Lúc này Lâm Thanh Phong mới gật đầu, sau đó hắn lại hỏi.
-Như vậy, để ta đoán thử, có phải bọn người ở Long Hạ thôn sau khi bán đồ cho Điền gia thì đều bị diệt khẩu a? Tên sơn tặc đầu lĩnh cúi đầu trầm mặc, hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, mặc dù bọn hắn không biết, nhưng đối với cách làm người của Điền gia, nếu nói bọn người của Long Hạ thôn không bị diệt khẩu thì bọn hắn không tin.
Nhìn thấy biểu hiện của tên đầu lĩnh, thì Lâm Thanh Phong cũng không hỏi nữa, hắn lại quay đầu nhìn bọn người Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Các ngươi đã nghe hết rồi đấy, hiện tại bọn ngươi có biết rằng bọn ngươi ngu tới cỡ nào sao?
Bọn người Diệu Hương đều cúi đầu trầm mặc, hiện tại bọn hắn ngoài hối hận thì cũng chỉ có hối hận, phải chi bọn hắn chờ đợi để bàn tính kỹ hơn với người trong thôn thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Lâm Thanh Phong lúc này mới thở ra một hơi rồi lại tiếp tục lên tiếng.
-Hiện tại, các ngươi phải trở về nhận lỗi với mọi người, đồng thời phải mang theo thi thể những người đã chết trở về, chuyện này chúng ta giấu không được, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Bọn người Diệu Hương đều cúi đầu trầm mặc, bọn hắn tất cả đều hai mắt lưng tròng nhìn về thi thể của những đồng bạn của mình, sau đó tất cả đều không nói lời nào mà bắt đầu thu dọn thi thể đồng bạn.
Nhìn bọn hắn thu thập thi thể, Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi, hắn lại nhìn sang bọn sơn tặc rồi lên tiếng.
-Còn các ngươi, mau thu dọn xác đồng bạn của các ngươi rồi đem chôn đi, từ đây tới sáng, các ngươi cũng phải tới Long Hạ thôn để tạ tội, các ngươi tất cả có 20 người, ta không muốn thấy thiếu một người nào được chứ?
Tất cả bọn sơn tặc hai mắt đều phát sáng, nếu Lâm Thanh Phong nói vậy thì bọn hắn liền suy nghĩ tới khả năng bỏ trốn, nhưng Lâm Thanh Phong lại tiếp tục lên tiếng.
-Ta biết các ngươi đều muốn bỏ trốn, nhưng ta nói thẳng, vài ngày sau Điền gia sẽ gặp tai ương, ta có thể biết được thông tin các ngươi từ miệng Điền Bá Quang, lúc đó ta không muốn đích thân ta phải đi truy sát bọn ngươi đâu.
Mặc dù Lâm Thanh Phong nói chuyện rất bình thường, nhưng trong mắt đám sơn tặc này, thì nó chứa đầy sát khí, bọn hắn ai cũng hít vào một hơi khí lạnh rồi liên tục gật đầu đồng ý.
Tên đầu lĩnh lúc này cũng đứng ra vỗ ngực rồi lên tiếng.
-Xin tiền bối yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn sẽ không dám chạy trốn.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì nữa, hắn nhìn qua bọn người Diệu Hương đã thu hết thi thể của đồng bạn rồi lên tiếng.
-Được rồi, hiện tại ta sẽ thu hết thi thể của bọn hắn vào nhẫn trữ vật, các ngươi cứ theo ta trở về, khi về tới thôn ta sẽ thả bọn hắn ra.
Lâm Thanh Phong nói xong, hắn liền thu hết những thi thể này vào nhẫn trữ vật rồi dẫn theo bọn người Diệu Hương trở về.
Một lúc sau, bọn hắn cũng trở về tới Long Hạ thôn, tất cả đèn đuốc trong thôn đã sáng lên, bọn hắn liền hiểu rằng, việc bọn hắn rời đi đã bị phát hiện rồi, Lâm Thanh Phong thở dài một cái rồi lên tiếng.
-Tất cả mọi người đều đã biết rồi, các ngươi chuẩn bị nhận lỗi đi, khi về tới ta sẽ lấy những thi thể ấy ra.
Bọn người Diệu Hương hít vào một hơi rồi đầu gật đầu đồng ý, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hết cả rồi, chuyện này trước sau gì cũng phải nói ra, hiện tại đã như vậy thì nói luôn sẽ tốt hơn.
Khi cả bọn về tới thôn, thì trước của thôn Gia Cát Minh Quang đã dẫn theo một đoàn người, tay cầm đèn đuốc chuẩn bị đi tìm bọn hắn.
Sau khi thấy bọn người Lâm Thanh Phong trở về, Gia Cát Minh Quang liền chạy tới trước mặt Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Hương nhi, ngươi đã trở về rồi, tại sao các ngươi lại bị thương khắp người như vậy?
Gia Cát Minh Quang sau khi hỏi han, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn tất cả, rồi tiếp tục hỏi.
-Tại sao bọn ngươi chỉ có từng này người? Những người còn lại đâu hết rồi?
Bọn người Diệu Hương trầm mặc cúi đầu sau đó lại nhìn qua Lâm Thanh Phong, dưới cái nhìn của bọn hắn Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó hắn liền lấy thi thể của tất cả những người khác ra ngoài.
Bốn mươi thi thể được lấy ra, khiến Gia Cát Minh Quang rùng mình, lúc này người dân của Long Hạ thôn cũng chạy tới.
Sau khi thấy được những thi thể này, bọn hắn ai cũng ứa ra nước mắt, ngay từ đầu bọn hắn liền đoán được những người này đều đi tìm đám sơn tặc, vì thế sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trầm mặc, cũng không ai lên tiếng trách móc, mà chỉ lặng yên tìm kiếm người thân rồi mang về nhà.
Diệu Hương vẫn cúi đầu trầm mặc, hai mắt nàng ngấn nước, chuyện đêm nay là do chính nàng bày ra, vì thế trong lòng nàng tự oán trách chính bản thân của nàng.
Gia Cát Minh Quang trong lòng có chút tức giận vì hành động của những thanh niên này, nhưng khi thấy tình trạng này hắn cũng không nói nên lời, hắn chỉ hừ một tiếng rồi đi về nhà.
Diệu Hương vẫn đứng đó cúi đầu trầm mặc, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn tiến tới vỗ vai nàng rồi lên tiếng.
-Mau về nhà a, cũng phải để Uyển nhi băng bó vết thương cho ngươi, đứng đây tự trách bản thân cũng chẳng có ích gì, ngày mai ngươi còn phải trợ giúp bọn hắn chôn cất người thân đây.
Lâm Thanh Phong nói xong, nhưng Diệu Hương vẫn đứng đó cúi đầu mà không đáp lại, Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn thở ra một hơi rồi kéo tay nàng trở về.
Nhưng Lâm Thanh Phong lại không biết được rằng, Diệu Hương vẫn cúi đầu, không phải do nàng đang tự trách bản thân.
Ngay lúc mà Lâm Thanh Phong vỗ vai nàng, thì cả trái tim nàng liền nhảy loạn lên, nàng vẫn cúi đầu là do nàng xấu hổ thôi.
Tuy rằng bình thường những thanh niên trong thôn đều vỗ vai nàng, nhưng nàng biết bọn hắn chỉ xem nàng là một người huynh đệ để đối đãi, bọn hắn cũng không ai ưa thích nàng.
Nhưng Lâm Thanh Phong thì khác, trong ấn tượng của nàng, Lâm Thanh Phong không như những người khác, hắn thật sự xem nàng là một người nữ nhân.
Nhất là câu nói của hắn khi trước của hắn:”Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, quan trọng là tâm hồn” đã làm nàng rung động, hiện tại hắn lại nắm lấy tay của nàng liền khiến trái tim thiếu nữ của nàng rung động mạnh mẽ.
Lâm Thanh Phong lần này thật sự là cầm đá đập vào chân mình, tuy rằng hắn thật sự không quan trọng vẻ bề ngoài, nhưng hắn vẫn còn hai lão bà a, trước khi đi hai lão bà đã từng căn dặn hắn không được kiếm thêm người, nhưng hiện tại hắn lại câu dẫn mất tâm hồn thiếu nữ của người ta rồi.
Lâm Thanh Phong vẫn không hay biết gì, nhưng nếu hắn biết rõ thì không biết hắn sẽ phải ăn nói như thế nào, hắn vẫn tiếp tục kéo lấy cánh tay của Diệu Hương đi về nhà nàng.
Khi về đến nơi, hắn mới lên tiếng.
-Được rồi, trước tiên cứ để cho Uyển nhi xử lý các vết thương rồi hãy ngủ đi, sáng mai lại tính chuyện khác sau.
Diệu Hương lúc này mới giật mình nhìn xung quanh, sau khi nhận ra là đã về tới nhà, thì nàng mới gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi chạy về phòng.
Thái độ của nàng khiến Lâm Thanh Phong cảm thấy có chút kì lạ, hắn cũng không hiểu tại sao cả, hắn gãi đầu một cái rồi thầm nghĩ.
-Chắc là nàng bị đả kích quá lớn đi.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong mới gật đầu chấp nhận, sau đó hắn cũng trở về phòng ngồi xuống tu luyện.
….
Sáng hôm sau, mọi người trong thôn ai cũng dậy sớm, mà không, phải nói rằng cả đêm qua ai cũng không ngủ được.
Vì thế, từ rất sớm bọn hắn đã kéo nhau đi đào mộ, chôn cất những người vừa chết.
Lâm Thanh Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng theo đoàn người phụ giúp đào mộ, hắn rất thích những người dân ở Long Hạ thôn, vì thế hắn cũng đi theo tiễn đưa những người vừa chết.
Bọn hắn vẫn chưa ra tới cửa thôn, thì bọn sơn tặc lúc trước đã đứng ở phía ngoài chờ đợi.
Người dân trong thôn sau khi thấy những tên sơn tặc này, bọn hắn đều biết được những người này là ai, vì thế bọn hắn liền đặt những thi thể chưa được chôn cất xuống, rồi sau đó trở về nhà lấy thêm gậy gộc, sau đó ai cũng nhìn bọn sơn tặc với ánh mắt đầy thù địch.
Những tên sơn tặc trước mặt cũng chảy ra mồ hôi lạnh, bởi vì có Lâm Thanh Phong nên bọn hắn không dám có hành động gì khác biệt, bọn hắn chỉ đứng yên một chỗ để chờ đợi.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn bước lên phía trước tiến tới trước mặt những tên sơn tặc này, rồi xoay người nhìn về những người dân ở Long Hạ thôn rồi lên tiếng.
-Các vị, trước tiên cứ đợi đã, ta có vài điều muốn nói cho mọi người nghe.
Hành động của Lâm Thanh Phong nhanh chóng thu hút được sự chú ý của những người dân trong thôn, bọn hắn đều dừng tay lại nhìn về Lâm Thanh Phong, một người nam tử trung niên trong số đó lên tiếng.
-Phong tiểu tử, ta biết ngươi chỉ vừa tới đây, bọn ta cũng không ghét ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đứng ra nói giúp cho bọn sơn tặc này?
-Như vậy, để ta đoán thử, có phải bọn người ở Long Hạ thôn sau khi bán đồ cho Điền gia thì đều bị diệt khẩu a? Tên sơn tặc đầu lĩnh cúi đầu trầm mặc, hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, mặc dù bọn hắn không biết, nhưng đối với cách làm người của Điền gia, nếu nói bọn người của Long Hạ thôn không bị diệt khẩu thì bọn hắn không tin.
Nhìn thấy biểu hiện của tên đầu lĩnh, thì Lâm Thanh Phong cũng không hỏi nữa, hắn lại quay đầu nhìn bọn người Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Các ngươi đã nghe hết rồi đấy, hiện tại bọn ngươi có biết rằng bọn ngươi ngu tới cỡ nào sao?
Bọn người Diệu Hương đều cúi đầu trầm mặc, hiện tại bọn hắn ngoài hối hận thì cũng chỉ có hối hận, phải chi bọn hắn chờ đợi để bàn tính kỹ hơn với người trong thôn thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Lâm Thanh Phong lúc này mới thở ra một hơi rồi lại tiếp tục lên tiếng.
-Hiện tại, các ngươi phải trở về nhận lỗi với mọi người, đồng thời phải mang theo thi thể những người đã chết trở về, chuyện này chúng ta giấu không được, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Bọn người Diệu Hương đều cúi đầu trầm mặc, bọn hắn tất cả đều hai mắt lưng tròng nhìn về thi thể của những đồng bạn của mình, sau đó tất cả đều không nói lời nào mà bắt đầu thu dọn thi thể đồng bạn.
Nhìn bọn hắn thu thập thi thể, Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi, hắn lại nhìn sang bọn sơn tặc rồi lên tiếng.
-Còn các ngươi, mau thu dọn xác đồng bạn của các ngươi rồi đem chôn đi, từ đây tới sáng, các ngươi cũng phải tới Long Hạ thôn để tạ tội, các ngươi tất cả có 20 người, ta không muốn thấy thiếu một người nào được chứ?
Tất cả bọn sơn tặc hai mắt đều phát sáng, nếu Lâm Thanh Phong nói vậy thì bọn hắn liền suy nghĩ tới khả năng bỏ trốn, nhưng Lâm Thanh Phong lại tiếp tục lên tiếng.
-Ta biết các ngươi đều muốn bỏ trốn, nhưng ta nói thẳng, vài ngày sau Điền gia sẽ gặp tai ương, ta có thể biết được thông tin các ngươi từ miệng Điền Bá Quang, lúc đó ta không muốn đích thân ta phải đi truy sát bọn ngươi đâu.
Mặc dù Lâm Thanh Phong nói chuyện rất bình thường, nhưng trong mắt đám sơn tặc này, thì nó chứa đầy sát khí, bọn hắn ai cũng hít vào một hơi khí lạnh rồi liên tục gật đầu đồng ý.
Tên đầu lĩnh lúc này cũng đứng ra vỗ ngực rồi lên tiếng.
-Xin tiền bối yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn sẽ không dám chạy trốn.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì nữa, hắn nhìn qua bọn người Diệu Hương đã thu hết thi thể của đồng bạn rồi lên tiếng.
-Được rồi, hiện tại ta sẽ thu hết thi thể của bọn hắn vào nhẫn trữ vật, các ngươi cứ theo ta trở về, khi về tới thôn ta sẽ thả bọn hắn ra.
Lâm Thanh Phong nói xong, hắn liền thu hết những thi thể này vào nhẫn trữ vật rồi dẫn theo bọn người Diệu Hương trở về.
Một lúc sau, bọn hắn cũng trở về tới Long Hạ thôn, tất cả đèn đuốc trong thôn đã sáng lên, bọn hắn liền hiểu rằng, việc bọn hắn rời đi đã bị phát hiện rồi, Lâm Thanh Phong thở dài một cái rồi lên tiếng.
-Tất cả mọi người đều đã biết rồi, các ngươi chuẩn bị nhận lỗi đi, khi về tới ta sẽ lấy những thi thể ấy ra.
Bọn người Diệu Hương hít vào một hơi rồi đầu gật đầu đồng ý, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hết cả rồi, chuyện này trước sau gì cũng phải nói ra, hiện tại đã như vậy thì nói luôn sẽ tốt hơn.
Khi cả bọn về tới thôn, thì trước của thôn Gia Cát Minh Quang đã dẫn theo một đoàn người, tay cầm đèn đuốc chuẩn bị đi tìm bọn hắn.
Sau khi thấy bọn người Lâm Thanh Phong trở về, Gia Cát Minh Quang liền chạy tới trước mặt Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Hương nhi, ngươi đã trở về rồi, tại sao các ngươi lại bị thương khắp người như vậy?
Gia Cát Minh Quang sau khi hỏi han, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn tất cả, rồi tiếp tục hỏi.
-Tại sao bọn ngươi chỉ có từng này người? Những người còn lại đâu hết rồi?
Bọn người Diệu Hương trầm mặc cúi đầu sau đó lại nhìn qua Lâm Thanh Phong, dưới cái nhìn của bọn hắn Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó hắn liền lấy thi thể của tất cả những người khác ra ngoài.
Bốn mươi thi thể được lấy ra, khiến Gia Cát Minh Quang rùng mình, lúc này người dân của Long Hạ thôn cũng chạy tới.
Sau khi thấy được những thi thể này, bọn hắn ai cũng ứa ra nước mắt, ngay từ đầu bọn hắn liền đoán được những người này đều đi tìm đám sơn tặc, vì thế sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trầm mặc, cũng không ai lên tiếng trách móc, mà chỉ lặng yên tìm kiếm người thân rồi mang về nhà.
Diệu Hương vẫn cúi đầu trầm mặc, hai mắt nàng ngấn nước, chuyện đêm nay là do chính nàng bày ra, vì thế trong lòng nàng tự oán trách chính bản thân của nàng.
Gia Cát Minh Quang trong lòng có chút tức giận vì hành động của những thanh niên này, nhưng khi thấy tình trạng này hắn cũng không nói nên lời, hắn chỉ hừ một tiếng rồi đi về nhà.
Diệu Hương vẫn đứng đó cúi đầu trầm mặc, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn tiến tới vỗ vai nàng rồi lên tiếng.
-Mau về nhà a, cũng phải để Uyển nhi băng bó vết thương cho ngươi, đứng đây tự trách bản thân cũng chẳng có ích gì, ngày mai ngươi còn phải trợ giúp bọn hắn chôn cất người thân đây.
Lâm Thanh Phong nói xong, nhưng Diệu Hương vẫn đứng đó cúi đầu mà không đáp lại, Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn thở ra một hơi rồi kéo tay nàng trở về.
Nhưng Lâm Thanh Phong lại không biết được rằng, Diệu Hương vẫn cúi đầu, không phải do nàng đang tự trách bản thân.
Ngay lúc mà Lâm Thanh Phong vỗ vai nàng, thì cả trái tim nàng liền nhảy loạn lên, nàng vẫn cúi đầu là do nàng xấu hổ thôi.
Tuy rằng bình thường những thanh niên trong thôn đều vỗ vai nàng, nhưng nàng biết bọn hắn chỉ xem nàng là một người huynh đệ để đối đãi, bọn hắn cũng không ai ưa thích nàng.
Nhưng Lâm Thanh Phong thì khác, trong ấn tượng của nàng, Lâm Thanh Phong không như những người khác, hắn thật sự xem nàng là một người nữ nhân.
Nhất là câu nói của hắn khi trước của hắn:”Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, quan trọng là tâm hồn” đã làm nàng rung động, hiện tại hắn lại nắm lấy tay của nàng liền khiến trái tim thiếu nữ của nàng rung động mạnh mẽ.
Lâm Thanh Phong lần này thật sự là cầm đá đập vào chân mình, tuy rằng hắn thật sự không quan trọng vẻ bề ngoài, nhưng hắn vẫn còn hai lão bà a, trước khi đi hai lão bà đã từng căn dặn hắn không được kiếm thêm người, nhưng hiện tại hắn lại câu dẫn mất tâm hồn thiếu nữ của người ta rồi.
Lâm Thanh Phong vẫn không hay biết gì, nhưng nếu hắn biết rõ thì không biết hắn sẽ phải ăn nói như thế nào, hắn vẫn tiếp tục kéo lấy cánh tay của Diệu Hương đi về nhà nàng.
Khi về đến nơi, hắn mới lên tiếng.
-Được rồi, trước tiên cứ để cho Uyển nhi xử lý các vết thương rồi hãy ngủ đi, sáng mai lại tính chuyện khác sau.
Diệu Hương lúc này mới giật mình nhìn xung quanh, sau khi nhận ra là đã về tới nhà, thì nàng mới gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi chạy về phòng.
Thái độ của nàng khiến Lâm Thanh Phong cảm thấy có chút kì lạ, hắn cũng không hiểu tại sao cả, hắn gãi đầu một cái rồi thầm nghĩ.
-Chắc là nàng bị đả kích quá lớn đi.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong mới gật đầu chấp nhận, sau đó hắn cũng trở về phòng ngồi xuống tu luyện.
….
Sáng hôm sau, mọi người trong thôn ai cũng dậy sớm, mà không, phải nói rằng cả đêm qua ai cũng không ngủ được.
Vì thế, từ rất sớm bọn hắn đã kéo nhau đi đào mộ, chôn cất những người vừa chết.
Lâm Thanh Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng theo đoàn người phụ giúp đào mộ, hắn rất thích những người dân ở Long Hạ thôn, vì thế hắn cũng đi theo tiễn đưa những người vừa chết.
Bọn hắn vẫn chưa ra tới cửa thôn, thì bọn sơn tặc lúc trước đã đứng ở phía ngoài chờ đợi.
Người dân trong thôn sau khi thấy những tên sơn tặc này, bọn hắn đều biết được những người này là ai, vì thế bọn hắn liền đặt những thi thể chưa được chôn cất xuống, rồi sau đó trở về nhà lấy thêm gậy gộc, sau đó ai cũng nhìn bọn sơn tặc với ánh mắt đầy thù địch.
Những tên sơn tặc trước mặt cũng chảy ra mồ hôi lạnh, bởi vì có Lâm Thanh Phong nên bọn hắn không dám có hành động gì khác biệt, bọn hắn chỉ đứng yên một chỗ để chờ đợi.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn bước lên phía trước tiến tới trước mặt những tên sơn tặc này, rồi xoay người nhìn về những người dân ở Long Hạ thôn rồi lên tiếng.
-Các vị, trước tiên cứ đợi đã, ta có vài điều muốn nói cho mọi người nghe.
Hành động của Lâm Thanh Phong nhanh chóng thu hút được sự chú ý của những người dân trong thôn, bọn hắn đều dừng tay lại nhìn về Lâm Thanh Phong, một người nam tử trung niên trong số đó lên tiếng.
-Phong tiểu tử, ta biết ngươi chỉ vừa tới đây, bọn ta cũng không ghét ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đứng ra nói giúp cho bọn sơn tặc này?
Danh sách chương