Đầu não Lâm Thanh Phong cấp tốc vận chuyển, không cần ai nói thì hắn cũng biết người trước mặt không phải Gia Cát Minh Quang rồi, càng không phải là Gia Cát Tư Uyển.
Trong nhà này ngoài Lâm Thanh Phong thì chỉ có ba người, như vậy người trước mắt cũng không ai khác, mà đó chính là tỷ tỷ của Gia Cát Tư Uyển.
Hiện tại đầu óc của Lâm Thanh Phong đang vận chuyển với vận tốc tối đa, hắn nhìn xung quanh phòng tắm, bởi vì không có đèn nên xung quanh tối om, với thị lực của hắn thì vẫn nhìn rõ ràng, nhưng với thị lực của người bình thường thì không thể nào.
Vì thế hắn quyết định…giả ngu, coi như là hắn chưa thấy gì.
Kể ra thì chậm, nhưng thật sự thì Lâm Thanh Phong phản ứng rất nhanh, hắn vẫn mang theo vẻ mặt “bình chân như vại” mà lên tiếng.
-Minh Quang thúc, thân thể ta đã khôi phục, vì thế ta muốn tắm một chút, khi nào thúc tắm xong thì hãy tới phòng ta gõ cửa nhé, ta sẽ trở về đợi thúc.
Lâm Thanh Phong nói xong thì hắn lập tức đóng cửa phòng tắm lại rồi quay đầu đi ngay, mặc dù giọng nói của hắn bình thản nhưng hiện tại tim của hắn cũng muốn nhảy lên tới cổ họng rồi, hắn vẫn biết rõ câu nói “chậm sẽ sinh biến” vì thế hắn quyết định rời đi ngay và luôn.
Lâm Thanh Phong rời đi, khiến cho vị nữ tử vẫn còn ở trong phòng tắm mộng bức, một lúc sau nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng vẫn không biết được cả thân thể của nàng đều bị hắn nhìn qua một lượt rồi, nhưng lúc đó hắn giả trang quá giống vì thế nàng cũng không nghi ngờ gì.
Lâm Thanh Phong trở về phòng, đóng cửa lại sau đó hắn ngồi lên ghế cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn vỗ ngực tự lẩm bẩm.
-Thật sự hù chết bảo bảo rồi, hèn gì hôm qua Uyển nhi không cho phép ngạc nhiên hay khiếp sợ khi thấy được tỷ tỷ của nàng, mặc dù ta không có ác cảm gì nhưng lần đầu nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân nhưng thân thể của một nam nhân cơ bắp như vậy thì ai cũng phải giật mình a.
Lâm Thanh Phong ngồi chờ trong phòng một lúc thì có tiếng gõ cửa, hắn biết nàng ấy đã xong rồi, nhưng vì không muốn nàng ấy phát hiện nên hắn lên tiếng.
-Được rồi Minh Quang thúc, thúc cứ về phòng trước còn ta sẽ ra ngay.
Lâm Thanh Phong tập trung lắng nghe một lúc, hắn xác định bên ngoài không còn ai thì hắn mới mở cửa ra rồi đi tới phòng tắm.
Sau khi Lâm Thanh Phong tắm xong, hắn lấy ra một bộ y phục mới từ nhẫn trữ vật, vẫn còn may cho hắn là trong cái Valy vẫn còn 3-4 bộ y phục nam vừa người với hắn, vì thế hắn chỉ cần tìm một bộ mặc vào là ổn.
Sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, vì thế Lâm Thanh Phong quyết định đi tới nhà bếp để nấu một bàn thức ăn cho cả nhà Gia Cát Tư Uyển, bọn hắn đã giúp đỡ Lâm Thanh Phong nhiều lắm.
Nếu không có bọn hắn thì chắc hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn còn đang nằm một chỗ nào đó mà không biết sống chết ra sao.
Lâm Thanh Phong lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít thịt bình thường rồi bắt đầu nấu nướng thức ăn, mùi thơm bốc lên nhanh chóng đánh thức Gia Cát Tư Uyển cùng Gia Cát Minh Quang.
Gia Cát Tư Uyển nửa mê nửa tỉnh, nàng cứ mơ màng mà đi tới phòng bếp, trên khóe mắt nàng ghỉ mắt vẫn còn dính ở đó, nước dãi trên miệng vẫn còn đang chảy ra.
Lâm Thanh Phong đang đứng nấu nướng, hắn cũng phát hiện nàng tới, quay đầu lại nhìn khuôn mặt hiện tại của nàng, hắn cũng nhịn không nổi mà mỉm cười, hắn tiến lại gần đưa tay xoa đầu nàng rồi nói nhỏ.
-Mau đi rửa mặt, còn có nhớ gọi thêm Minh Quang thúc cùng tỷ tỷ của muội, ta đã chuẩn bị đủ thức ăn cho mọi người đây.
Gia Cát Tư Uyển vẫn mơ màng rồi gật đầu đồng ý, sau đó lại đi về phía phòng tắm để rửa mặt.
Lâm Thanh Phong nấu xong thức ăn, hắn nhanh chóng bay ra bàn, một lúc sau Gia Cát Tư Uyển mới dẫn theo Gia Cát Minh Quang cùng tỷ tỷ của nàng tới.
Gia Cát Tư Uyển nhìn vào bàn thức ăn, hai mắt của nàng nhanh chóng phát sáng, nước dãi trên miệng lại bắt đầu chảy ra.
Gia Cát Minh Quang thì bình tĩnh hơn, hắn ho nhẹ một cái rồi lên tiếng.
-Tiểu Phong, thật phiền cho ngươi quá, về sau cũng không cần phải làm vậy đâu.
Đối với lời này của Gia Cát Minh Quang, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi lên tiếng.
-Không đâu Minh Quang thúc, mọi người đã giúp ta nhiều lắm, đây chỉ là một phần tâm ý của ta xin mọi người đừng chê mới tốt.
Gia Cát Minh Quang cũng nở nụ cười, hắn nhìn Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Hôm qua cũng chưa giới thiệu với ngươi, đây là con gái lớn của ta, tên nàng là Diệu Hương.
Lâm Thanh Phong lúc này sắc mặt vẫn bình thản, hắn nở nụ cười với Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Diệu Hương cô nương, nghe Uyển nhi nói chính ngươi đã mang ta về, thật sự cảm tạ ngươi.
Diệu Hương cũng không nói gì, nàng chỉ gật đầu một cái coi như là trả lời.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển mới lên tiếng.
-Oa, Phong ca thật sự khác so với mọi người nha, lần đầu tiên ngươi gặp tỷ tỷ nhưng vẫn không có chút nào ngạc nhiên á.
Lời nói của nàng liền khiến Lâm Thanh Phong cùng Diệu Hương đều kinh ngạc, Diệu Hương kinh ngạc là tại vì đây là lần đầu tiên có người không ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, hai mắt nàng sáng lên nhìn về Lâm Thanh Phong, còn Lâm Thanh Phong thì kinh ngạc bởi vì hắn lo rằng hắn sẽ bị lộ tẩy.
Nếu Lâm Thanh Phong nói rằng đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệu Hương thì sẽ thế nào? Nếu như vậy thì Diệu Hương liền biết lúc nãy hắn đã nhìn thấy hết thân thể của nàng, nhưng mà Lâm Thanh Phong vẫn giả bộ như chưa từng thấy gì, nếu bị phát hiện thì thật sự lúng túng.
Để che dấu đi sự bối rối của chính mình, Lâm Thanh Phong ho nhẹ một cái rồi nói.
-Không phải người ta có câu nói:”Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, quan trọng là tâm hồn” sao?
-Con người của ta thường không chú ý vẻ bề ngoài, ta chỉ coi trọng tâm hồn của mọi người mà thôi.
Lâm Thanh Phong không nói còn tốt, sau khi hắn nói ra thì hai mắt Diệu Hương liền xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, nhưng nàng vẫn len lén đưa ánh mắt liếc nhìn Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cũng không để ý, hắn nhanh chóng nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Mọi người cũng đừng đứng đây nói chuyện a, mau ngồi xuống ăn thôi, thức ăn cũng muốn nguội cả rồi.
Một lúc sau bọn hắn cũng đã ăn hết bàn ăn, Gia Cát Tư Uyển vẫn còn có chút thòm thèm, nàng vẫn còn muốn cầm đĩa thức ăn lên liếm sạch, nhưng Diệu Hương đã nhanh chóng ngăn cản, nếu thật sự để nàng làm vậy thì quá xấu hổ.
Diệu Hương nhanh chóng lôi Gia Cát Tư Uyển ra ngoài, chỉ để lại Gia Cát Minh Quanh cùng Lâm Thanh Phong ngồi ở lại.
Nhìn Diệu Hương rời đi, Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật sự không chịu nổi khi phải nhìn vào mắt nàng.
Gia Cát Minh Quang đã nhận ra biểu hiện của Lâm Thanh Phong, hắn thở ra một hơi rồi nói.
-Ta biết ngươi cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệu Hương, tuy rằng ngươi che giấu rất tốt, nhưng trong mắt ngươi vẫn hiện lên vẻ bối rối khi đối mặt với nàng.
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Phong cứng họng, hắn cũng không biết phải nói sao nữa, hắn thật sự không để ý tới vẻ bề ngoài của Diệu Hương được chứ? Nhưng cũng không thể nói ra lý do hắn ngại khi đối mặt với nàng a? Cũng vì thế, Lâm Thanh Phong quyết định…giả ngu tới cùng…
Gia Cát Minh Quang thì không biết chuyện này, nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Phong hiện tại, hắn cứ nghĩ rằng suy đoán của hắn là đúng, vì thế hắn tiếp tục lên tiếng.
-Diệu Hương từ nhỏ được ta cùng phu nhân nhặt về nuôi tới nay cũng đã được hơn 20 năm, chúng ta cũng không biết gia đình nàng ở đâu, lúc đó nàng cũng chỉ mới 6 tuổi và chỉ nhớ biết tên mình là Diệu Hương, ngoài ra cũng chẳng còn biết gì khác.
Gia Cát Minh Quang lại thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
-Ta nói với ngươi chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ cần ngươi đừng khiến nàng cảm thấy tủi thân là được rồi.
Lâm Thanh Phong cũng gật đầu cười khổ, mặc dù cảm thấy thật sự có lỗi, nhưng hắn cũng chỉ biết làm như vậy thôi.
Gia Cát Minh Quang lúc này mới gật đầu đứng dậy rời đi.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn cũng không muốn suy nghĩ nữa, chuyện này tới đâu thì hay tới đó thôi.
Sau khi thu dọn xong bàn thức ăn, Lâm Thanh Phong lại ra ngoài, hắn cũng không muốn chỉ ngồi trong nhà, hắn muốn thử xem xét quanh thôn, đồng thời kiếm chuyện làm giúp đỡ.
Bước tới trước cửa, hắn thấy Gia Cát Minh Quang cùng Gia Cát Tư Uyển đang ngồi sau hai cái bàn tre riêng biệt, và trước mặt bọn họ là hai hàng người đứng xếp hàng.
Nhìn hai dòng người một chút, Lâm Thanh Phong liền đoán được, những người này là tới đây trị thương, những người có bệnh trong người thì sẽ gặp Gia Cát Minh Quang, còn những người bị ngoại thương thì sẽ gặp Gia Cát Tư Uyển để chữa trị.
Hai hàng người mặc dù rất đông, nhưng mọi người đều không chen lấn, tất cả đều đứng yên xếp hàng chờ tới lượt, nhìn cảnh này Lâm Thanh Phong cũng phải gật đầu thán phục.
…..Hết Chương 133….
Trong nhà này ngoài Lâm Thanh Phong thì chỉ có ba người, như vậy người trước mắt cũng không ai khác, mà đó chính là tỷ tỷ của Gia Cát Tư Uyển.
Hiện tại đầu óc của Lâm Thanh Phong đang vận chuyển với vận tốc tối đa, hắn nhìn xung quanh phòng tắm, bởi vì không có đèn nên xung quanh tối om, với thị lực của hắn thì vẫn nhìn rõ ràng, nhưng với thị lực của người bình thường thì không thể nào.
Vì thế hắn quyết định…giả ngu, coi như là hắn chưa thấy gì.
Kể ra thì chậm, nhưng thật sự thì Lâm Thanh Phong phản ứng rất nhanh, hắn vẫn mang theo vẻ mặt “bình chân như vại” mà lên tiếng.
-Minh Quang thúc, thân thể ta đã khôi phục, vì thế ta muốn tắm một chút, khi nào thúc tắm xong thì hãy tới phòng ta gõ cửa nhé, ta sẽ trở về đợi thúc.
Lâm Thanh Phong nói xong thì hắn lập tức đóng cửa phòng tắm lại rồi quay đầu đi ngay, mặc dù giọng nói của hắn bình thản nhưng hiện tại tim của hắn cũng muốn nhảy lên tới cổ họng rồi, hắn vẫn biết rõ câu nói “chậm sẽ sinh biến” vì thế hắn quyết định rời đi ngay và luôn.
Lâm Thanh Phong rời đi, khiến cho vị nữ tử vẫn còn ở trong phòng tắm mộng bức, một lúc sau nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng vẫn không biết được cả thân thể của nàng đều bị hắn nhìn qua một lượt rồi, nhưng lúc đó hắn giả trang quá giống vì thế nàng cũng không nghi ngờ gì.
Lâm Thanh Phong trở về phòng, đóng cửa lại sau đó hắn ngồi lên ghế cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn vỗ ngực tự lẩm bẩm.
-Thật sự hù chết bảo bảo rồi, hèn gì hôm qua Uyển nhi không cho phép ngạc nhiên hay khiếp sợ khi thấy được tỷ tỷ của nàng, mặc dù ta không có ác cảm gì nhưng lần đầu nhìn thấy khuôn mặt mỹ nhân nhưng thân thể của một nam nhân cơ bắp như vậy thì ai cũng phải giật mình a.
Lâm Thanh Phong ngồi chờ trong phòng một lúc thì có tiếng gõ cửa, hắn biết nàng ấy đã xong rồi, nhưng vì không muốn nàng ấy phát hiện nên hắn lên tiếng.
-Được rồi Minh Quang thúc, thúc cứ về phòng trước còn ta sẽ ra ngay.
Lâm Thanh Phong tập trung lắng nghe một lúc, hắn xác định bên ngoài không còn ai thì hắn mới mở cửa ra rồi đi tới phòng tắm.
Sau khi Lâm Thanh Phong tắm xong, hắn lấy ra một bộ y phục mới từ nhẫn trữ vật, vẫn còn may cho hắn là trong cái Valy vẫn còn 3-4 bộ y phục nam vừa người với hắn, vì thế hắn chỉ cần tìm một bộ mặc vào là ổn.
Sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, vì thế Lâm Thanh Phong quyết định đi tới nhà bếp để nấu một bàn thức ăn cho cả nhà Gia Cát Tư Uyển, bọn hắn đã giúp đỡ Lâm Thanh Phong nhiều lắm.
Nếu không có bọn hắn thì chắc hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn còn đang nằm một chỗ nào đó mà không biết sống chết ra sao.
Lâm Thanh Phong lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít thịt bình thường rồi bắt đầu nấu nướng thức ăn, mùi thơm bốc lên nhanh chóng đánh thức Gia Cát Tư Uyển cùng Gia Cát Minh Quang.
Gia Cát Tư Uyển nửa mê nửa tỉnh, nàng cứ mơ màng mà đi tới phòng bếp, trên khóe mắt nàng ghỉ mắt vẫn còn dính ở đó, nước dãi trên miệng vẫn còn đang chảy ra.
Lâm Thanh Phong đang đứng nấu nướng, hắn cũng phát hiện nàng tới, quay đầu lại nhìn khuôn mặt hiện tại của nàng, hắn cũng nhịn không nổi mà mỉm cười, hắn tiến lại gần đưa tay xoa đầu nàng rồi nói nhỏ.
-Mau đi rửa mặt, còn có nhớ gọi thêm Minh Quang thúc cùng tỷ tỷ của muội, ta đã chuẩn bị đủ thức ăn cho mọi người đây.
Gia Cát Tư Uyển vẫn mơ màng rồi gật đầu đồng ý, sau đó lại đi về phía phòng tắm để rửa mặt.
Lâm Thanh Phong nấu xong thức ăn, hắn nhanh chóng bay ra bàn, một lúc sau Gia Cát Tư Uyển mới dẫn theo Gia Cát Minh Quang cùng tỷ tỷ của nàng tới.
Gia Cát Tư Uyển nhìn vào bàn thức ăn, hai mắt của nàng nhanh chóng phát sáng, nước dãi trên miệng lại bắt đầu chảy ra.
Gia Cát Minh Quang thì bình tĩnh hơn, hắn ho nhẹ một cái rồi lên tiếng.
-Tiểu Phong, thật phiền cho ngươi quá, về sau cũng không cần phải làm vậy đâu.
Đối với lời này của Gia Cát Minh Quang, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi lên tiếng.
-Không đâu Minh Quang thúc, mọi người đã giúp ta nhiều lắm, đây chỉ là một phần tâm ý của ta xin mọi người đừng chê mới tốt.
Gia Cát Minh Quang cũng nở nụ cười, hắn nhìn Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Hôm qua cũng chưa giới thiệu với ngươi, đây là con gái lớn của ta, tên nàng là Diệu Hương.
Lâm Thanh Phong lúc này sắc mặt vẫn bình thản, hắn nở nụ cười với Diệu Hương rồi lên tiếng.
-Diệu Hương cô nương, nghe Uyển nhi nói chính ngươi đã mang ta về, thật sự cảm tạ ngươi.
Diệu Hương cũng không nói gì, nàng chỉ gật đầu một cái coi như là trả lời.
Lúc này Gia Cát Tư Uyển mới lên tiếng.
-Oa, Phong ca thật sự khác so với mọi người nha, lần đầu tiên ngươi gặp tỷ tỷ nhưng vẫn không có chút nào ngạc nhiên á.
Lời nói của nàng liền khiến Lâm Thanh Phong cùng Diệu Hương đều kinh ngạc, Diệu Hương kinh ngạc là tại vì đây là lần đầu tiên có người không ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, hai mắt nàng sáng lên nhìn về Lâm Thanh Phong, còn Lâm Thanh Phong thì kinh ngạc bởi vì hắn lo rằng hắn sẽ bị lộ tẩy.
Nếu Lâm Thanh Phong nói rằng đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệu Hương thì sẽ thế nào? Nếu như vậy thì Diệu Hương liền biết lúc nãy hắn đã nhìn thấy hết thân thể của nàng, nhưng mà Lâm Thanh Phong vẫn giả bộ như chưa từng thấy gì, nếu bị phát hiện thì thật sự lúng túng.
Để che dấu đi sự bối rối của chính mình, Lâm Thanh Phong ho nhẹ một cái rồi nói.
-Không phải người ta có câu nói:”Vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, quan trọng là tâm hồn” sao?
-Con người của ta thường không chú ý vẻ bề ngoài, ta chỉ coi trọng tâm hồn của mọi người mà thôi.
Lâm Thanh Phong không nói còn tốt, sau khi hắn nói ra thì hai mắt Diệu Hương liền xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, nhưng nàng vẫn len lén đưa ánh mắt liếc nhìn Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cũng không để ý, hắn nhanh chóng nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Mọi người cũng đừng đứng đây nói chuyện a, mau ngồi xuống ăn thôi, thức ăn cũng muốn nguội cả rồi.
Một lúc sau bọn hắn cũng đã ăn hết bàn ăn, Gia Cát Tư Uyển vẫn còn có chút thòm thèm, nàng vẫn còn muốn cầm đĩa thức ăn lên liếm sạch, nhưng Diệu Hương đã nhanh chóng ngăn cản, nếu thật sự để nàng làm vậy thì quá xấu hổ.
Diệu Hương nhanh chóng lôi Gia Cát Tư Uyển ra ngoài, chỉ để lại Gia Cát Minh Quanh cùng Lâm Thanh Phong ngồi ở lại.
Nhìn Diệu Hương rời đi, Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật sự không chịu nổi khi phải nhìn vào mắt nàng.
Gia Cát Minh Quang đã nhận ra biểu hiện của Lâm Thanh Phong, hắn thở ra một hơi rồi nói.
-Ta biết ngươi cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệu Hương, tuy rằng ngươi che giấu rất tốt, nhưng trong mắt ngươi vẫn hiện lên vẻ bối rối khi đối mặt với nàng.
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Phong cứng họng, hắn cũng không biết phải nói sao nữa, hắn thật sự không để ý tới vẻ bề ngoài của Diệu Hương được chứ? Nhưng cũng không thể nói ra lý do hắn ngại khi đối mặt với nàng a? Cũng vì thế, Lâm Thanh Phong quyết định…giả ngu tới cùng…
Gia Cát Minh Quang thì không biết chuyện này, nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Phong hiện tại, hắn cứ nghĩ rằng suy đoán của hắn là đúng, vì thế hắn tiếp tục lên tiếng.
-Diệu Hương từ nhỏ được ta cùng phu nhân nhặt về nuôi tới nay cũng đã được hơn 20 năm, chúng ta cũng không biết gia đình nàng ở đâu, lúc đó nàng cũng chỉ mới 6 tuổi và chỉ nhớ biết tên mình là Diệu Hương, ngoài ra cũng chẳng còn biết gì khác.
Gia Cát Minh Quang lại thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
-Ta nói với ngươi chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ cần ngươi đừng khiến nàng cảm thấy tủi thân là được rồi.
Lâm Thanh Phong cũng gật đầu cười khổ, mặc dù cảm thấy thật sự có lỗi, nhưng hắn cũng chỉ biết làm như vậy thôi.
Gia Cát Minh Quang lúc này mới gật đầu đứng dậy rời đi.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn cũng không muốn suy nghĩ nữa, chuyện này tới đâu thì hay tới đó thôi.
Sau khi thu dọn xong bàn thức ăn, Lâm Thanh Phong lại ra ngoài, hắn cũng không muốn chỉ ngồi trong nhà, hắn muốn thử xem xét quanh thôn, đồng thời kiếm chuyện làm giúp đỡ.
Bước tới trước cửa, hắn thấy Gia Cát Minh Quang cùng Gia Cát Tư Uyển đang ngồi sau hai cái bàn tre riêng biệt, và trước mặt bọn họ là hai hàng người đứng xếp hàng.
Nhìn hai dòng người một chút, Lâm Thanh Phong liền đoán được, những người này là tới đây trị thương, những người có bệnh trong người thì sẽ gặp Gia Cát Minh Quang, còn những người bị ngoại thương thì sẽ gặp Gia Cát Tư Uyển để chữa trị.
Hai hàng người mặc dù rất đông, nhưng mọi người đều không chen lấn, tất cả đều đứng yên xếp hàng chờ tới lượt, nhìn cảnh này Lâm Thanh Phong cũng phải gật đầu thán phục.
…..Hết Chương 133….
Danh sách chương