"Vậy đi thôi".
Ninh Vi đồng ý không chút do dự. Nàng nhất định phải xem qua đại hội thi kiếm này mới có thể cân nhắc lời thỉnh cầu của Đoàn Tố Dư.
Kiếm Tiên Nhai cách rừng cây sau núi khá xa, bọn họ phải ngự kiếm bay tới đó.
Vấn đề là Ninh Vi không biết ngự kiếm.
Lục Du Bạch khó mà tưởng tượng được chính vị kiếm tu mới toanh chưa có kiếm trước mắt này đã hủy diệt Hồ Thủy Kính khiến các trưởng lão cũng phải đau đầu kia.
Lục Du Bạch đề nghị:
"Tiểu sư tỷ, để ta đưa tỷ đi".
Sở Anh nhất định tranh giành:
"Sư tỷ đi với muội, kỹ thuật ngự kiếm của muội hơi bị giỏi".
Đúng là giỏi thật, lúc trước Ninh Vi còn bị nàng trêu chọc.
Hai người trông mong nhìn mình, Ninh Vi khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn về phía Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu:
"?"
Ninh Vi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu lùi lại:
"Gì vậy? Ta có nói đưa ngươi đi đâu".
Cần nghi thức hả? Dễ thôi.
Ninh Vi bước vài bước, ngồi chễm chệ lên thanh kiếm đang lơ lửng ở tầm thấp của Yến Nghiêu, cười cợt nhả:
"Vậy để ta nói, Yến Nghiêu sư đệ làm ơn cho quá giang với".
"Ngươi!"
Ninh Vi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ lên lưỡi kiếm, khóe miệng vẫn giữ ý cười.
Yến Nghiêu tức đến mức phì cười:
"Ngươi còn biết xấu hổ không?"
"Thần - vốn – vô - tướng".
Câu này nghĩa là Thần vốn không có tướng mạo cụ thể, thần có thể là bất cứ hình dạng nào
Ninh Vi nhả từng chữ một.
Yến Nghiêu:
"…"
Đây là sư tỷ sao? Đúng là cao thủ mặt dày.
Có lẽ vì hiếu thắng, hoặc có thể là đã cam chịu, Yến Nghiêu không đuổi nàng xuống nữa, chỉ dọa trước:
"Dám ngồi kiếm của ta thì cứ thử xem, rơi xuống ta không đỡ đâu".
Lục Du Bạch liếc nhìn Ninh Vi vài lần, đợi Yến Nghiêu quyết định mang nàng đi mới đáp lên kiếm.
Ba luồng kiếm quang như cầu vồng xé tan bầu trời, lao vút khỏi rừng núi.
Trong nhà trúc, nữ tử áo trắng đưa mắt nhìn theo, lòng dậy sóng.
Phảng phất như những năm tháng huy hoàng xưa cũ, chưa từng có ai rời xa.
Nàng vuốt ve thanh kiếm của mình, chất chứa hoài niệm và kỳ vọng, quay vào nhà.
...
Vân Thần Tông, Kiếm Tiên Nhai.
Ninh Vi ngồi vững trên linh kiếm ngắm cảnh, Yến Nghiêu đứng thẳng tắp, phong thái oai hùng hiên ngang
Người này từ đầu đến cuối mặt lạnh như tiền, chỉ là Ninh Vi nhạy cảm, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt dò xét.
Ha ha, cái đồ giả vờ thanh cao.
Phía dưới dần tụ tập đông người, tiếng đấu kiếm và reo hò nổi lên từng đợt.
Họ đã tới nơi.
Sở Anh vút một cái bay đi, lượn vài vòng quanh sư huynh sư tỷ rồi lao xuống chào:
"Sư tôn… Hey…"
Diệp Quan Tiêu ở bàn giám khảo chống cằm ngẩng lên, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vẫy tay với các sư điệt.
Sở Anh cười hì hì, đáp xuống trước.
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch theo sau.
Ninh Vi tò mò:
"Quan hệ thầy trò nhà người ta đều hòa thuận, sư tôn nhà ngươi có thù oán gì với ngươi à?"
"Thù gì?"
Yến Nghiêu hỏi lại.
Ninh Vi nghi hoặc nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, không có thâm thù thì Đoàn Tố Dư muốn trị ngươi làm gì? Yến Nghiêu hơi cúi mắt, nhìn thấu biểu cảm nhỏ của Ninh Vi, bỗng nảy sinh ý đồ xấu.
Hắn thu kiếm giữa không trung.
Ninh Vi:
"?!"
Khoảnh khắc đó, thế giới của Ninh Vi yên lặng, chỉ còn lại nụ cười đắc ý không che giấu nổi của Yến Nghiêu.
"Ê!!!!!!"
Ninh Vi rơi tự do, hét lạc giọng.
Sư tỷ chưa làm nên nghiệp lớn đã hi sinh giữa đường, nay tan xác ba mảnh...
Vụ mưu sát quá lộ liễu này khiến mọi người sửng sốt, không kịp trở tay.
Lục Du Bạch và Sở Anh phản ứng lại, hoảng hốt lao tới đỡ tiểu sư tỷ, kết quả đâm sầm vào nhau văng ra xa, tiếc nuối rời sân khấu.
Ninh Vi may mắn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tuyệt vọng nhắm mắt.
"Hai đứa vô dụng!"
Yến Nghiêu mắng thầm, miễn cưỡng đuổi theo đỡ người, lúc thu kiếm phong độ bao nhiêu thì giờ vội vàng bấy nhiêu.
Khi tay hắn túm được Ninh Vi, Yến Nghiêu tưởng sẽ thấy vẻ ngơ ngác và biết ơn của nàng, nào ngờ nhận ngay một cái tát hết lực.
"Chát!"
Chát chúa, chói tai, Ninh Vi tát không chút khách khí.
Yến Nghiêu:
"."
Hắn dùng lưỡi đẩy má, kìm nén cảm xúc đưa Ninh Vi an toàn đáp đất.
Ninh Vi trừng mắt nhìn Yến Nghiêu, đứng sang một bên lấy lại hơi, lẩm bẩm:
"Mẹ kiếp, khó trách không ai chơi với thằng nhóc này, suốt ngày đùa với mạng người..."
Chỉ số nguy hiểm cấp độ MAX.
Lục Du Bạch và Sở Anh lần lượt hạ xuống, ôm đầu xuýt xoa kêu đau.
Đại hội thi kiếm của đệ tử nội môn đang đánh rất hăng say, nhưng chỗ bọn họ còn kịch tính hơn. Diệp Quan Tiêu lập tức xuất hiện.
"Mấy đứa làm gì vậy?"
Diệp Quan Tiêu nhíu mày chỉ trỏ:
"Ta tưởng các con sẽ xuất hiện hoành tráng để đệ tử nội môn kinh ngạc một phen, kết quả các con như bốn con ruồi mất đầu, ta nhìn mà tái cả mặt!"
Sở Anh ôm đầu, rụt rè biện bạch:
"Sư... sư tôn, chúng con còn đầu mà".
Diệp Quan Tiêu:
"..."
Lục Du Bạch phụ họa, cố gắng nặn ra nụ cười:
"Mặt sư thúc cũng trắng nõn nà, trang điểm rất đẹp".
Diệp Quan Tiêu:
"……"
Ninh Vi không nhịn được cười quay mặt đi, Yến Nghiêu ngẩng lên trời mím môi rất vất vả.
Diệp Quan Tiêu tức giận:
"Các con nghiêm túc một chút cho ta!"
Bốn người ngoan ngoãn xếp thành một hàng, mắt sáng long lanh vô tội nhìn Diệp Quan Tiêu.
Diệp Quan Tiêu không còn lời gì để nói, ngón tay giơ lên chỉ trỏ hồi lâu, cuối cùng không mắng được thêm câu nào nữa.
"Cắt đứt quan hệ hai canh giờ, đừng để ta thấy mặt các con nữa!"
Nghiến răng, giậm chân.
Diệp Quan Tiêu phẩy tay áo, tức tối trở về bàn giám khảo.
Dù nàng đi rồi, đám Ninh Vi vẫn lẽo đẽo theo sau.
"Đi thôi, bên chỗ giám khảo nhìn rõ hơn, tiểu sư tỷ không phải muốn xem đại hội thi kiếm sao?"
Lục Du Bạch không quên mục đích ban đầu, nói với ba người.
Ninh Vi giơ ngón giữa tỏ vẻ “thân thiện” với Yến Nghiêu rồi đi theo hướng Diệp Quan Tiêu.
Yến Nghiêu lười cãi, ôm kiếm đi sau.
Mấy người cứ thế tạo thành một tổ chức kì quặc, bám đuôi trưởng lão đi suốt một đường.
Diệp Quan Tiêu: Sao thấy lưng hơi lạnh ta?
Đại hội thi kiếm của đệ tử nội môn, trên cơ bản là chia nhóm đệ tử theo tu vi để thi đấu.
Vì nhân số đông, quy tắc cũng phức tạp, bao gồm đấu đơn, đấu đôi và thi đấu tập thể.
Nhưng đệ tử thân truyền thì khác, đã ít người lại còn hay trốn thi, tập hợp đủ đã khó nên chỉ có đấu đơn.
À, bọn họ có chia nhóm thì cũng là đại loạn đấu, một khi đánh nhau căn bản không nhớ được đồng đội là ai.
Ninh Vi tìm được vị trí tốt, một gốc cây.
Đại hội thi kiếm giống nàng tưởng tượng, sân thi đấu có trận pháp hấp thụ công kích, bên ngoài có trưởng lão giám sát.
Sở Anh ngáp:
"Đại hội thi kiếm của tông môn chán lắm, không hồi hộp, đánh với tông môn khác mới sướng".
Đánh bay tông môn bạn, giành niềm vui cho mình.
Lục Du Bạch nghe vậy cười, ẩn ý sâu xa :
“Chưa chắc đâu, nếu tiểu sư tỷ tham gia đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền, thì kết quả sẽ khó đoán lắm".
Quá sùng bái nàng rồi.
Ninh Vi liếc Lục Du Bạch bằng một ánh mắt âm trầm quỷ quyệt, sao nàng cứ có cảm giác hắn thật sự coi nàng là đại ma đầu nhỉ.
Yến Nghiêu cũng không tin có gì khó đoán.
Khinh bỉ nói:
"Ý ngươi là, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như nàng ta cố gắng luyện hai ngày có thể thắng Kim Đan à?"
Ninh Vi đồng ý không chút do dự. Nàng nhất định phải xem qua đại hội thi kiếm này mới có thể cân nhắc lời thỉnh cầu của Đoàn Tố Dư.
Kiếm Tiên Nhai cách rừng cây sau núi khá xa, bọn họ phải ngự kiếm bay tới đó.
Vấn đề là Ninh Vi không biết ngự kiếm.
Lục Du Bạch khó mà tưởng tượng được chính vị kiếm tu mới toanh chưa có kiếm trước mắt này đã hủy diệt Hồ Thủy Kính khiến các trưởng lão cũng phải đau đầu kia.
Lục Du Bạch đề nghị:
"Tiểu sư tỷ, để ta đưa tỷ đi".
Sở Anh nhất định tranh giành:
"Sư tỷ đi với muội, kỹ thuật ngự kiếm của muội hơi bị giỏi".
Đúng là giỏi thật, lúc trước Ninh Vi còn bị nàng trêu chọc.
Hai người trông mong nhìn mình, Ninh Vi khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn về phía Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu:
"?"
Ninh Vi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu lùi lại:
"Gì vậy? Ta có nói đưa ngươi đi đâu".
Cần nghi thức hả? Dễ thôi.
Ninh Vi bước vài bước, ngồi chễm chệ lên thanh kiếm đang lơ lửng ở tầm thấp của Yến Nghiêu, cười cợt nhả:
"Vậy để ta nói, Yến Nghiêu sư đệ làm ơn cho quá giang với".
"Ngươi!"
Ninh Vi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ lên lưỡi kiếm, khóe miệng vẫn giữ ý cười.
Yến Nghiêu tức đến mức phì cười:
"Ngươi còn biết xấu hổ không?"
"Thần - vốn – vô - tướng".
Câu này nghĩa là Thần vốn không có tướng mạo cụ thể, thần có thể là bất cứ hình dạng nào
Ninh Vi nhả từng chữ một.
Yến Nghiêu:
"…"
Đây là sư tỷ sao? Đúng là cao thủ mặt dày.
Có lẽ vì hiếu thắng, hoặc có thể là đã cam chịu, Yến Nghiêu không đuổi nàng xuống nữa, chỉ dọa trước:
"Dám ngồi kiếm của ta thì cứ thử xem, rơi xuống ta không đỡ đâu".
Lục Du Bạch liếc nhìn Ninh Vi vài lần, đợi Yến Nghiêu quyết định mang nàng đi mới đáp lên kiếm.
Ba luồng kiếm quang như cầu vồng xé tan bầu trời, lao vút khỏi rừng núi.
Trong nhà trúc, nữ tử áo trắng đưa mắt nhìn theo, lòng dậy sóng.
Phảng phất như những năm tháng huy hoàng xưa cũ, chưa từng có ai rời xa.
Nàng vuốt ve thanh kiếm của mình, chất chứa hoài niệm và kỳ vọng, quay vào nhà.
...
Vân Thần Tông, Kiếm Tiên Nhai.
Ninh Vi ngồi vững trên linh kiếm ngắm cảnh, Yến Nghiêu đứng thẳng tắp, phong thái oai hùng hiên ngang
Người này từ đầu đến cuối mặt lạnh như tiền, chỉ là Ninh Vi nhạy cảm, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt dò xét.
Ha ha, cái đồ giả vờ thanh cao.
Phía dưới dần tụ tập đông người, tiếng đấu kiếm và reo hò nổi lên từng đợt.
Họ đã tới nơi.
Sở Anh vút một cái bay đi, lượn vài vòng quanh sư huynh sư tỷ rồi lao xuống chào:
"Sư tôn… Hey…"
Diệp Quan Tiêu ở bàn giám khảo chống cằm ngẩng lên, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vẫy tay với các sư điệt.
Sở Anh cười hì hì, đáp xuống trước.
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch theo sau.
Ninh Vi tò mò:
"Quan hệ thầy trò nhà người ta đều hòa thuận, sư tôn nhà ngươi có thù oán gì với ngươi à?"
"Thù gì?"
Yến Nghiêu hỏi lại.
Ninh Vi nghi hoặc nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, không có thâm thù thì Đoàn Tố Dư muốn trị ngươi làm gì? Yến Nghiêu hơi cúi mắt, nhìn thấu biểu cảm nhỏ của Ninh Vi, bỗng nảy sinh ý đồ xấu.
Hắn thu kiếm giữa không trung.
Ninh Vi:
"?!"
Khoảnh khắc đó, thế giới của Ninh Vi yên lặng, chỉ còn lại nụ cười đắc ý không che giấu nổi của Yến Nghiêu.
"Ê!!!!!!"
Ninh Vi rơi tự do, hét lạc giọng.
Sư tỷ chưa làm nên nghiệp lớn đã hi sinh giữa đường, nay tan xác ba mảnh...
Vụ mưu sát quá lộ liễu này khiến mọi người sửng sốt, không kịp trở tay.
Lục Du Bạch và Sở Anh phản ứng lại, hoảng hốt lao tới đỡ tiểu sư tỷ, kết quả đâm sầm vào nhau văng ra xa, tiếc nuối rời sân khấu.
Ninh Vi may mắn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tuyệt vọng nhắm mắt.
"Hai đứa vô dụng!"
Yến Nghiêu mắng thầm, miễn cưỡng đuổi theo đỡ người, lúc thu kiếm phong độ bao nhiêu thì giờ vội vàng bấy nhiêu.
Khi tay hắn túm được Ninh Vi, Yến Nghiêu tưởng sẽ thấy vẻ ngơ ngác và biết ơn của nàng, nào ngờ nhận ngay một cái tát hết lực.
"Chát!"
Chát chúa, chói tai, Ninh Vi tát không chút khách khí.
Yến Nghiêu:
"."
Hắn dùng lưỡi đẩy má, kìm nén cảm xúc đưa Ninh Vi an toàn đáp đất.
Ninh Vi trừng mắt nhìn Yến Nghiêu, đứng sang một bên lấy lại hơi, lẩm bẩm:
"Mẹ kiếp, khó trách không ai chơi với thằng nhóc này, suốt ngày đùa với mạng người..."
Chỉ số nguy hiểm cấp độ MAX.
Lục Du Bạch và Sở Anh lần lượt hạ xuống, ôm đầu xuýt xoa kêu đau.
Đại hội thi kiếm của đệ tử nội môn đang đánh rất hăng say, nhưng chỗ bọn họ còn kịch tính hơn. Diệp Quan Tiêu lập tức xuất hiện.
"Mấy đứa làm gì vậy?"
Diệp Quan Tiêu nhíu mày chỉ trỏ:
"Ta tưởng các con sẽ xuất hiện hoành tráng để đệ tử nội môn kinh ngạc một phen, kết quả các con như bốn con ruồi mất đầu, ta nhìn mà tái cả mặt!"
Sở Anh ôm đầu, rụt rè biện bạch:
"Sư... sư tôn, chúng con còn đầu mà".
Diệp Quan Tiêu:
"..."
Lục Du Bạch phụ họa, cố gắng nặn ra nụ cười:
"Mặt sư thúc cũng trắng nõn nà, trang điểm rất đẹp".
Diệp Quan Tiêu:
"……"
Ninh Vi không nhịn được cười quay mặt đi, Yến Nghiêu ngẩng lên trời mím môi rất vất vả.
Diệp Quan Tiêu tức giận:
"Các con nghiêm túc một chút cho ta!"
Bốn người ngoan ngoãn xếp thành một hàng, mắt sáng long lanh vô tội nhìn Diệp Quan Tiêu.
Diệp Quan Tiêu không còn lời gì để nói, ngón tay giơ lên chỉ trỏ hồi lâu, cuối cùng không mắng được thêm câu nào nữa.
"Cắt đứt quan hệ hai canh giờ, đừng để ta thấy mặt các con nữa!"
Nghiến răng, giậm chân.
Diệp Quan Tiêu phẩy tay áo, tức tối trở về bàn giám khảo.
Dù nàng đi rồi, đám Ninh Vi vẫn lẽo đẽo theo sau.
"Đi thôi, bên chỗ giám khảo nhìn rõ hơn, tiểu sư tỷ không phải muốn xem đại hội thi kiếm sao?"
Lục Du Bạch không quên mục đích ban đầu, nói với ba người.
Ninh Vi giơ ngón giữa tỏ vẻ “thân thiện” với Yến Nghiêu rồi đi theo hướng Diệp Quan Tiêu.
Yến Nghiêu lười cãi, ôm kiếm đi sau.
Mấy người cứ thế tạo thành một tổ chức kì quặc, bám đuôi trưởng lão đi suốt một đường.
Diệp Quan Tiêu: Sao thấy lưng hơi lạnh ta?
Đại hội thi kiếm của đệ tử nội môn, trên cơ bản là chia nhóm đệ tử theo tu vi để thi đấu.
Vì nhân số đông, quy tắc cũng phức tạp, bao gồm đấu đơn, đấu đôi và thi đấu tập thể.
Nhưng đệ tử thân truyền thì khác, đã ít người lại còn hay trốn thi, tập hợp đủ đã khó nên chỉ có đấu đơn.
À, bọn họ có chia nhóm thì cũng là đại loạn đấu, một khi đánh nhau căn bản không nhớ được đồng đội là ai.
Ninh Vi tìm được vị trí tốt, một gốc cây.
Đại hội thi kiếm giống nàng tưởng tượng, sân thi đấu có trận pháp hấp thụ công kích, bên ngoài có trưởng lão giám sát.
Sở Anh ngáp:
"Đại hội thi kiếm của tông môn chán lắm, không hồi hộp, đánh với tông môn khác mới sướng".
Đánh bay tông môn bạn, giành niềm vui cho mình.
Lục Du Bạch nghe vậy cười, ẩn ý sâu xa :
“Chưa chắc đâu, nếu tiểu sư tỷ tham gia đại hội thi kiếm của đệ tử thân truyền, thì kết quả sẽ khó đoán lắm".
Quá sùng bái nàng rồi.
Ninh Vi liếc Lục Du Bạch bằng một ánh mắt âm trầm quỷ quyệt, sao nàng cứ có cảm giác hắn thật sự coi nàng là đại ma đầu nhỉ.
Yến Nghiêu cũng không tin có gì khó đoán.
Khinh bỉ nói:
"Ý ngươi là, một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như nàng ta cố gắng luyện hai ngày có thể thắng Kim Đan à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương