Ninh Vân Phồn hết sạch kiên nhẫn.

Trưởng lão Vọng Trần Tông cuối cùng vẫn sợ, đành bực bội im miệng không dám nói thêm. Dù gì vị Ninh chưởng môn này cũng là người mà ngay cả Tôn chủ Tiên môn đến cũng phải nể mặt ba phần.

"Trời cũng không còn sớm nữa, ta tiễn các đạo hữu Vọng Trần Tông một đoạn, xin mời".

Diệp Quan Tiêu càng quyết liệt hạ lệnh tiễn khách, bày ra thái độ "xin thứ lỗi không thể tiếp tục chiêu đãi".

Đã nói đến mức này, Vọng Trần Tông đành phải rời đi.

Sở dĩ khoản ngoại giao của Vân Thần Tông bị đánh giá kém, một nửa nguyên nhân là do họ không xu nịnh bất kỳ tông môn nào, xử thế hoàn toàn tùy hứng, ngang tàng tự tại.

Nếu là ở vị trí của tông môn khác, đây là đại kỵ, nhưng Vân Thần Tông có tư cách ngạo nghễ, người khác đánh không lại cũng chọc không nổi bọn họ.

Đệ tử Vọng Trần Tông khi nãy thách đấu Ninh Vi, trước khi đi còn liếc nhìn nàng một cái, phức tạp mở miệng:

"Lần sau đừng bảo người khác ngươi là Luyện Khí kỳ nữa".

Ninh Vi nhướng mày cười, vẫy tay:

"See you~"

Nàng nói ngoại ngữ người ta không hiểu, đệ tử Vọng Trần Tông bước ba bước ngoảnh lại một lần, trong đầu còn đang nghĩ xem có phải Ninh Vi đang chửi họ không.

Việc lớn đã xong, Sở Anh nhẹ nhàng nhảy đến chỗ Ninh Vi, vỗ vỗ nàng.

"Tiểu sư tỷ học hai chiêu đó hay lắm! Chẳng qua làm thế nào sư tỷ lại học được chiêu thức của cả ba bọn ta? Đúng là kiếm tu có thiên phú nhất ta từng thấy!"

Ninh Vi cong môi:

"Còn có thiên phú hơn cả ba người bọn họ cơ à?"

Ý nàng là Yến Nghiêu, Lục Du Bạch, Thẩm Hàm Thanh.

Sở Anh chân thành khen ngợi:

"Nhìn cái gì cũng chỉ một lần là hiểu ngay, tính trong số các thiên tài cũng là vô cùng xuất chúng!"

Yến Nghiêu khinh bỉ:

"Thế thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi phấn khích cái gì?"

Sở Anh ôm chặt Ninh Vi, làm mặt xấu với Yến Nghiêu.

"Lêu lêu~"

Yến Nghiêu khẽ "hừ" một tiếng, Ninh Vi cười vui vẻ, Thẩm Hàm Thanh và Lục Du Bạch kề vai sát cánh, nhất định phải hỏi rõ vì sao nấm độc có thể đột phá cảnh giới.

Chỉ thiếu Nhiếp Tuyền, là đủ mặt đệ tử thân truyền rồi.

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương phủ khắp.

Ninh Vi vẫn đang mỉm cười, bỗng nhiên nhìn ra xa về phía Kiếm Tiên Nhai quen thuộc.

Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý, quay đầu hỏi mấy đệ tử thân truyền bên cạnh:

"Nhân tiện, vách núi này là nơi nào vậy?"

Trả lời nàng là một giọng nam hiền từ ấm áp.

"Ngàn năm trước, nơi đây có một vị tiền bối Vân Thần Tông phi thăng, hậu thế gọi là Kiếm Tiên Nhai".

Ninh Vi ngẩng mặt kinh ngạc, đối diện ánh mắt của Ninh Vân Phồn.

Khoảnh khắc này, Ninh Vi tự nhiên thấy hoảng hốt.

Ninh Vân Phồn nhìn nàng một lúc, khẽ mỉm cười, dịu dàng an ủi:

"Sư tôn biết con có chút khác biệt, nhưng không sao, vài ngày nữa sẽ dẫn con về Thiên Thu Các một chuyến."

Thiên Thu Các có thể làm sáng tỏ đầu đuôi mọi chuyện sao? Ninh Vi nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Trước kia, nàng chìm nổi trong vòng luân hồi vô tận, chỉ muốn chết sớm để kết thúc tất cả. Nhưng bây giờ, nàng dường như phát hiện ra một số bí mật trên người mình.

Nàng muốn biết mình là ai, muốn biết con người san bằng thí luyện kia là ai.

"Tiểu sư tỷ, cứu mạng!!!"

"Tiểu sư tỷ cứu ta trước đi!!!"

Trong lúc Ninh Vi đang mất tập trung, bốn đệ tử thân truyền lại chẳng hiểu sao mà ồn ào lên, Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh kéo dài giọng gọi nàng.

Nghe quá buồn nôn, Yến Nghiêu không nhịn được rút kiếm:

"Hai người các ngươi có biết xấu hổ không?"

"Không biết!"

Thẩm Hàm Thanh dõng dạc trả lời, trốn sau lưng Lục Du Bạch và Sở Anh.

Lục Du Bạch và Sở Anh đồng loạt trợn trắng mắt, Sở Anh còn không đến mức giả vờ yếu đuối gọi sư tỷ nữa.

Khóe miệng Ninh Vi giật giật, nhìn cảnh tượng mà nói không nên lời, muốn nói lại thôi, đúng là khó tả.

... Đây là loại đệ tử thân truyền pha kè gì vậy?

Ninh Vân Phồn lại bật cười, khẽ hắng giọng hai tiếng, từ từ lấy đi Thiên Thần Kiếm trong tay Ninh Vi.

"Bọn nó đang đợi con đó, đi đi, ngoan."

Rồi ông khích lệ đẩy nhẹ Ninh Vi một cái.

Ninh Vi chưa kịp định thần, bị lực này đẩy ngã chúi về phía trước, sau đó không phụ sự kỳ vọng, lao thẳng vào giữa đám đệ tử thân truyền, mặt úp xuống đất.

Ninh Vân Phồn:

"?!"

Bốn đệ tử thân truyền cũng đờ đẫn, cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

Thẩm Hàm Thanh than thở:

"Không phải lúc nãy vừa đánh nhau với người ta, thân pháp xuất sắc như vậy, giờ lại biểu diễn tiết mục ngã trên đất bằng là thế nào?!"

Ninh Vi nghiến răng nghiến lợi, giơ tay nắm lấy ống quần Thẩm Hàm Thanh.

"?!"

Thẩm Hàm Thanh giật mình, mí mắt giật liên hồi.

Trừng phạt chỉ trong chớp mắt, Ninh Vi dùng hết sức kéo xuống, Thẩm Hàm Thanh cuống cuồng kéo quần lên.

"Đậu má, đậu má, đậu má! Ta sai rồi a a a!"

"Thẩm Hàm Thanh hôm nay ngươi phải chết cho ta!"

Sở Anh, Yến Nghiêu, Lục Du Bạch đờ đẫn nhìn hai người họ đánh lộn, giật tóc xé áo, cách thức đánh lộn nguyên thủy vô cùng.

Bây giờ trông càng giống đệ tử thân truyền pha kè.

"Sư tỷ ngươi quá thô bạo! Sư bá cứu mạng!!!"

Ninh Vân Phồn thong thả cất Thiên Thần Kiếm, ngâm nga quay đầu rời đi.

...

Đêm, Thần Cung.

Sau khi ngâm thuốc tắm xong, Ninh Vi vận công cảm nhận dòng linh khí lưu động trong cơ thể.

Luyện Khí kỳ tầng ba.

Đây là cảnh giới hiện tại của nàng.

Búng tay diệt huyễn thú, một kiếm phá thí luyện.

Đây là thực lực của nàng sau khi ngất xỉu, thần hồn xuất khiếu.

Thêm vào đó, theo câu hỏi của Thẩm Hàm Thanh hôm nay, nàng có thể khẳng định việc mình sử dụng Thiên Thần Kiếm đã vượt xa phạm trù sức mạnh của một tu sĩ Luyện Khí bình thường.

Nhưng vấn đề là, Thiên Thần Kiếm đối với nàng thực sự không có chút áp lực nào, giống như một thanh linh kiếm bình thường có hiệu quả tăng sức mạnh.

Tất cả linh vật nơi đây đều vô cùng thuận theo nàng.

Ninh Vi suy nghĩ quá tập trung, đến mức Ninh Vân Phồn đến cũng không phát hiện.

"Cảm thấy thế nào?"

Ninh Vân Phồn ngồi xuống, đặt một hộp kiếm bên cạnh, ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt ông, vô cùng ôn hòa.

Ninh Vi thu công, ánh mắt đầu tiên nhìn Ninh Vân Phồn, sau đó rơi xuống hộp kiếm.

"Sư tôn đến tặng kiếm cho con?"

"Xem thử đi".

Ninh Vân Phồn gật đầu cười, mở hộp kiếm cho nàng xem, bên trong là một thanh linh kiếm Thiên phẩm.

Chất lượng cực tốt, kiểu dáng cũng hợp với Ninh Vi, chứng minh người chọn rất có tâm.

EQ của Ninh Vi đạt tiêu chuẩn, khen ngợi thanh kiếm này một tràng, lại cảm ơn sư tôn chu đáo, nhưng không nói là muốn nhận kiếm.

"Trong lòng đệ tử đã có kiếm rồi, những thanh khác đều hơi thiếu hấp dẫn".

Ninh Vân Phồn:

"Từ khi tỉnh dậy tới nay, con thấy được mấy thanh kiếm?"

Câu hỏi này thực sự chí mạng.

Ninh Vi nghẹn lời một giây, gắng sức biện giải:

"Sư tôn biết đấy, kiếm chính là bà xã của kiếm tu, đã nhận thì phải chung thủy một lòng, phải chịu trách nhiệm đến cùng, nên không thể tùy tiện nhận được".

Ninh Vân Phồn bán tin bán nghi nhìn nàng vài lần, biểu cảm thay đổi liên tục, không chắc chắn hỏi:

"... Đừng nói con vừa mắt Thiên Thần kiếm của vi sư đấy nhé?"

Ninh Vi trợn to mắt, giơ hai tay đầu hàng:

"Sư mẫu đúng là rất thú vị, nhưng con là người trong sạch".

Ninh Vân Phồn: Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?

Tóm lại, Ninh Vi không muốn nhận kiếm khác.

Người đệ tử này từ khi tỉnh dậy đã kỳ quặc, Ninh Vân Phồn dần quen rồi, lúc lấy lại hộp kiếm chỉ thuận miệng hỏi:

"Trong thí luyện Hồ Thủy Kính đã xảy ra chuyện gì, con còn nhớ không?”

Ninh Vi tâm tư thâm trầm, hỏi ngược lại:

"Sư phụ có kiến giải gì không?"

Ninh Vân Phồn nâng mắt nhìn sâu vào nàng, Ninh Vi ung dung và điềm tĩnh, nhìn không chút dị thường.

Giằng co hồi lâu, Ninh Vân Phồn đột nhiên thở dài.

"Con không tin ta, ta sao có thể giúp con?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện