Thấy Lâm Thanh Phong ra tới, Gia Cát Tư Uyển sau khi băng bó xong cho một bệnh nhân, nàng nhanh chóng về phía hắn, nàng nụ cười vui vẻ nhìn hắn rồi lên tiếng.

-Phong ca, sao ngươi lại ra đây rồi? Vì sao không ở trong nhà tiếp tục nghỉ ngơi? Ngươi chỉ vừa mới khỏi hẳn a? Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ, hắn bước tới gần Gia Cát Tư Uyển, xoa đầu nàng rồi trả lời.

-Ta phải ra đây thì mới thấy được Uyển nhi rất giỏi không phải sao? Nhưng muội cứ tiếp tục a, đừng để ý tới ta, cũng không nên để bệnh nhân chờ đợi đúng không?

Gia Cát Tư Uyển lúc này mới vui vẻ gật đầu, nàng tiếp tục quay lại làm việc, nhưng cũng không quên nhắc nhở.

-Ca đợi muội một lúc, sau khi muội làm việc xong thì muội sẽ dẫn ca đi dạo quanh thôn.

Lâm Thanh Phong vui vẻ gật đầu, mặc dù hắn có thể đi dạo một mình, nhưng nếu lại có thêm Gia Cát Tư Uyển theo sau thì còn gì bằng đây?

Tuy rằng Gia Cát Tư Uyển rất muốn làm xong cho nhanh để có thể đi chơi, nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, nàng chú ý tới từng chi tiết nhỏ của người bệnh, sau đó dùng cồn rửa sạch vết thương rồi dùng băng vải sạch băng bó lại, nàng cũng không quên dặn dò bệnh nhân nhiều thứ cần phải chú ý.

Lâm Thanh Phong ngồi bên ngoài xem, hắn rất thưởng thức cách mà Gia Cát Tư Uyển chú tâm vào làm việc, hắn cảm thán không thôi.

Đối với những hài tử cỡ như Gia Cát Tư Uyển thì đa phần đều đã chạy đi chơi rồi, một phần thì vẫn ngồi lại làm việc nhưng sẽ không chú tâm, chỉ có một nhóm nhỏ thì giống như Gia Cát Tư Uyển vẫn tận tâm tận lực làm việc.

Bệnh nhân của Gia Cát Tư Uyển cũng không nhiều vì thế nàng rất nhanh đã xong việc, chỉ có một số ít thôn dân bị thương trong quá trình săn bắt mới tìm tới nàng, còn những người tự thân mắc bệnh thì đều tìm Gia Cát Minh Quang để chữa.

Sau khi băng bó hoàn tất cho người bệnh nhân cuối cùng, Gia Cát Tư Uyển mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nàng liền quay sáng Gia Cát Minh Quang rồi lên tiếng.

-Phụ thân a, bên chỗ này đã xong rồi, con có thể cùng Phong ca đi dạo được chứ?

Gia Cát Minh Quang cũng không có lý do gì để từ chối, hắn vui vẻ trả lời.

-Được rồi, cả hai cứ đi đi, việc nơi này cứ để ta là được rồi.

Gia Cát Minh Quang vừa nói xong thì Gia Cát Tư Uyển nhanh chóng kéo tay Lâm Thanh Phong rời đi cũng không để cho hắn nói lời tạ ơn với Gia Cát Minh Quang nữa.

Gia Cát Minh Quang cũng chỉ biết cười khổ, từ lúc phu nhân của hắn khó sanh mà chết đi, hắn đã nuông chiều Gia Cát Tư Uyển quá rồi.

Gia Cát Tư Uyển kéo tay Lâm Thanh Phong đi khắp thôn, tới nơi nào nàng cũng vui vẻ giới thiệu cho hắn nghe một lượt.

Là con gái của hộ gia đình duy nhất hành nghề y trong thôn, lại còn rất thân thiện, Gia Cát Tư Uyển được rất nhiều người dân trong thôn yêu thích, đi tới đâu nàng cũng được người dân đưa co một ít quà cáp.

Với thân thể nhỏ bé của Gia Cát Tư Uyển thì nàng không thể nhận hết được, nàng cố gắng từ chối nhưng vẫn bị người dân trong thôn ép nhận, vì thế... Lâm Thanh Phong trở thành tên ôm đồ miễn phí.

Tới giữa trưa, sau khi đi dạo khắp cả thôn, Gia Cát Tư Uyển lúc này mới dừng lại, nàng vui vẻ nhìn Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.

-Đó là toàn bộ Long Hạ thôn, ca cảm thấy như thế nào?

Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, chỉ đi dạo một vòng quanh thôn nhỏ chưa đầy 1km vuông mà bọn hắn phải tốn tới gần 4 tiếng thì hắn phải biết nói như thế nào?

Ngoại trừ cười khổ thì hắn cũng chỉ biết cười khổ thôi.

Hắn ho nhẹ một cái rồi trả lời.

-Ta thấy được, Long Hạ thôn rất yên bình, người dân nơi đây cũng rất quý muội a.

Gia Cát Tư Uyển gật đầu với Lâm Thanh Phong, nàng rất tự hào về điều này, gia đình của nàng làm nghề y, bọn hắn lại rất tận tâm vì thế người dân trong thôn rất quý bọn hắn.

Lâm Thanh Phong người nhìn lên trời một chút sau đó lại lên tiếng.

-Hiện tại cũng trưa rồi, chúng ta cứ quay trở lại nhà muội, ta sẽ làm một ít thức ăn, dân trong thôn tặng nhiều thức ăn lắm, cũng không thể để bọn chúng bị hư a.

Gia Cát Tư Uyển cũng gật đầu đồng ý, đi dạo khắp thôn khiến nàng cũng có chút mệt mỏi.

Hai người đồng thời trở về, Gia Cát Minh Quang lúc này cũng đã xem hết bệnh, trước cửa cũng không còn người nên hắn vào nhà nằm nghỉ.

Khi thấy Lâm Thanh Phong cùng Gia Cát Tư Uyển trở về, Gia Cát Minh Quang mới ngồi dậy nở nụ cười rồi hỏi.

-Sao rồi? Cả hai đi chơi vui vẻ chứ?

Gia Cát Minh Quang chỉ hỏi vậy thôi, chỉ cần nhìn đống đồ trên tay Lâm Thanh Phong cùng khuôn mặt tươi cười của Gia Cát Tư Uyển thì hắn cũng biết là hai người rất vui vẻ.

Lâm Thanh Phong gật đầu rồi lên tiếng.

-Hai người cứ đợi ở đây một lúc, ta sẽ vào trong làm một ít thức ăn, nhưng ta vẫn không thấy Diệu Hương đâu? Ta có nên tính thêm phần của nàng ấy a?

Gia Cát Minh Quang lắc đầu rồi trả lời.

-Diệu Hương lên núi săn thú, tới tối mới trở về, ngươi cũng không cần để phần cho nàng.

Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn ôm heo đống đồ bước vào phòng bếp.

….

Đúng như lời Gia Cát Minh Quang đã nói, tới chiều tối thì Diệu Hương mới trở về, theo như lời của Gia Cát Tư Uyển, thì ngày nào Diệu Hương cũng săn được một vài con thú, nhưng không như mọi khi, hôm nay Diệu Hương trở về mà không thu hoạch được gì, ngoài ra khuôn mặt của nàng có chút lo lắng.

Khuôn mặt lo lắng của nàng không giấu được ai, Gia Cát Minh Quang lập tức lên tiếng hỏi.

-Hương nhi, sao vậy? Có chuyện gì sao?

Diệu Hương cũng không giấu diếm, nàng thở ra một hơi rồi trả lời.

-Đúng thật là có chuyện, còn là chuyện lớn không tốt.

Diệu Hương nói xong, nàng lại nhìn về hướng Long Hạ sơn rồi nói tiếp.

-Gần đây Long Hạ sơn có một toán sơn tặc xuất hiện, khi nãy bọn chúng thấy con cùng vài người dân trong thôn săn bắt được thú, vì thế bọn chúng đã ra tay cướp hết. 

-Mặc dù bọn con không đồng ý, nhưng bọn chúng rất đông, có khoảng chừng 30-40 tên, trên tay lại cầm theo vũ khí, vì thế chúng con phải cắn răn chấp nhận đưa hết thịt thú cho bọn chúng.

-Cứ đà này, thì con sợ rằng bọn chúng sẽ sớm tới đây thôi.

Gia Cát Minh Quang trầm mặc, hắn cũng không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào nữa.

Gia Cát Tư Uyển cũng lo lắng hẳn lên, nàng cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Đối với chuyện này, Lâm Thanh Phong cũng không lo lắng, để phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hắn nở nụ cười rồi lên tiếng.

-Trước cũng đừng nói những chuyện này, ngày hôm nay mọi người cũng mệt rồi, để ta vào trong làm một ít thức ăn để mọi người ăn trước.

Cả ba người nghe xong lời của Lâm Thanh Phong thì đều gật đầu đồng ý, đúng là hiện tại có lo lắng cũng chẳng được lợi ích gì, cứ tới đâu thì hay tới đó thôi.

Lâm Thanh Phong bước vào bếp để làm thức ăn, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng nhanh chóng thu lại mà thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn rất thích Long Hạ thôn, cuộc sống yên bình nơi đây là thứ mà hắn phải bảo vệ, hắn ngẩng đầu lên trời rồi lầm bầm.

-Sơn tặc sao? Các ngươi cũng đừng khiến ta phải ra tay a, ta thật sự không muốn giết người đâu.

Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái, hắn quyết định rằng, tối nay hắn sẽ đi tìm những tên sơn tặc đó để “nói chuyện” một chút, nếu bọn người đó thật sự hết thuốc chữa thì hắn sẽ giải quyết luôn.

Hắn không muốn phải đợi tới khi đám sơn tặc đó hành động thì mới ra tay.

….

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người trong thôn đều dã ngủ, lúc này Lâm Thanh Phong mới tỉnh dậy, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, hắn bước ra khỏi cửa rồi ngay lập tức hướng tới Long Hạ sơn mà đi.

Lâm Thanh Phong rời đi một lúc thì Diệu Hương cũng thức dậy, nàng cũng có suy nghĩ giống hắn, nàng cầm theo một cây gậy gỗ rồi cũng đi về hướng Long Hạ sơn.

Tốc độ của Lâm Thanh Phong cũng không được gọi là nhanh, hắn vẫn từng bước từng bước đi tới Long Hạ sơn.

Sau khi tới trước Long Hạ sơn, Lâm Thanh Phong thở dài một cái rồi nhắm mắt tản ra tinh thần lực, tinh thần lực của hắn so với tu sĩ bình thường thì lớn hơn nhiều lắm, khuôn viên Long Hạ sơn bán kinh 5Km ngay lập tức nằm trong tinh thần lực của hắn.

Long Hạ sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù tinh thần lực của Lâm Thanh Phong rất lớn, nhưng không thể nào bao phủ khắp cả ngọn núi được, vì thế hắn đành phải từ từ mà tìm kiếm.

Còn Diệu Hương thì khác, sau khi cầm lấy cây gậy rồi bước khỏi nhà, nàng liền đi tới một nơi gần thôn, ở nơi đây đã có rất nhiều thanh niên của Long Hạ thôn đứng chờ sẵn, trên tay bọn hắn ai cũng cầm theo vũ khí nhưng rất thô sơ, chỉ có gậy, cuốc là chủ yếu.

Lúc chiều, sau khi bị sơn tặc cướp lấy thịt thú, bọn hắn đã bàn sẵn với nhau, đêm nay sẽ tập kích bọn sơn tặc, đồng thời đánh đuổi bọn sơn tặc, hiện tại nơi đây có khoảng 50 người, đều là những thanh niên còn ở lại Long Hạ thôn, còn những thanh niên khác đều đã đi tới Thổ Hoàng Thành còn chưa trở về.

Khi Diệu Hương tới, thì tất cả thanh niên trong Long Hạ thôn đều đứng dậy, sắc mặt của bọn hắn nghiêm túc, đồng thời gật đầu một cái, sau đó tất cả đều không nói lời nào mà tiến về Long Hạ sơn.

….Hết Chương 134….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện