Khi con người có điều lo lắng, trong lòng sẽ tự dựng lên một bức tường phòng thủ. Huống chi là Ninh Vi đã luân hồi ngàn năm, sau khi nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, đột nhiên nảy sinh ý niệm muốn sống.

"Sư tôn, đã khuya rồi".

Ninh Vi đuổi khách.

Trên mặt Ninh Vân Phồn thoáng hiện nét thất vọng, miễn cưỡng mỉm cười với nàng, nụ cười đượm vị đắng chát, sau đó cầm hộp kiếm đứng dậy.

"Được, ta không làm phiền con nghỉ ngơi nữa. Mấy ngày tới con cứ đi cùng các đệ tử thân truyền, bảy ngày sau sư tôn sẽ đưa con về nhà".

Về nhà, trở về Thiên Thu Các của Ninh gia.

Giọng nói của ông dịu dàng và quyến luyến, mang đến cho Ninh Vi cảm giác ỷ lại và an toàn.

Ninh Vi đồng ý, ánh mắt nhìn Ninh Vân Phồn có chút phức tạp.

Vị sư tôn này tốt đến mức khiến nàng không quen.

Đêm đó, Ninh Vi lại nằm mơ.

Trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, nàng trong dáng vẻ thiếu nữ ngày đêm luyện kiếm, phía sau luôn có một nam tử nghiêm nghị đứng đó, ánh mắt lạnh lùng chăm chú, chỉ bảo nghiêm khắc.

Rồi sau đó, không biết bao nhiêu năm nữa trôi qua.

Thiếu nữ ngây ngô ngày nào giờ đã lột xác, trở thành kiếm tu đỉnh cấp thế gian.

Trên đỉnh núi có mây mù che phủ, gương mặt nàng lạnh lùng, sau lưng là một nắm đất vàng và một tấm bia mộ.

...

Hôm sau, Ninh Vi đau đầu dữ dội.

Những hình ảnh trong mơ khiến nàng như trải qua một kiếp khác, nhưng lại khắc sâu vào linh hồn nàng.

Thần Cung vắng lặng, Ninh Vân Phồn lại bận rồi.

Đợi lúc cơn đau đầu vơi đi, theo lời dặn của sư tôn đêm qua, Ninh Vi đi tìm các đệ tử thân truyền.

Thụ Khóa đường, Vân Thần Tông.

Dù có là đệ tử thân truyền cũng cần lên lớp, Ninh Vi cảm thấy mình quá thông minh, ở đây chắc chắn có thể "một mẻ hốt gọn" hết đám đệ tử thân truyền kia.

Nàng đầy tự tin đi trên hành lang, thông qua cửa sổ quan sát cảnh các đệ tử nội môn học bài, càng đi sâu vào trong người càng vắng, cuối cùng bốn bề trở nên yên tĩnh.

Đến nơi các đệ tử thân truyền học bài, đã không còn nghe thấy tiếng ai nói chuyện nữa.

Ninh Vi nghi hoặc:

"Không có ai à?"

Nàng hé cửa nhìn vào trong, một nam tử bịt mắt bằng lụa đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng.

"Có đấy con, có ".

Trần Thu Trì dí mặt vào cửa, để lộ hàm răng trắng.

"?!"

Ninh Vi bị dọa giật mình, suýt nữa đã đấm vào mặt hắn.

"Sư thúc có thể đứng đắn một chút không? Như thế này rất dễ bị đánh, sẽ thành Thẩm Hàm Thanh thứ hai đấy".

Trần Thu Trì mở cửa, không phục câu này bèn dùng quạt gõ nhẹ vào đầu Ninh Vi:

"Con nói ngược rồi, Hàm Thanh là đệ tử của ta, nó có phong độ giống ta nghe còn tạm được".

Nghe có vẻ còn hơi tự hào.

Ninh Vi cạn lời mấy lần, cuối cùng chọn cách khen ngợi:

"Không hổ là sư thúc, quá đẹp trai!"

Trần Thu Trì cười hề hề:

"Cảm ơn nhé!"

"Khách khí… khách khí…"

Ninh Vi phụ họa, ánh mắt quét qua lớp học trống trơn, đoạn hỏi:

"Các đệ tử thân truyền không cần lên lớp sao? Sao không có một ai vậy ạ?"

Trần Thu Trì "à" một tiếng, mở quạt phe phẩy:

"Theo lý mà nói, chúng nó phải lên lớp đấy".

Ninh Vi:

"Rồi sao nữa?"

Trần Thu Trì:

"Chúng nó không chịu nói lý, thường xuyên trốn học".

Ninh Vi:

"..."

Hơi tùy tiện nhỉ.

Trần Thu Trì đã quá quen với cảnh này:

"Thằng nhóc Yến Nghiêu rất kiêu ngạo, Du Bạch nhìn có vẻ ngoan nhưng không nghe lời, Sở Anh thích đánh nhau hơn học bài, Hàm Thanh buông thả không chịu tiến bộ, Nhiếp Tuyền thì là một quả trứng".

Ninh Vi đảo mắt một vòng, về cơ bản tiêu hóa hết.

"Vậy sư thúc còn ở đây làm gì? Nhìn không ra sư thúc ngài lại chuyên nghiệp thế đó?"

Trần Thu Trì thở dài:

"Ây da… Lần trước không trông coi thí luyện đàng hoàng, chưởng môn sư huynh phạt ta xử lý hồ sơ tông môn, ta tìm nơi yên tĩnh làm trâu ngựa nên mới đến đây thôi".

Bắt người mù phê duyệt hồ sơ, chưởng môn cũng rất tử tế.

Ninh Vi nhếch môi, chợt nhớ ra hỏi:

"Vậy nữ trưởng lão kia thì sao? Bà ấy cũng bị phạt ạ?"

Trần Thu Trì nói:

"Đoàn Tố Dư bị cấm túc ở Lâm Uyển, thời hạn một năm".

Cấm túc một năm, có phải hơi thảm không? Trần Thu Trì bổ sung:

"Hai tháng trước nàng ta vừa mới được thả ra".

Còn thảm hơn.

Dù sao cũng là vì mình mà bị phạt, Ninh Vi nghĩ bụng lúc nào rảnh sẽ đến thăm vị Đoàn trưởng lão này, thuận tiện thăm dò một chút.

Đi thôi, lặng lẽ đi thôi.

"Con đến đây chắc không phải để nghe giảng đâu nhỉ? Nhìn tình trạng nuôi thả của con bây giờ, chưởng môn sư huynh dường như không vội dạy con gì cả, hay là giúp ta phê duyệt hồ sơ nhé?"

Ninh Vi quay đầu đi thẳng:

"Cáo từ!"

Trần Thu Trì lên án:

"Con và sư tôn con đều vô tình như nhau!"

Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy…

Ninh Vi bịt tai chạy mất.

...

Vân Thần Tông, trên đỉnh núi của dược tu.

Ninh Vi lang thang một hồi bèn tới đây, từ xa đã nhìn thấy Lục Du Bạch và sư tôn hắn đang trò chuyện giữa một mảnh dược điền.

Trong tông môn này, kiếm tu là chủ lưu, dược tu là thiểu số trong thiểu số, cả tông tổng cộng chỉ có hai người.

Năm xưa Dịch Thù Mẫn có thành tựu ngang ngửa với chưởng môn Tiên Dược Cốc, bằng sức một mình sáng tạo một chi nhánh cho Vân Thần Tông, để Vân Thần Tông cũng có tiếng nói trong giới dược tu.

Nhưng Dịch Thù Mẫn không thu đồ đệ.

Hắn sợ đám đông.

Đệ tử Lục Du Bạch này là sau năm năm chung sống mới thu nhận, chủ yếu cũng vì hai người đều từ kiếm tu chuyển sang dược tu, đúng chuyên ngành.

Ninh Vi đi đến dược điền, nghe thấy bọn họ thảo luận.

Lục Du Bạch:

"Cây linh thực lai tạo này đúng là đã nuôi trồng thành công, nhưng dược tính còn cần thử nghiệm thêm."

Dịch Thù Mẫn gật đầu:

"Thuộc tính không rõ, thử nghiệm cũng tốn kém, nếu có độc thì khó đấy."

Lục Du Bạch hơi ngẩng mắt, trong mắt phản chiếu bóng dáng thiếu nữ, khóe môi lặng lẽ cong lên.

"Cũng chưa hẳn."

Dịch Thù Mẫn:

"...Hả?"

Ninh Vi người còn chưa đến, mí mắt đã giật.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy, nụ cười ôn hòa của Lục Du Bạch có chút đáng sợ.

Một lát sau, trong dược phòng.

Ninh Vi ngồi thẳng đơ, trên mặt bàn trước mặt bày một hàng linh thực kỳ quái.

Nàng tỏ vẻ sợ hãi:

"Sư đệ, như thế này không ổn đâu?"

Lục Du Bạch cười đến là ngây thơ vô hại:

"Tiểu sư tỷ, đây chỉ là một ít linh thực “có thể có độc”, cứ yên tâm ăn đi!"

Toàn nói những lời bảo người ta đi chết.

Dịch Thù Mẫn chưa từng thấy cảnh tượng thân thiện như vậy, trong lòng hoảng hốt:

"Du Bạch à, ta biết con học y đến phát điên rồi, nhưng Ninh Vi là người vô tội nha. Người này chúng ta không đắc tội nổi đâu, con đổi đứa nào dễ bắt nạt hơn được không?"

Ninh Vi kinh ngạc, còn có thể như vậy nữa hả?!

"Dược tu các người ở Kiếm Tông lại ngang ngược thế sao?"

Lục Du Bạch khóe miệng co giật, đi đến đẩy Dịch Thù Mẫn vào góc, dùng kiếm bày trận.

Dịch Thù Mẫn:

"???"

Lục Du Bạch:

"Ngài nghỉ ngơi một lát đi".

Ngươi thật hiếu thuận.

Sau đó Lục Du Bạch quay lại, một tay chống lên lưng ghế, một tay chống xuống mặt bàn của Ninh Vi.

"Tiểu sư tỷ, giúp ta việc này, linh thực trên núi của dược tu sư tỷ cứ mặc sức chọn".

Lời mời chào này rất hấp dẫn, trong tông môn không biết bao nhiêu kiếm tu nhớ thương chỗ dược thảo này của bọn họ đâu.

Dù sao cũng là người kèo trên, chỉ cần Lục Du Bạch không gác kiếm lên cổ nàng, Ninh Vi có thể nhàn nhã vắt chân chữ ngũ, hai tay dang ra:

"Tiếc quá, sư tỷ không có hứng thú”.

Lục Du Bạch suy nghĩ một chút:

"Ta có thể dạy sư tỷ kiếm quyết, ngoại trừ Yến Nghiêu, kiếm thuật của ta cao nhất".

Thằng nhóc nhà ngươi còn khá toàn năng đó.

Ninh Vi không nao núng:

"Không sao, ta có thể học lỏm từ tất cả mọi người các ngươi".

Lục Du Bạch:

"."

Rất vinh quang sao?

Lục Du Bạch từ từ đứng thẳng, híp mắt hỏi:

"Vậy không biết tiểu sư tỷ... rốt cuộc muốn gì?"

Ninh Vi dựa vào lưng ghế, vẫy tay ra hiệu hắn cúi xuống ghé tai sát lại.

Lục Du Bạch ngẩn ra, cúi người lại gần.

Trong kiếm trận, Dịch Thù Mẫn nhìn thấy hai người sáp lại gần nhau, Ninh Vi dường như nói một câu, sau đó trong mắt Lục Du Bạch lóe lên một tia kinh ngạc và chần chừ.

Hai đứa này nói gì vậy ta?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện