Diệu Hương dẫn theo đám thanh niên của Long Hạ thôn đi tới nơi tụ tập của bọn sơn tặc, bởi vì lúc chiều sau khi bị cướp, nàng đã cùng một vài người theo dõi bọn sơn tặc trở về sơn trại, vì thế nàng rất dễ dàng tìm đường đi tới hang ổ của bọn chúng.

Sơn trại của bọn sơn tặc cũng không lớn, phía ngoài được bao phủ bởi rừng cây, còn bên trong là nhiều chiếc lều vải, đúng như lời Diệu Hương đã nói, bọn sơn tặc này chỉ vừa tới đây thôi, vì thế bọn hắn vẫn chưa thể xây lên nhiều phòng ốc.

Hiện tại đang là giữa khuya, đa phần bọn sơn tặc cũng đã ngủ yên giấc, chỉ còn một vài tên thức để đứng gác. 

Diệu Hương cùng bọn thanh niên hành động rất chậm rãi và im lặng, bình thường bọn hắn đều phải làm như vậy để có thể săn thú, vì thế bọn hắn hành động rất nhẹ nhàng.

Sau khi tới gần sơn trại, Diệu Hương phất tay ra hiệu cho cả bọn dừng lại, sau đó nàng nhẹ nhàng lên tiếng.

-Phía trước mặt là sơn trại của bọn hắn, mọi người mau chia ra để tập kích bất ngờ khiến bọn hắn không kịp trở tay, khi đó chúng ta mới có cơ hội giành thắng lợi.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó bọn hắn theo lời của Diệu Hương mà tách ra, bao vây xung quanh sơn trại.

Sau khi đã bao vây xong, Diệu Hương mới gật đầu rồi lại phất tay ra hiệu cho tất cả từ từ ép sát vào khu vực sơn trại.

Tới khi cách sơn trại chừng 5m, lúc này Diệu Hương mới gật đầu ra hiệu cho tất cả mọi người cùng xông lên.

Bọn hắn cùng xông lên khiến cho đám sơn tặc thủ vệ cũng bất ngờ, nhưng bọn hắn vẫn bình tĩnh mà đáp trả, một bộ phận kêu gọi đám sơn tặc còn đang ngủ, còn một phần khác thì nhanh chóng cầm lấy vũ khí đối đầu với bọn người Diệu Hương.

Nếu Lâm Thanh Phong có ở đây, thì hắn sẽ nhanh chóng nhận ra, bọn trước mặt căn bản không phải là sơn tặc, mà bọn hắn chính là những quân lính được huấn luyện từ trước.

Bởi vì động tác của bọn hắn quá chỉnh tề, nếu bọn hắn là sơn tặc thật, thì hiện tại bọn hắn ai cũng phải lo lắng tới loạn cả lên, chứ không thể nào bình tĩnh như vậy.

Nhưng hiện tại điều này không quan trọng, quan trọng hơn hết là bọn người Diệu Hương chỉ là những người dân bình thường mặc dù có khỏe tới mấy cũng không thể nào đánh bại được những quân lính đã được huấn luyện trong quân ngũ.

Rất nhanh sau đó, ngoại trừ Diệu Hương từ nhỏ có sức khỏe lớn cùng gần 10 người khác ra thì tất cả đã nhanh chóng bị tóm gọn.

Tên sơn tặc đầu lĩnh lúc này mới xuất hiện, hắn có chút khinh thường nhìn bọn người Diệu Hương, hắn ngáp một cái rồi lên tiếng.

-Những con kiến hôi này, lúc chiều ta đã tha cho các ngươi một mạng, tại sao các ngươi còn tới đây a? 

-Nếu đã muốn chết như vậy, thì hiện tại ta sẽ giết hết các ngươi, sau đó lại tới thôn của các ngươi giết hết những người còn lại, vì thế các ngươi có thể yên tâm đi rồi, người nhà các ngươi sẽ mau chóng tụ họp với các ngươi thôi.

Diệu Hương trầm mặc, nàng cúi đầu xuống đất, nước mắt cũng chảy ra, nàng biết rằng hiện tại tất cả đã kết thúc rồi, chỉ vì nàng quá yếu ớt, nàng không thể bảo về được gia đình của chính nàng.

Diệu Hương hai mắt đỏ lên, nàng nhìn về tên đầu lĩnh rồi hét lớn.

-Các ngươi đừng hòng đụng tới người nhà của chúng ta, cho dù chúng ta có chết thì chúng ta vẫn phải kéo theo các ngươi chôn cùng.

Lâm Thanh Phong thần sắc lạnh lùng, hắn vẫn bước đi một cách không có chủ đích để tìm kiếm sơn trại của bọn sơn tặc này.

Bỗng dưng hắn liền nghe được tiếng hét lớn, sắc mặt của hắn đen lại, bởi vì hắn nhận ra tiếng hét này là của Diệu Hương, hắn liền đoán được tại sao Diệu Hương lại ở đây, hắn cũng không chờ đợi nữa mà nhanh chóng lấy ra dao xếp, sau đó dùng linh lực điều khiển nó như một cái phi kiếm, bay tới chỗ Diệu Hương.

Tốc độ của Lâm Thanh Phong rất nhanh, chỉ trong chưa đầy một phút thì hắn đã bay tới sơn trại, nhưng chỉ trong một phút đó, hơn bốn mươi thanh niên của Long Hạ thôn đều đã bị giết,

Diệu Hương cùng mười người còn lại cũng thương tích đầy mình, bọn hắn biết rõ là bọn hắn sắp chết, nhưng bọn hắn vẫn cắn răn chống đỡ, bọn hắn không thể để những tên sơn tặc này tiến vào thôn được.

Tên sơn tặc đầu lĩnh có chút khinh thường nhìn bọn người Diệu Hương, hắn hừ nhẹ một cái rồi lên tiếng.

-Các ngươi buông bỏ đi thôi, ta còn phải vào trong đi ngủ đây, chỉ vì các ngươi mà đã khiến ta mất ngủ đấy, thật sự phiền chết a.

Diệu Hương cùng mười người thanh niên lập tức trầm mặc, bọn họ thật sự rất tức giận, nhưng bọn hắn hiện tại đang ở thế yếu, bọn hắn cũng không thể làm gì khác.

Ngay lúc này Lâm Thanh Phong cũng đã tới, hắn một chân đạp lên thanh dao xếp phiêu phù trên không trung, ngay sau khi nhìn xuống sơn trại, hắn thấy được toàn cảnh, sắc mặt của hắn liền trở nên lạnh lẽo.

Hắn từ từ hạ xuống, đứng giữa bọn người Diệu Hương cùng đám sơn tặc rồi lên tiếng.

-Ta cũng thấy đám sơn tặc các ngươi thật sự rất phiền đây, vì thế các ngươi muốn chết như thế nào? Lâm Thanh Phong xuất hiện liền khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tên sơn tặc đầu lĩnh nhìn thấy hắn thì toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh, hắn là người trong quân ngũ mặc dù chỉ là một tên tướng nhỏ bé nhưng hắn vẫn đạt tới Luyện Khí, vì thế hắn biết được tu sĩ khi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ thì có thể sử dụng pháp khí để bay.

Khi nhìn thấy Lâm Thanh Phong chân dẫm pháp khí hạ xuống, thì hắn liền biết được, người thanh niên trước mặt này là một vị tu sĩ, cảnh giới ít nhất cũng đạt tới Trúc Cơ kì, còn hắn chỉ là một tên Luyện Khí kì tầng 8 mà thôi.

Cho dù hắn là Luyện Khí viên mãn thì khi đứng trước mặt Trúc Cơ kì, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Tên sơn tặc đầu lĩnh toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng cúi đầu rồi lên tiếng.

-Xin lỗi tiền bối, là chúng ta đã quấy rầy ngài, xin tiền bối tha thứ cho chúng ta.

Thái độ của tên đầu lĩnh liền khiến bọn người Diệu Hương kinh ngạc, bọn hắn không biết tại sao tên đầu lĩnh này lại sợ Lâm Thanh Phong như vậy, trong mắt bọn hắn, Lâm Thanh Phong chỉ là một tên thư sinh hiền lành mà thôi, ngoài ra cũng không có gì khác.

Tên đầu lĩnh cúi đầu nhận lỗi, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không quan tâm, hắn quay lại nhìn bọn người Diệu Hương rồi lên tiếng.

-Ta không biết là do các ngươi ngu xuẩn hay vì cái gì khác, nhưng tại sao các ngươi lại dám tấn công khi chưa biết rõ thực lực của kẻ địch?

-Hiện tại các ngươi cũng thấy rồi chứ? Các ngươi hãy nhìn đi, những người khác phải chết đều là do bọn ngươi quá ngu ngốc.

Bọn người Diệu Hương đều trầm mặc cúi đầu mà không nói gì khác. 

Lâm Thanh Phong hừ một tiếng rồi lại tiếp tục nói.

-Các ngươi cứ ở yên đó mà nghe xem, các ngươi sẽ phải đối đầu với cái gì.

Lúc này Lâm Thanh Phong cũng không để ý tới bọn người Diệu Hương, hắn quay đầu lại nhìn tên sơn tặc đầu lĩnh rồi lên tiếng.

-Ta cho ngươi 10 hơi thở để khai hết ra, các ngươi từ đâu tới, ta không tin các ngươi chỉ là những tên sơn tặc tầm thường như vậy, còn nữa nếu nói một lời thừa thãi thì ta sẽ giết mười người, các ngươi có tất cả 40 người, vừa đủ 4 lần.

Tất cả mọi người sau khi nghe xong thì đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả bọn người Diệu Hương cũng lạnh sống lưng, bọn hắn không ngờ rằng tên thư sinh lúc sáng cười nói vui vẻ này lại ghê gớm như vậy.

Tên sơn tặc đầu lĩnh có chút xoắn xuýt, nhưng khi nghĩ tới thế lực phía sau lưng, thì hắn hít vào một hơi sau đó nở nụ cười rồi lên tiếng.

-Tiền bối, ngươi cũng đừng nói vậy a?

Lâm Thanh Phong cũng không nhiều lời, ngay sau khi tên sơn tặc đầu lĩnh vừa dứt câu, hắn liền điều khiển thanh dao xếp cắt cổ mười tên sơn tặc khác.

Mười bộ thi thể nhanh chóng nằm xuống đất, tên sơn tặc đầu lĩnh lúc này rất sợ hãi, hắn hít vào một hơi rồi lên tiếng.

-Ngươi cũng đừng quá đáng, phía sau lưng bọn ta còn có một gia tộc lớn…

Lại một lần nữa, thanh dao xếp lập tức cắt cổ mười tên sơn tặc, lại them mười bộ thi thể ngã xuống.

Tên đầu lĩnh cùng đám sơn tặc đều mộng bức, ngay cả bọn người Diệu Hương cũng mộng bức, tên đầu lĩnh có chút muốn khóc, hắn liền hét lớn.

-Không phải ngươi đã nói, ta phải báo ra thế lực sau lưng sao? Tại sao ngươi còn giết người của ta?

Lâm Thanh Phong giật mình, hắn có chút áy náy gãi đầu nở nụ cười khổ rồi trả lời.

-Xin lỗi, là ta quen tay…

Tất cả mọi người nghe xong câu trả lời này đều trầm mặc, thảo nê mã trong đầu bọn hắn cũng đếm hơn cả vạn con rồi.

Tên đầu lĩnh cũng không biết phải nói gì khác, bọn hắn hiện tại là thịt cá, vì thế hắn đành cắn răn rồi nói tiếp.

-Chúng ta theo lệnh của gia chủ Điền gia là Điền Bá Quang tới đây, vài ngày trước Điền gia đã thu mua được một lượng lớn da thú của Long Hạ sơn với giá rẻ, vì thế chúng ta được hắn cử tới đây để chiếm đóng vùng núi này.

…..Hết Chương 135….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện