Sau lưng, Dư Đồng và mấy người bạn được cô rủ đi để tăng thêm can đảm cùng nhìn theo bóng lưng hai người kia, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

Bạn bè bắt đầu khuyên nhủ:

“Hay là thôi đi, nhìn cái kiểu thanh mai trúc mã kia thì chắc chắn không phải chỉ là bạn bè bình thường đâu.”

“Tớ thấy Kỳ Dực chắc chắn thích Phương Chỉ Hạ.”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Nhìn họ như thế khác gì đang yêu đâu. Cho dù cậu có cưa đổ, chắc gì cậu chịu nổi việc bạn trai mình có một cô bạn thân lớn lên cùng nhau, thân thiết đến thế?”

“Đúng đấy, tớ cũng có một cậu bạn thân từ nhỏ, nhưng giờ chẳng nói chuyện gì nữa cơ. Thế mới là bình thường.”

“Bỏ đi, trai đẹp thì quý thật đấy, nhưng ngoan ngoãn dễ thương còn đáng yêu hơn. Biết đâu quẹo phải một cái lại gặp được tình yêu đích thực.”

Dư Đồng cắn môi, vẫn có chút không cam lòng:

“…Hình như, đúng là chẳng còn cách nào khác.”

Cô cũng sớm nhận ra, ngay cả khi mình chưa từng quen biết Kỳ Dực, thì đã có một người khác tồn tại trong cuộc sống cậu ấy suốt bao nhiêu năm.

Ngày nào họ cũng như hình với bóng, làm sao có thể chỉ là bạn bè đơn thuần được? Huống hồ Phương Chỉ Hạ không chỉ xinh đẹp, còn là học sinh đứng đầu khối.

Chỉ riêng lớp cô thôi đã có đám con trai suốt ngày nhắc tới Phương Chỉ Hạ.

Ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận – hai người họ đứng cạnh nhau đúng là rất xứng đôi.

Hơn nữa, Kỳ Dực khi ở trước mặt Phương Chỉ Hạ và khi ở trước mặt người khác hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Quá rõ ràng rồi.



Sân vận động cũng chẳng lớn là bao, Kỳ Dực bị cô bạn bên cạnh càm ràm suốt dọc đường.

Phương Chỉ Hạ khi thì giục cậu đi nhanh, khi lại bảo cậu đi chậm không là làm đổ Coca.

Kỳ Dực gần như không biết phải đi kiểu gì cho đúng.

Cuối cùng cũng đến chỗ lớp 1 tập trung nghỉ ngơi cạnh bãi cỏ.

Các bạn nữ ngồi hàng trước và cả Lâm Ngôn Tâm đều chạy lại:

“Woa! Nhiều thế! Cảm ơn Phương tổng tài đã bao ăn nha! Lần sau cá cược nhớ rủ tớ nữa đó, chơi nhỏ vui thôi mà, có qua có lại mới tình cảm!”

Ba cô gái cầm ly Coca, ngồi luôn xuống bãi cỏ.

Phương Chỉ Hạ cũng chẳng bận tâm đến bộ quân phục, cứ thế ngồi xếp bằng xuống đất.

Kỳ Dực vẫn còn đứng yên, như đang do dự gì đó.

Mấy bạn nữ ngồi trước thấy đẹp trai thì thương mến, bắt đầu quay trái quay phải tìm giấy sạch cho cậu lót ngồi.

Phương Chỉ Hạ thấy vậy, không nói hai lời, kéo thẳng tay áo cậu:

“Ngồi xuống đi, dơ thì về giặt, giờ điều kiện có hạn, đừng kén cá chọn canh nữa.”

Kỳ Dực bị kéo mạnh nên chưa đứng vững, “bịch” một cái ngồi phịch xuống cạnh cô, rồi mới từ từ chỉnh lại tư thế.

Năm người lần lượt đeo bao tay, mở thùng gà rán ra ăn.

Đám con trai gần đó ngửi thấy mùi thơm liền tự động kéo đến, nhập hội.

Gà rán chia xong, chỉ còn lại một ít khoai tây chiên trong xô, mọi người cùng nhau gắp ăn.

Trong thời gian quân sự, được ăn đồ ăn vặt kiểu này đúng là mỹ vị nhân gian. Chưa đầy vài phút, khoai đã vơi đi hơn nửa.

Một bạn nữ ngồi trước bóp thêm bịch tương cà vào nắp thùng, rồi quay sang hỏi Phương Chỉ Hạ:

“Cậu với tới không? Để mình để bên này cho cậu dễ lấy nhé.”

“Không cần đâu,” Phương Chỉ Hạ đáp.

Kỳ Dực cũng gần như cùng lúc mở miệng:

“Cô ấy không ăn khoai tây chiên chấm tương cà.”

Bạn nữ chớp chớp mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao thế?”

Hai người lại đồng thanh:

Phương Chỉ Hạ: “Chấm vào thì mất vị khoai.”

Kỳ Dực: “Cô ấy thích vị khoai chiên nguyên bản, chấm tương cà là không cảm nhận được nữa.”

Mọi người xung quanh đồng loạt “ồ” lên trêu chọc:

“Kỳ Dực hiểu rõ thật đó nha~”

“Hai người các cậu phát cẩu lương rồi đó! Khoai thì không đủ ăn mà cơm chó thì đầy rẫy!”

“……”

Phương Chỉ Hạ hết hồn, mặt mày đầy vạch đen, nhăn mũi nói:

“Nếu các cậu cũng có một người hàng xóm quen nhau mười năm, ngày nào cũng gặp, thì mấy chuyện ai ăn gì không ăn gì cũng sẽ biết thôi mà.”

Không ngờ câu giải thích ấy lại gây ra thêm một đợt la ó khác:

“Á! Quen nhau mười năm luôn hả?”

“Tớ mới sống có mười sáu năm à!”

“Hai người hồi trước toàn tách riêng chơi với nhau, hôm nay tớ mới hiểu rõ thế nào là ‘thanh mai trúc mã’!”

……

Phương Chỉ Hạ thấy chẳng cần phải giải thích thêm gì nữa.

Bị trêu ghẹo và hóng chuyện có lẽ là bản năng của loài người, ngay cả lớp 1 – vốn nổi tiếng là toàn tụi chỉ biết học – cũng không ngoại lệ.

Phương Chỉ Hạ nghiêng đầu liếc nhìn Kỳ Dực bên cạnh, rồi ánh mắt dừng lại.

Nếu cô không nhìn nhầm, thì khóe môi của cậu hình như… hơi cong lên một chút?

Như đang cười?

Kỳ Dực bị điên rồi chắc. Bị trêu chọc mà còn vui vẻ, món gà rán vừa rồi rốt cuộc ngon đến mức nào?

Đúng lúc đó, tiếng còi huấn luyện viên vang lên, cuối cùng cũng dập tắt làn sóng trêu chọc vừa rồi.

Đám con trai nhanh chóng ăn nốt phần khoai cuối cùng, rồi đứng dậy chạy đến tập hợp.



Trong thời gian quân sự, việc học buổi tối theo nguyên tắc tự nguyện.

Nhưng hầu hết học sinh lớp 1 đều ăn cơm xong tại căng tin rồi quay lại lớp học thêm vài tiếng.

Dù gì cuối tuần cũng có bài thi lớn, ai nấy đều có mục tiêu và khát vọng điểm số.

Hôm đó, sau khi huấn luyện kết thúc, Lâm Ngôn Tâm bỗng nhớ ra tin tức vừa nghe được từ bố mẹ, chia sẻ ngay:

“Nghe nói sau kỳ thi này sẽ phân lại lớp theo thành tích. Mẹ tớ kể là vì xếp lớp ban đầu dựa theo điểm thi vào cấp ba, nhưng giờ có nhiều bạn bắt đầu lơ là học hành, trong khi có bạn lại nhận ra tầm quan trọng của việc học mà vươn lên rất nhanh. Nên ban giám hiệu muốn sắp xếp lại lớp chọn cho hợp lý hơn.”

Phương Chỉ Hạ ngạc nhiên:

“Hả… mới khai giảng chưa đầy hai tháng đã phân lớp lại rồi, sớm quá nhỉ?”

Lâm Ngôn Tâm:

Trà Đá Dịch Quán

“Cũng chưa chắc đâu, còn tùy vào kết quả bài thi sắp tới. Nếu lớp mình có điểm trung bình sát với lớp thường thì chắc sẽ bị chia lại.”

“Nhưng tụi mình thì không lo bị tách đâu, chỉ cần đừng rớt khỏi top 5 là ổn.”

Phương Chỉ Hạ an ủi:

“Không sao đâu, cậu học hành chăm chỉ thế mà, thi cử đừng căng thẳng quá, chắc chắn sẽ nằm trong top 5.”

“Ừm.” Lâm Ngôn Tâm gật đầu.

“Vậy ăn tối xong rồi cùng về lớp tự học nhé.”

Phương Chỉ Hạ: “Tớ đi tìm Kỳ Dực đã.”

Nói chuyện được một lúc, quay đi quay lại – người đó đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện