Phương Chỉ Hạ có lẽ vì chột dạ nên quay đi trước, giọng nhẹ hều nói:
“Đột nhiên thấy… cậu cũng xem như là nhìn tạm được.”
“……?”
Kỳ Dực nheo mắt lại, hờ hững “ồ” một tiếng.
Bên cạnh, Vương Trạch cười phá lên, giơ ngón cái lên nói toáng:
“Không hổ là Phương ca, con mắt quá cao! Mà dám đánh giá gương mặt này chỉ là ‘tạm được’!”
“Cậu không biết đâu, mấy bạn nữ lớp tớ tuần trước cứ bàn tán mãi về ‘hot boy của thực nghiệm’ – Kỳ Dực đấy.”
Nghe đến hai chữ này, lông mày Kỳ Dực giật giật.
Trà Đá Dịch Quán
Cái danh hiệu này tuần trước cậu cũng nghe được – khi đi dọc hành lang, khi đang thi đấu bóng rổ, lúc ghé siêu thị mua nước.
Thỉnh thoảng lại có ai đó ghé tai bạn bên cạnh, thì thầm:
“Kìa, chính là cái người được gọi là hot boy đấy!”
Ngữ khí ấy, y như đang gọi mọi người đến xem khỉ, xem voi, hay thậm chí là sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Trên xe buýt đông nghịt người, tiếng to của Vương Trạch lại lần nữa khiến cả xe ngoái nhìn.
Ánh mắt từ trước ra sau nhanh chóng đổ dồn lên người Kỳ Dực, rồi dừng lại ở đó.
Kỳ Dực hít sâu một hơi, quay sang nhìn thủ phạm là Vương Trạch, nghiến răng nghiến lợi:
“Cậu sau này nói chuyện có thể nhỏ tiếng lại được không? Với cả, đừng có nhắc tới cái từ đó nữa.”
Giọng của Vương Trạch to là do di truyền trong nhà, lúc này mới ý thức được mình nói hơi lớn, hạ giọng một chút, vỗ vai Kỳ Dực, rất chân thành nói:
“Anh Dực à, cái danh hiệu đó tụi em cầu còn không được ấy chứ. Hiếm có như vậy, hay là em gọi anh là ‘Kỳ hot boy’ để anh làm quen dần nhé?”
“?”
Cái gì quái quỷ vậy chứ? Phương Chỉ Hạ ở bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được, cười bật thành tiếng.
Kỳ Dực nghe vậy càng cảm thấy da đầu ngứa ran, tay nắm thành quyền, hận không thể đ.ấ.m thêm phát nữa vào mặt Vương Trạch còn chưa tan hết vết bầm.
“Muốn ăn đòn hả?”
Vương Trạch hình như thấy được lửa đang bốc lên trên đầu Kỳ Dực, đúng lúc xe dừng, cậu ta lập tức chạy trốn bằng cái chân còn lành lặn:
“Ơ… anh Dực em đi trước đây! Em chỉ muốn giúp anh đối diện ưu điểm của mình, không có ý gì khác đâu ——”
Kỳ Dực day day trán, đang định lườm theo thì Phương Chỉ Hạ kéo tay áo cậu, vừa cười vừa nói:
“Xuống xe rồi kìa.”
---
Sáng sớm, toàn bộ học sinh khối 10 Trường Thực Nghiệm bắt đầu những ngày tháng quân sự của mình.
May là thời tiết mát mẻ, so với mùa hè thì đỡ cực hơn rất nhiều.
Lịch trình huấn luyện cũng tương đối nhẹ nhàng, huấn luyện viên được mời tới chỉ làm tròn nhiệm vụ, không hành hạ đám học sinh vốn đã áp lực học hành lớn này.
Cơ bản là cứ luyện nửa tiếng đến một tiếng thì lại được nghỉ một lúc.
Dù đã vào thu, thảm cỏ trên sân vận động vẫn chưa ngả vàng hoàn toàn.
Lớp 1 được phân ngay cạnh bãi cỏ, nên mỗi lần nghỉ ngơi, ai cũng bày giấy vụn hoặc ngồi luôn trên cỏ.
Dù chỉ mặc đồng phục quân sự có một tuần, nhưng ai cũng không mấy giữ gìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có Kỳ Dực là khác, cậu rất ưa sạch sẽ, mỗi lần nghỉ lại chịu khó đi xa vài chục mét đến chỗ có ghế gần dụng cụ thể dục để ngồi.
Tới ngày huấn luyện thứ tư, Phương Chỉ Hạ cuối cùng nhớ ra vụ cá cược thua hôm trước – phải đãi mọi người suất ăn trẻ em của KFC.
Cô đặt đồ ăn từ trước, chọn khung nghỉ dài nhất trong buổi, lập tức chạy ra ngoài trường đến phòng bảo vệ lấy đồ.
Tổng cộng năm người tham gia cá cược, một phần thì ít quá, cô gọi thêm một xô gà rán và mấy ly cola nữa.
---
Bên này, vừa nghe huấn luyện viên hô “giải tán”, Kỳ Dực quay đầu đã thấy Phương Chỉ Hạ biến mất dạng.
Lâm Ngôn Tâm tốt bụng nhắc nhở:
“Phương Chỉ Hạ đi lấy KFC rồi.”
“Sao không gọi tớ đi cùng?” cậu hỏi.
“Chắc gấp quá, đợt nghỉ lần này chỉ có nửa tiếng, cô ấy còn phải kịp mang về cho tụi mình ăn nữa.”
Đã bốn ngày quân sự, giờ nghỉ đều cố định, huấn luyện nửa tiếng thì nghỉ mười phút, mà sáng chiều còn được cộng thêm một tiết nghỉ giữa giờ kéo dài nửa tiếng – sợ những học sinh mỏng manh không chịu nổi mà đổ bệnh.
Kỳ Dực ừ một tiếng, lại lủi về khu ghế gần dụng cụ thể dục.
Cậu lôi điện thoại ra, mở game chạy nhảy chơi một lúc, rồi hạ mắt nhìn về phía cổng sân vận động.
Hơn mười phút sau, cậu lại ngẩng đầu, đập vào mắt là ba bạn nữ xa lạ.
Cô gái đứng đầu hơi rụt rè:
“Chào bạn, mình là Dư Đồng lớp 6… Ừm… có thể… cho mình xin cách liên lạc không? Mình do dự rất lâu rồi, nhưng thật sự muốn làm quen bạn.”
Từ đầu năm học đến giờ, mấy cảnh này không phải chưa từng xảy ra.
Kỳ Dực đều từ chối thẳng thừng, hoặc mấy bạn tìm đến bạn bè cậu như Phương Chỉ Hạ, Vương Trạch để “gián tiếp” nhờ giúp, và cũng đều bị từ chối.
Dần dà, ai cũng biết cậu không thích kết bạn, càng không thích cho người lạ thông tin liên lạc, nên chuyện như thế gần như không còn nữa.
Kỳ Dực im lặng vài giây, rồi lễ phép nhưng xa cách nói:
“Xin lỗi. Có việc gì cứ nói trực tiếp là được.”
Dư Đồng đứng yên tại chỗ, ngập ngừng, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Huống hồ, cậu ấy đâu có quen biết cô, tự dưng làm quen thì quá đột ngột, mà cơ hội thành công cũng gần như bằng không.
Đang phân vân thì Kỳ Dực đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phía cổng sân vận động.
Ba cô gái lập tức ngoái đầu nhìn.
Một người nổi tiếng khác – Phương Chỉ Hạ – đang một tay xách mấy ly cola, tay kia ôm hai thùng KFC, lảo đảo chạy vào.
Kỳ Dực chân dài, lại đứng gần cổng, nhanh chóng tiến đến chỗ cô, đỡ lấy đống đồ cô đang ôm, khóe môi cong lên, giọng nói còn nhẹ hẳn đi:
“Ngốc thật, sao không gọi tớ đi cùng.”
“Không phải chỉ là suất ăn trẻ em thôi à, sao lại nhiều thế?”
Phương Chỉ Hạ tay trống trơn, cũng nhẹ người hơn, đi bên cạnh cậu:
“Tớ tưởng dễ mang, ai ngờ mệt vậy. Cậu cầm chắc vào, đừng làm đổ coca.”
“Biết rồi.”
“À đúng rồi, tớ còn gọi thêm món gà rán cậu thích.”
“Thật á?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đột nhiên thấy… cậu cũng xem như là nhìn tạm được.”
“……?”
Kỳ Dực nheo mắt lại, hờ hững “ồ” một tiếng.
Bên cạnh, Vương Trạch cười phá lên, giơ ngón cái lên nói toáng:
“Không hổ là Phương ca, con mắt quá cao! Mà dám đánh giá gương mặt này chỉ là ‘tạm được’!”
“Cậu không biết đâu, mấy bạn nữ lớp tớ tuần trước cứ bàn tán mãi về ‘hot boy của thực nghiệm’ – Kỳ Dực đấy.”
Nghe đến hai chữ này, lông mày Kỳ Dực giật giật.
Trà Đá Dịch Quán
Cái danh hiệu này tuần trước cậu cũng nghe được – khi đi dọc hành lang, khi đang thi đấu bóng rổ, lúc ghé siêu thị mua nước.
Thỉnh thoảng lại có ai đó ghé tai bạn bên cạnh, thì thầm:
“Kìa, chính là cái người được gọi là hot boy đấy!”
Ngữ khí ấy, y như đang gọi mọi người đến xem khỉ, xem voi, hay thậm chí là sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Trên xe buýt đông nghịt người, tiếng to của Vương Trạch lại lần nữa khiến cả xe ngoái nhìn.
Ánh mắt từ trước ra sau nhanh chóng đổ dồn lên người Kỳ Dực, rồi dừng lại ở đó.
Kỳ Dực hít sâu một hơi, quay sang nhìn thủ phạm là Vương Trạch, nghiến răng nghiến lợi:
“Cậu sau này nói chuyện có thể nhỏ tiếng lại được không? Với cả, đừng có nhắc tới cái từ đó nữa.”
Giọng của Vương Trạch to là do di truyền trong nhà, lúc này mới ý thức được mình nói hơi lớn, hạ giọng một chút, vỗ vai Kỳ Dực, rất chân thành nói:
“Anh Dực à, cái danh hiệu đó tụi em cầu còn không được ấy chứ. Hiếm có như vậy, hay là em gọi anh là ‘Kỳ hot boy’ để anh làm quen dần nhé?”
“?”
Cái gì quái quỷ vậy chứ? Phương Chỉ Hạ ở bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được, cười bật thành tiếng.
Kỳ Dực nghe vậy càng cảm thấy da đầu ngứa ran, tay nắm thành quyền, hận không thể đ.ấ.m thêm phát nữa vào mặt Vương Trạch còn chưa tan hết vết bầm.
“Muốn ăn đòn hả?”
Vương Trạch hình như thấy được lửa đang bốc lên trên đầu Kỳ Dực, đúng lúc xe dừng, cậu ta lập tức chạy trốn bằng cái chân còn lành lặn:
“Ơ… anh Dực em đi trước đây! Em chỉ muốn giúp anh đối diện ưu điểm của mình, không có ý gì khác đâu ——”
Kỳ Dực day day trán, đang định lườm theo thì Phương Chỉ Hạ kéo tay áo cậu, vừa cười vừa nói:
“Xuống xe rồi kìa.”
---
Sáng sớm, toàn bộ học sinh khối 10 Trường Thực Nghiệm bắt đầu những ngày tháng quân sự của mình.
May là thời tiết mát mẻ, so với mùa hè thì đỡ cực hơn rất nhiều.
Lịch trình huấn luyện cũng tương đối nhẹ nhàng, huấn luyện viên được mời tới chỉ làm tròn nhiệm vụ, không hành hạ đám học sinh vốn đã áp lực học hành lớn này.
Cơ bản là cứ luyện nửa tiếng đến một tiếng thì lại được nghỉ một lúc.
Dù đã vào thu, thảm cỏ trên sân vận động vẫn chưa ngả vàng hoàn toàn.
Lớp 1 được phân ngay cạnh bãi cỏ, nên mỗi lần nghỉ ngơi, ai cũng bày giấy vụn hoặc ngồi luôn trên cỏ.
Dù chỉ mặc đồng phục quân sự có một tuần, nhưng ai cũng không mấy giữ gìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có Kỳ Dực là khác, cậu rất ưa sạch sẽ, mỗi lần nghỉ lại chịu khó đi xa vài chục mét đến chỗ có ghế gần dụng cụ thể dục để ngồi.
Tới ngày huấn luyện thứ tư, Phương Chỉ Hạ cuối cùng nhớ ra vụ cá cược thua hôm trước – phải đãi mọi người suất ăn trẻ em của KFC.
Cô đặt đồ ăn từ trước, chọn khung nghỉ dài nhất trong buổi, lập tức chạy ra ngoài trường đến phòng bảo vệ lấy đồ.
Tổng cộng năm người tham gia cá cược, một phần thì ít quá, cô gọi thêm một xô gà rán và mấy ly cola nữa.
---
Bên này, vừa nghe huấn luyện viên hô “giải tán”, Kỳ Dực quay đầu đã thấy Phương Chỉ Hạ biến mất dạng.
Lâm Ngôn Tâm tốt bụng nhắc nhở:
“Phương Chỉ Hạ đi lấy KFC rồi.”
“Sao không gọi tớ đi cùng?” cậu hỏi.
“Chắc gấp quá, đợt nghỉ lần này chỉ có nửa tiếng, cô ấy còn phải kịp mang về cho tụi mình ăn nữa.”
Đã bốn ngày quân sự, giờ nghỉ đều cố định, huấn luyện nửa tiếng thì nghỉ mười phút, mà sáng chiều còn được cộng thêm một tiết nghỉ giữa giờ kéo dài nửa tiếng – sợ những học sinh mỏng manh không chịu nổi mà đổ bệnh.
Kỳ Dực ừ một tiếng, lại lủi về khu ghế gần dụng cụ thể dục.
Cậu lôi điện thoại ra, mở game chạy nhảy chơi một lúc, rồi hạ mắt nhìn về phía cổng sân vận động.
Hơn mười phút sau, cậu lại ngẩng đầu, đập vào mắt là ba bạn nữ xa lạ.
Cô gái đứng đầu hơi rụt rè:
“Chào bạn, mình là Dư Đồng lớp 6… Ừm… có thể… cho mình xin cách liên lạc không? Mình do dự rất lâu rồi, nhưng thật sự muốn làm quen bạn.”
Từ đầu năm học đến giờ, mấy cảnh này không phải chưa từng xảy ra.
Kỳ Dực đều từ chối thẳng thừng, hoặc mấy bạn tìm đến bạn bè cậu như Phương Chỉ Hạ, Vương Trạch để “gián tiếp” nhờ giúp, và cũng đều bị từ chối.
Dần dà, ai cũng biết cậu không thích kết bạn, càng không thích cho người lạ thông tin liên lạc, nên chuyện như thế gần như không còn nữa.
Kỳ Dực im lặng vài giây, rồi lễ phép nhưng xa cách nói:
“Xin lỗi. Có việc gì cứ nói trực tiếp là được.”
Dư Đồng đứng yên tại chỗ, ngập ngừng, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Huống hồ, cậu ấy đâu có quen biết cô, tự dưng làm quen thì quá đột ngột, mà cơ hội thành công cũng gần như bằng không.
Đang phân vân thì Kỳ Dực đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phía cổng sân vận động.
Ba cô gái lập tức ngoái đầu nhìn.
Một người nổi tiếng khác – Phương Chỉ Hạ – đang một tay xách mấy ly cola, tay kia ôm hai thùng KFC, lảo đảo chạy vào.
Kỳ Dực chân dài, lại đứng gần cổng, nhanh chóng tiến đến chỗ cô, đỡ lấy đống đồ cô đang ôm, khóe môi cong lên, giọng nói còn nhẹ hẳn đi:
“Ngốc thật, sao không gọi tớ đi cùng.”
“Không phải chỉ là suất ăn trẻ em thôi à, sao lại nhiều thế?”
Phương Chỉ Hạ tay trống trơn, cũng nhẹ người hơn, đi bên cạnh cậu:
“Tớ tưởng dễ mang, ai ngờ mệt vậy. Cậu cầm chắc vào, đừng làm đổ coca.”
“Biết rồi.”
“À đúng rồi, tớ còn gọi thêm món gà rán cậu thích.”
“Thật á?”
“Tất nhiên rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương