Sau ngày Chủ nhật, toàn bộ học sinh khối 10 của Trường Thực Nghiệm đều mặc đồng phục rằn ri mới phát, tập trung ngay ngắn theo lớp tại sân điền kinh.

Những học sinh bị thương trong giải bóng rổ Trung thu như Từ Mục Phi, Vương Khang Lâm và Vương Trạch lại nhờ phúc trong họa, được miễn tham gia huấn luyện quân sự, bất ngờ có cả một tuần rảnh rỗi.

Tuy nhiên, các thầy cô cũng đã sớm có sắp xếp: trong khi các bạn khác huấn luyện, nhóm được miễn sẽ phải đến lớp học tự học —— mục đích là để ngăn mấy đứa đó ở nhà lười biếng chẳng làm gì.

Trên đường đến trường sáng thứ Hai, Vương Trạch tự tin tuyên bố trên xe buýt:

“Học tự học tốt lắm, tuyệt vời luôn ấy. Đợi thi sau đợt quân sự, tớ nhất định sẽ lật ngược tình thế, từ đội sổ vươn lên nhóm trung bình khá!”

Ngô Bách Hào không nhịn được vùi dập ngay:

“…Cậu đừng đội sổ nữa là tớ mừng rồi. Có cho cậu nghỉ thêm cả tháng ôn bài, cũng khó mà lọt vô trung bình khá.”

Vương Trạch hừ hai tiếng: “Thế thì cứ chờ mà xem, giờ lòng nhiệt huyết học hành với tinh thần thi cử của tớ đang bùng cháy hừng hực!”

Phương Chỉ Hạ bật cười, quay sang nhìn Kỳ Dực đang đứng ngái ngủ bên cạnh, khẽ chọc nhẹ cánh tay cậu:

“Lần này thi cậu đừng viết lạc đề nữa đấy, không thì cô giáo dạy Văn chắc lấy bút dạ viết bảng đập vào đầu cậu mất.”

Trên xe buýt chở học sinh cả ba khối, chỉ có học sinh khối 10 mặc đồng phục rằn ri, nhìn cái là nhận ra ngay.

Bộ đồ đồng phục vừa đồng nhất vừa thiếu thiết kế này, mặc trên người Kỳ Dực lại bất ngờ rất ngay ngắn, tăng thêm vài phần khí chất mạnh mẽ, nghiêm túc.

Kỳ Dực chẳng hề bận tâm, đáp gọn lỏn: “Cố gắng vậy.”

Vương Trạch ngồi bên bật cười: “Dực ca đúng là, cả đời lẫy lừng mà suýt tiêu vì bài văn! Đến tớ còn chưa bao giờ viết lạc đề nữa là.”

Nói rồi cậu ta liên tưởng một hồi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Viết văn lạc đề có phải chứng tỏ khả năng hiểu vấn đề có vấn đề không? Dực ca, sau này cậu yêu đương lấy vợ, có khi thường xuyên không hiểu ý vợ đấy. Chậc chậc, vấn đề lớn đấy nha.”

Kỳ Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thức lướt qua cô gái bên cạnh.

Giây lát sau, cậu quay đầu lại, giọng có vẻ hững hờ nhưng từng chữ rõ ràng:

“Sau này tớ yêu đương lấy vợ, chắc chắn sẽ chọn người hiểu mình thật sự, nên sẽ không có chuyện đó đâu.”

Vương Trạch cười hí hửng: “Hiểu nhau thật sự hả? Thế chẳng phải là tụi mình sao? Tớ, Phương ca, rồi cả anh nhà giàu nữa.”

Kỳ Dực nhìn ra ngoài xe, giọng nhẹ tênh:

“Hai cậu là con trai.”

Với lại, tuy quen biết bao năm rồi, nhưng cũng chưa chắc thật sự hiểu cậu.

Ngô Bách Hào bỗng chen vào:

“Tớ từng đọc một thống kê trên một tài khoản công khai, không biết thật không. Họ nói rằng phần lớn người ta sẽ gặp được bạn đời tương lai trước năm 18 tuổi.”

Nghe đến đó, Phương Chỉ Hạ khẽ ngẩng đầu, đảo mắt một vòng.

Cô thử tìm một người “thuận mắt” trong chiếc xe buýt đông đúc này, nhưng từ đầu xe đến cuối xe, người “thuận mắt” nhất —— hóa ra lại là Kỳ Dực.

Mà mức độ thuận mắt ấy còn vượt xa những người còn lại.

Kỳ Dực hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu từ từ, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.

Cả hai lặng im vài giây, Kỳ Dực vén nhẹ tóc mái trước trán, đôi môi mấp máy, giọng hơi mất tự nhiên:

Trà Đá Dịch Quán

“…Nhìn tớ làm gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện