"Sư tỷ ngươi nghiêm túc à?"

Lục Du Bạch nhíu mày, lùi lại một bước.

Ninh Vi gật đầu thản nhiên:

"Cứ làm theo là được, đôi bên cùng có lợi”.

Nàng vừa dứt lời, không cho Lục Du Bạch cơ hội hối hận, lập tức cầm một ngọn cỏ bỏ vào miệng nhai.

"Đừng!!!"

Ninh Vi chống khuỷu tay lên bàn, ăn tùy hứng, liếc nhìn Lục Du Bạch và Dịch Thù Mẫn đang bị nhốt trong kiếm trận, vẻ mặt cực kỳ bình thản.

Dịch Thù Mẫn sợ đến mức vội lục lại tất cả kiếm quyết còn nhớ trong đời, cuối cùng mới thoát khỏi kiếm trận, xông ra ngoài.

"Sư…sư điệt, con không sao chứ?"

Ninh Vi vô cảm nhai hết ngọn cỏ này đến ngọn cỏ khác, ngay cả tần suất cũng ổn định.

Dịch Thù Mẫn sửng sốt.

Cuối cùng, khi ăn đến một cây nấm xấu xí, Ninh Vi đột nhiên nhăn mặt, lộ vẻ thống khổ.

Dịch Thù Mẫn:

“Ninh sư điệt!!"

Nàng bụm mặt:

"... Thật là khó ăn”.

Lục Du Bạch:

“…”

Rốt cuộc là vì sao phải lo lắng cho nàng chứ? Lục Du Bạch kéo Dịch Thù Mẫn đang há hốc mồm đi lần nữa, lúc quay về trên tay có thêm giấy và bút.

"Đừng chỉ ăn không thế, ghi lại hiệu quả đi chứ?"

Chẳng phải là cảm nhận sau khi ăn sao?

Ninh Vi hồi tưởng một chút, trước khi viết còn xác nhận lại:

"Cần ghi cảm giác, mùi vị với chấm điểm đề cử không?"

Lục Du Bạch ngẩn ra một lát, rồi dùng tay ra hiệu mời thí chủ cứ tự nhiên.

Thế là trên giấy xuất hiện dòng chữ:

“Nấm độc màu tím xấu xí, chua mặn lẫn lộn, dở ẹc, muốn ói.”

"..."

Lục Du Bạch đọc xong, liếc nhìn Ninh Vi, muốn nói gì đó nhưng không lại thốt nên lời.

Tay hơi ngứa, muốn tìm ai đó đánh nhau.

Một canh giờ sau, Ninh Vi không ăn nổi nữa.

"Giúp ngươi đến đây thôi, đừng quên điều kiện của ta”.

Lục Du Bạch dựa vào bàn, lắc lắc xấp giấy ghi chép trong tay, khẽ hỏi:

"Sư tỷ phải biết việc này là vi phạm môn quy đó, thật sự muốn làm ư?"

Ninh Vi nghiêng đầu:

"Muốn, ngươi giúp không?"

Lục Du Bạch nhìn nàng một lúc lâu, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, lại nở nụ cười với nàng như trước.

"Đi thôi!"

Ninh Vi vui vẻ, ngậm một ngọn cỏ đi theo hắn.

Hai người lần lượt rời khỏi dược đường.

Dịch Thù Mẫn ngồi xổm trong góc, nhìn kiếm trận phiên bản nâng cấp.

"Này..."

Chuyện này dạy cho chúng ta điều gì? Đó chính là khi dược tu thu đồ đệ, đừng thu cái đứa mà mình đánh không lại, nếu không sẽ trở thành đồ chơi của đồ đệ.

...

Không phải Lục Du Bạch quên Dịch Thù Mẫn, mà hắn cố tình nhốt ông trong dược phòng.

Bởi thứ Ninh Vi muốn, là cấm dược.

"Ly Hồn Thảo, khiến hồn phách lìa khỏi thể xác, người tu vi thấp ăn vào sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức”.

Lục Du Bạch đưa Ninh Vi một hộp thuốc màu đen, lại lấy ra một hộp màu đỏ:

"Hoàn Hồn Đan, thuốc giải, nhưng loại này ăn xong giảm thọ".

Ninh Vi nhận lấy hết:

"Cảm ơn, ta còn một câu hỏi".

Lục Du Bạch:

"Tiểu sư tỷ cứ nói."

Ninh Vi đảo mắt nhìn hắn:

"Nếu kiếm đạo chỉ đứng sau Yến Nghiêu, tại sao lại chọn con đường dược tu này?"

Lục Du Bạch há miệng, nhưng sau đó trầm mặc.

Hắn và Yến Nghiêu vào tông cùng năm, bái sư cùng năm, trở thành đệ tử thân truyền cũng cùng năm nốt.

Có một khoảng thời gian vài năm, quan hệ của hai người rất tốt, như hai ngôi sao song sinh của Vân Thần Tông, nhắc đến một người là nhớ tới người kia, luôn luôn gắn liền với nhau.

Nhưng kiếm tu đệ nhất chỉ có một.

Có Yến Nghiêu, Lục Du Bạch mãi mãi hạng nhì.

Đứng sau Yến Nghiêu, là nỗi ám ảnh không vượt qua nổi của hắn, cũng là rào cản tâm lý sau khi quan hệ hai người rạn nứt.

Yến Nghiêu xếp trên hắn sáu năm, đến mức Lục Du Bạch ngạt thở, cho đến khi chuyển sang làm đồ đệ của Dịch Thù Mẫn, tự tìm cho mình một con đường khác.

"Ở Vân Thần Tông này, ai chẳng phải thiên tài? Ở đây không thiếu kiếm tu, không ai thích vị trí thứ hai".

Cuối cùng, Lục Du Bạch lên tiếng, cười nhạt.

Dường như Ninh Vi nhìn ra nhiều thứ trong nụ cười ấy, lại dường như chẳng có gì quan trọng cả.

Nàng nói thật:

"Thiên tài rất nhiều, nhưng mỗi người các ngươi đều có nét đặc sắc riêng. Yến Nghiêu xuất kiếm quá tàn nhẫn, không cẩn thận chu toàn bằng ngươi, cũng không mang lại cảm giác an toàn được như ngươi".

Lục Du Bạch hơi ngẩn ra, cười hỏi:

"Tiểu sư tỷ sao lại đột nhiên an ủi ta? Ta đâu còn là trẻ con”.

Ninh Vi bình thản đáp:

"Đáng khen thì khen, ngươi rất tốt mà".

Gió nhẹ thoảng qua, khóm thuốc lay động.

Lục Du Bạch nhìn Ninh Vi, không biết nghĩ gì.

"... Sư tỷ dù sao vẫn tốt hơn sư huynh".

Ít nhất lúc này, hắn nghĩ vậy.

Ninh Vi lắc lắc hộp thuốc trong tay, bộ dạng chuẩn bị đi về. Nếu để đến tối, chưởng môn sẽ quay về Thần Cung mất.

"Tiểu sư tỷ đừng vội".

Lục Du Bạch ngăn nàng lại, khẽ nói:

"Thuốc này nguy hiểm, để ta hộ pháp cho sư tỷ".

Nếu nàng muốn dùng Ly Hồn Thảo, cần có người cho uống thuốc giải.

Ninh Vi nhìn quanh đỉnh núi dược tu này, hơi do dự.

Hồn phách của nàng xảy ra chuyện gì cũng khó mà nói.

Sau đó, nàng lại nghĩ đến tất cả người quen trong Vân Thần Tông, phát hiện có vẻ Lục Du Bạch là người đáng tin cậy nhất.

"Vậy phiền Lục sư đệ rồi".

Ninh Vi thỏa hiệp, chắc Lục Du Bạch không gài bẫy nàng đâu.

Lục Du Bạch cười, dẫn nàng đến động phủ dùng để bế quan.

Do đỉnh núi của dược tu ít người, thường xuyên dùng chung động phủ với đỉnh núi hàng xóm.

Nên có thể sẽ gặp tu sĩ đang bế quan.

Ninh Vi đột nhiên hỏi:

"Nghe nói chúng ta có một tiểu sư muội đang bế quan ở đây phải không?"

Vị tiểu sư muội trong truyền thuyết có quan hệ không hề tầm thường với quả trứng đó.

Lục Du Bạch:

"Nhiếp Tuyền à? Đang bận hóa hình ấy mà".

Ninh Vi:

"Hóa hình?"

Lục Du Bạch gật đầu:

"Một tiểu ma long, tù lúc chào đời đã ở Vân Thần Tông, lần trước hóa hình người không ra người, rồng không ra rồng, thế là quay về trứng, đập đi xây lại".

Ninh Vi:

"..."

Người không ra người, rồng không ra rồng là cái gì?

Lục Du Bạch mắt cong lên, hào phóng đề nghị:

"Muốn xem không? Ta kéo tới cho sư tỷ xem nhé?"

Nhiễm Tuyền: Hả?

Ninh Vi không hiếu kỳ đến thế, từ chối rồi cùng hắn tìm một động phủ để không.

Phong ấn cửa đá, hai người tiến vào trung tâm.

Ly Hồn Thảo là loại linh thực bị liệt vào vật phẩm cấm của tu chân giới vì dược tính đặc biệt của nó. Hai đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông, một kẻ dám ăn, một người đồng lõa, âu cũng là kỳ tích.

Lục Du Bạch hỏi:

"Tu vi của ngươi ta không nắm được, khi nào cho ngươi uống thuốc giải?"

"Đợi hồn phách ta bảo ngươi".

Ninh Vi lấy ra Ly Hồn Thảo, ăn ngay trước mặt hắn.

Lục Du Bạch sửng sốt, vội đỡ lấy tiểu sư tỷ đã hôn mê, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống đài ngọc.

Thân thể tỏa sáng trong phút chốc, sau đó một Ninh Vi nguyên vẹn khác toát ra ngoài như u hồn, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Mạnh mẽ khác hẳn với hồn phách bình thường, hồn phách của Ninh Vi gần như không khác thực thể.

Nàng từ từ mở mắt, lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh động phủ này.

"Vân Thần Tông, ta đã trở về".

Lục Du Bạch nhìn hồn phách trước mặt, tim tự nhiên hẫng một nhịp, chẳng hiểu sao lại cảm nhận được uy áp khó tả.

"Tiểu… tiểu sư tỷ?"

"Sợ cái gì? Vẫn là tiểu sư tỷ của ngươi đây".

Ninh Vi nhướng mày với Lục Du Bạch, tay phất một cái, rạch một đường vào không gian, xuyên qua khe hở ấy quan sát toàn bộ Vân Thần Tông.

Lục Du Bạch chớp mắt.

Tiểu sư tỷ vừa làm gì vậy? Dùng tay không mở ra một khe nứt không gian sao?!

Ninh Vi nhìn Vân Thần Tông, trầm ngâm:

"Ta hỏi ngươi, hiện nay Thiên Thu Các do ai cai quản?"

Lục Du Bạch nhìn nàng chằm chằm:

"Tiền bối Phong Thanh Ngưng".

Ninh Vi:

"Xùy, lão bất tử".

Lục Du Bạch trợn mắt:

"?!"

Không phải đâu, sao hắn có cảm giác tiểu sư tỷ như biến thành người khác vậy? Giọng điệu và thái độ này vẫn ổn chứ??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện