còn lại thì sao... đều chết trong trận đại nạn đó sao?"
Lục Du Bạch lắc đầu:
"Một người phi thăng sớm, một người giữa đường đọa ma, một người hy sinh vì tông môn".
Kết cục này thật sự chẳng mấy tốt đẹp.
Vậy Ninh Vi, quan hệ giữa ngươi và Phong Thanh Ngưng là gì?
Căn phòng chìm vào im lặng thật lâu, đầu Ninh Vi lại âm ỉ đau.
Cho đến khi một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
"Lục sư huynh, Ninh sư tỷ, hai người làm gì thế?"
Sở Anh thò đầu qua cửa sổ, đôi mắt to sáng long lanh.
Lục Du Bạch chỉ cửa phòng:
"Có cửa đấy".
Sở Anh bám cửa sổ leo vào.
Lục Du Bạch:
"."
Ninh Vi ngẩng đầu nhìn Sở Anh, thấy nàng cười hì hì chạy đến, ôm chầm lấy mình, thân mật dựa vào người mình mà ngồi.
"Hôm qua muội tìm cả ngày không thấy sư tỷ, đi qua Thụ Khóa đường còn suýt bị Trần sư thúc giữ lại phê duyệt hồ sơ".
Trần Thu Trì này sao cứ gặp người là bắt vậy?
Ninh Vi:
"Thẩm Hàm Thanh không giúp được hắn à?"
Sở Anh buồn bã:
"Thẩm Hàm Thanh đã sa lưới rồi!"
Lục Du Bạch bình luận:
"Thẩm Hàm Thanh xử lý hồ sơ? Tốt quá, tông môn xong đời!"
Ninh Vi không biết khi tỉnh dậy mình sẽ nhớ được bao nhiêu, chỉ kịp dặn Lục Du Bạch trước khi hồi hồn:
"Thiên Thu Các nhất định phải đi, nhưng phải cẩn thận Phong Thanh Ngưng, nhớ nhắc ta”.
Lục Du Bạch gật đầu, chân thành nói:
"Tiểu sư tỷ, trông tỷ giống như một đại ma đầu đoạt xá người khác ấy, phải đề phòng đại năng tu chân chính đạo nhìn thấu".
Nghe cũng có lý.
Ninh Vi cười khẩy:
"Vậy mà ngươi còn nghe lời ta?"
Lục Du Bạch ngập ngừng, không đáp lại, chỉ lấy Hoàn Hồn Đan từ hộp thuốc, ngồi dựa vào bệ ngọc nơi bản thể Ninh Vi đang nằm, chờ đút thuốc giải.
Ninh Vi đặt tay lên vai Lục Du Bạch, nhìn thân thể mình nói:
"Giữ bí mật giúp ta, vất vả rồi".
Lục Du Bạch do dự, sau đó đút giải vào miệng nàng.
...
Hồn phách tách khỏi bản thể gây tổn hại lớn cho thân thể. May mắn là lần này Ninh Vi không vận dụng quá nhiều lực lượng thần hồn, nhưng chỉ với nửa khắc ly hồn như thế cũng khiến nàng mê man cả ngày.
Lục Du Bạch lén lút đưa nàng về đỉnh núi của dược tu.
Tối đó, Ninh Vân Phồn về Thần Cung không tìm thấy người, đã tìm đến tận chỗ dược tu.
"Tiểu sư tỷ hôm nay ở chỗ bọn ta, chỉ là lỡ ăn nhầm linh thực nên ngủ quên thôi, chưởng môn sư bá đừng lo".
Lục Du Bạch nở nụ cười ôn hòa, vẻ mặt thành khẩn.
Không thành khẩn cũng không được, nếu chưởng môn biết được chuyện hai bọn họ đã làm, hắn cũng toi đời.
Ninh Vân Phồn:
"Thế sao không chữa cho tỉnh lại?"
"Thuốc nào cũng có ba phần độc, đợi sư tỷ tỉnh dậy là được".
Lục Du Bạch trả lời, cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Ninh Vân Phồn biết rất rõ đệ tử thân truyền nhà mình là hạng người gì, tuyệt nhiên không tin vào vẻ ngoài của Lục Du Bạch, thằng nhóc này tâm địa đen tối cực kỳ.
Ông phất tay áo bước vào phòng, tìm Dịch Thù Mẫn:
"Sư phụ con đâu, sao không thấy?"
Nghe vậy, Lục Du Bạch ngẩn ra.
Ninh Vân Phồn quay lại nhìn hắn:
"?"
Lục Du Bạch:
"..."
Toi rồi, lần này hắn thật sự quên Dịch Thù Mẫn trong dược phòng.
Dịch Thù Mẫn: QAQ
Nhưng cho dù Ninh Vân Phồn có hỏi Dịch Thù Mẫn cũng chỉ biết được Ninh Vi hôm nay thực sự ăn rất nhiều linh thực.
Còn cụ thể là ăn cái gì, vậy thì ngươi đừng hỏi.
Sau khi xác nhận nhiều lần Ninh Vi không sao, Ninh Vân Phồn mới thỏa hiệp, không truy cứu nữa, sau đó túc trực bên giường nàng cả đêm.
Ngoài cửa, Lục Du Bạch và Dịch Thù Mẫn liếc nhau.
Lục Du Bạch ngạc nhiên:
"Chưởng môn sư bá quan tâm tiểu sư tỷ thế sao?"
Dịch Thù Mẫn thở dài:
"Nuôi từ nhỏ, đến bốn tuổi mới không ở bên người".
Lục Du Bạch:
"Sao lại không ở bên người?"
Bởi vì chết rồi.
Dịch Thù Mẫn nghẹn lời, đổi chủ đề:
"Ầy, dù không ở bên người, nhưng sư huynh luôn để dành một thanh linh kiếm thiên phẩm cho Ninh Vi, chọn sẵn từ mười ba năm trước, rất tâm huyết đấy, hề hề…”
Món quà không thể trao đi - là thanh kiếm của mười ba năm trước.
Kẻ tự dối lòng - là con người của mười ba năm sau.
...
Sáng hôm sau, trời vừa sáng.
Ninh Vi tỉnh dậy thấy một người ngồi bên giường, khuôn mặt hơi tiều tụy của Ninh Vân Phồn dần hiện rõ trước mắt.
"Sư tôn?!"
Nàng bật dậy, hơi hoảng hốt.
"Ừ."
Ninh Vân Phồn vuốt tóc nàng:
"Không có gì, con ổn rồi thì ta cũng phải đi đây, Tiên Môn bên kia thúc giục gấp lắm".
Từ yến hội trên Tiên Môn mười ngày trước, Ninh Vân Phồn đã bận rộn không ngừng.
"Ngài... đừng quá vất vả".
Ninh Vi ngượng ngùng quan tâm.
Trong mảnh ký ức còn sót lại, hình tượng của sư tôn trong lòng nàng luôn cổ hủ mà uy nghiêm, không giống như Ninh Vân Phồn, cũng không gióng như trưởng lão Vân Thần Tông.
Ám ảnh tâm lý khiến nàng không thể nào mở lòng với Ninh Vân Phồn được.
Ninh Vân Phồn không bận tâm, mỉm cười xoa đầu nàng, sau đó hít sâu rời khỏi phòng.
Nét mặt ông trở nên nghiêm nghị ngay khi bước qua cửa, hai ngón tay triệu hồi Thiên Thần Kiếm, ngự kiếm bay vào mây xanh.
Sau khi chưởng môn đi, Lục Du Bạch bước vào.
Hắn kiểm tra mạch cho Ninh Vi, thuật lại lời hồn phách đã nói.
Thực ra, Ninh Vi nhớ được một nửa chuyện hôm qua.
Điều mà nàng muốn biết hơn là lai lịch thật sự của mình, chuyện đã xảy ra với mình, và tại sao trở thành bộ dạng như hiện tại.
Ninh Vi hỏi:
"Thiên Thu Các không phải của Ninh gia sao? Tại sao người nắm quyền lại tên là Phong Thanh Ngưng, bà ta là ai?"
Lục Du Bạch sửng sốt:
"Ngươi không biết bà ấy?"
Trước tiên, chưa cần nói đến danh tiếng của Phong Thanh Ngưng trong Tu Chân giới này hiển hách nhường nào, chẳng phải ngươi còn mắng bà ta là "lão bất tử" sao? Ninh Vi cãi lại:
"Vậy ta hỏi ngươi, thần hồn ta có thể dùng tay không xé không gian, ngươi thấy bây giờ ta làm được không?"
Hồn phách biết thì liên quan gì đến bản thể?
Ninh Vi luân hồi ngàn năm đã quên hết nhiều chuyện, chỉ sau khi đến tu chân giới mới thức tỉnh một luồng thần hồn như thế, có được ký ức hoàn chỉnh, còn thần thông quảng đại.
"Cho nên... Hồ Thủy Kính là do sư tỷ phá hủy hả?"
Lục Du Bạch nheo mắt, phát hiện manh mối.
Ninh Vi nhướng mày ngạc nhiên, sao lại còn lập luận gián tiếp nữa hả?
Nhìn biểu cảm của nàng, Lục Du Bạch biết mình đoán đúng. Vậy là bí ẩn về huyễn thú cấp cao chưa từng thấy lại xuất hiện ở Hồ Thủy Kính cũng đã có lời giải.
Tiểu sư tỷ Luyện Khí kỳ cái nỗi gì chứ.
Đây rõ ràng là đại ma đầu ở ẩn.
Nhưng thành thật mà nói, Lục Du Bạch không cảm thấy Ninh Vi là mối đe dọa đối với Vân Thần Tông. Nhìn toàn bộ trạng thái sinh mệnh của nàng mà nói, thậm chí còn có vẻ số khổ.
Một đại năng tu chân thất thế.
Ninh Vi thúc giục:
"Được rồi, đừng nghiên cứu ta nữa, mau nói cho ta biết quan hệ giữa Phong Thanh Ngưng và Thiên Thu Các đi, chuyện này rất quan trọng với ta".
Mấy ngày nữa phải đi Thiên Thu Các, còn chưa biết là sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Lục Du Bạch liếc nàng một cái, thật sự coi hắn là thuộc hạ rồi?
"Thời kỳ hưng thịnh nhất, Vân Thần Tông có tứ đại Kiếm Tiên, Phong Thanh Ngưng là một trong số đó".
Khi ấy Vân Thần Tông gọi là đệ nhất Tiên Môn cũng không quá, giờ chỉ còn là một trong tam đại Thánh Tông, thậm chí có phần tụt hạng.
"Sau đại nạn ngàn năm trước, trong số các tiền bối của Vân Thần Tông chỉ có Phong Thanh Ngưng còn sống. Về sau, Thiên Thu Các phục hưng Vân Thần Tông, bà ấy lui về Thiên Thu Các ở ẩn".
Nghe xong, Ninh Vi đờ người hồi lâu.
Mãi về sau, nàng mới tìm lại giọng nói của mình:
"Ba vị Kiếm Tiên còn lại thì sao... đều chết trong trận đại nạn đó sao?"
Lục Du Bạch lắc đầu:
"Một người phi thăng sớm, một người giữa đường đọa ma, một người hy sinh vì tông môn".
Kết cục này thật sự chẳng mấy tốt đẹp.
Vậy Ninh Vi, quan hệ giữa ngươi và Phong Thanh Ngưng là gì?
Căn phòng chìm vào im lặng thật lâu, đầu Ninh Vi lại âm ỉ đau.
Cho đến khi một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
"Lục sư huynh, Ninh sư tỷ, hai người làm gì thế?"
Sở Anh thò đầu qua cửa sổ, đôi mắt to sáng long lanh.
Lục Du Bạch chỉ cửa phòng:
"Có cửa đấy".
Sở Anh bám cửa sổ leo vào.
Lục Du Bạch:
"."
Ninh Vi ngẩng đầu nhìn Sở Anh, thấy nàng cười hì hì chạy đến, ôm chầm lấy mình, thân mật dựa vào người mình mà ngồi.
"Hôm qua muội tìm cả ngày không thấy sư tỷ, đi qua Thụ Khóa đường còn suýt bị Trần sư thúc giữ lại phê duyệt hồ sơ".
Trần Thu Trì này sao cứ gặp người là bắt vậy?
Ninh Vi:
"Thẩm Hàm Thanh không giúp được hắn à?"
Sở Anh buồn bã:
"Thẩm Hàm Thanh đã sa lưới rồi!"
Lục Du Bạch bình luận:
"Thẩm Hàm Thanh xử lý hồ sơ? Tốt quá, tông môn xong đời!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương